Tiểu Thần Y Xuống Núi

Chương 278




Chương 278

Tần Khải sớm đã đoán trước hai người không phải thật lòng kết giao thân thiết với anh, lúc này nhìn thấy thái độ của bọn họ, Tần Khải cười thầm trong lòng, trên mặt lại diễn như thật, anh gật gật đầu.

“Nói cũng phải, trừng phạt bọn họ, ngày mai trường học chỉ có thể nghỉ học, chuyện này làm lớn lên cũng không tốt, vẫn là anh Ngô thông minh!”, Tần Khải nịnh nọt, cố ý ổn định Ngô Quảng.

Quả nhiên, lời vừa nói dứt, trong mắt Ngô Quảng loé lên một tia xảo quyệt.

Đối Ngô Quảng mà nói, đối phó với đám người này đương nhiên không phải chuyện gì khó.

Hắn ta là cố ý không cho Tần Khải ra mặt nên mới đẩy đi.

Lý Tiếu Lai cũng ở một bên cười xoà, trong mắt loé lên tia sáng.

Hai người tự cho là thông minh, lại không biết rằng, Tần Khải đã tính toán đâu ra đó rồi.

Nếu tạm thời còn nể mặt nhau, Tần Khải cũng không muốn nhiều chuyện.

Tần Khải càng không để đám gà thổ chó ngói Ngưu Quân này vào mắt.

Nếu không phải bọn họ tự lao đầu vào, Tần Khải thậm chí còn lười động thủ.

“Thôi vậy, nể mặt anh Ngô, hôm nay tôi không so đo với các người nữa. Nhưng mà, tôi cảnh cáo trước, nếu các người còn dám gây khó dễ cho Tư Tư nhà tôi, hừ! Thì đừng trách tôi lật mặt với các người!”

Tần Khải suy nghĩ một chút, lúc này mới mở miệng, đầy ý cảnh cáo.

Lý Tiếu Lai biết Tần Khải là con rể của nhà họ Triệu, lại nhìn đến anh và Chu Tư Tư thân mật như thế.

Trong lòng vừa mắng Tần Khải bắt cá hai tay, đồng thời lại hận không thể chiếm lấy vị trí của anh.

Mà đám giáo viên nghe thấy Tần Khải nói, ai nấy đều như được đại xá, dập đầu mấy cái, rồi chạy tán loạn, không dám ở lâu.

“Cậu em Tần, chuyện hôm nay do tôi tiếp đãi không chu đáo, khiến cho… hầy!”, Ngô Quảng vờ vịt thở dài một tiếng.

Lý Tiếu Lai ở cạnh cũng gật đầu hùa theo.

Thật ra hiện tại hai tên này đang có chút tiếc nuối.

Nếu biết đám Ngưu Quân vô dụng như thế thì họ đã thuận nước giong thuyền vờ vịt làm thân với Tần Khải rồi.

“Anh Ngô khách sáo quá. Người mà, rượu vào là dễ gây chuyện lắm, anh Ngô cũng không ngờ họ dám động tay động chân đâu nhỉ?”, Tần Khải cười tủm tỉm, tiếp lời của Ngô Quảng.

Vốn dĩ Ngô Quảng đang thấy khá lúng túng, nghe Tần Khải nói thế thì lại coi anh là thằng ngu, trong lòng cười lạnh không ngừng.

Đặc biệt là lời nói mà hắn ta cho rằng Tần Khải đang lấy lòng mình nên cũng thoải mái hơn chút.

“Đúng vậy, đúng vậy, cậu em Tần, chúng ta về uống thêm vài ly đi, chuyện vừa rồi là tôi có lỗi, tôi tự phạt ba ly trước, ha ha… Tiếu Lai, cậu gọi người thu dọn phòng đi, chúng ta uống lần nữa, không say không về!”

Ngoài mặt Ngô Quảng cười to, sau khi phái Lý Tiếu Lai ra ngoài, hai kẻ này ra dấu bằng mắt, lén lút ám chỉ với nhau.

Tần Khải lại thể hiện như mình chẳng hề cảnh giác, thực ra anh vẫn luôn đề phòng cả hai.

Thấy họ lén lút “liếc mắt đưa tình”, dù Tần Khải không biết họ đang có âm mưu gì nhưng anh vẫn nâng cao sự cảnh giác.

Ngô Quảng lấy cớ, tiếp tục tán gẫu, Lý Tiếu Lai đi ra ngoài, vội vội vàng vàng.

Biết Ngô Quảng đang kéo dài thời gian, Tần Khải vẫn bình thản nói nhảm với hắn ta.