Tiểu Thần Y Xuống Núi

Chương 168




Chương 168

Cô biết rõ nhà họ Lý không phải đám người dễ dãi.

Nếu đẩy họ vào thế đường cùng, những người này không có giới hạn, họ có thể làm bất cứ điều gì.

“Tôi đã liên hệ với ngân hàng về chuyện khoản nợ, mọi chuyện đang thuận lợi, các người về đợi tin tức đi, nếu có tình huống gì, tôi sẽ liên lạc với các người ngay”.

Triệu Băng Linh cắn răng giải thích.

Năm đó nhà họ Triệu gặp chút rắc rối nhỏ, vốn dĩ muốn đến ngân hàng vay một khoản nợ, cũng đã giải quyết được.

Nhưng gia chủ nhà họ Lý lại chủ động tự mình đưa tiền đến.

Nói là giúp đỡ nhà họ Lý, bao giờ trả cũng chẳng sao cả, xem như kết bạn vậy.

Ông cụ Triệu cũng không đề phòng gì, cứ cầm tiền dùng trước.

Nhưng sau đó lại không ngờ cho mượn tiền thì dễ, muốn trả lại thì lại khó.

Mấy lần ông cụ đến nhà muốn trả lại số tiền này nhưng nhà họ Lý vẫn một mực kiên quyết không cần trả gấp, tiền lời phải trả của nhà họ Triệu gia càng ngày càng lớn.

Nhưng không ngờ hết lần này đến lần khác, không những không trả được tiền mà công việc kinh doanh của nhà họ Triệu ngày càng sa sút.

Nhưng ngay lúc nhà họ Triệu rơi vào khủng hoảng tài chính, cần tiền vốn gấp thì nhà họ Lý lại bắt đầu ngang ngược đòi nợ.

Lúc này người nhà họ Triệu mới biết từ lúc nhận số tiền vốn đó, họ đã rơi vào cạm bẫy của nhà họ Lý rồi

Triệu Băng Linh đã rất cố gắng thương lượng nhưng người nhà họ Lý ở phía đối diện dường như không có ý nghe theo.

“Ha ha… Sếp Triệu à, không phải là tôi nói cô đâu, cô nghĩ tôi là đứa bé lên ba, đùa tôi đấy à?”

“Một câu thôi, hôm nay một là cô phải trả tiền, hai là công ty của cô khỏi mở cửa nữa”.

“Các anh… các anh có ý gì?”, Triệu Băng Linh biến sắc, không giấu nổi được vẻ hoảng loạn.

“Có ý gì? Lúc mượn tiền thì ông cụ nhà họ không nói như thế, bây giờ bọn tôi không lấy được tiền, chỉ có thể lấy công ty của cô thế chấp trả nợ thôi, đúng không?”

“Thiếu nợ thì trả là chuyện đương nhiên, tôi thấy cô nên chấp nhận đi?”

“Đúng thế, năm trước cô mượn hai trăm triệu tệ để quay vòng, nhìn tình hình hiện giờ của công ty của cô, tôi nghĩ tính ra giá trị cũng chỉ hơn một trăm triệu tệ thôi. Đừng nói nhà họ Lý chúng tôi không nể tình, hôm nay tôi có thể quyết định tính cho cô một trăm năm mươi triệu tệ. Đây là hợp đồng, ký một chữ, còn năm mươi triệu tệ, chúng tôi sẽ cân nhắc cho cô chút thời gian”.

Lý Tiếu Lai cười nhạo, ném bản hợp đồng đã chuẩn bị trước đến trước mặt Triệu Băng Linh.

Triệu Băng Linh lướt qua một lượt, tức đến mức hai tay run rẩy.

Giá trị thị trường của tập đoàn Triệu Thị ít nhất là năm trăm triệu tệ.

Người nhà họ Lý nào phải đến đòi nợ?

Rõ ràng là giậu đổ bìm leo, muốn cướp lấy công ty nhà họ Triệu.

“Các người nói đàng hoàng chút được không? Chuyện nợ nần, chúng tôi thật sự đang thu xếp rồi, hơn nữa cho dù thế chấp công ty, cũng tuyệt đối không chỉ từng này..”.

Triệu Băng Linh sắc mặt tái nhợt, trong lòng vừa tức lại vừa sợ, đối mặt với nhà họ Lý hùng hổ hăm dọa, cô chỉ có thể kìm nén sự phẫn uất, cố gắng giải thích rõ.