Tiểu Tang Thi Sợ Xã Hội Bị Bắt Ra Ngoài

Chương 90




Các dị năng giả ở thành Băng Tuyết tham gia vào cuộc tập kích của tang thi triều đều mặc đồ bảo hộ và tiến vào mê cung.

Những bộ đồ bảo hộ màu vàng vô cùng bắt mắt, họ đi dọc theo con đường của mê cung xuống dưới, gặp được những con cá tang thi đã bị mất hơn phân nửa cơ thể, họ sẽ thẳng tay giết luôn, thậm chí có người còn đạp những con cá tang thi đó vào trong nước thuốc màu xanh còn trên mặt đất, rồi nhìn chúng bị hòa tan thành đống máu loãng, có người còn cá cược với nhau xem ai giết được nhiều con hơn.

Một số dị năng giả mạnh mẽ thì chủ động đi về phía cá tang thi hình thể khổng lồ.

Lâm An mắc chứng sợ xã hội, cho nên lúc đánh nhau với tang thi cậu vẫn luôn đi sát bên cạnh Thẩm Tu Trạch.

Những người khác đều là người dân sinh sống ở thành Băng Tuyết, bọn họ có thể dễ dàng tìm được lối ra ở bất cứ đâu trong mê cung này, nhưng nếu là Lâm An vô tình đi lạc mất, cậu sẽ không tìm được đường đi. Hơn nữa cậu còn không dám hỏi người khác, cho nên chỉ có thể theo sát Thẩm Tu Trạch.

Hai người cùng nhau đối phó với một con cá voi tang thi cao 10 mét, phần dưới cơ thể của nó bị ngâm trong nước thuốc đã bị ăn mòn lộ ra cả xương trắng, con cá voi tang thi giận dữ, nó lắc lư thân thể của mình bò về phía hai người, sau khi hai người né được đòn, thì nó liền va vào bức tường băng của mê cung, khiến bức tường bị vỡ tan thành từng mảnh, nó va mạnh đến nỗi lớp băng bên dưới chân nó cũng bị nứt ra.

Thẩm Tu Trạch ngẩng đầu nhìn vị thành chủ vẫn đứng ở trên cổng thành quan sát, nghe nói, mỗi lần tang thi triều tập kích, ông ta sẽ chiến đấu cùng với mọi người, chưa từng vắng mặt.

Thời kỳ đầu mạt thế, thời kỳ khó khăn nhất của thành Băng Tuyết, cũng chính nhờ thành chủ đứng ra ngăn cơn sóng dữ, cho nên thành Băng Tuyết mới tồn tại đến tận bây giờ, thậm chí mỗi một lần tang thi triều tới ông ta đều rất bình tĩnh đối phó, đến bây giờ đều chiếm được phần thắng.

Không thể phủ nhận vị thành chủ này quả thật rất xuất sắc, nhưng Thẩm Tu Trạch chưa bao giờ khuất phục trước người khác, từ lúc bắt đầu mạt thế đến nay, mục tiêu của hắn chính là trở về thành Bạch Trạch, cho nên dù thành chủ có đưa ra bất kỳ lợi ích nào, hắn cũng sẽ không bị dụ dỗ. Nhưng hiện tại xem ra, trong số bọn họ thì thành chủ coi trọng Âu Dương Đông nhất, những người khác đều là nhân tiện chiêu mộ nhân tài mà thôi, cho nên để tránh xảy ra những chuyện rắc rối sau này, Thẩm Tu Trạch lựa chọn che giấu thực lực.

Vốn dĩ hai người có thể dùng một chiêu là giết chết được con cá voi tang thi này, nhưng đã qua mười phút rồi mà nó vẫn còn tung tăng nhảy nhót, phá hỏng rất nhiều tường băng xung quanh của mê cung, Thẩm Tu Trạch quan sát hành động và thời gian của những dị năng giả khác khi đối mặt với tang thi hình thể khổng lồ, chờ đến khi có vài dị năng giả đã giết chết được con mồi của mình, thì hắn mới thiêu chết cá voi tang thi.

Lâm An không có ra tay, lần tập kích này tang thi khổng lồ không tính nhiều, cho nên từ đầu tới cuối cậu đều trốn ở phía sau lưng Thẩm Tu Trạch, nhìn xung quanh xem có ai chú ý tới bọn họ không, nếu không có thì cậu sẽ lặng lẽ sửa chữa lại một vài chỗ tường băng hoặc con đường bị cá voi tang thi đụng hỏng, như vậy công việc của những người khác sẽ ít đi một chút.

