Tiểu Tang Thi Sợ Xã Hội Bị Bắt Ra Ngoài

Chương 98




Từ Phóng cảm thấy những người này còn đáng sợ hơn cả quỷ, bọn họ cười ra cả nếp nhăn trên mặt, còn động tay động chân với hắn.

Da gà da vịt của hắn nổi lên rơi đầy đất.

Khi bọn họ đang được một đám người kỳ dị này thân thiết cởi trói, thì cửa phòng thí nghiệm đột nhiên mở ra.

Trương giáo sư đã trở lại.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt ông ta u ám, hỏi mấy tên thuộc hạ của mình: "Các cậu đang làm cái gì vậy hả?"

Mấy người thường tất cung tất kính đối với ông ta nay lại như mắt điếc tai ngơ, sau khi tháo khóa xích ở tay hai người, thì lại bắt đầu tháo ở cổ chân, thỉnh thoảng còn hiền lành an ủi hai người đang bị trói.

Thật giống như họ không phải là kẻ bắt cóc, mà là những anh hùng đến giải cứu con tin vậy.

Trương giáo sư bị bỏ mặc, sắc mặt của ông ta ngày càng khó coi, giọng nói sắc bén: "Rốt cuộc các cậu làm sao thế hả, còn dám không nghe lời tôi!"

"Đừng gọi nữa, bọn họ bị trúng tà rồi, tôi nói nơi này rất kỳ lạ mà, chắc chắn là có thứ gì bẩn thỉu rồi." Từ Phóng thấy Trương giáo sư cứ nói chuyện một mình cũng thật là quá xấu hổ, nên chủ động đáp lại lời ông ta.

Lồng ngực Trương giáo sư phập phồng kịch liệt, chẳng mấy chốc lại nghĩ đến có người đang dùng dị năng khống chế những người này, ngay sau đó ông ta cười lạnh một tiếng: "Dù các cậu có thể khống chế bọn họ thì sao chứ, các cậu đừng hòng rời khỏi nơi này."

Hắn móc từ trong túi ra một cái di động.

Âu Dương Đông lập tức cảnh giác, vào lúc này mà lấy di động thì nhất định là có vấn đề.

Hắn đang muốn dùng dị năng để phá hủy cái di động không rõ tác dụng gì kia, thì một bàn tay già nua khô gầy từ phía sau đưa ra, vèo một cái rút chiếc điện thoại ra xa.

Từ Phóng trừng mắt thật lớn, nhìn bà Ô lặng yên không tiếng động xuất hiện ở phía sau Trương giáo sư.

Âu Dương Đông cũng không nghĩ tới bà Ô lại ở chỗ này, nếu bà ở đây, vậy có phải mọi người đều tới cứu họ hay không.

Nhưng mà đợi nửa ngày, dường như bên ngoài chỉ có một mình bà Ô, bà cao hơn Trương giáo sư, nên có thể dễ như trở bàn tay rút điện thoại ra, sau đó bắt đầu nghịch, bà cảm thấy cái này rất quen, nhưng lại không nghĩ ra nên dùng như thế nào.

"Trả lại cho tôi!" Thấy di động bị lấy đi, Trương giáo sư lập tức hoảng sợ, mặc dù đầu óc ông ta thông minh, nhưng lại không có dị năng, thân thể cũng vì thời gian dài không rèn luyện nên rất yếu ớt, ông ta muốn đoạt lại di động của mình, nhưng bị bà Ô tùy tiện tát một phát ngã lăn ra đất.

Tư thế thoải mái như thể đang đuổi một con muỗi vậy.

Xích trên chân Từ Phóng cuối cùng cũng được mở ra, thấy Trương giáo sư che đầu ngã xuống đất, có vẻ như cực kỳ đau, hắn cũng đồng cảm mà xuýt xoa một tiếng, nhớ trước đây mỗi ngày bọn họ đều bị bà Ô đánh, mặc dù bà đã lớn tuổi, nhưng lực tay không hề nhỏ, chắc chắn bây giờ đầu của Trương giáo sư đang kêu ong ong rồi.

Âu Dương Đông phát hiện hình như bà Ô tới đây một mình, hơn nữa thần thái của bà có vẻ tỉnh táo hơn trước rất nhiều, hắn nhớ tới mấy người kia đã đi tìm thuốc trước, có phải bà Ô đã uống thuốc rồi hay không?

