Chương 144
Chỉ là Tần Khải thế mà lại là đệ tử của ông lão kia, chuyện này hơi khó giải quyết rồi.
“Hóa ra là đệ tử của người kia, thất lễ rồi”.
Đổng Thiên Dương quay đầu, lúc nhìn Tần Khải lần nữa, sắc mặt đã thay đổi.
“Chuyện vừa rồi chỉ là hiểu lầm thôi, Tiểu Tần, cậu đừng để trong lòng. Sư phụ của cậu dạo gần đây vẫn khỏe chứ?”
Nếu là người thường, rất ít người quen với ông cụ mà Tần Khải nhắc đến.
Nhưng nhà họ Đổng là gia tộc Đông y, chắc chắn không thể không biết.
Ngay cả gia chủ trước của nhà họ Đổng khi gặp người kia cũng phải cung kính gọi một tiếng tiền bối nữa là.
Tần Khải khoanh tay, cười híp mắt nói: “Vẫn rất khỏe, cơ thể ông cụ rất cường tráng. Nhưng nếu ông cụ biết người nhà họ Đổng uy hiếp tôi như vậy, chậc chậc…”
Anh vừa dứt lời, sắc mặt Đổng Thiên Dương trở nên cực kỳ khó coi.
Không còn cách nào khác, người kia là “thần linh” đứng đầu trong giới Đông y.
Dù thực lực nhà họ Đổng không tầm thường, người ta chỉ cần nói một câu, nhà họ Đổng lập tức sẽ bị kéo vào danh sách đen.
“Hừ, sư phụ anh là cái thá gì chứ?”
Nhưng Hồ Tiểu Chiêu không biết nguyên nhân cội nguồn, lúc này tỏ ra khinh thường.
“Câm mồm đi, cùng lắm ngay cả ông ta cũng…”
“Tiểu Chiêu!”
Thế nhưng không để Hồ Tiểu Chiêu nói hết câu, Đổng Thiên Dương quát.
Ngay khi ngắt lời Hồ Tiểu Chiêu, ông ta còn không quên đưa ánh mắt cảnh cáo Hồ Tiểu Chiêu.
Vẻ mặt đắc ý của Hồ Tiểu Chiêu lập tức cứng đờ, chỉ đành kiềm chế cơn giận, không dám nói nữa.
Ngẩng phắt đầu lên nhìn Tần Khải, nhưng chỉ một ánh mắt, Hồ Tiểu Chiêu cực kỳ bực bội.
Chỉ thấy Tần Khải cười híp mắt nhìn anh ta như thể đang hóng chuyện mà không sợ ầm ĩ.
Từ đầu đến cuối chẳng để tâm đến Hồ Tiểu Chiêu.
Lúc này mấy người nhà họ Đinh cũng nhìn nhau.
Nhất là Đinh Quốc Cường và Đinh Kim Phúc, hai chú cháu nhìn nhau đều thấy được vẻ kinh ngạc khó che giấu trong mắt đối phương.
“Bác cả, chuyện… rốt cuộc thần y Tần có thân phận gì thế, sao mà Đổng Thiên Dương có vẻ hơi sợ anh ta?”, Đinh Quốc Cường nhỏ giọng nói.
Nghe thế Đinh Kim Phúc cười khổ: “Cậu ấy tuổi còn trẻ mà đã có y thuật xuất sắc như vậy, sao có thể là người tầm thường được? Là nhà mình ngu ngốc thôi”.
Nghe bác cả nói thế, Đinh Quốc Cường hoang mang gật đầu.
Mặc dù không biết ông cụ mà Đổng Thiên Dương nhắc đến là ai nhưng có thể khiến Đổng Thiên Dương thỏa hiệp chắc chắn là một nhân vật tầm cỡ.
Sắc mặt Đổng Thiên Dương hơi khó coi.
Ông ta hít sâu một hơi như kiềm chế lửa giận xuống hết mức.
Một lúc lâu sau mới miễn cưỡng cười nói: “Thời gian trôi qua nhanh quá, còn nhớ lúc trước khi tôi đến thăm sư phụ của cậu, cậu mới mười tuổi nhỉ, bây giờ thoắt cái đã lớn thế này rồi”.