Từ Phóng mặc đồ bảo hộ, khuôn mặt không ai nhìn thấy đang đầy vẻ khó chịu, hôm nay tang thi triều tập kích, lão đại chỉ tính dẫn theo Lâm An đi cùng, là hắn mặt dày mày dạn một hai muốn đi theo nhìn xem mấy con cá tang thi trông như thế nào, kết quả tới đây rồi, những người khác đều lao đầu xuống núi để giết tang thi, còn hắn lúc này mới nhớ tới mình căn bản không dùng được dị năng.

Một dị năng giả hệ thổ như hắn, không có đất thì đánh cái gì?

Thực lực hiện tại của hắn chưa thể lấy được đất ở bên dưới lớp băng tuyết dày này, nghe nói ở thành Băng Tuyết, dị năng giả hệ thổ cũng là năng lực vô dụng nhất, họ chỉ có thể đi sửa chữa nhà cửa, hoặc làm đường v v..

May mắn là lão đại có chuẩn bị trước, lúc bọn họ rời khỏi sa mạc có cất giữ một lượng lớn đất để ở trong không gian của Ô Đóa, bây giờ dị năng của Ô Đóa cũng tăng lên, hình như không gian rất lớn, cất một tòa thành phố cũng không vấn đề gì, cho nên họ bỏ rất nhiều đất vào trong đó.

Nhưng mà, bây giờ đất đang ở chỗ Ô Đóa, còn hắn vẫn không thể sử dụng được, cuối cùng bị người khác kéo đi dọn vệ sinh chiến trường.

Từ Phóng đi theo một đám người thường, cầm một cây chổi và một cái thùng chuyên dụng, phải bỏ hỗn hợp máu loãng, nước thuốc vương vãi khắp nơi vào trong thùng, loại công việc vừa nặng nhọc vừa dơ bẩn này đều do người thường không có dị năng làm.

Người bình thường ở thành Băng Tuyết có tỷ lệ rất cao, cho nên phần lớn công việc của mọi người là quét dọn chiến trường.

Từ Phóng một mặt chấp nhận số phận dọn dẹp của mình, một mặt thì nghe mấy người kia vui vẻ trò chuyện.

Mặc dù khi mặc đồ bảo hộ thì không nhìn thấy mặt nhau, nhưng giọng nói có chút ồm ồm của họ vẫn mang theo hưng phấn: "Thành chủ thật là mạnh mẽ, nếu như không có ông ấy thì chúng ta đã sớm bị tang thi ăn thịt rồi."

"Đúng vậy, cậu có nhớ lúc tang thi vừa mới xuất hiện không? Trong thành phố chỗ nào cũng có tang thi, rất nhiều người chỉ có thể chạy ra bên ngoài thành, kết quả bị chết cóng không biết bao nhiêu người."

"Không biết khi nào mới giết hết được đám tang thi này, tôi muốn trở về cuộc sống như trước kia quá."

"Đúng vậy, vốn dĩ nhà tôi có bảy người, mỗi ngày đều rất đông vui, kết quả bây giờ chỉ còn lại có mỗi mình tôi."

"Bây giờ chúng ta còn sống đã là may mắn lớn nhất rồi, tang thi trong biển nhiều vô số, ước chừng rất lâu cũng sẽ không hết được."

Nói tới đây, bọn họ cũng không nói gì nữa mà im lặng tiếp tục quét dọn.

Từ Phóng không nghe được tin tức quan trọng nào, cũng chỉ có thể tiếp tục cầm chổi lên quét dọn, thuận tiện học theo bộ dáng của người khác, quét mấy con cá tang thi còn chưa chết hẳn vào trong nước thuốc, rồi nhìn chúng hóa thành máu loãng.

Thuốc này không biết được làm bằng gì, quả thật rất hiệu quả, may mà bọn họ mặc đồ bảo hộ, nếu không có khi sẽ trực tiếp biến thành một đống máu loãng giống như đám tang thi này.

Nếu có thể mang một ít nước thuốc về, khi nào gặp được tang thi thì tạt vào nó một cái, chắc cũng bớt được ối việc.

