Tiểu Thái Hậu Tám Tuổi Thật Tà Ác

Chương 89: Chương 89






Đường Đường đưa điểm tâm đến bên miệng Mộ Dung Hạo Minh, hắn không chút suy nghĩ, liền há miệng ăn. Nhìn thấy Mộ Dung Hạo Minh ăn những thứ chính mình uy [cho ăn], tâm tình Đường Đường nhất thời tốt đẹp, bắt đầu đem đồ ăn chậm rãi từng chút uy lên.
Đại khái nghỉ ngơi chỉnh đốn khoảng nửa canh giờ, đoàn xe lại xuất phát, qua mãng nguyên, dùng thời gian một ngày một đêm bay qua Hương Sơn, sẽ tới biên giới Vũ quốc rồi.
Lúc bọn họ bay qua Hương Sơn, đi vào một bí đạo, tránh được thủ quân Tĩnh quốc đóng quân ở Hương Sơn. Bí đạo này là năm đó sau khi Vũ quốc đại bại Tĩnh quốc đặc biệt khai thác, chính là vì lo lắng ngày nào đó Tĩnh quốc phản công, Vũ quốc có thể lợi dụng bí đạo này để quân đội hành động, thẳng vào Tĩnh quốc.
Tới biên giới Vũ quốc rồi, sắc mặt mọi người, đương nhiên, trừ bỏ Mộ Dung Hạo Minh, tất cả đều dịu xuống, trong lòng mọi người đều có cơ sở, biết hiện tại căn bản đã an toàn rồi.
Nhưng không vì vậy mà tốc độ xe chậm lại, trái lại càng lúc càng nhanh.
Dương Đắc Ý nói cho Đường Đường, nhận được bồ câu đưa tin của Thái tử điện hạ Vũ Văn Vô Ki, Duyệt vương đem hoàng cung bao vây, canh giữ bên người Hoàng thượng, ý đồ bức vua thoái vị.

Trước đây, bởi vì Vũ Văn Vô Ki được Hoàng thượng phái đi phương Nam trị thủy, cho nên Duyệt vương thừa cơ hội đó, hôm nay Duyệt vương càng táo tợn hơn, không chỉ có ý đồ lũng đoạn triều cương, lại đem Hoàng thượng giam lỏng, bất luận kẻ nào cũng không thể thăm. Hành động không hợp lẽ phải tự nhiên bị trọng thần trong triều phản bác, hắn liền áp dụng phương pháp giết một người làm gương cho kẻ khác, rắc rối người không đồng ý hắn, giết. Đại học sĩ Vương Nhược Hải liền mất mạng trong tay hắn. Các đại thần còn lại thấy thế, cũng đều giận mà không dám nói gì.
Kỳ thật, cũng khó trách Duyệt vương lại kiêu ngạo ngang ngược như thế, nhạc phụ đại nhân của hắn, đó là đương triều nhất phẩm Tể tướng Hứa Như Phong, có trợ giúp của Hứa Như Phong, hắn tự nhiên không lo ngại gì, hơn nữa ham muốn ngôi vị Hoàng đế đã lâu, liền đối với chính mình bộc lộ dã tâm, không hề thu liễm nửa điểm.
Đoàn xe tiếp tục bôn ba, ước chừng sau mười hai ngày thành thạo, mới vừa tới Huyền Châu chỗ ở của Vũ Văn Vô Ki. Huyền Châu địa vị là kinh thành phía nam, bởi vì kinh thành lúc này đã ở vào tình trạng hoàn toàn phong bế, bị Duyệt vương dùng trọng binh phòng thủ, hơn nữa trong tay còn có Hoàng thượng, Vũ Văn Vô Ki vì vậy không thể hành động thiếu suy nghĩ, kỳ thật trong lòng hắn đã có tính toán xấu nhất, hiện giờ Hoàng thượng đã bệnh nặng, nếu một ngày hắn băng hà, đó là lúc hắn động binh.
Thời điểm Đường Đường đến Huyền Châu, Vũ Văn Vô Ki tự mình ra cửa thành nghênh đó nàng. Khi nàng lần đầu tiên nhìn thấy Vũ Văn Vô Ki, cả người đều thiếu chút nữa ngây người.
Đây. . . . . Đây là có chuyện gì?
“Ba ba, là ngươi sao? Ngươi cũng đến đây?” Vũ Văn Vô Ki cùng Chung Đức Long dường như diện mạo giống nhau như đúc khiến Đường Đường lập tức kích động rơi nước mắt, nàng mạnh mẽ nhào vào trong lòng Vũ Văn Vô Ki, lớn tiếng hỏi.
“Hoàng muội.” Vũ Văn Vô Ki tự nhiên không hiểu Đường Đường đây là đang nói cái gì, hắn thân thủ có chút bối rối vỗ vỗ lưng của nàng, sau đó nói tiếp: “Dọc đường vất vả.”

