Tiểu Thần Y Xuống Núi

Chương 249




Chương 249

Sau khi người đàn ông có râu chào lễ tân, hai người đi vào thang máy.

Đến lúc này Tần Khải hơi nhíu mày, ánh mắt lóe lên vẻ suy tư.

Trong Bách Lạc Viên, từ tầng ba trở lên đều là khu VIP, chỉ mở cho thành viên VIP.

Người có thể tiêu phí ở khu VIP không nói có bản lĩnh hơn người gì, nhưng chắc chắn không giàu thì cũng cao sang, không có ngoại lệ.

“Ai da, cậu em Tần à, sao giờ cậu mới tới? Mau vào đi, mau vào, rượu tôi đã chuẩn bị hết rồi, chỉ đợi cậu đến thôi đấy! Ha ha…”

Cửa phòng VIP mở ra, một âm thanh có vẻ nhiệt tình truyền ra.

Tần Khải đứng sau lưng tên có râu, thiếu chút rơi cả tròng mắt ra ngoài.

Trong phòng VIP không phải ai khác, mà chính là Ngô Quảng đang ngồi đó.

Không chỉ có Ngô Quảng, mà chuyện khiến Tần Khải cảm thấy mở rộng tầm mắt chính là Lý Tiếu Lai cũng ở đây.

Hai người này tụ lại với nhau, không làm khó dễ gì Tần Khải là đã không tệ rồi.

Lúc này lại còn nhiệt tình như thế, ai không biết còn tưởng Tần Khải và bọn họ mới là bạn bè thân thiết.

Có vấn đề…

Tần Khải suy nghĩ, lập tức phản ứng lại.

Hai người này, hơn phân nửa là kiểu chuột chúc tết gà, không có lòng tốt gì!

“Thì ra là anh Ngô à, sao mời tôi đến mà không nói thẳng, còn làm ra vẻ thần bí như vậy”. Tần Khải tươi cười như gió xuân, bước chân không chậm không vội đi vào phòng VIP.

Tuy tạm thời không biết rốt cuộc Ngô Quảng đang chơi trò gì, nhưng nếu Ngô Quảng đã thích diễn thì Tần Khải cũng chơi đùa cùng hắn ta thôi, dù sao cũng rảnh rỗi buồn chán.

Lý Tiếu Lai cũng tươi cười, chỉ là có Ngô Quảng ở đây, hắn ta cũng chỉ là cười xòa.

Tên có râu nhận lệnh “mời” Tần Khải đến, cũng không nhìn ra được ý cười trên mặt ba người họ gượng ép thế nào.

“Ồ? Râu ria, không phải đã dặn là nghiêm túc kính cẩn mời cậu em Tần đến à? Cậu làm gì vậy!”

Trong lúc mơ hồ, tên có râu còn chưa kịp phản ứng, Ngô Quảng đã lạnh lùng nhìn hắn ta.

Ánh mắt Tần Khải cũng có chút trêu đùa.

Hai người đều không phải người dễ chọc, bị bọn họ nhìn chằm chằm, tên có râu giật mình run rẩy, còn chưa nghĩ được giải thích thế nào, mồ hôi trên trán chảy không ngừng.

“Tôi, cậu Ngô…” tôi đây…”

“Ha ha, không sao, chúng tôi chỉ là đùa thôi, đàn em của anh Ngô có thân thủ cũng không tệ đấy”.

Tên có râu đang khổ sở thì Tần Khải cười lên tiếng khi đặt mông xuống ghế, chủ động giải vây giúp hắn ta.

“Đúng đúng đúng! Anh Tần nói đúng!”. Nghe vậy, tên có râu ngây người, rồi vội gật đầu.

Hắn ta cũng không ngờ Tần Khải chẳng những không nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, mà còn tốt bụng cứu hắn ta một mạng.

“Ra là vậy à? Được, xuống đi”.

Ngô Quảng ngoài mặt cười nhưng khóe mắt nhìn Tần Khải có chút nghi ngờ và e dè.

Ngô Quảng không phải tên ngốc, tên có râu không phải người thường.