Tiểu Thái Giám! Ngươi Dám Phạm Thượng !

Chương 6




Mấy ngày nay, nàng cảm thấy Lam Dạ Quân rất không bình thường, ít trêu chọc nàng hơn, cũng không thường nói chuyện như trước, nhưng nhiều lúc lại đột nhiên nhìn chằm chằm nàng.

- Hoàng thượng! Mặt ta dính gì sao?

Nàng không chịu nổi liền hỏi hắn.

- Sao ngươi lại là thái giám?

Thiên a~~ Sao hắn lại trả lời không liên quan như vậy chứ, lòng dạ nam nhân khó lường mà.

- Nô tài là thái giám thì có ảnh hưởng gì a?

Nàng bạo gan hỏi hắn.

- Không có gì!

Đúng là tâm tư khó đoán.

- Hoàng thượng, ngày kia là thu săn, ngài định dẫn theo vị phi tần nào a?

Nàng bèn lảng sang chuyện khác. Nhắc mới nhớ hôm trước Huệ phi nhờ nàng tìm cách cho nàng ta được đi theo, xong việc sẽ trả cho nàng 5000 lượng, nàng vốn định từ chối nhưng ngân lượng không vào túi nàng nhìn thật tội nghiệp a~~

- Ngươi tò mò, muốn đề cử ai sao?

Hắn nhíu mi nhìn nàng.

- Nô tài không dám, chỉ là gần đây thấy biểu hiện của Huệ phi không tệ nên..

- Đủ rồi!!!!

Nàng chưa kịp nói xong hắn đã quát lên khiến nàng giật mình quỳ xuống.

- Nô tài đáng chết!

- Ngươi muốn ta ở cùng với nữ nhân khác sao?

Hắn nhìn nàng đầy buồn bã.

" Là sao a? Nàng không hiểu hắn nói gì, cái gì nữ nhân khác?"

- Ngươi ra ngoài đi!

Hắn nhẹ giọng hướng nàng nói.

Nàng không dám nói thêm gì liền lập tức đi ra ngoài.

Trong tẩm điện chỉ còn mình hắn. Hắn không hiểu sao lúc tiểu Lạc tử muốn hắn cùng nữ nhân khác hắn lại rất đau lòng. Hắn đã thật sự là đoạn tụ, là yêu tiểu thái giám này rồi sao?

*******

Ngày thu săn, hoàng cung trở nên náo nhiệt. Lam Dạ Quân trên lưng ngựa oai phong tuấn mỹ vô cùng khiến ai nhìn cũng đều bị hấp dẫn, trong đó có Lâm Lạc Tiếu nàng. Tuy nhiên, kỳ lạ là hắn không mang theo vị phi tần nào, chỉ mang theo vài thị vệ, thái giám thân tín, các vương gia cùng Vương thái y.

Lâm Lạc Tiếu vừa thấy Vương thái y xuất hiện liền hô to:

- A Thành! Ngươi khỏe không?

- Tiểu Lạc tử, ta khỏe, lâu lắm không gặp!

Vương Thành nhìn nàng đầy dịu dàng.

hai người vừa đi vừa nói chuyện thật vui vẻ, một màn như vậy lại khiến Lam Dạ Quân chướng mắt, khó chịu nhíu mày.

" Tiểu Lạc tử sao lại thân với Vương thái y vậy chứ, trông thật đáng ghét"

Hắn càng nghĩ càng tức giận, bắt mọi người phải đi nhanh hơn nữa.

Đến bãi săn, Lam Dạ Quân bỗng nhiên như thú hoang vậy, điên cuồng săn bắn, không biết đang bực tức chuyện gì nữa. Nhìn thái độ của hắn như vậy ai cũng không dám đến gần. Mãi đến khi Lâm Lạc Tiếu cầm khăn lau mồ hôi cho hắn, hắn dường như trở về trạng thái ban đầu, cả người đều trở nên tràn đầy sức sống.

- Tiểu Lạc tử, ngươi thích ăn thịt gì trẫm săn cho ngươi?

Hắn mỉm cười ôn hòa nhìn nàng.

- Nô tài không biết, tùy.. tùy hoàng thượng thôi!

