Tiểu Thái Hậu Tám Tuổi Thật Tà Ác

Chương 62






Tục ngữ nói, kẻ hiểu rõ thời thế mới là trang tuấn kiệt.
Nàng tin, Mạc Ngôn là một người thông minh, nàng ta không có lí nào lại nhìn không ra áp lực trên người Đường Đường. Mà nàng cũng tin, Mạc Ngôn cũng đã sớm bị Đường Đường làm cho nể phục rồi.
“Xem ra, sau này ta phải dựa vào ngươi.” Mạc Ngôn trên mặt cuối cùng cũng lộ ra dáng tươi cười nhàn nhạt, nàng ta có chút bình thường trở lại. Xem ra, trong lòng Mạc Ngôn đáp án đã kiên định.
“Tỷ tỷ nói cái gì vậy, sau này còn hi vọng tỷ tỷ giáo dục Tử Ngọc nhiều hơn nữa mới đúng. Như vậy, Tử Ngọc mới có thể cùng tỷ tỷ phân ưu với thái hậu được.”
Khiêm tốn cười, tâm can Tử Ngọc cuối cùng cũng nhẹ nhõm.
Hiện tại ngẫm lại, nàng vẫn còn có chút sợ hãi. Mạc Ngôn nàng ta là ai? Nàng ở trước mặt nàng ta giở trò tính toán, lá gan của nàng cũng thật lớn. Phía sau lưng nàng mồ hôi lạnh túa ra như tắm, cũng may, nhiệm vụ này đã hoàn thành tốt đẹp. Sau này có Mạc Ngôn giúp đỡ, con đường của Đường Đường sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Màn đêm buông xuống, Đường Đường được tri phủ rước về Châu quán*(chỗ ở cho quanh chánh sứ ngày xưa ở mỗi châu, thành gần giống như hành quán ấy mà).
Bữa tối qua, Châu tri phủ còn rất cẩn thận, nhanh như vậy đã chuẩn bị rất nhiều tiết mục tiêu khiển chờ Đường Đường đến trợ hứng, đáng tiếc, Đường Đường vốn chẳng để tâm vào yến hội, nàng ăn xong bữa cơm liền kiếm cớ thân thể có chút khó chịu, sau đó rút lui.
Vừa đứng dậy, Đường Đường còn cố ý liếc nhìn Mộ Dung Hạo Minh đang thư thái uống rượu một cách rất tự nhiên, sau đó lại lặng lẽ đưa ánh mắt cho Tử Ngọc, lúc này nàng mới yên tâm trở về phòng.
Đường Đường giả bộ thật mệt mỏi, lăn qua lăn lại trên giường, Mạc Ngôn bèn lặng lẽ thổi tắt đèn trong phòng. Trong chốc lát, căn phòng chìm trong bóng tối. Đường Đường rời giường, đổi lại bộ đồ dạ hành, đem toàn bộ số ám khí Tử Ngọc đã chuẩn bị từ trước trong ống tay áo đeo về bên hông. Nàng men theo lối cửa sổ ra khỏi phòng, mất hút trong đêm đen.
Đương nhiên nàng phải đợi Mạc Ngôn rời đi mới làm tất cả mọi việc. Nàng không muốn cho Mạc Ngôn biết nàng có võ công, đến lúc đó sẽ tiết lộ thân phận của bản thân mất.
Chỉ tiếc… nếu như nàng biết Tử Ngọc đã sớm vì mình mà thu thập Mạc Ngôn phỏng chừng cũng không cần phải úp úp mở mở sau lưng nàng ta, luôn lo lắng có kẻ đâm sau lưng mình.

Linh hoạt trong bóng đêm, nàng ở trên nóc nhà nhìn thấy tẩm phòng của Mộ Dung Hạo Minh vẫn còn sáng đèn. Cười hắc hắc, thân thể nàng linh hoạt như con mèo nhỏ, chậm rãi hướng phòng của hắn bò đến.
Đáng tiếc, gót chân nàng vừa chạm vào mái nhà của hắn, liền bị một đám hắc y nhân vây hãm.
Nàng thầm kêu lớn, dựa vào cái gì mà nàng quên mất người của hoàng tộc luôn an bài ám vệ cơ chứ ?.
Tình thế không ổn, nàng lập tức quay đầu chuẩn bị chạy, bất quá, sự tình dường như không đơn giản như nàng vốn nghĩ.
Nàng vừa mới xoay người, chân trái đã bị một cái xích sắt bay tới cuốn chặt lại, dưới chân nhất thời bị trượt, mắt thấy sẽ té ngã, nàng vội vã xoay người, đưa tay chống lên mái, chân còn lại khẽ linh động đẩy xích sắt bay ra xa.
Thân thể khôi phục tư thế tự do, nàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa mới ngẩng đầu lên, một luồng sáng lạnh bay về phía nàng, kiếm khí phát ra lạnh lẽo như đông dặc không khí quanh nàng.
Biểu tình của nàng trở nên hoảng hốt, xem ra chính mình lần này đã gặp phải cao thủ trong cao thủ.
Bọn chúng đều luyện qua công phu !