Tiểu Thần Y Xuống Núi

Chương 158




Chương 158

Kỳ Mai Hoa nghe xong thì quay đi, không trả lời.

Nụ cười trên mặt Ngô Quảng cứng đờ, hắn ta bắt đầu có vẻ oán hận.

Tần Khải vừa nhìn vừa cười cợt.

Lúc nào Ngô Quảng cũng nhắc đến mình với nhà họ Vương là người một nhà, nhưng càng nói vậy thì càng không giống.

“Anh rể bỏ qua đi, chấp với tên nhà quê này làm gì?”

“Bà ơi, bà cũng đừng giận, anh rể không ưa người như Tần Khải cũng là chuyện thường mà”.

“Anh rể, nghe nói lần này anh thay mặt nhà họ Ngô sang Thuỷ Sĩ bàn việc làm ăn, thế nào rồi? Công việc có thuận lợi không?”

Người nhà họ Vương cũng không phải kẻ ngu, nhìn thấy Kỳ Mai Hoa tức giận thì rối rít đứng ra hòa giải, nói lảng sang chuyện khác.

Ngô Quảng vốn nín nhịn một bụng tức, nghe thấy hai chữ Thụy Sĩ, lập tức cười khẩy.

“Cũng không được tính là bàn chuyện làm ăn gì, tôi chỉ đại diện cho gia tộc đến bên đó gửi một khoản. Dù sao ngân hàng bên đó cũng khá là an toàn…”

“Có thể đến ngân hàng Thụy Sĩ, vẫn là em rể có bản lĩnh. Chỗ này của tôi ít hơn mấy triệu, e rằng người ta còn chẳng thèm liếc nhìn. Một số người nào đó thì càng không cần phải nói, ha ha… không có việc gì thì ra ngoài mở mang tầm mắt một chút, thứ đồ mê tín như Đông y này cũng chỉ lừa gạt được người lớn tuổi, đám trẻ tuổi chúng tôi sớm đã không tin vào thứ yêu ma quỷ quái này rồi”.

Một người tên là Vương Chính của nhà họ Vương đứng dậy hòa giải, nói chuyện cũng rất biết cách tránh nặng tìm nhẹ.

Chỉ mấy câu nói, tâng bốc Ngô Quảng thì thôi đi, lại còn không quên giẫm Tần Khải mấy phát.

Khỏi cần phải nói, người lớn tuổi trong miệng người này chính là Kỳ Mai Hoa.

Mặc dù trên danh nghĩa, Vương Chính là anh trai của Vương Tuyết và Vương Dao, nhưng hắn ta xuất thân chi thứ, sống trong nhà họ Vương cũng không được suôn sẻ.

Đây cũng là nguyên nhân hắn ta nịnh bợ Ngô Quảng.

Tần Khải ngẩng đầu liếc một cái, chỉ coi lời nói của hắn ta như đánh rắm, hoàn toàn không để bụng chút nào.

Thuận tay gắp một miếng thịt kho tàu vào trong bát của Vương Tuyết, Tần Khải hiền hòa lên tiếng: “Ăn nhiều một chút, chẳng mấy khi bà nội Kỳ xuống bếp, phải nếm thử hương vị mới được”.

“Ha ha, vẫn là Tiểu Khải Khải biết nói chuyện. Muốn ăn thì thường xuyên đến nhà chơi, đừng thấy bà nội lớn tuổi mà nhầm, nấu vài món ăn không mệt được”. Kỳ Mai Hoa tươi cười gật đầu, trong giọng nói tràn đầy cưng chiều.

Mặc dù Vương Tuyết miễn cưỡng cười một tiếng, nhưng vẫn gắp miếng thịt kho tàu kia vào trong miệng.

Tần Khải ngắm nhìn dáng vẻ nhai kỹ nuốt chậm của Vương Tuyết, trong mắt không có suy nghĩ dư thừa gì.

Cùng là hai chị em, tính cách của Vương Dao gần như trái ngược với chị mình.

Đã có một lần Tần Khải nghi ngờ, không biết rốt cuộc hai bọn họ có phải cùng một mẹ sinh ra hay không.

“Khụ khụ!”

Trông thấy ánh mắt Tần Khải rơi xuống người Vương Tuyết, Ngô Quảng giả bộ ho khan hai tiếng, trong mắt ngập tràn ghen tỵ và thù hận.