Tiểu Tang Thi Sợ Xã Hội Bị Bắt Ra Ngoài

Chương 91




Lâm An và Từ Phóng ở trong nhà lo lắng chờ đợi, bỗng nhiên, Lâm An đứng lên nhìn về phía cửa.

Từ Phóng biết khứu giác và thính giác của cậu nhạy hơn hắn nhiều, thấy vậy hắn lập tức hỏi: "Sao vậy, bọn họ trở lại rồi sao?"

"Không phải." Vẻ mặt Lâm An bất an, "Có rất nhiều người đang đi về phía này."

Từ Phóng đứng dậy mở cửa, nhìn ra ngoài, ở trong bóng tối cuối con đường xuất hiện ánh lửa, buổi sáng sớm yên tĩnh hôm nay lại vô cùng ồn ào.

"Chắc không phải đi tới chỗ chúng ta đâu." Trong lòng Từ Phóng cũng cảm thấy bất an, mỗi chuyện bà Ô mất tích cũng đã khiến bọn họ sứt đầu mẻ trán rồi, hắn hy vọng sẽ không xảy ra chuyện gì nữa.

Nhưng lại không như mong muốn của hắn, Từ Phóng trơ mắt nhìn những người đó cách nơi này càng ngày càng gần, thậm chí hắn thấy được thành chủ cùng với Jenny trong đám người.

Theo lý mà nói, mấy ngày nay họ ở thành Băng Tuyết rất kín tiếng, cũng không làm việc gì trái pháp luật, mà bây giờ những người này không thèm để ý thời gian, gióng trống khua chiêng tìm tới bọn họ, việc duy nhất mà Từ Phóng có thể nghĩ đến chính là —— Lâm An bị lộ rồi.

Từ Phóng đóng cửa, khóa lại, vẻ mặt của hắn nghiêm túc quay đầu lại nói: "Anh An, trước hết anh lên lầu đi, em ở dưới này đối phó."

Lâm An cũng nghĩ tới khả năng này, cậu gật đầu rồi lập tức lên lầu, Tiểu Phúc cũng chạy lên theo.

Hiện tại giả vờ như không có nhà cũng đã muộn rồi, Từ Phóng đứng trước cửa sổ, nhìn những người đó đứng bên dưới đường, thành chủ phân phó cho hai người tiến lên gõ cửa, Từ Phóng tinh mắt còn phát hiện ra hai người đi lên gõ cửa là quân tiên phong trong cuộc chiến với tang thi ngày hôm qua, dị năng rất mạnh, xem ra nếu như không có ai mở cửa thì họ sẽ xông vào.

Nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập, Từ Phóng cúi đầu chửi một câu, chỉ có thể đi qua mở cửa.

"Tới đây! Ban đêm mà gõ cửa cái gì, gọi hồn à!" Hắn giả vờ mình vừa mới tỉnh ngủ, đang mặc quần áo, hùng hổ đi ra mở cửa.

Lúc cửa vừa mở, hắn híp mắt nhìn hai người ở bên ngoài, dẫn đầu, cao giọng mắng mỏ: "Mấy người có bệnh hả, cũng không xem bây giờ là mấy giờ, là tang thi tới hay là thành Băng Tuyết muốn nổ? Sao cứ phải quấy rầy ngay lúc người khác ngủ thế hả?"

Hai người bên ngoài cau mày nhìn Từ Phóng như một lên lưu manh, nhưng mà cửa đã mở rồi, hai người họ quay đầu lại nhìn về phía thành chủ.

Thành chủ đứng ở cách đó không xa, nghe Từ Phóng mắng không ngừng nghỉ, vẻ mặt vẫn không hề thay đổi gì: "Chào cậu, cậu còn nhớ tôi chứ?"