Nàng lắp bắp trả lời. Sao lại hỏi nàng vấn đề này nha~~ Làm như hắn đi săn là vì nàng a~

- Vậy trẫm ngươi đợi trẫm, trẫm cứ săn lát ngươi tự chọn! Ngươi ở đây chờ trẫm!

Sao nàng có cảm giác hắn như một người chồng sắp đi xa đang tạm biệt tiểu nương tử vây.

- Vậy.. vậy ta ở đây chờ hoàng thượng!

Nàng ngây ngốc trả lời khiến hắn không nhịn được mỉm cười đầy ôn nhu.

Sao nàng cứ có cảm giác kì lạ, sao những lời của hắn nói với nàng lại như.... nàng thật không dám nghĩ tiếp nữa.

*****

Đêm đến, mọi người tập trung quanh lều trại, cùng nhau nướng thịt, một không khí hài hòa vui vẻ bao trùm. Thế nhưng đang vui vẻ,, bỗng nhiên từ đâu bay ra mấy mũi tên hướng chỗ mọi người đang tập trung.

- Là thích khách! Nhưng thu săn lần này đều giữ kín, trừ mấy người thân thích ra rất ít người biết!

Tất cả lại trở nên hỗn loạn, ngự tiền thị vệ đều tập trung vây quanh Lam Dạ Quân để bảo vệ, lúc này Lam Dạ Quân. Lúc này Lâm Lạc Tiếu cũng rất muốn chạy thoát thân, thế nhưng thế nào cũng không thể rời tay Lam Dạ Quân vì hắn đang nắm tay nàng rất chặt.

Một đám người mặc y phục màu đen xông đến, hô lớn đầy dữ tợn:

- Giết cẩu hoàng đế!!!!!

Chúng tiến lên đâm chém.

Lâm Lạc Tiếu vốn sợ máu, hơn nữa mùi máu tanh lẫn vào không khí khiến nàng trở nên khó chịu, đứng lảo đảo không vững. Lam Dạ Quân vốn muốn xông lên trợ giúp thị về, nhưng hắn nghĩ Lâm Lạc Tiếu đang hoảng sợ, vậy nên dứt khoát kéo nàng chạy vào rừng.

Thế nhưng phía sau vẫn có hai tên thích khách đuổi, hơn nữa tốc độ đã sắp đuổi kịp. Lâm Lạ Tiếu cảm thấy không ổn, liền nói:

- Hoàng thượng chúng ta chia nhau ra đi, hay để nô tài dụ chúng đi chỗ khác.

Chạy trốn vốn là sở trường của nàng, đi cùng tên này sẽ làm giảm tốc độ, tốt nhất nên tách ra, nàng còn muốn sống a~~

- Không được! Trẫm phải bảo vệ ngươi!!

Lam Dạ Quân dứt khoát không đồng ý, nàng hơi ngây người, thì ra cảm giác có người bảo vệ là như thế này. Lúc này trái tim nàng thình thịch liên tục.

Chạy mãi, cuối cũng cũng không thấy bóng dáng hai tên kia đâu, nàng cũng an tâm, bước đi cũng chậm lại, vừa đi vừa quay đầu xem còn ai đuổi theo hay không thì bỗng nhiên bước hụt:

-Á..Áaaa!!!

Lam Dạ Quân theo bản năng kéo tay nàng lại, kết quả hai người cùng rơi xuống một cái hố lớn, phải tầm chục mét, dù Lam Dạ Quân có khinh công cũng khó mà lên.

Cả người nàng lúc này vì ngã đau mà trở nên ê ẩm, thấy bản thân đang ở dưới đáy một cái hố sâu liền hoảng sợ, lỡ nàng bỏ mạng ở đây thì sao a. Nhưng nhìn qua thấy Lam Dạ Quân ngồi bên cạnh nàng liền thấy an toàn, dường như không còn cảm thấy sợ như lúc nãy.

- Ngươi có sao không?

Hắn nhìn nàng đầy lo lắng.

- Nô tài không sao! Hoàng thượng, chúng ta phải tìm cách rời khỏi đây!!

Nàng ngước lên trên, dùng sức hô to:

- CÓ AI KHÔNG!!! CỨU NGƯỜI!!!!!!!!!!!!!

Và cứ thế, nàng kêu cứu suốt nửa canh giờ.