Cho nên mọi người mới để cho bà đi tới đây cứu bọn họ?

Âu Dương Đông không dám đi tới, hắn sợ bị đánh, cho nên đứng tại chỗ nhẹ giọng hỏi: "Bà Ô, bà còn nhớ cháu là ai không?"

Bà Ô nghe thấy liền ngẩng đầu, cẩn thận nhìn hắn, bỗng nhiên bừng tỉnh nói: "Cậu là..... ai hả?"

Còn tưởng bà đã khôi phục ký ức rồi chứ, Âu Dương Đông cảm thấy mình như đang ngồi trên xe bay, từ trên đỉnh đột nhiên rơi xuống đất.

Sau khi mấy kẻ bắt cóc ở bên cạnh cởi bỏ xiềng xích cho bọn họ xong thì liền đứng dại ra ở đó, lúc này Âu Dương Đông mới nhận ra những người này đang bị dị năng của bà Ô khống chế.

Tâm tình của Từ Phóng cũng giống với Âu Dương Đông, khóe miệng hắn hơi giật giật: "Bà ơi, chắc không phải bà tự tới đây một mình đấy chứ, Ô Đóa đâu rồi, sao cô bé có thể yên tâm để bà một mình chạy lung tung vậy, bà lén chạy lại đây hả?"

Dù sao thì đây cũng không phải là lần đầu tiên bà Ô trốn ra ngoài.

Bà Ô đứng ở đó, suy nghĩ mê mang: "Tôi không đi một mình, tôi tới đây cùng Tuệ Tuệ."

Nói xong, bà quay đầu tìm kiếm khắp nơi, nhưng lại không thấy được hình bóng quen thuộc kia, người ở đây bà chẳng quen ai cả.

"Tôi gọi điện cho nó." Trước đó không lâu bà Ô còn đang suy nghĩ xem di động này là thứ gì, nhưng bây giờ bà vô thức mở ra và ấn bàn phím trên màn hình di động.

Trương giáo sư đang nằm trên mặt đất đột nhiên ôm đầu đứng dậy, vội vàng nói: "Không được ấn!"

Chỉ tiếc bà Ô không thèm nghe lời của ông ta, bà nhanh chóng ấn một dãy số, nhưng trong di động không có truyền ra tiếng kết nối, mà thay vào đó là tiếng động ở bên ngoài phòng thí nghiệm.

Các cánh cửa phòng thí nghiệm nhốt tang thi đều bị mở ra.

Trương giáo sư như bị điên muốn đoạt lại di động, sau đó lại bị một cái tát nhẹ nhàng đập cho nằm trở về mặt đất.

Tiếng gào rống của đám tang thi bên ngoài lớn đến mức toàn bộ đường ống nước cũng rung chuyển.

Sắc mặt của Từ Phóng và Âu Dương Đông thay đổi, họ lập tức chạy ra ngoài cửa phòng thí nghiệm, phát hiện đã có tang thi chạy ra ngoài, những tang thi này có diện mạo rất quái dị, chúng lắc lư đi về phía bọn họ.

"Nơi này quá hẹp, một mình tôi đối phó với tang thi trước, cậu dẫn bà Ô chạy đi." Âu Dương Đông nói xong liền chạy về phía đám tang thi.

Bà Ô không nhớ gì nên giá trị vũ lực rất thất thường, lúc đánh bọn họ thì rất hăng hái, nhưng nói không chừng lúc đánh tang thi lại không được, cho nên bây giờ coi như bà hoàn toàn không có khả năng tự vệ, Từ Phóng không chần chừ chút nào, lập tức muốn kéo bà Ô rời đi, còn những người khác, mặc kệ!

Kết quả hắn không đề phòng gì bị đập cho một phát ngã lăn ra đất, Từ Phóng ôm đầu, ngồi xổm ở đó giống như Trương giáo sư, đau đến nhe răng.

Bà Ô vẫn còn đang gọi điện thoại, kết quả gọi nửa ngày cũng không nghe thấy gì, bà ghét bỏ ném điện thoại đi.

Trương giáo sư tức giận đến nỗi đỉnh đầu muốn bốc khói.