Từ Phóng ngáp một cái, kinh ngạc nói: "Thành chủ? Sao ngài lại ở chỗ này, khuya rồi mà ngài còn chưa ngủ, không tốt cho sức khỏe đâu, đặc biệt là người lớn tuổi như ngài vậy, vì thân thể khỏe mạnh của mình, ngài nhất định phải ngủ đủ giấc mới được."

Thành chủ không hề để ý tới những lời nói bậy của Từ Phóng, trực tiếp nói ra lý do tới đây: "Tôi nghe nói trong mấy người đồng đội của cậu, có một người là mắt đỏ, có thể gọi cậu ta ra đây một chút không."

Trong lòng Từ Phóng nặng nề, quả nhiên bọn họ tới đây vì Lâm An.

"Mắt đỏ? Ngài nói ai?"

Thành chủ: "Lúc các cậu vào đây có tổng cộng sáu người, Âu Dương Đông, Thẩm Tu Trạch, cậu, cùng với hai bà cháu, tôi nói chính là cái người còn lại kia."

"À à, ông nói anh ấy hả, hai ngày nay anh ấy không khỏe, bị cảm rồi, thành Băng Tuyết thật sự là quá lạnh, bị bệnh là hết sức bình thường, tôi cảm thấy tôi cũng sắp bị cảm đến nơi rồi."

Thành chủ mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo: "Nếu cậu cứ tiếp tục như vậy, chúng tôi sẽ trực tiếp đi vào tìm kiếm, hiện tại tôi nghi ngờ người kia là tang thi, tôi là một thành chủ, tuyệt đối sẽ không để một mối đe dọa tiềm tàng xuất hiện ở thành Băng Tuyết."

Từ Phóng không hề sợ hãi, ngoại trừ lão đại, hắn chưa từng sợ bất kỳ ai, ngay sau đó hắn cười lạnh: "Nếu chúng tôi mang theo tang thi vào đây, hiện tại thành Băng Tuyết còn có thể yên ổn như vậy được sao? Chỉ sợ đã sớm loạn cào cào rồi, không có chứng cứ còn nói hươu nói vượn, đừng tưởng rằng là thành chủ thì có thể tùy ý xông vào nhà người khác."

Thấy đối phương giữ cửa chặt chẽ, thái độ kiên quyết không thuận theo, thành chủ ra hiệu cho vệ sĩ của mình, những dị năng giả đó lập tức vọt lên.

Thế mà muốn dựa vào vũ lực để tiến vào.

Từ Phóng nổi giận, nhưng trong lòng lại rất lo lắng, hiện tại hắn không thể dùng dị năng, căn bản đánh không lại nhiều dị năng giả như vậy, cố tình những người khác đều đi ra ngoài, phải làm sao đây, nhất định không thể để bọn họ bắt được anh An.

Đúng lúc này, từ bên ngoài xông vào hai người, là Âu Dương Đông và Ô Đóa, hai người bọn họ nhìn thấy nhiều người đi tới đây như vậy, cũng ý thức được có chuyện, vì thế vội vàng chạy về,

"Sao thế?" Âu Dương Đông đi xuyên qua đám người, lại nhìn thấy hai bên sắp đánh nhau.

"Những người này điên rồi, một hai nói chúng ta giấu tang thi, còn muốn xông vào điều tra." Từ Phóng thấy bọn họ đi tới, lập tức ý bảo bọn họ lại đây.

Hiện tại có ba người canh cửa, thái độ của ba người họ lại mạnh mẽ, tuyệt đối không cho những người kia tiến vào.

Thành chủ híp mắt lại, vốn dĩ ông ta chỉ nghi ngờ có ba phần, nhưng hiện tại đã thành tám phần, lúc trước khi dọn dẹp tang thi ở thành Băng Tuyết, không phải là không có người giấu tang thi đi, những người có suy nghĩ nông cạn đó đều đem người nhà đã biến thành tang thi che giấu, nhưng cuối cùng tất cả đều kết thúc bằng thảm kịch.