Trận chiến này kết thúc rất nhanh, nhưng lại mất rất nhiều thời gian để lau dọn chiến trường, mãi đến khi trời dần tối, đám người Từ Phóng mới quét dọn xong hoàn toàn, đêm nay sẽ còn có người tiếp tục sửa chữa tường băng và con đường này, nhưng mà những cái này không liên quan gì tới họ, sau khi đứng ở cổng thành nghe thành chủ khen ngợi một lúc, bọn họ liền cầm theo vật tư được phân phát trở về.

Từ Phóng nhìn mấy thứ trong tay mình, nguyên một ngày hắn mệt chết mệt sống cũng chỉ nhận được có hai cái bánh mì và một túi đậu đen, hơn nữa còn cứng như đá, có thể làm gạch được, còn Thẩm Tu Trạch và Lâm An thì giết chết một con cá voi tang thi khổng lồ, nhận được bốn cái bánh mì mềm cùng với mấy cọng rau, nhìn có hơi héo, nhưng rau ở thành Băng Tuyết đều là hàng xa xỉ cả.

Lúc trở về nhà, Từ Phóng tiện tay đặt thành quả lao động của mình lên bàn, rồi chạy nhanh lên giường nằm, bên ngoài thật sự quá lạnh, nếu không phải hắn luôn làm việc không ngừng thì chắc đã sớm đông cứng rồi.

Còn hai người khác thì không sợ lạnh nên nhìn vẫn bình thường, Lâm An cũng nhắc tới việc có thể xin công thức điều chế thuốc nước màu xanh đó từ thành chủ hay không, nhưng mà Thẩm Tu Trạch lại thấy điều này khó lắm, trước đó hắn có chú ý tới, người mang theo thuốc nước đều là vệ sĩ của thành chủ, hoặc là nói đều là thuộc hạ của ông ta, thuốc này có lực sát thương vô cùng lớn đối với tang thi, thành chủ muốn dựa vào đó để củng cố địa vị và quyền lực của mình ở thành Băng Tuyết, tất nhiên là sẽ không dễ dàng đưa ra rồi.

Hắn có thể ngửi thấy được phần lớn dược liệu ở trong thứ thuốc màu xanh ấy, những dược liệu đó phát triển cũng không nhanh, mà thành Băng Tuyết có thể sản xuất ra số lượng lớn thuốc nước màu xanh đó cũng nói lên nhất định có một phần dị năng giả hệ thực vật đang tiến hành thúc đẩy sinh trưởng, mà hai ngày nay, theo lời Âu Dương Đông thì đối phương chỉ tham gia tăng trưởng các loại cây lương thực, rau dưa trái cây, cho nên, thành chủ mời chào bọn họ cũng đồng thời cũng đề phòng bọn họ.

Hai ngày nữa họ sẽ lên đường rồi, chờ khi nào trở lại thành Bạch Trạch, chỉ cần hắn nói ra những đặc tính của thuốc này, tự nhiên sẽ có người ở thành Bạch Trạch điều chế ra được, dù sao thì nói về điều chế thuốc, không ai có thể so sánh với người của thành Bạch Trạch, cho nên bọn họ không cần phải tìm phiền phức trong mấy ngày còn lại này.

Hôm nay Lâm An cũng cảm thấy rất mệt, mặc dù cậu không tham gia chiến đấu, nhưng cậu phải che giấu bản thân ở dưới mí mắt của những người khác, cho nên còn mệt hơn cả lúc đánh tang thi nữa.

Cậu vẫn thích ở trong nhà hơn.

Ngày thứ năm ở thành Băng Tuyết, bọn họ nhận được tin, con thuyền trước đó dùng dâu tây để đổi đã được hoàn thành, vốn dĩ phải mất bảy ngày mới có thể xong xuôi, nhưng vì có sự hỗ trợ của thành chủ, cho nên mới có bốn năm ngày đã được hoàn thành.

Thẩm Tu Trạch dẫn Ô Đóa đi lấy thuyền, hôm nay Âu Dương Đông vẫn đi tới chỗ thành chủ để thúc đẩy cây trồng, cho nên trong nhà chỉ còn lại Lâm An, bà Ô và Từ Phóng.

Hai ngày nay bà Ô vẫn luôn ngủ, Từ Phóng và Lâm An vốn dĩ ngồi ở mép giường trông chừng bà, nhưng mà tới giờ cơm thì nhóc Nick lại tới đây, cho nên Lâm An lập tức trốn lên lầu hai.

