Một loạt thái giám bưng những món ăn hết sức đẹp mắt lục tục đi vào Ngự Thiện hiên, lại bắt đầu tiết mục chia thức ăn rồi đây.
Đã dùng qua một lần bữa sáng nên Đường Đường đã thêm chút hiểu biết.
Trong thời gian diễn ra bữa cơm, mọi người đều duy trì sự trầm mặc.
Cho đến khi Mộ Dung Kiền Dụ buông đũa xuống, nhìn Lý Hải nói: “Người ở ngự thiện phòng đều xử lý xong chưa?”
Đường Đường nghe vậy lập tức ngẩng mặt lên nhìn Lý Hải.
Lý Hải thoáng thấy Đường Đường đang chăm chú vào mình, sợ đến trong lòng toát mồ hôi lạnh, sau đó thanh âm có chút run rẩy đáp: “Bẩm… Bẩm hoàng thượng, tất cả đều tử hình .”
“Ngươi giết sạch bọn họ rồi sao?” Hay thật, đúng là đã giết sạch bọn họ. Nàng chẳng qua là thuận miệng nói một câu thôi. Đường Đường vừa mới uống một ngụm canh không kịp nuốt xuống, thiếu chút nữa là đã phun lên mặt Mộ Dung Kiền Dụ.
“Bẩm thái hậu nương nương, đúng vậy.” Lý Hải nghe Đường Đường hỏi như vậy càng sợ thêm, hắn đã biết ràng thái hậu hỉ nộ vô thường, ngộ lỡ để cho người mất hứng, sẽ bẻ thân thể hắn gãy vụn thành mảnh nhỏ.(Rin: =v=” không đến mức bẻ xương thế đâu “lải lá”~ *vẫy vẫy*)
Nhớ tới vì một câu nói của mình mà bao nhiêu người bị chết, Đường Đường nhất thời cảm thấy ăn uống hoàn toàn không còn cảm giác thích thú. Nàng đặt chén trong tay xuống bàn, sau đó giương mắt nhìn về phía Mộ Dung Kiền Dụ nói: “Kỳ thực ai gia chỉ tùy tiện nói một câu, không thực lòng muốn giết bọn hắn.”
Đúng vậy, nàng nói những lời này chính là biện giải cho chính mình, nàng cũng không biết tại sao lại muốn giải thích với Mộ Dung Kiền Dụ. Khả năng này là do thói quen của nàng rồi! Trước đây làm sai chuyện gì, nàng luôn luôn muốn đi gặp Chung Đức Long xin lỗi, hiện tại Chung Đức Long không ở bên cạnh mình, nàng chỉ có thể trước mặt hắn- nhi tử hoàng đế quyền uy mà buông lời giải thích.
Kỳ thực, nàng cũng biết, nàng cũng không cần phải giải thích.
Đáng tiếc, việc này sớm đã trở thành thói quen, mà thói quen cũng đã chậm rãi biến thành tự nhiên.(Rin: =v=””)
“Chỉ là vài tên nô tài, thái hậu không cần chú ý.” Tuy rằng lời này Mộ Dung Kiền Dụ nói ra có vẻ hết sức tự nhiên, thế nhưng nàng rõ ràng cảm nhận được trong mắt của hắn lại truyền ra tia tức giận. Đúng vậy, hoàng đế nổi giận rồi! Hậu quả không biết có nghiêm trọng không.
“Được rồi, ai gia no rồi, các ngươi cứ từ từ ăn.” Tự đòi lấy mất mặt, ấn tượng của Đường Đường đối với hoàng đế càng thêm chán ghét. Nàng lộ rõ sự mất hứng đối với hắn, sau đó đứng dậy đi ra ngoài cửa. Trong lòng nói lầm bầm “chờ xem, sẽ có một ngày ngươi phải khóc lóc để van cầu ta”.
Đường Đường mới đứng dậy đã cảm nhận được ánh mắt của Dương phi đang đuổi theo nàng. Mặc kệ! Nàng cứ thẳng hướng tẩm cung mà đi.