Cho nên, ông ta sẽ không bỏ qua cho bất cứ một con tang thi nào.

"Bọn họ chỉ có ba người thôi, trực tiếp dùng vũ lực xông vào đi."

Nhóm dị năng giả nghe theo mệnh lệnh của thành chủ, đánh nhau với ba người chắn cửa.

Ô Đóa lấy đất từ trong không gian ra, rốt cuộc Từ Phóng có thể sử dụng dị năng để chiến đấu.

Ba người đã trải qua những trận chiến trên đường tới đây, họ đã trở nên đủ mạnh về cả đao pháp và dị năng của mình, mặc dù số lượng dị năng giả bên ngoài rất nhiều, nhưng bọn họ vẫn có thể đánh ngang cơ, không để cho những người đó bước tới cửa nửa bước.

Vẻ mặt thành chủ dần dần trở nên nghiêm trọng, ông ta nhìn ra được năng lực của những người này không hề thấp, thậm chí còn ngang ngửa với những dị năng giả mạnh nhất, xem ra ông ta đã xem thường bọn họ rồi, có thể từ thành Sơ Hi đi tới nơi này, thực lực quả nhiên rất mạnh.

"Những người khác cũng lên đi, con tang thi kia chắc chắn đang ở bên trong."

Mấy người phía sau thành chủ cũng đều tiến lên tham dự cuộc chiến, làm vệ sĩ của thành chủ, thực lực của bọn họ cũng rất mạnh, là tồn tại số một số hai ở thành Băng Tuyết, ngày thường không cần thiết thì sẽ không ra tay.

Số lượng dị năng giả càng ngày càng nhiều, hơn nữa thực lực của những người này cũng không thấp, ba người dần cảm thấy không chịu được nữa, bình thường có thể lấy một địch ba, nhưng hiện tại phải lấy một địch năm, địch mười, quả thật có chút miễn cưỡng.

Cánh cửa ở phía sau bay ra ngoài, bức tường của căn nhà cũng bị hư hỏng một số chỗ.

Ngay lúc ba người có xu hướng yếu đi càng ngày càng rõ thì một người đàn ông hoang mang chen qua đám đông, đi về phía thành chủ: "Thành chủ đại nhân, tang thi triều tới rồi!"

Tang thi trong biển tới đây hoàn toàn không có quy luật nào, bọn họ chỉ có thể phái người trông coi ở đài quan sát, nhưng ngay lúc bọn họ đang bận thì tang thi triều lại tới.

Nhìn cánh cửa mãi vẫn chưa phá được, thành chủ cân nhắc lợi và hại, cuối cùng vẫn quyết định đi đối phó với tang thi triều trước.

Đám người rút lui, rốt cuộc mấy người Từ Phóng cũng nhẹ nhàng thở ra, chỉ là lúc này, Lâm An từ tầng hai chạy xuống với vẻ mặt khó coi.

Cậu có thể nghe được rõ ràng cuộc trò chuyện của mọi người, nhìn thấy đồng đội đang ngồi ở trước cửa, cậu lo lắng nói: "Tang thi triều tới, Thẩm Tu Trạch và bà Ô còn đang ở bên ngoài! Mấy người kia sẽ dùng thuốc nước để giết tang thi đó."

Từ Phóng chính mắt nhìn thấy sức mạnh của thứ thuốc màu xanh lục kia, hắn giật mình đứng dậy, chết rồi! Thứ nước thuốc này mà đổ xuống dưới, thì dù là người hay là tang thi đều sẽ hóa thành đống máu loãng, quả thật còn khủng khiếp hơn cả axit, lão đại và bà Ô đều còn ở trong mê cung, ngay cả đồ bảo hộ cũng không có, nếu mấy người kia đổ nước thuốc xuống, vậy thì ngay cả thi thể của họ cũng không thể tìm lại được.