Từ Phóng rất thích tên nhóc này, dù sao thì bé cũng rất dễ thương và ngoan ngoãn, không giống với mấy tên nhóc nghịch ngợm ở thành Sơ Hi, hôm nay mọi người đều không có nhà, nên không nấu cơm, Từ Phóng lấy bánh mì mà hôm qua hắn được phân đưa cho bé Nick ăn.

"Cảm ơn anh trai đầu trọc."

Từ Phóng: ".....Gọi anh trai là được, không cần phải thêm hai chữ đầu trọc vào làm gì."

Đều tại Âu Dương Đông, lúc đầu Nick gọi bọn họ là chú, nhưng họ đều cảm thấy mình còn chưa kết hôn, gọi như vậy nghe quá già, cho nên bắt bé Nick đổi thành gọi anh trai.

Chỉ là tên Âu Dương Đông này lại lén lút dạy đứa nhỏ gọi hắn là anh trai đầu trọc, Từ Phóng tức giận cũng lén dạy đứa nhỏ gọi đối phương là anh trai béo.

Bé Nick rất nghe lời, bé học xong, cũng gọi như thế.

Cuối cùng, Từ Phóng và Âu Dương Đông đều bị đối phương làm cho tức chết.

Đứa trẻ với mái tóc xoăn màu vàng nhạt đang ngồi trên ghế, ngoan ngoãn cầm ổ bánh mỳ mềm lên ăn, so với lần đầu tiên tới đây thì bé đã quen thân với mọi người hơn, cho nên dáng vẻ cũng thả lỏng hơn. Bé vừa cắn bánh mỳ, vừa nhìn bà lão trên giường ngủ, rồi nhìn anh trai đầu trọc đang ngáp bên cạnh, đôi mắt sáng ngời trong trẻo, sau mấy ngày được cho ăn đầy đủ, khuôn mặt của Nick đã có chút da thịt, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều, nhìn càng thêm đáng yêu.

Đôi mắt khéo léo ấy bỗng dừng ở một chỗ nào đó, yên lặng nhìn chú chó đang nằm trên mặt đất, bánh mỳ trong tay bé Nick chỉ còn lại một nửa, bé cúi đầu quyến luyến nhìn bánh mỳ, sau đó tụt xuống khỏi ghế, lặng lẽ đi tới bên cạnh con chó, ngồi xuống vươn tay qua, muốn đút bánh mỳ cho nó.

Ở thành Băng Tuyết không có động vật nhỏ nào, khí hậu nơi này rét lạnh, vốn dĩ đã không thích hợp cho động vật nhỏ sinh sống, hơn nữa sau mạt thế, động vật hoặc là biến thành tang thi bị giết chết, hoặc là con người quá đói nên ăn luôn chúng, cho nên bé Nick rất thích chú chó này, bé muốn chơi với nó.

Chỉ là Tiểu Phúc không thích bé lắm, có lẽ vì hồi còn nhỏ nó từng bị những đứa nhóc khác làm tổn thương, cho nên Tiểu Phúc giống chủ nhân, thấy trẻ con là chạy trốn, hơn nữa trước đó ở Mắt Sa Mạc, nó còn bị một đám trẻ con và phụ nữ vây quanh sờ lông, càng khiến nó có bóng ma tâm lý, bây giờ Tiểu Phúc đối với sinh vật là trẻ con quả thật tránh còn không kịp.

Lúc nó ngửi thấy mùi bánh mỳ thì đã tỉnh lại, mở mắt ra lại thấy bé Nick ngồi ngay bên cạnh, đang đưa bánh mỳ tới miệng nó, mà chủ nhân của nó thì lại không thấy đâu.

Tiểu Phúc lập tức đứng dậy, nó không muốn ăn bánh mỳ, nó có rất nhiều thức ăn chó và đồ ăn vặt, nó không thích ăn chay, hơn nữa người cho nó ăn lại là một đứa trẻ, cho nên Tiểu Phúc liền bỏ chạy.

Nó biết chủ nhân ở đâu.

Lúc đứa nhỏ này tới đây thì chủ nhân của nó đều sẽ lên lầu, cho nên lúc này nó nhanh chóng chạy lên lầu tìm chủ nhân.