Ông ta đã tốn rất nhiều công sức để nghiên cứu về tang thi, có một số tang thi quá mức hung ác, ngay cả chính ông ta cũng không thể khống chế được chúng, nên chỉ có thể nhốt chúng ở đây để tiến hành nghiên cứu, thậm chí những dị năng giả bên ngoài vì kiêng kị những con tang thi khủng bố này mới có thể phục tùng ông ta.

Nhưng hiện tại, lại có một bà già chết dẫm từ chỗ nào chạy tới thả hết cả đám tang thi kia ra, vậy bây giờ ông ta lấy cái gì để mà uy hiếp người khác nữa?

Cơn giận của ông ta vẫn chưa nguôi ngoai, nhìn thấy cậu thanh niên đang lôi kéo bà già kia muốn chạy trốn, ông ta tỉnh táo lại từ trong cơn đau đầu, nơi này không thể ở lại nữa, những con tang thi kia quá nguy hiểm, ông ta phải nhanh chân chạy trốn mới được.

Sở y tế mới là căn cứ của ông ta, tang thi ở đó đều có thể khống chế được, chỉ cần ông ta đi vào nơi đó thì mới có thể bảo đảm an toàn.

Trương giáo sư thấy điện thoại bị ném vào một góc, ông ta giống như một con chuột, đột nhiên tiến tới nhặt di động lên rồi chạy thẳng ra ngoài.

Chỉ tiếc rằng đường ra đã bị Từ Phóng và bà Ô chặn lại.

Bà Ô cứ cố chấp không chịu đi, một hai phải đi tìm Tuệ Tuệ, dù cho Từ Phóng có nói hết lời thì bà cũng không dao động.

Cửa ra ngay ở phía sau lưng bọn họ, Trương giáo sư quay đầu lại nhìn hành lang, thì thấy cách đó không xa có rất nhiều dây leo thô to màu xanh lục, chúng giống như những con rắn bò loạn khắp nơi.

Có vẻ như vẫn có thể ngăn cản được một thời gian nữa.

Vốn dĩ Trương giáo sư định lẻn đi trong khi hai người đang nói chuyện, nhưng bị bà Ô mắt sắc bén đang để tâm tìm người thấy được, bà liền túm lấy vài sợi tóc không nhiều lắm của ông ta.

Từ Phóng: "....."

Đầu trọc cũng khá tốt, ít nhất sẽ không bị người ta túm tóc.

Điểm yếu lớn nhất bị tóm được, lửa giận của Trương giáo sư lập tức tăng vọt lên tới đỉnh điểm.

Tóc của ông ta!

Ông ta biết mình đánh không lại bà già kỳ lạ này, ánh mắt của ông ta hiện tên tia thâm độc, giữa ngón tay xuất hiện một chút ánh sáng xanh.

Đó là một cái ống tiêm, chất lỏng màu xanh bên trong được chiết ra từ vô số tang thi, chỉ cần một giọt cũng có thể khiến cho người bình thường chết ngay lập tức, mà dị năng giả cũng chỉ có thể kiên trì được mấy tiếng là sẽ nổ tan xác.

Trên lý thuyết, thứ chất lỏng này có thể cường hóa cơ thể con người, đạt được dị năng càng mạnh mẽ hơn, nó là thuốc tiến hóa mà ông ta đã tự nghiên cứu tạo ra cho chính mình, nhưng trên thực tế, vẫn chưa có cơ thể con người nào có thể chịu được thứ này, cho nên bản thân ông ta cũng không dám dùng, nhưng dùng nó để giết người cũng đủ rồi.

Ông ta đang định dựa và điểm mù để đâm kim tiêm vào cơ thể của đối phương, thì lại không ngờ bà Ô chỉ ghét bỏ nhìn ông ta một cái rồi buông tay tránh qua một bên.

Trương giáo sư đang dồn hết sức muốn trả thù bà Ô, đột nhiên không kịp đề phòng cắm ngược kim tiêm vào cái ống gần đó, mũi kim sắc nhọn bị gãy, ống tiêm mỏng manh lập tức chia năm xẻ bảy, chất lỏng màu xanh chảy ra đầy đất.

Lúc này Từ Phóng mới nhìn thấy thứ trong tay của Trương giáo sư, nhìn chất lỏng quỷ dị phát ra ánh sáng mờ nhạt trên đất, hắn lập tức cảnh giác hỏi: "Cái gì vừa mới vỡ đó?"