Mặc dù Ô Đóa và Âu Dương Đông chưa từng nhìn thấy, nhưng dưới sự miêu tả của Từ Phóng, họ cũng biết thứ đó rất nguy hiểm.

"Bây giờ phải làm sao đây! Chúng ta không có cách nào để liên hệ với anh Thẩm cả, anh ấy có tìm được bà hay không còn chưa biết, nếu thứ thuốc này thật sự bị đổ xuống, vậy hai người họ....." Ô Đóa quả thật muốn điên rồi.

"Mau lên, chúng ta ra cửa thành, ngăn cản bọn họ đổ thuốc!" Âu Dương Đông lập tức nói.

Từ Phóng gật đầu, rồi lại nhìn về phía Lâm An, hắn hơi do dự, nếu không mang anh An đi theo để anh ấy ở đây một mình, đến lúc đó lỡ như mấy tên dị năng giả kia lại tìm tới cửa thì phải làm sao đây, nhưng mang anh ấy theo thì không phải là trực tiếp tặng đầu người sao?

"Tôi muốn đi." Ánh mắt Lâm An rất kiên định, "Hai người họ rất quan trọng đối với chúng ta, nhưng lại chẳng là gì đối với những người ở đây cả, vì hai người không liên quan mà để cho tang thi triều tiến vào thành Băng Tuyết, là hành động không hề có ích lợi gì đối với vị thành chủ đó hết, cho nên chúng ta cùng nhau đi, phải ngăn cản bước tiến của tang thi triều, như vậy chúng ta mới có thể thuyết phục bọn họ không dùng thứ nước thuốc kia."

Quả thật là thế, nếu không bày ra thực lực của mình, không chống đỡ được thế tấn công của tang thi triều, vậy bọn họ cũng không có lý do gì mà thuyết phục được thành chủ cả.

Bốn người mang theo Tiểu Phúc chạy về phía cổng thành, hiện tại trời đã hơi tờ mờ sáng, khi bọn họ tới gần cửa thành thì lập tức bị người ngăn lại.

Những người khác đều đã biết được đám người họ mang theo một con tang thi vào thành, thấy bọn họ còn tới đây, những người kia lập tức báo cáo lại chuyện này với thành chủ.

Thành chủ đang để cho người khác chuẩn bị nước thuốc, nghe thấy bọn họ còn dám tới đây, ông ta cũng cảm thấy rất ngạc nhiên.

Ông ta mang theo vệ sĩ của mình đi qua, nhìn một cái liền thấy được Lâm An.

Làn da của đối phương rất trắng, hơn nữa nhìn hành động không hề giống tang thi chút nào, đôi mắt bị giấu hoàn toàn dưới tóc mái, cậu ta đứng đằng sau đồng đội, khẩn trương đến mức co rụt thân thể lại.

"Các người tới nơi này làm gì?" Ánh mắt thành chủ rất sắc bén.

Từ Phóng: "Chúng tôi có hai người đồng đội bây giờ còn đang ở trong mê cung, chưa có ra ngoài, ông có thể tạm thời đừng đổ nước thuốc được không?"

Thành chủ không nghĩ tới lại là chuyện này, chẳng trách lúc nãy thấy thiếu mấy người: "Không được, tôi là thành chủ của thành Băng Tuyết, việc ưu tiên hàng đầu là bảo vệ người dân an toàn, chỉ vì hai người mà hy sinh tính mạng của đa số người trong thành, chuyện này tôi tuyệt đối sẽ không làm."

Ô Đóa vội vàng nói: "Chúng tôi sẽ ngăn cản tang thi triều, không để cho chúng tiến lên."

Không nói tới thành chủ, những người khác đều bật cười, chỉ bằng mấy người này mà muốn ngăn cản hàng ngàn hàng vạn tang thi? Chuyện cười gì thế?

Ánh mắt thành chủ vẫn luôn dán lên người Lâm An, cho dù cậu đã cố gắng trốn ra phía sau lưng đồng đội, nhưng những tầm mắt đánh giá xung quanh vẫn không ngừng dõi theo cậu.

