Tiểu Thần Y Xuống Núi

Chương 287




Chương 287

Tuy rằng bình thường cô ấy là người tùy tiện, nhưng dẫu sao cô ấy cũng là con gái.

Tần Khải ở cạnh cười rồi không tiếp tục nhiều lời nữa.

Vui đùa ấy mà, ngẫu nhiên nói ra gì đó để giải trí thì được, nói nhiều ngược lại không ổn.

Một đường im ắng, đưa Tần Khải tới dưới lầu nhà của Triệu Băng Linh, nhìn Tần Khải xuống xe, Chu Tư Tư mới khởi động xe một lần nữa.

“Trời tối rồi, một mình lái xe, trên đường nhớ cẩn thận”.

Tần Khải vốn đã đi rồi, bỗng nhiên quay đầu lại, trên mặt mang theo ý cười ấm áp.

Với tính cách tùy tiện của Chu Tư Tư, Tần Khải cảm thấy vẫn nên nhắc nhở một chút.

Không đợi Chu Tư Tư đáp lời, Tần Khải đã tiêu sái xoay người, bước vào trong nhà.

Trong cửa sổ xe, Chu Tư Tư sửng sốt mất một hồi lâu, trên mặt mới hiện lên một nụ cười hạnh phúc đặc trưng của thiếu nữ.

Cô ấy bỗng nhiên cảm thấy, thật ra con người Tần Khải không tệ lắm, tất nhiên là nếu không có cái miệng độc địa kia.

Phi phi!

Đây chính là chồng chưa cưới của bạn thân, Chu Tư Tư, mày nghĩ cái gì vậy!

Ý nghĩ vừa mới dâng lên, Chu Tư Tư vội lắc đầu xua đi, nhanh chóng lái xe rời đi.

Tần Khải làm gì đoán được tâm tư của Chu Tư Tư.

Hôm nay, Tần Khải hết đi đòi nợ lại đánh lộn với người ta, cuối cùng còn suýt chút nữa bị người ta chuốc thuốc, có thể nói là một ngày chẳng mấy vui vẻ

Sau khi bận rộn, quá sức mệt mỏi, Tần Khải chỉ đơn giản rửa mặt một chút rồi lập tức leo lên giường đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Tần Khải bị chuông báo thức réo dậy, xoa đôi mắt buồn ngủ rời khỏi giường.

Không ngờ, vừa mới mở cửa, Tần Khải đã bị người cản lối.

Bởi vì không chú ý mà hai người đâm sầm vào nhau.

Xúc cảm mềm mại kia khiến Tần Khải đang tỉnh táo hơn nửa lập tức tỉnh táo hoàn toàn.

Loại cảm giác đặc trưng này không cần nhìn, Tần Khải cũng biết là ai.

“Tối hôm qua anh làm cái gì?”

Triệu Băng Linh xụ mặt, vội vàng thối lui, đánh giá anh.

“Không làm gì hết!”

Tần Khải vừa trả lời câu này vừa ngẩng đầu, lúc này mới nhìn thấy sắc mặt của cô Triệu không đúng.

“Không làm gì thì sao lại về trễ như thế?”

Triệu Băng Linh cau mày, rõ ràng là không hề tin.

Tối hôm qua cô thức đêm xử lý một ít văn kiện của công ty, vừa khéo nghe thấy tiếng Tần Khải trở về.

Triệu Băng Linh theo bản năng cho rằng Tần Khải không làm được chuyện gì tốt sáng sớm đã đợi ở cửa hỏi tội người ta.

“Thật không làm gì hết mà! Vợ à, em phải tin tưởng nhân phẩm của anh!”

Tần Khải buông tay, giống như bị oan ức mà mở miệng.

Đúng là anh không có nghĩ nhiều như vậy.