Trương giáo sư hoàn toàn không nghe thấy câu hỏi của hắn, ông ta nhìn chất lỏng đang chảy ra từ ngón tay mình, vội vàng dùng tay áo lau sạch, nhưng lại phát hiện trong chất lỏng màu xanh lại có chút màu đỏ.

Chỉ một chút màu đỏ thế thôi, nhưng lại làm mắt Trương giáo sư đau đớn.

Trên tay của ông ta có vết thương, vừa rồi lúc ống tiêm bị vỡ, thì cũng làm rách ngón tay của ông ta một chút.

Một vết thương bình thường không đau cũng không ngứa nhưng vào lúc này lại giống như là bùa đòi mạng, dường như Trương giáo sư có thể cảm nhận được thứ thuốc màu xanh kia giống như một loài bò sát, đang từ miệng vết thương đi theo đường máu chạy khắp toàn thân.

Cả người ông ta đều ngứa ngáy, rồi bắt đầu nóng lên, giống như có hàng ngàn hàng vạn con côn trùng màu xanh đang gặm cắn cơ thể, máu thịt, kinh mạch của ông ta, như muốn từ bên dưới lớp da đi ra ngoài.

Tốc độ máu chảy cũng không có nhanh như vậy, mọi cảm giác vừa rồi chỉ là do Trương giáo sư tưởng tượng ra, ông ta đã nhìn thấy phản ứng của rất nhiều người sau khi bị tiêm thuốc vào, những người đó rất thống khổ, đau đớn, hét chói tai, khóc lóc thê lương, trước khi chết thì giãy giụa không ngừng, nhưng trong lòng ông ta không hề có chút gợn sóng nào, chết vì tương lai của nhân loại là một điều vinh quang và cao cả cỡ nào, thế mà những người này còn giống như một tên hề, không thèm để lại chút thể diện nào.

Nhưng bây giờ đổi lại là bản thân ông ta, thể diện cái gì? Vinh quang cái gì? Ông ta không còn nhớ gì cả, trong lòng ông ta chỉ còn lại vô vàn cảm giác sợ hãi không thể miêu tả được, có phải ông ta sắp chết rồi không, ông ta sắp chết rồi, sắp chết rồi sao?

Không, ông ta không muốn chết, ông ta muốn sống, ông ta còn có rất nhiều chuyện phải làm, ông ta còn chưa có dị năng, ông ta có thể khống chế tang thi, ông ta là người được chọn, ông ta muốn sống!

Ông ta điên cuồng cố gắng nặn chất lỏng màu xanh đang thấm vào trong miệng vết thương ra ngoài, nhưng căn bản là vô ích.

Bỗng nhiên ông ta nghĩ tới có thể ngăn chặn chất lỏng màu xanh đi tới những cơ quan khác trong cơ thể bằng cách chém đứt cánh tay này, ông ta hoảng loạn nhìn quanh bốn phía, xung quanh phòng thí nghiệm có vũ khí, có thể trực tiếp lấy dùng.

Ông ta gần như điên cuồng chạy tới phòng bên cạnh để tìm vũ khí, bộ dáng của ông ta khiến Từ Phóng khó hiểu, hắn nhìn thứ chất lỏng kỳ lạ trên đất, rồi lập tức kéo bà Ô tránh đi.

Trương giáo sư tìm thấy một con dao, con dao vừa dài vừa rộng, lưỡi dao sắc bén, tuyệt đối có thể chém một phát đứt tay được, nhưng ngay tại lúc nguy cấp như vậy, Trương giáo sư vẫn cầm con dao trong tay nửa ngày, không hề có động tác tiếp theo.

Ông ta không dám.

Bình thường ông ta có thể máu lạnh vô tình với người khác, nhưng lúc phải chặt bỏ cánh tay của chính mình thì ông ta lại không dám.

Ông ta là một tên nhát gan.

Rõ ràng thứ thuốc này được chế tạo dựa trên thể chất của ông ta, nhưng ông ta vẫn mãi không dám dùng, không dám mạo hiểm, chỉ dám thử nghiệm trên người của người khác, muốn đợi đến khi đặc tính của thuốc hoàn toàn ổn định mới sử dụng.