Nick thấy chó chạy mất, cậu bé sốt ruột đuổi theo, tới cầu thang thì hơi do dự, bé chưa từng đi tới nơi này, nhưng nghĩ tới cách đây không lâu anh trai đầu trọc có nói bọn họ sẽ nhanh chóng rời đi, vậy bé sẽ không còn được chơi với chó nữa, cho nên bé Nick nhìn anh trai đầu trọc đang gác chân lên ghế ngồi ngủ gà ngủ gật cách đó không xa, bé rón rén đi lên lầu.

Không gian trên lầu hai không lớn lắm, tầm nhìn cũng không bị cản trở, Nick vừa lên đã thấy có một anh trai đang ngồi ở trên giường đọc sách, mà chú chó kia đang ngồi dưới chân anh trai đó.

Nick không sợ Âu Dương Đông, Từ Phóng và Ô Đóa trêu chọc mình, Thẩm Tu Trạch thì lạnh lùng với trẻ con, gặp bé cũng không đùa giỡn, cũng sẽ không nói chuyện, cho nên Nick có hơi sợ hắn, còn bà Ô, những người khác đã căn dặn bé rất nhiều lần là không được tới gần bà Ô, dù sao thì cảm xúc bây giờ của bà không tốt lắm, lỡ như đánh trẻ con thì cũng không tốt, cho nên Nick cũng không quen thân với bà Ô.

Trừ ngày đầu tiên, Lâm An chưa từng gặp Nick lần nào nữa, khi nhìn thấy có một mái tóc xoăn màu vàng nhạt từ cầu thang đi lên, Lâm An có chút lo lắng bỏ sách xuống, đứng dậy, vừa rồi cậu đọc sách quá nghiêm túc, không chú ý tới Nick đi lên đây.

Bé Nick chớp mắt, bé có thể cảm nhận được anh trai không rõ mặt kia dường như đang hoảng loạn, bé hâm mộ nhìn chú chó dưới chân đối phương, hỏi: "Anh ơi, em có thể chơi với chó được không?"

Lâm An nhấp môi, lầu hai không có gian phòng nào khác, chỉ có một căn phòng ngủ rất lớn này, cậu không có nơi nào để trốn cả, cứ đứng ở đó không biết phải làm cái gì bây giờ.

Trong đầu của cậu đều là suy nghĩ, bây giờ mà chạy xuống thì có quá đáng quá không, lỡ như đứa nhỏ cảm thấy cậu đang cố ý trốn tránh nó thì sao đây.

Cậu hoàn toàn không nghĩ tới chuyện đuổi đứa nhỏ xuống dưới.

Dù sao, đối với một người mắc chứng sợ xã hội thì thuận theo ý người khác là bình thường, từ chối người khác là một chuyện cực kỳ cực kỳ cực kỳ khó khăn, đặc biệt đối tượng mà cậu từ chối lại là một đứa nhỏ.

"Được, được, các em chơi đi."

Được cho phép, Nick sung sướng chạy tới, Lâm An nhanh chóng tránh qua chỗ khác nhường cho bé.

Bị chủ nhân "bán đứng", Tiểu Phúc nhìn đứa nhỏ chạy về phía mình, nó trườn xuống gầm giường, nó không thích trẻ con, có thể để nó ở chung với chủ nhân được không vậy.

"Chó ơi!"

Đứa nhỏ bị ghét bỏ lại không hề cảm thấy mình bị ghét bỏ, bé còn nghĩ đây là một trò chơi mới, cũng vui vẻ chui xuống gầm giường.

Tiểu Phúc thấy đối phương chui xuống theo, nó lại linh hoạt chạy ra phía sau lưng chủ nhân.

Nick cũng bò ra ngoài, đi về hướng Lâm An.

Lâm An:!!!

Cậu nhanh chóng bước qua một bên để lộ Tiểu Phúc ở phía sau.

Nick rẽ ngang, chạy về phía chú chó, trong mắt đều là sự vui vẻ.

Tiểu Phúc rất chản nản khi thấy chủ nhân không đáng tin cậy tí nào, nó chỉ có thể tiếp tục chạy về phía khác.

Hai người một chó, nó chạy, người đuổi, người trốn.

Tóm lại, chỉ có Nick là thật sự vui vẻ.

