Chương 117
Chát chát!
Đinh Quốc Cường đã lĩnh một cơn mưa vả, nhưng Đinh Kim Phúc chẳng bớt giận chút nào, trái lại còn bực hơn.
Nếu không tại thằng nghịch tử này tự tung tự tác rồi đuổi Tần Khải đi thì tình trạng bệnh của Đinh Kim Lộc không thể chuyển biến xấu như hiện giờ được.
Đinh Kim Phúc càng nghĩ càng thấy tức, càng nhìn em mình, ông ấy càng muốn tát chết Đinh Quốc Cường.
Đinh Quốc Cường bị đánh thấy rất uất ức, nhưng chỉ giấu trong lòng, chứ không dám thể hiện ra ngoài.
May có cậu của anh ta liều lĩnh tiến lên can ngăn, bấy giờ Đinh Quốc Cường mới thoát được.
“Bác sĩ Từ, ừm… ông có biết cách liên lạc với thần y Tần không? Chuyện hôm nay là lỗi của họ, hay ông gọi có thần y Tần nói khó vài câu hộ tôi với?”, Đinh Kim Phúc cố nặn ra một nụ cười.
Ông ấy là chủ của nhà họ Đinh, nhưng giờ cũng phải học cách nhún nhường.
Vì tính mạng của em trai mình, Đinh Kim Phúc chẳng màng gì nữa.
Từ Vọng Đức nghe xong thì lắc đầu rồi nói: “Ông chủ Đinh, ông đánh giá tôi cao quá rồi. Tôi chỉ là một bác sĩ điều trị bình thường thì sao biết số điện thoại của thần y Tần được? May ra thì có viện trưởng của chúng tôi biết thôi”.
“Viện trưởng? Trương Khải? Sao tôi lại quên ông ấy nhỉ?”, Đinh Kim Phúc lẩm bẩm, cuối cùng sắc mặt cũng tươi tỉnh hơn một chút.
Lần trước cũng chính Trương Khải giới thiệu Tần Khải cho ông ấy làm quen, hình như họ còn có quan hệ thân thiết với nhau.
Chỉ cần tìm được Trương Khải thì khéo cũng thấy Tần Khải, em trai ông ấy được cứu rồi.
Đinh Kim Phúc như túm được cái phao cứu sinh nên vội vàng gọi cho Trương Khải ngay.
Chuông vừa reo thì đã có người tắt máy.
Đinh Kim Phúc ngẩn ra, nhưng vẫn tiếp tục gọi lại. Sau vài lần, cuối cùng thì Trương Khải cũng nghe máy.
“Viện trưởng Trương, thực lòng xin lỗi. Chuyện hôm nay là do người nhà tôi không biết điều nên đã đắc tội với ông và thần y Tần. Mong viện trưởng rộng lòng tha thứ, giờ em trai tôi đang gặp nguy hiểm, ông có biết thần y Tần đang ở đâu không? Hay ông gọi cho cậu ấy nói khó vài câu hộ tôi với!”
Đinh Kim Phúc nói chuyện rất nhẹ nhàng, thậm chí còn có phần dè dặt.
Trương Khải ở đầu bên kia hừ nói: “Giúp ông? Tôi giúp ông như thế còn chưa đủ à? Tôi vốn đã sắp xếp xong hết rồi, nhưng người nhà họ ông cứ liên tục gây chuyện”.
“Giờ họ đã đắc tội với tiểu sư thúc của tôi, ha ha… đừng nói là tôi, một khi tiểu sư thúc nổi giận thì chẳng nghe ai nói gì đâu, tốt nhất ông nên mời cao nhân khác đi”.
Trương Khải cũng giận không kém.
Dứt lời, ông ấy thẳng tay tắt máy luôn.
Trước đó, ông ấy nể mặt Đinh Kim Phúc nên mới chủ động nhờ tiểu sư thúc nhà mình giúp.
Ai dè nhà họ Đinh rặt một lũ ngu xuẩn, chẳng những không cho Tần Khải chữa trị, mà còn đắc tội với anh.
Đã thế, họ còn liên tục mắng nhiếc anh với những lời lẽ khó nghe.
Giờ còn lâu anh mới ra mặt giúp nữa.
Tốt xấu gì Trương Khải cũng là viện trưởng, họ tưởng ông ấy không biết tức à?