Tiểu Thần Y Xuống Núi

Chương 128




Chương 128

Ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Tần Khải đúng là đang ở đây, suýt nữa không kiềm chế được bật khóc.

“Thần y Tần, thì ra anh ở đây. Tốt quá!”, Đinh Quốc Cường thậm chí mặc kệ cả túi chườm đá, vội vã chạy vào ôm lấy đùi của Tần Khải như thể sợ anh sẽ lại chạy lần nữa.

“Cậu, cậu Đinh, sao anh lại đến đây? Mời ngồi”.

Tiểu Lý đang đóng gói bộ đồ vừa nhìn thấy Đinh Quốc Cường thì lập tức tươi cười cúi người chín mươi độ chào.

Cậu Ngưu sửng sốt, như chó nhìn thấy chủ nhân, vội vàng bước đến chào: “Cậu Đinh, là tôi Tiểu Ngưu đây, anh có nhớ tôi không? Tuần trước bố tôi còn mời anh ăn cơm đấy”.

“Anh đến mua quần áo à? Thích cái nào cứ việc lấy, tôi trả tiền cho anh”.

Đừng thấy anh ta có chút tiền mà lầm, so với người nhà họ Đinh thì chỉ như quạ đi so với phượng hoàng thôi.

Nếu có thể làm thân với người này thì có trả bất kỳ giá nào cũng đáng.

“Cút sang một bên, người mời tôi ăn cơm nhiều lắm, tôi có thể nhận ra anh là ai à?”, ai mà ngờ Đinh Quốc Cường lại đẩy anh ta ra, không thèm nhìn lấy anh ta một cái.

Tiểu Lý ở một bên cố gắng nháy mắt ra hiệu cho cậu Ngưu để anh ta nói chuyện cẩn thận hơn.

Đùa à, cửa hàng này vốn dĩ là tài sản của nhà họ Đinh, Đinh Quốc Cường thích món nào còn phải trả tiền sao?

Đinh Quốc Cường là ông chủ của cửa hàng này, ngoài lúc khai trương ra thì chưa từng xuất hiện ở đây.

Tim Tiểu Lý đập thình thịch, đang thầm đoán xem sao Đinh Quốc Cường đột nhiên đến đây.

Thì nhìn thấy cậu Đinh thân phận cao quý thế mà lại đi thẳng đến trước mặt cái tên nhà quê Tần Khải kia.

Thôi xong, chẳng lẽ cậu Đinh nghĩ cái tên nhà quê này làm mất mặt cửa hàng, muốn mắng Tần Khải và mình à?

Vậy thì không được.

Nghĩ đến đây, cô ta vội nở nụ cười bước đến, giải thích: “Cậu Đinh, cái tên nhà quê này cứ nhất quyết vào cửa hàng của chúng ta, tôi không ngăn lại được. Anh yên tâm, tôi sẽ lập tức đuổi anh ta đi ngay”.

“Phải phải!”, cậu Ngưu bị lạnh nhạt đứng một bên lau mồ hôi lạnh, vội nói hùa theo, muốn nịnh nọt Đinh Quốc Cường.

“Cậu Đinh, không cần anh động tay, cứ để tôi đuổi anh ta ra ngoài, tuyệt đối sẽ không làm bẩn đất của anh”.

Hai người họ nghĩ sở dĩ cậu Đinh nổi giận chắc chắn là vì cái tên nhà quê Tần Khải này.

Nếu có thể chủ động giải quyết cái tên này thì có thể làm cho cậu Đinh vui, còn lo không ôm được cái cây lớn này sao?

Nghĩ đến đây, hai người vênh váo tự đắc, cũng càng không khách sáo với Tần Khải nữa.

“Này, tôi cho anh một phút mau cút ra khỏi đây, làm bẩn chỗ của cậu Đinh đứng, tôi đánh gãy chân anh”.

“Đúng thế, anh cũng không nhìn xem đây là nơi này. Mau cút đi, nếu không tôi gọi bảo vệ ném anh ra khỏi đây đấy”.

Giọng Tiểu Lý the thé, chanh chua, mắng Tần Khải xong rồi còn quay sang cười với Đinh Quốc Cường.