Tiểu Thần Y Xuống Núi

Chương 254




Chương 254

“Tư Tư? Ôi cha, tìm em cả nửa ngày, sao em lại ở đây? Mọi người đều đợi em về cùng đi chơi kìa, mau, đi nào”.

Tần Khải còn đang nghĩ đến chuyện của Chu Tư Tư, thì cuối hành lang bỗng vang lên âm thanh.

Tần Khải nghe vậy, ngẩng đầu nhìn qua.

Chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc đồ tây giày da, đeo kính gọng vàng, dáng vẻ mập mạp đi về phía bên này.

Người này tuy nói đã có tuổi, nhưng rõ ràng già mà không nên nết, đôi mắt đầy dâm ô nhìn chằm chằm vào vóc dáng tinh tế của Chu Tư Tư.

Về phần Tần Khải đang đứng bên cạnh Chu Tư Tư không xa, thì gã trực tiếp bỏ qua, không màng đến.

Nhìn thấy tên mập này, Chu Tư Tư rõ ràng có chút hoảng sợ.

Cô ấy theo bản năng ôm cánh tay Tần Khải, có chút hốt hoảng lên tiếng: “Thầy Ngưu, thật sự tôi không thể uống được nữa! Hay là mọi người cứ chơi đi, tôi về trước!”

“Ôi, nói vậy sao được chứ? Các thầy cô trong trường tụ tập, ít nhiều em cũng phải uống cùng mấy ly, đây là quy tắc. Nếu không, sau này điểm của em có qua được hay không, tôi cũng không dám đảm bảo”.

Thầy Ngưu nghiêm mặt như tức giận không vui.

“Tôi biết, nhưng thật tôi sự không uống được nữa!”, Chu Tư Tư khổ sở, rất tủi thân.

Tần Khải ở bên cạnh nghe vậy, dần hiểu ra.

Tên mập này dùng điểm số để uy hiếp Chu Tư Tư, ép phải nghe theo lời gã, nói là tụ tập, chỉ sợ là tâm tư có ý đồ xấu mà thôi.

“Không thể uống cũng phải uống! Em nghĩ học mấy thứ đó có tác dụng sao? Không phải tôi nói em nhé, mấy người trẻ như các em ấy, còn phải học tập nhiều. Xã hội này, giao lưu đều trên bàn rượu, ngoan ngoan nghe lời, quay về với thầy”. Thầy Ngưu vừa nói vừa đến bên cạnh Chu Tư Tư, vươn tay muốn kéo người.

Chu Tư Tư bị dọa sợ lùi ra sau lưng Tần Khải.

Thầy Ngưu không túm được Chu Tư Tư, lúc này mới phát hiện Tần Khải.

Gã ngẩng đầu, nhìn Tần Khải, vẻ mặt không vui.

“Cậu là ai? Dây dưa với đồng nghiệp tôi làm gì? Nói cho cậu này, nhóc con, mau buông tay ra, nếu không, cẩn thận tôi báo cảnh sát bắt cậu!”. Thầy Ngưu uống không ít rượu, đứng nghiêng ngả, nói chuyện cũng rất thô lỗ.

Tần Khải nheo mắt liếc nhìn gã.

Thời này, đúng là loại người nào cũng có.

Kẻ háo sắc lại đòi đi báo cảnh sát, vừa ăn cướp vừa la làng.

“Anh ấy, anh ấy là bạn trai tôi, đến đón tôi!”. Chu Tư Tư cắn răng, lập tức lên tiếng.

Tần Khải nghe vậy thì chợt cười khổ.

Anh đoán được Chu Tư Tư tìm mình sẽ không có chuyện gì tốt, chẳng ngờ rắc rối lại ngay chỗ này.

Thế nhưng, thân là đàn ông, Tần Khải cũng không thể giương mắt nhìn Chu Tư Tư chịu thiệt.

Đối mặt với loại tình huống này, anh vẫn phải thể hiện một chút.

“Bạn trai? Sao chưa từng nghe em nói đến? Tư Tư à, không phải em đang lừa tôi đấy chứ?”. Ngưu Quân liếc mắt nhìn Tần Khải, phát hiện quần áo trên người Tần Khải không có thương hiệu gì, gã mới lắc đầu, vẻ mặt khinh thường.