"Người kia, chắc là tang thi đúng không, vừa lúc cậu ta ở đây, đem mọi chuyện giải quyết hết luôn đi." Thành chủ chỉ về phía Lâm An, những dị năng giả và người thường ở gần đó đều nghe thấy, biết nhóm người này giấu một con tang thi, thậm chí bây giờ con tang thi đó còn dám đi ra đây, bọn họ lập tức dùng ánh mắt căm hận nhìn về phía cậu.

Đối với bọn họ mà nói, dù là tang thi gì đi nữa thì đều phải lập tức tiêu diệt, khoảng thời gian đầu mạt thế, thành Băng Tuyết lâm vào tình hình nước sôi lửa bỏng vì tang thi xuất hiện, người nhà, bạn bè của bao nhiêu người đều biến thành tang thi, hoặc là chết trong miệng tang thi, nếu không phải có thành chủ tập hợp người trong thành lại, đi giết từng tang thi một, thì có khả năng bọn họ đã sớm chết rồi.

Cố gắng suốt hai tháng, cái chết và hỗn loạn vẫn luôn bao trùm thành phố, cuối cùng họ cũng tiêu diệt được toàn bộ tang thi, bọn họ không cho phép hòa bình bên trong thành lại bị phá vỡ, không cho phép bất cứ một con tang thi nào xuất hiện ở chỗ này.

"Giết nó!" Bỗng nhiên có người hét lên.

"Trực tiếp thiêu chết đi!"

"Bỏ nó vào trong nước thuốc đi!"

Mọi người đều hét lên, dường như đã thấy được kết cục cuối cùng của tang thi này.

Mấy người Âu Dương Đông bảo vệ Lâm An ở giữa, lo lắng giải thích: "Cậu ấy không phải là tang thi, nếu là tang thi thì hiện tại các người còn đứng ở chỗ này được chắc, hơn nữa chúng ta đang nói đến tang thi triều, các người có thể đừng chú ý tới việc nhỏ không đáng kể này được không."

Thành chủ nhìn Lâm An giống như đang rất hoảng loạn trốn ở phía sau, mặc dù có thể xác định tám phần đối phương là tang thi, nhưng màu da và hành vi cử chỉ của cậu lại hoàn toàn không giống tang thi, ngược lại càng giống một người thường đang sợ hãi trước hoàn cảnh thế này.

"Vậy thì bảo cậu ta lộ đôi mắt ra, nếu đôi mắt của cậu ta là bình thường, như vậy chuyện trước đó là tôi sai, chuyện về tang thi triều chúng ta có thể thương lượng, nhưng nếu đôi mắt của cậu ta quả thật là mắt của tang thi, vậy thì các cậu phạm tội bao che, sẽ bị trừng phạt cùng cậu ta luôn."

Sao bọn họ có thể để Lâm An lộ đôi mắt ra được! Cái tên thành chủ cáo già xảo quyệt này, rõ ràng đang lừa bọn họ.

Lúc này, Ô Đóa thấy có mấy người ở ngoài đã mặc đồ bảo hộ, xách thùng sắt đi ra ngoài cửa thành, trong lòng cô bé hoảng loạn, nếu không nhanh lên thì không kịp mất!

Mà lúc này, đám người kia cũng đã nhìn ra, nếu trong lòng bọn họ không có quỷ thì sao chỉ một việc đơn giản như để lộ đôi mắt thôi mà vẫn cứ do dự mãi như thế.

Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy khiến Lâm An hoảng sợ vô cùng, cậu không hề chú ý tới có một khối băng đang bay về phía mình, trực tiếp đập vào đầu của cậu.

Những người khác dường như cũng tìm ra được phương pháp, khắp nơi đều là băng tuyết, tiện tay là có thể cầm được một khối ném về phía Lâm An: "Ngẩng đầu lên!"