Đường Đường nghe vậy, tiếng khóc lập tức ngưng lại, nàng từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên, lại nhìn chăm chú Vũ Văn Vô Ki trước mắt, đột nhiên phát hiện, nam nhân này tuy rằng cùng Chung Đức Long bộ dạng cơ hồ giống nhau, thế nhưng so với hắn tuổi còn trẻ hơn rất nhiều, nhìn qua chỉ khoảng hai mươi lăm tuổi, mà ngữ khí hắn cùng nàng nói chuyện cùng cách dùng từ, hoàn toàn không giống cách Chung Đức Long thường cùng nàng nói chuyện.
Lẽ nào nói, hắn cùng ba ba nàng, chẳng qua chỉ là tướng mạo giống nhau mà thôi?
Mạc Ngôn biết Đường Đường chắc chắn là nhận sai người, nàng biết rõ căn nguyên Đường Đường, tự nhiên hiểu được nếu Đường Đường tiếp tục thêm, lập tức sẽ bại lộ, vì thế, nàng liền tiến lên một bước đỡ lấy cánh tay Đường Đường hướng về phía Vũ Văn Vô Ki hơi cúi người nói: “Nô tỳ Mạc Ngôn ra mắt Thái tử điện hạ.” Tiếp theo, liền ở bên tai Đường Đường nhỏ giọng nhắc nhở: “Thái hậu, chớ nhận sai người.”
Nghe qua Mạc Ngôn nhắc nhở bừng tỉnh, Đường Đường lập tức phục hồi tinh thần, nàng xoa xoa nước mắt nhìn Vũ Văn Vô Ki nói: “Ra mắt Thái tử ca ca.”
“Miễn lễ, mau vào thành đi.” Khoát tay, Vũ Văn Vô Ki cầm tay Đường Đường lên một chiếc xe ngựa hoa lệ. Mà Mộ Dung Hạo Minh vẫn luôn ngồi trên xe chưa từng bước xuống lại xốc màn xe lên đem hết thảy vừa mới phát sinh thu hết trong tầm mắt. Hắn nhìn bong lưng Đường Đường, trong lòng nghi ngờ càng lúc càng lớn.
Đường Đường theo xe ngựa Vũ Văn Vô Ki cùng nhau vào thành, sau khi vào thành trực tiếp đi đến phủ đệ Vũ Văn Vô Ki, vừa vào cửa thì thấy một nữ tử đoan trang tú lệ đứng ở cổng như là đang đợi bọn họ.

“Nàng là ai hả?” Đường Đường hơi nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi Mạc Ngôn ngồi đối diện ở bên cạnh mình.
“Người này là hồng nhan tri kỷ của Thái tử điện hạ, tên là Vũ Mông.” Mạc Ngôn nhỏ giọng bên tai Đường Đường hồi đáp.
Hồng nhan tri kỷ? Không phải là Thái tử phi?
Sau khi Đường Đường xuống xe, liền nhìn thấy Vũ Mông bước nhanh đến bên người Vũ Văn Vô Ki, lấy khăn trong tay xoa xoa tượng trưng trên trán Vũ Văn Vô Ki. Tiếp theo đi đến bên cạnh Đường Đường nói: “Vũ Mông ra mắt Thanh Nhân Công chúa.”
“Không cần đa lễ.” Đường Đường hướng nàng mỉm cười, sau đó xoay người đến bên cạnh chiếc xe ngựa thứ hai, cho phép đem Mộ Dung Hạo Minh thỉnh xuống.
Giờ đây đã tới địa phương bên cạnh nàng, cho dù Mộ Dung Hạo Minh chắp cánh phỏng chừng cũng khó bay.
Thực ra, ở trong lòng Mạc Ngôn vẫn luôn tồn tại một nghi vấn, chính là, những ám vệ này rốt cuộc là bị người nào tiêu diệt hết. Theo lí, nếu nói những ám vệ kia đều có thể bị giết, như vậy một đoạn đường kia phía sau bọn học hẳn là không thuận lợi mới đúng, những người giết ám vệ cái quái gì còn chưa cùng truy sát bọn họ chứ?
Trước mắt đến bên cạnh Vũ Văn Vô Ki, tâm Mạc Ngôn cũng thoáng buông xuống.

“Thanh Nhân Công chúa trên đường vất vả, mời theo Vũ Mông đến phía trước tắm rửa thay đổi xiêm y, gột đi mệt mỏi trên người, sau đó sẽ cùng Thái tử điện hạ bàn bạc đại sự đi.” Vũ Mông nhìn thấy Đường Đường bộ dáng phong trần mệt mỏi, tiến lên một bước hỏi han quan tâm.
“Cũng tốt. Thái tử ca ca, người này liền giao cho ngươi a, hắn thế nhưng là người ta rất coi trọng, Thái tử ca ca đừng cho người khi dễ hắn a.” Hướng Vũ Mông gật đầu, tiếp theo Đường Đường đem Mộ Dung Hạo Minh lôi đến trước mặt vũ không vô khi căn dặn nói.
“Đã biết rồi, ngươi trước đi tắm rửa đi.” Sủng nịch gõ gõ đầu Đường Đường, Vũ Văn Vô Ki nói, tiếp theo dời ánh mắt tập trung trên người Mộ Dung Hạo Minh.
“Mộ Dung Hạo Minh ra mắt Thái tử điện hạ.” Mộ Dung Hạo Minh nhìn thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Vũ Văn Vô Ki, hắn khiêm tốn cười, hơi hơi chắp tay chào.
“Mộ Dung Hạo Minh? Lục Vương gia Tĩnh quốc? Mặc dù tiên thiên thể nhược vô pháp tập võ, lại hiểu rõ binh pháp, từng lấy nhất nhân chi lực [sức một người] thiên binh vạn mã đại Đại Vũ ta tiêu hao cắn nuốt, làm cho Tĩnh quốc nguyên bản sắp bị diệt tro tàn lại cháy, cuối cùng lấy phương thức hòa thân chấm dứt chiến tranh. Làm Đại Vũ ta mặt dù thắng, nhưng cũng hao tổn nghiêm trọng.” Vũ Văn Vô Ki nhìn Mộ Dung Hạo Minh, trong mắt hiện lên một tia quang mang kinh ngạc.
“Thái tử điện hạ khoa trương, chuyện chiến tranh này, cho tới bây giờ không phải sức một người có thể giải quyết.” Mộ Dung Hạo Minh thuận miện đáp, đôi mắt nhẹ nhàng vừa chuyển, rơi trên bóng dáng Đường Đường.