Tiểu Thái Hậu Tám Tuổi Thật Tà Ác

Chương 72






Ngay khi Đường Đường còn đang tự hỏi bản thân về tên của mấy loại hoa cỏ trước mặt thì con ngựa đột nhiên hí vang đầy hoảng sợ, nó vung hai chân trước lên, thiếu chút nữa là làm cả xe ngựa đổ ập xuống đường.
Đường Đường biết là có chuyện không hay, nàng nhảy ngay xuống xe ngựa, lăn một vòng trên mặt đất rồi ổn định lại tư thế đứng.
“Ha ha ha ha, hôm nay vận khí thật không tệ, nửa tháng nay không đi ra, ấy thế mà vừa ra đã gặp một vụ ‘buôn bán’.” Một giọng nói thô tục vang lên khiến mí mắt Đường Đường giần giật.
Chậm rãi ngẩng đầu, nàng giương mắt lạnh đánh giá hai tên nam nhân trước mặt.
Hai tên đó nhìn cũng không tồi, cũng là những đại hán khôi ngô, chỉ tiếc một tên da hơi ngăm, lại còn học đòi ”mốt” để ria nên nàng nhìn rất không vừa mắt, đi bên cạnh hắn cũng là một tên đại hán, xem bộ dáng cả hai thì chắc tuổi xấp xỉ nhau.

Tên có râu mép khuôn mặt thật dữ tợn, khi hắn nhếch mép cười, trên khuôn mặt hằn lên vết sẹo chằng chịt càng khiếp đảm với các thiếu nữ tâm hồn thiện lương(Rin : a di đà phật).
“Thái… Là sơn tặc…” Thị vệ trưởng quay đầu lại nhìn Đường Đường, vừa định gọi thái hậu, thế nhưng lập tức kịp ngăn bản thân lại, bọn hắn bây giờ không thể để lộ danh tính.
Đường Đường lườm tên thị vệ một cái: “Lời vô ích, ta đương nhiên biết chúng là ai .”
“A Ui, tiểu nương tử này thật xinh đẹp, có thể mang về cho đại đương gia của chúng ta làm phu nhân.” Lúc này tên có râu mới để ý đến sự hiện diện của nàng, hắn hai mắt mê đắm nhìn Đường Đường, có cảm tưởng nước dãi sắp chảy ra từ mép ngay được.(Rin : kinh ‘trết’ =]])
Đường Đường tuy rằng không rõ lắm cái chức nghiệp ‘phu nhân’ của tên đại đại gì gì đó, bất quá giọng của tên này thực làm nàng buồn nôn. Khuôn mặt nàng đanh lại, sau đó mở miệng nói: “Ta đang vội, các ngươi lui ra, đừng có giống như tảng đá đứng chắn đường bọn ta .”

“Tiểu nương tử, ngươi đang nói đùa sao? Nhường đường? Chẳng khác nào ngươi đang coi thường đại gia ta ? Nhìn ngươi một bộ nhu nhược là thế, ấy vậy mà tính tình thì chẳng hiền chút nào nha .” Đại hán mặt sẹo vừa cười ha hả vừa nói(Rin : từ khi nào có biệt danh này đây =]]): “Được được, nhìn ngươi thuận mắt như thế, gia gia ta không so đo với ngươi , mau qua đây, ta đưa ngươi về làm phu nhân đương gia.“
Hắn vừa dứt lời, cái tên đi bên cạnh cũng ngửa cổ cười rất sảng khoái.
Trong khi bọn chúng còn đang cười nghiêng ngả, Đường Đường đã lấy ra phi tiêu tung về phía tên có râu không một chút chần chừ. Một kích chí mạng, đại hán mặt sẹo còn đang chưa hiểu cái gì, cúi đầu liền nhìn thấy trên ngực trái của mình cắm hai cái phi tiêu sáng loáng, sắc lạnh. Phi tiêu cắm rất sâu, không nhìn thấy kim, xung quanh chỉ còn một mảng huyết thấm đẫm đang loang ra.
“Ngươi…” Đại hán mặt sẹo không thể tin nổi hét lên , hắn làm sao mà tin nổi một tiểu thư yếu đuối như nàng mà lại ra tay nhanh như vậy, vừa dứt lời thì mạng sống đã chẳng còn.
Nhìn thấy địch nhân bị chính mình đánh gục, Đường Đường bất giác nở nụ cười âm lãnh, tàn khốc.
Nàng hơi nghiêng nghiêng đầu nhìn đại hán còn lại, khẽ nhếch môi tựa tiếu phi tiếu nhìn y, đôi mắt lộ ra sự tàn khốc cùng sát khi ngập trời.