"Nếu mày không phải là tang thi thì ngẩng đầu lên cho chúng tao xem!"

"Vì sao không chịu ngẩng đầu!"

"Mày nhất định là tang thi, đánh chết tang thi, đi chết đi!"

Ba người ở đây đều tức điên lên, Lâm An là một người rất mẫn cảm, lại hướng nội, ngày thường mọi người đều đối xử với cậu rất tốt, mà cậu cũng đào tim đào phổi mà đối tốt với mọi người, rất nhiều chuyện nếu không phải nhờ Lâm An bùng nổ thì có khi bọn họ đã chết rồi.

Vậy mà bây giờ những người này đang làm cái gì đây, bọn họ còn không dám động vào Lâm An đâu.

Ngay cả Tiểu Phúc cũng tức giận, nhe răng rồi sủa ra tiếng, nếu không phải Lâm An vẫn đang nắm chặt dây dắt của nó, nó nhất định sẽ xông lên cắn rớt tay mấy người này.

Ba người vừa ngăn cản mấy người kia ném tuyết về phía Lâm An, vừa hung hăng đe dọa, bọn họ không muốn đánh người, nhưng bây giờ có đánh cũng không chiếm được ưu thế, ngược lại mục đích lúc đầu của họ cũng không thể đạt được.

Lâm An bị rất nhiều khối tuyết ném trúng đầu, đầu của cậu rất đau, không phải cậu không muốn trốn, mà là căn bản trốn không thoát, ngay cả dị năng cũng không dùng được.

Bởi vì những chuyện đã trải qua trên đường, bệnh sợ xã hội vốn đã được xoa dịu của cậu nay lại một lần nữa bùng phát.

Bị biết bao nhiêu người vây quanh, nhìn chằm chằm cậu bằng con mắt ác ý đầy hận thù, sợ hãi, oán giận, cho dù cậu cúi đầu vẫn có thể cảm nhận được những ánh mắt ấy, những ánh mắt quen thuộc như thế, như những con dòi bò vào trong xương, như những cây châm nhọn hoắc đâm lên da thịt, Lâm An vốn tưởng rằng mình đã khỏe rồi, đã có thể tự nhiên khi đối diện với những ánh mắt ấy, nhưng bây giờ xem ra, cậu vẫn không thể chịu được.

Từng đôi mắt kia như là cơn ác mộng nhìn chằm chằm cậu, bất cứ lúc nào cũng đều đang nhìn cậu.

Cả người Lâm An cứng đờ, ánh mắt tan rã, cho dù bị đánh trúng thì cậu cũng không có phản ứng gì, cậu co rụt thân thể lại, cố gắng thu người càng nhỏ hơn, trốn ở phía sau lưng đồng đội, muốn dùng thân hình của họ để che chắn chính mình.

Ngay lập tức, cậu không còn nghe thấy gì nữa, cái gì cũng không nhìn thấy nữa, cậu đắm chìm trong một thế giới khác, bị một thế giới với vô số đôi mắt ác ý nhìn chằm chằm, nơi đó chỗ nào cũng có mắt, dù cậu có chạy đi đâu, cũng không trốn được.....

Từ Phóng: "Đệt mẹ! Các người còn ném nữa tôi sẽ nổi giận đấy!"

Ô Đóa: "Thành chủ! Chúng tôi có thể ngăn cản tang thi triều, đồng đội của chúng tôi còn đang ở bên dưới, trước tiên cho chúng tôi một cơ hội đã, nếu chúng tôi không ngăn cản được thì đến lúc đó các người muốn làm gì đều được cả, muốn đổ bao nhiêu thuốc cũng không sao hết."

Âu Dương Đông: "Chúng tôi thật sự có thể ngăn cản tang thi triều, người phía sau chúng tôi cũng không phải là tang thi, cậu ấy là đồng đội của chúng tôi!"