Có lẽ chuyện xảy ra như bây giờ chính là báo ứng của ông ta, ông ta bắt nhiều người tới thí nghiệm như vậy đều không có thành công, cuối cùng bản thân lại tự mình thể nghiệm.

Con dao rơi xuống đất, trên cánh tay chỉ có một dấu vết nhạt nhẽo, thậm chí còn không có vết rách trên da.

Sắc mặt Trương giáo sư trắng bệch, một cái mụn mủ màu vàng sậm nổi lên trên má phải ông ta, tiếp theo là cái thứ hai, cái thứ ba.....

Chẳng mấy chốc thân thể của ông ta đã bị những bọc mủ đó che kín, Trương giáo sư muốn kêu cứu, ông ta há miệng, ngay sau đó cả người ông ta nổ tung.

Máu thịt bắn tung tóe khắp nơi trong phòng, nhưng không một ai để ý tới.

Từ Phóng phát hiện hình như Âu Dương Đông không ngăn cản được nữa.

Tang thi bị nhốt ở đây đều có dị năng, mặc dù diện mạo của chúng rất quái dị, nhưng sức chiến đấu lại cực mạnh, Âu Dương Đông càng đánh càng hoảng sợ, lúc dây leo của hắn và những thực vật khác bị một con tang thi dị năng hệ hỏa khắc chế, lòng bàn chân của hắn lập tức như bôi dầu chạy nhanh, nhưng mới chạy được vài bước, hắn liền thấy được hai người ở trong hành lang.

"Sao hai người lại còn ở đây?" Âu Dương Đông thật sự muốn điên lên, hắn tranh thủ thời gian để cho hai người này nói chuyện phiếm sao?

"Bà Ô không chịu đi, còn đánh tôi nữa, nhanh lên nhanh lên, hai chúng ta cùng nhau kéo bà ấy đi." Từ Phóng cũng rất gấp, vừa rồi hắn muốn kéo bà thì lại bị đánh, hắn cũng muốn chạy lắm, nhưng bà Ô không chịu phối hợp.

Âu Dương Đông cũng không rảnh để mắng Từ Phóng, hắn vừa tính chạy tới để giúp đỡ, thì sau lưng đột nhiên ớn lạnh, hắn gần như vô thức ném một cái cây ra phía sau lưng, những chiếc lá rộng và dày lập tức chặn lại lối đi phía sau.

Nhiệt độ xung quanh tăng vọt lên, những chiếc lá xanh biếc dần chuyển sang màu vàng rồi cuộn lại, ngọn lửa len lỏi trong hành lang, Âu Dương Đông vội vàng vứt ra thêm mấy cái cây nữa để chặn lối đi.

"Chạy mau chạy mau," Trải qua một chặng đường dài rèn luyện, một cơ thể đầy mỡ của Âu Dương Đông dần trở thành đầy cơ bắp, mặc dù nhìn vẫn béo, nhưng lại linh hoạt và có sức lực hơn trước kia rất nhiều, hắn đẩy cả hai người chạy ra ngoài.

"Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ còn ở bên trong." Bà Ô vẫn không chịu đi.

"Bà của tôi ơi, bên trong không có ai hết á, thật sự không có đâu, nếu như không chạy thì tang thi sẽ tới đó." Từ Phóng sốt ruột không thôi.

"A a a a!" Bên trong hành lang bị những tán lá to rộng ngăn cản, đột nhiên có tiếng hét thất thanh của một đám người.

Từ Phóng: "....."

Âu Dương Đông: "Là mấy người bị bà Ô dùng dị năng tinh thần khống chế, họ còn ở bên trong đó."

Bây giờ trong hành lang đều là tang thi, mấy tên kia muốn ra ngoài cũng khó.

Đang lúc hắn nghĩ như vậy, thì tán lá bị xé rách, mấy người đàn ông từ bên trong đó vọt ra.

Đúng là mấy tên vừa nãy, thế mà bọn họ có thể chạy thoát từ trong hành lang đầy tang thi như thế, chắc là bà Ô đã vô ý giải trừ khống chế tinh thần với bọn họ, cho nên họ mới khôi phục tỉnh táo nhanh như vậy.