Cánh cửa ở ban công khẽ mở, Tiểu Phúc dùng đầu đẩy cửa ra rồi chạy trốn ra phía ban công, Nick giống như một chiếc đuôi nhỏ mà đuổi theo, một đứa bé bốn tuổi vì bị đói khát lâu ngày cùng với thiếu dinh dưỡng, cho nên chiều cao của bé tương đương với lúc Tiểu Phúc ngồi xổm ở đó, ngay khi bé muốn ôm chú chó vào lòng thì Tiểu Phúc đã lao ra khỏi ban công.

"Chó ơi, đừng chạy."

Nick xoay người muốn tiếp tục đuổi theo, kết quả bé lại trượt chân, ngã thẳng về phía lan can.

Ban công rất thoáng, khe hở lan can lại rất rộng, đủ cho một đứa nhỏ lọt qua, nhà của Nick cũng có cách bày trí giống với bên này, nhưng lan can ở ban công trên tầng hai của nhà Nick đã được ba của bé gia cố chặt chẽ lại khi Nick mới được vài tháng tuổi, còn ở đây, Thẩm Tu Trạch cũng chỉ thường ở lại vài ngày, toàn bộ cách bày trí trong phòng đều y như lúc mới mua, hoàn toàn không có thay đổi gì.

Không có gì ngăn cản, nhóc Nick từ lan can văng ra ngoài, chính bản thân bé cũng biết mình đang gặp nguy hiểm, hai bàn tay nhỏ muốn nắm lấy lan can, nhưng không bắt được.

Lúc sắp ngã xuống, một lớp băng kéo dài từ ban công ra ngoài, hình thành một vách tường hình cung, đón được Nick.

Sau đó có hai cánh tay vươn ra khỏi ban công, xách từ dưới nách bé lên, ôm bé từ trong lớp băng trở về.

Sau khi được nhẹ nhàng đặt xuống sàn phòng ngủ, bé Nick vẫn còn choáng váng, sụt sịt và muốn khóc.

"Đừng khóc, không sao đâu." Một giọng nói an ủi truyền vào lỗ tai bé.

Vốn dĩ bé Nick sắp chảy nước mắt rồi, thì lại nghe thấy đối phương nói chuyện, bé chỉ cảm thấy giọng nói của anh trai này rất hay, giống như đang ở trong một căn nhà lạnh băng lại được uống một bát canh nóng, ấm áp lại rất thoải mái.

Bé chớp đôi mắt to ướt át và kìm nước mắt trở lại, bé không còn là đứa nhỏ hai ba tuổi nữa, bé là người lớn, người lớn thì không thể khóc được.

Bé ngửa đầu nhìn Lâm An, đối phương vẫn không nhìn bé như cũ, mà nhìn chằm chằm một bên giường, cứ như trên đó có cái gì đẹp lắm vậy.

"Nick, em ở trên lầu hả, hay là về nhà rồi." Đột nhiên bên dưới truyền tới giọng nói của Từ Phóng.

"Em ở trên này." Bé Nick lập tức xoay người chạy xuống lầu.

Rốt cuộc Lâm An có thể thả lỏng người, cậu nhìn Tiểu Phúc đang trốn dưới gầm giường, chỉ để lộ ra một cái đầu chó đang nhìn cậu, thở dài: "Lần sau không được đi ra ban công nữa nghe chưa."

Tiểu Phúc nghe không hiểu, nhưng đứa trẻ phiền phức đã đi rồi, nó lập tức vẫy đuôi đi ra ngoài, thân mật cọ cọ lên người chủ nhân.

Lúc bé Nick về đến nhà mới nhớ ra bé còn chưa kịp cảm ơn anh trai xinh đẹp kia, bé chạy vội tới trước một cái tủ đã bị tróc sơn, lấy bảng vẽ và bút vẽ ra.

Bé muốn vẽ một bức tranh để tặng cho anh trai xinh đẹp, còn có các anh chị khác nữa.

Nick biết ý nghĩa của sự chia ly, nghĩa là sau này bé sẽ không bao giờ còn gặp lại họ nữa, cũng giống như ba mình, dù có nhớ ba đến đâu thì ba cũng sẽ không bao giờ quay trở lại gặp bé, cho nên bé muốn vẽ tất cả mọi người lại, như vậy sau này bé cũng sẽ không quên được họ.

