Chương 66
Ở nhà họ Triệu, bà ta chính là người giỏi cãi nhau nhất, không ngờ hôm nay lại gặp phải đối thủ.
“Hoành Quang! Gọi Tạ Hữu Quyền đến đây, em không tin là mình không xử lý được thằng oắt con có cha sinh không có mẹ dạy này! Đúng là không xem ai ra gì mà! Chỉ e là chốc lát nữa thôi nó sẽ cưỡi lên đầu lên cổ chúng ta đấy”.
Lưu Hiểu Vi giận dữ đứng dậy, lớn tiếng ra lệnh cho Triệu Hoành Quang.
“Bà tám kia! Có gan thì mắng lại lẫn nữa xem!”
Tần Khải híp mắt lại, giọng điệu lạnh lùng đến cực điểm.
Anh không có bố mẹ từ bé, sư phụ đã một tay nuôi anh khôn lớn.
Bố mẹ chính là vảy ngược của anh.
“Dĩ nhiên là tao có gan rồi! Thằng khốn nạn, mày là cái thá gì chứ, nghĩ mình lăn lộn ở bên ngoài vài ngày thì đã là ông chủ lớn ư? Nói cho mày biết, lát nữa tao sẽ cho mày thấy thế nào là xã hội thượng lưu thật sự! Thứ rác rưởi tự nghĩ mình giỏi như mày, còn chẳng có tư cách xách giày cho tao!”
Lưu Hiểu Vi mắng chửi bằng giọng nói vô cùng sắc bén, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Tần Khải.
“Thế sao? Vậy thì tôi rất muốn thấy đấy”.
Tần Khải lập tức đanh mặt lại. Nếu không vì anh nể mặt gia đình Triệu Băng Linh thì bây giờ bà tám này đã mất mạng rồi!
“Mày đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Diễn, cứ diễn kịch tiếp đi! Tao sẽ để mày huênh hoang thêm một lúc. Chốc lát nữa thôi, ngay cả cơ hội quỳ xuống cầu xin, tao cũng sẽ không cho mày!”
Lưu Hiểu Vi giận dữ duỗi ngón tay ra, chỉ vào trán Tần Khải từ xa, rồi nhổ nước bọt khắp nơi.
“Thằng ngu xuẩn này, ăn mặc rách rưới như vậy mà nghĩ mình ghê gớm lắm à? Chờ người của tao đến đây sẽ đánh cho mày chết!”
“Còn cháu nữa! Bác cả, cháu phải cắt mũi nó!”
Tên tóc vàng bị Tần Khải đánh gãy mũi cũng tức tối hùa theo.
Từ bé đến lớn, tên này chưa bị ai đánh bao giờ. Mối thù này, nhất định phải trả lại gấp trăm lần.
Những người khác cũng nhìn Tần Khải với ánh mắt căm thù, vẻ hả hê nhìn anh gặp hoạ.
Thấy vậy, ba người nhà Triệu Diệu Quang cũng trở nên căng thẳng.
Con giun xéo lắm cũng quằn.
Họ lạc quan quá rồi.
Ép hai nhà này đến đường cùng thì chuyện gì cũng làm ra được.
Một mình Tần Khải không đủ sức trấn áp bọn người này hoàn toàn.
Đặc biệt là Triệu Băng Linh, cô không ngờ nhà bác cả còn quen người của xã hội đen.
Nếu lát nữa bọn chúng thật sự đến đây, e rằng Tần Khải sẽ gặp hoạ lớn.
Cô lo lắng nhìn Tần Khải, thấy anh đang dùng tay trái chống cằm và nhìn bọn người kia như lũ ngốc.
Anh bình thản liếc nhìn Lưu Hiểu Vi, mắt đảo không ngừng, chẳng biết đang nghĩ gì.
Điều này khiến cô thấp thỏm bất an hơn.
Triệu Diệu Quang cũng sốt ruột như ngồi trên đống lửa, mồ hôi lạnh toát ra.
Ông ấy hoàn toàn không biết sắp tới Tần Khải sẽ ứng phó thế nào.
Có lẽ gọi Tần Khải đến đây thật sự là một quyết định sai lầm.
Triệu Hoành Quang móc điện thoại ra, vừa định gọi điện thì bất thình lình có một đám người xông vào.
“Ranh con! Tìm cả buổi trời, không ngờ là đang ở đây!”
Một giọng nói hung tợn vang lên khi mọi người đều quay lại nhìn.
Rồi một tên nhân viên gác cửa cao to lực lưỡng dẫn theo một đám bảo vệ, hung hăng xộc thẳng vào.
Theo sau là một người đàn ông trung niên trông như quản lý.
Ai nấy đều vô cùng hung dữ, rõ ràng chẳng có ý tốt.
“Các anh là…”
Lưu Hiểu Vi cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra, còn tưởng đó là người của Tần Khải.
“Bọn tôi đến tìm nó để tính sổ, không liên quan đến các vị”.
Tay gác cửa cao to ấy nhìn Lưu Hiểu Vi, chỉ trỏ bằng tay phải rồi hằn học nhìn chằm chằm vào Tần Khải.
Nhất thời, tất cả đều đưa mắt nhìn nhau.