- Thôi đừng kêu nữa, ngươi đã mệt lắm rồi.

Lam Dạ Quân sốt ruột nhìn nàng.

- Nô...nô tài không sao!!

Lúc này giọng nàng trở nên khàn khàn, cổ họng đau rát vô cùng.

- Sẽ có người đến cứu chúng ta, ngươi yên tâm!!

Hắn hướng nàng đầy ôn nhu.

- Hôm..hôm nay quả là xui xẻo! Gặp thích khách lại còn rơi xuống cái hố chết tiệt này!

Nàng hoàn toàn tức giận, thiếu chút nữa là chửi thề.

Lam Dạ Quân nhìn thấy vậy thiếu chút bật cười, tiểu thái giám này tức giận lên cũng thật đáng yêu.

Bỗng nhiên, trời đang yên đang lành, có mấy hạt mưa rơi xuống.

- Lão Thiên~~ Ông muốn trêu chọc ta hay sao, ta còn chưa đủ xui xẻo!!!

Lâm Lạc Tiếu hoàn toàn tức giận, ngẩng cổ lên trời bất chấp hô to.

Thế nhưng nàng vừa dứt lời,mưa đã rơi xuống như trút, hơn nữa còn có mấy đạo sấm sét vang lên. Nàng giật mình.

- Lão thiên~~ Lão thiên, ta chỉ đùa thôi...Á!!!

Mưa ngày càng nặng hạt, nàng cũng theo đó rối bời không biết tìm đường nào tránh mưa. Lúc này, Lam Dạ Quân liền kéo nàng vào lòng, dùng tay che chắn cho nàng. Nàng mở to mắt nhìn hắn. Hai người cứ thế im lặng, giữ nguyên tư thế đến lúc tạnh mưa.

- Tiểu Lạc tử, mau cởi y phục trẫm dùng nội lực giúp ngươi hong khô!

Thấy trời tạnh hắn, Lam Dạ Quân liền mau chóng dùng nội lực tự hong khô y phục bản thân từ trong ra ngoài, nhưng Lâm Lạc Tiếu cần cởi hết y phục mói có thể hong khô được.

Vừa nghe đến cởi y phục, Lâm Lạc Tiếu liền hoảng sợ.

- Không cần không cần! Nô tài thích mặc y phục ướt!!

- Ngoan! Không được cứng đầu! Lỡ ngươi bị cảm thì sao!

Lam Dạ Quân dịu dàng nói.

- Không!! Không! Nô tài rất khỏe mạnh, không sao không sao!

Thấy nàng cố chấp như vậy hắn cũng không nói thêm, nhưng rất sợ nàng sẽ bị cảm.

******

Quả nhiên, nửa đêm Lâm Lạc Tiếu đã bị sốt nặng, lúc mê mang còn nói sảng. Lam Dạ Quân ngủ bên cạnh nghe thấy tiếng động liền thức dậy, men theo ánh trăng liền nhìn thấy sắc mặt Lâm Lạc Tiếu rất kém. Hắn đưa tay lên trán sờ thử, quả nhiên là nóng vô cùng.

- Tiểu thái giám ngươi không nghe lời! Bây giờ bị sốt rồi thấy chưa!!!

Miệng hắn tuy đang mắng nhưng trong tim lại đau đớn vô cùng, nhìn sắc mặt Lâm Lạc Tiếu kém như vậy hắn cũng không nỡ trách móc nàng nữa.

- Lạnh..lạnh quá!

Lâm Lạc Tiếu run rẩy lên tiếng, thấy vậy Lam Dạ Quân liền dùng nội lực làm khô củi, sau đó đốt lửa, trong không gian lạnh lẽo bỗng trở nên ấm hơn rất nhiều.

Thế nhưng Lâm Lạc Tiếu vẫn rên lạnh, Lam Dạ Quân liền ôm nàng vào lòng, kết quả nhận ra y phục nàng vẫn rất ướt. Không do dự liền nhẹ nhàng cởi y phục nàng ra. Tự nhiên cởi đến trung y, hắn càng thấy nóng cả người, định bụng không nên cởi tiếp nhưng sờ thấy trung y của nàng cũng rất ướt, không do dự liền cởi ra. Giây sau hắn liền bất động, hắn nhìn thấy...