Quả thật thành chủ không hiểu nổi cách làm này của họ, nhưng ông ta cũng không cần phải hiểu, ông ta lựa chọn điều tối ưu, điều mà ông ta cho rằng tốt nhất đối với thành Băng Tuyết.

"Thành chủ, nước thuốc đã chuẩn bị xong rồi." Một dị năng giả nói trong tiếng ồn ào của đám người.

Thành chủ gật đầu, mặc dù tang thi này cũng cần phải xử lý, nhưng tang thi triều vẫn là phải ưu tiên trước: "Đổ xuống đi."

Ông ta vừa nói những lời này xong, đồng tử của ba người lập tức co rụt lại, vô dụng, bọn họ nói nhiều như vậy, thành chủ lại hoàn toàn không thèm để ý tới.

Từ Phóng: "Làm sao bây giờ, phải đánh sao? Mấu chốt chính là chúng ta chỉ có ba người thôi, đánh không lại nhiều người như vậy được."

Ô Đóa khẽ cắn môi: "Đánh! Không thể nhìn bà và anh Thẩm chết được."

Trên trán của Âu Dương Đông đầy mồ hôi và nước do bị tuyết đập trúng rồi tan ra, hắn lau qua loa, rồi hét lên về phía đằng sau: "Tiểu An! Mau tỉnh lại đi, phải đánh nhau rồi, nếu cậu còn không ra tay thì chúng ta sẽ không đánh lại bọn họ, đến lúc đó Thẩm Tu Trạch và bà Ô đều sẽ chết!"

Những lời này cực kỳ vang dội, tiếng hét ấy xuyên qua từng thế giới nhỏ của Lâm An, thế giới được tạo ra từ vô số cặp mắt vỡ vụn như một tấm gương, từng mảnh vỡ rơi xuống, trước mặt cậu giờ đây chính là vẻ mặt lo lắng của ba người đồng đội.

Mọi người đang cố gắng che chở cho cậu, bởi vì họ biết ở hoàn cảnh thế này cậu sẽ khẩn trương, sẽ sợ hãi, cho nên họ vẫn luôn ngăn cản, ngăn cản những ác ý và tấn công của những người kia.

Lâm An hoảng loạn ngẩng đầu lên nhìn về phía bọn họ.

"Tôi thấy rồi! Đôi mắt của tên kia là màu đỏ, là màu sắc của tang thi!"

"Là tang thi, thật sự là tang thi!"

"Giết chết nó đi!"

"Giết nó, giết con tang thi ghê tởm này đi!"

Tiếng la hét giận dữ và chửi bới của mọi người vang vọng bên tai họ, những khối băng, gậy gỗ, gạch đá lung tung ném lại đây, còn nhiều hơn so với trước đó.

Cách đó không xa là thứ nước thuốc màu xanh lá đặc sệt bị đổ xuống, đang chậm rãi chảy xuôi theo con đường.

Lâm An đứng ở phía sau đồng đội, được bảo vệ rất tốt, cậu mở to mắt, dường như cảm nhận được có thứ gì đó đang nóng lên và lan ra trong lòng.

Đó là sự tức giận bùng lên từ trái tim.

Mặc dù cậu bị bắt nạt từ nhỏ rất nhiều lần, cảm thấy rất tủi thân, cảm thấy rất tức giận, nhưng Lâm An chưa bao giờ tức giận đến như thế này.

Vì sao chứ, cậu chưa từng làm việc xấu gì cả, vì sao cứ phải căm ghét cậu đến như vậy.

Hơn nữa, nếu muốn đánh thì cứ đánh cậu là được rồi, dù sao cậu cũng đã quen, nhưng vì sao lại muốn đánh đồng đội của cậu.

Đánh sai người rồi.

Ba người đồng đội đã đánh nhau với những người xung quanh, nhưng vẫn luôn che chở cho cậu, tiếng gào thét đến tê tâm liệt phế của Ô Đóa yêu cầu họ dừng lại vẫn văng vẳng bên tai cậu.