Bé vẽ tranh rất nghiêm túc, vẽ Từ Phóng đầu trọc, vẽ Âu Dương Đông bụ bẫm, vẽ Thẩm Tu Trạch luôn cau mày dường như không vui, vẽ Ô Đóa tóc ngắn, và bà Ô đầy tóc bạc, đương nhiên bé cũng không quên Tiểu Phúc.

Nhưng hôm nay Lâm An đã cứu bé, cho nên Nick rất yêu quý anh trai xinh đẹp này, bé vẽ cậu ở chính giữa, hơn nữa còn dùng màu sắc đẹp nhất.

Jenny cũng rất bận rộn, cô phải nhận một ít công việc có thể làm ở nhà, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên nhìn con trai đang ngồi ở kia vẽ tranh, khuôn mặt của đứa nhỏ ửng hồng, là màu sắc khỏe mạnh, cô rất cảm ơn đám người cách vách đã tới đây, để Nick không còn bị đói bụng, mặc dù ngày tháng trôi qua rất khó khăn, nhưng chỉ cần con trai cô vẫn khỏe mạnh bình an, thì cô vẫn có thể tiếp tục kiên trì.

Buổi chiều sau khi đi qua nhà bên cạnh ăn cơm xong, Nick không chơi cùng với các anh chị nữa, mà lập tức trở về nhà, bức tranh của bé vẫn còn chưa có vẽ xong, hôm nay nhất định phải vẽ xong rồi mới có thể đi ngủ được, như vậy ngày mai bé có thể đưa tranh cho bọn họ rồi, hơn nữa bé nhất định sẽ đi lên lầu hai tìm anh trai xinh đẹp để nói cảm ơn.

Dưới ánh đèn tối tắm, Nick nằm đó và ngủ thiếp đi.

Jenny hoàn thành xong công việc của mình, cô nhìn khuôn mặt của con trai, mỉm cười dịu dàng, sau đó bế bé về giường của mình.

Cởi giày, đắp chăn cho bé xong, cô trở lại dọn dẹp bút vẽ lung tung ở trên bàn.

Sau khi cầm hết bút vẽ lên, cô thấy được bức tranh của con trai, bức tranh gần như đã hoàn thành, hơn nữa đều thể hiện rất rõ ràng những nét đặc sắc của từng người hàng xóm, hoàn toàn không thể nhầm lẫn bất kỳ ai trong số họ.

Jenny cười rất đỗi dịu dàng, cô đưa bức vẽ tới dưới ánh đèn, tỉ mỉ đánh giá, nếu như không có mạt thế, không có những tang thi đáng chết kia, thì sau này khi Nick của cô lớn lên, nói không chừng còn có thể trở thành một họa sĩ nổi tiếng.

Nhìn nhìn, ý cười trên môi cô chợt cứng lại.

Ở dưới ánh đèn tối tăm, người ở chính giữa có mái tóc đen hơi dài, như sắp che khuất cả đôi mắt, nhưng trong màu đen ấy lại lộ ra một đôi mắt màu đỏ, một màu đỏ tươi đẹp đẽ.

Bị người trên giấy vẽ với hình dáng không đối xứng nhìn chằm chằm bằng đôi mắt đỏ, suy nghĩ của Jenny hơi hoảng loạn, như trở về cái đêm hôm đó.

Người chồng cao lớn dùng đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm cô, nhe ra những chiếc răng nanh trắng nõn lao thẳng về phía cô và Nick.

Lúc cô ôm Nick loạng choạng chạy ra ngoài, những gì cô thấy là màu đỏ khắp cả đường phố.

Những người hàng xóm quen thuộc, những người bạn sẽ thỉnh thoảng chào hỏi nhau, những cư dân không quen biết đang cắn vào cổ những người khác bằng đôi mắt đỏ như máu, tiếng máu thịt bị xé rách, hình ảnh máu tươi phun ra tung tóe, khắp nơi đều là tiếng kêu la thảm thiết, đây là cơn ác mộng cả đời cô.

Sau khi định thần lại, cô cúi đầu nhìn người trên giấy vẽ, nghĩ tới bộ dáng của đối phương, cô lại phát hiện mình hoàn toàn không nhớ được, bất cứ lúc nào Lâm An cũng cúi đầu, không có ai nhìn thấy bộ dáng và đôi mắt của cậu.

Mà trừ Lâm An ra, diện mạo của những người khác đều không hề che giấu gì.

Nếu không phải trong lòng có quỷ, vì sao lại muốn che mắt?