Quanh người họ có một dòng nước, lúc thấy phía trước có người chạy trốn đứng chắn cả đường đi, họ lập tức hét lên chửi bậy để đối phương tránh đường.

Chỉ là tang thi đuổi theo từng bước ở phía sau họ đều là tang thi có dị năng, thế nên họ mới có thể từ lửa đột phá chạy ra đây.

Lúc này bọn họ cũng bị tang thi làm cho hoảng sợ.

Bọn họ biết những con tang thi này mạnh bao nhiêu, chúng chỉ muốn ngay lập tức nghiền ép bọn họ, những con tang thi này không chỉ có dị năng rất mạnh, động tác của chúng cũng không hề chậm, vẫn luôn bám sát bọn họ không rời.

Ngọn lửa xung quanh như hình với bóng, nhiệt độ nóng rực nướng chín cả hành lang, đụng vào người Âu Dương Đông khiến hắn bực tức muốn mắng người, nhưng lại không có thời gian, mấy người kia lại dẫn đám tang thi mà hắn vất vả lắm mới đuổi đi được đi về phía này.

Âu Dương Đông và Từ Phóng cũng biết lúc này là tình huống khẩn cấp, nhưng bây giờ lại không có Thẩm Tu Trạch và Lâm An tới cứu bọn họ, hai người ăn ý kéo theo bà Ô chạy về phía trước.

Bà Ô bị nhấc hai chân lên khỏi mặt đất, nhưng vẫn cố gắng nhìn khắp xung quanh, lúc nhìn đến một nơi nào đó thì bỗng nhiên an tâm hơn hẳn.

Nơi đó không có gì cả, nhưng bà Ô rất nhạy bén lại quay đầu lại, cũng không giãy giụa nữa, tùy ý để hai người kia nâng bà lên chạy. Cop q𝘂a cop lại, trở lại trang chính [ 𝖳rU𝒎 tr𝘂yện.vn ]

Tang thi rậm rạp đuổi theo phía sau họ, mấy người cố hết sức nhưng vẫn không chạy thoát được, mấy người đàn ông ở phía trước nhìn nhau vài lần, sau đó đột nhiên quay đầu lại đẩy Từ Phóng và Âu Dương Đông về phía sau.

Tính cả bà Ô thì có hết thảy ba người đều mém tí thì ngã, nhưng chỉ trong mấy giây ngắn ngủi ấy thôi, những tang thi phía sau đã tiếp cận bọn họ rồi.

Xung quanh là các đường ống được làm bằng sắt, còn lớp bên ngoài thì được làm bằng xi măng, không ai biết phía bên trên là tòa nhà hay là đường lớn, dị năng hệ thổ không thể tự nhiên sinh ra như hệ hỏa và hệ nước, mà cần phải mượn hoàn cảnh xung quanh mới dùng được, cho nên dị năng của Từ Phóng không thể sử dụng được.

Bà Ô hoàn toàn thoát khỏi tình huống lúc nãy, bà yên tĩnh để hai người một trái một phải kèm cặp, bà không hề có hứng thú gì với đám tang thi này.

Âu Dương Đông vứt các loại thực vật và dây leo ra ngoài, dây leo vừa mới quấn lên người tang thi đã bị chúng tránh được, sau đó bị thiêu rụi.

Tang thi gần họ nhất chính là tang thi hệ hỏa, khuôn mặt không chỉ xấu xí mà móng tay còn vừa dài vừa đen lại sắc bén, một vuốt cũng có thể xé nát cả da lẫn thịt.

Thậm chí mấy người họ còn có thể ngửi thấy được mùi hôi thối của tang thi.

Ngay lúc đám tang thi hung ác này nhào về phía bọn họ, thì bắt đầu từ phía sau tang thi đồng loạt bị đóng băng.

Thời gian dường như tạm dừng, những con tang thi đó vẫn còn duy trì hình dáng giương nanh múa vuốt, ngay cả tròng mắt cũng có thể thấy rõ ràng.

Năng lực này bọn họ chỉ mới thấy Lâm An dùng qua, Từ Phóng thấy tang thi bị đông cứng, lập tức tìm kiếm Lâm An ở xung quanh.

Mà lúc này, không khí bên cạnh bọn họ từ từ thay đổi, dần dần hình thành một bóng người trong suốt, cuối cùng biến thành bộ dáng của Lâm An!