Đúng rồi, Thẩm Tu Trạch và bà Ô vẫn còn ở bên dưới, thứ thuốc này mà chảy xuống đó, bọn họ đều sẽ chết.

Dường như trước mắt cậu hiện ra hình ảnh của Thẩm Tu Trạch và bà Ô, hai người họ đứng ở bên trong nước thuốc màu xanh lục ấy, rồi dần dần biến mất.

Cậu không muốn như vậy, không muốn, vì sao cậu lại mềm yếu đến thế, vì sao cứ mãi trốn sau lưng mọi người, vì sao những người này không chịu nghe bọn họ nói chuyện!

[ Sau này chúng ta còn phải đi qua mấy cái thành phố nữa, những người trong đó sau khi phát hiện cậu là tang thi, khẳng định đều sẽ muốn giết cậu, muốn đuổi cậu đi, bọn họ nhìn thấy cậu thì sẽ sợ hãi, sẽ chán ghét, những tình huống đó nói không chừng cậu đều sẽ gặp được.]

[ Nhưng mà, vậy thì sao chứ? Người thích cậu sẽ không vì cậu là tang thi mà ghét cậu, người ghét cậu thì dù cậu có là người tốt cỡ nào thì cũng không được bọn họ yêu thích.]

[ Rất nhiều người nhìn thấy người khác mạnh hơn mình sẽ sợ hãi hoặc kính sợ, thậm chí là sùng bái, nếu nhìn thấy người yếu hơn thì sẽ coi thường và bắt nạt, còn mẹ nó ngu ngốc cảm thấy chính mình rất ngầu nữa, cho nên khi nhìn thấy loại người như vậy thì không cần phải nhẹ tay, dị năng của cậu rất mạnh, dùng một lần thôi sẽ khiến bọn họ hiểu được ai mới là kẻ mạnh, ai mới là lão đại, bọn họ sẽ lập tức câm miệng ngay.]

Những lời Thẩm Tu Trạch đã nói văng vẳng bên tai, Lâm An chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ kia lần đầu tiên nhìn thẳng về phía mấy người xung quanh.

Cậu nhìn những người có khuôn mặt dữ tợn đó, rõ ràng xưa nay đều chưa từng quen biết, nhưng lúc này lại như có mối hận thù sâu sắc với bọn họ vậy, tức giận mắng bọn họ, tấn công bọn họ.

"Câm miệng." Môi Lâm An khẽ run.

Chỉ tiếc trong trường hợp hỗn loạn thế này, giọng nói của cậu căn bản không ai nghe thấy được.

"Tôi nói, tất cả các người, CÂM MIỆNG!"

Lâm An vừa hét lên thì từ dưới chân của cậu xuất hiện một lớp băng, nó nhanh chóng lan ra bốn phía xung quanh.

Nó tránh đi Tiểu Phúc và ba người đồng đội, nó nhanh chóng lan rộng ra mọi hướng, tất cả mọi người ở đây đều bị đóng băng từ cổ trở xuống, lớp băng lại tiếp tục lan ra, chạy về phía bên trong thành Băng Tuyết, lại hướng về phía mê cung ở bên ngoài thành.

Tất cả các tòa nhà ở thành Băng Tuyết đều bị bao phủ bởi một lớp băng trong suốt như pha lê, người dân ở trên đường hoảng sợ nhìn lớp băng ấy như có sự sống, nó hướng tới chân bọn họ, bò lên cho tới cổ.

Lớp băng bên ngoài thành phố dày lên từng lớp dọc theo con đường mê cung, đông đặc toàn bộ thứ chất lỏng màu xanh lục kia.

Trong khoảng khắc, mọi thứ xung quanh cậu dường như biến thành tác phẩm điêu khắc bằng băng, cả thế giới trở nên tĩnh lặng.