Nhịp tim của Jenny càng lúc càng lớn, cô rất mâu thuẫn và rối rắm, trong lòng của cô luôn phản bác suy nghĩ của mình, có thể tính cách của đối phương hơi kỳ lạ, không thích bị người khác nhìn mặt, bức tranh này có khi là do Nick không cẩn thận dùng sai màu, mới vẽ đôi mắt thành như vậy.

Tự thuyết phục mình về khả năng này, Jenny cau mày, mang khuôn mặt lo lắng nằm xuống bên cạnh Nick.

Ngủ thôi ngủ thôi, không cần phải quản chuyện ở bên ngoài, dù sao bọn họ cũng sắp rời đi rồi, chuyện này chỉ là nhầm lẫn thôi, là do Nick dùng nhầm màu, ngày mai cô nhất định phải để cậu bé đổi màu khác.

......

Nửa đêm, Nick còn đang chìm trong giấc mộng thì bị mẹ gọi dậy.

"Có chuyện gì vậy mẹ?" Nick mơ màng hỏi.

"Nick, con nói cho mẹ nghe, vì sao con lại vẽ mắt đỏ cho anh trai nhà bên, là con không cẩn thận dùng nhầm màu đúng không?"

Khi nhắc tới bức tranh mà mình vẽ, Nick tỉnh táo hơn một chút, cậu cười cười, những sợi tóc xoăn vàng rối bù, nhìn vừa ngây thơ vừa đáng yêu: "Không có sai, anh trai xinh đẹp có đôi mắt màu đỏ, màu đỏ đặc biệt đẹp, con chưa từng thấy ai đẹp giống như anh ấy cả."

Nick đã thấy được khuôn mặt của Lâm An lúc cậu cứu bé, lúc được an ủi cũng thấy được, mặc dù Lâm An vẫn luôn nghiêng mặt qua một bên, nhưng Nick rất thấp, vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn kia, đôi môi nhạt màu, lông mi của anh trai xinh đẹp rất dài, bộ dáng hơi run của cậu giống như mấy con bướm trong TV mà hồi trước bé hay xem, còn có đôi mắt đỏ kia, giống y hệt viên đá quý.

Mặc dù mới chỉ nói chuyện với đối phương một câu thôi, nhưng Nick rất thích cậu, còn thích hơn cả anh trai đầu trọc và anh trai béo nữa.

Jenny mãi vẫn không ngủ được, biết được đáp án chắc chắn từ con trai, cô biết con trai của mình như thế nào, Nick sẽ không nói dối, quả thật người ở bên kia có đôi mắt màu đỏ.

Jenny lo lắng đi tới đi lui ở mép giường, cô cắn môi, rốt cuộc hạ quyết tâm.

Nick được mẹ bế lên mặc bộ quần áo thật dày, bé rất thích bộ này, là chị gái ở nhà bên tặng bé, thấy mẹ mình cũng mặc bộ quần áo để đi ra ngoài, bé chớp mắt hỏi: "Mẹ, chúng ta đi đâu vậy?"

"Suỵt, Nick ngoan nhé, đừng nói gì cả, chúng ta đi ra ngoài một chuyến, sẽ nhanh trở về thôi."

Jenny ôm con trai, lặng lẽ rời khỏi nhà, đèn ở nhà bên cạnh vẫn sáng trưng không biết đang làm gì, cô nhìn thoáng qua căn nhà kia, không có do dự nữa, vội vàng chạy về phía dinh thự của thành chủ.

*

Ban đêm, mọi người đều đang ngủ, còn Ô Đóa thì chăm sóc bà Ô.

Ô Đóa mang theo hai cái quầng thâm mắt, ngồi trên một cái ghế đặt bên cạnh giường nhìn bà mình ngủ say, mấy ngày nay ngoại trừ ăn cơm thì bà chỉ ngủ, ngay cả phát giận cũng ít đi rất nhiều, cô bé lo lắng nhưng cũng không có biện pháp nào.

Thậm chí cô bé ngủ cũng không ngon.

Anh Thẩm nói rằng hai ngày nữa sẽ lấy được chiếc thuyền mà thành chủ đã hứa, sau đó bọn họ liền xuất phát, hy vọng có thể mau chóng tới được thành Bạch Trạch, tìm được thuốc rồi bà có thể khỏe hơn.

Ô Đóa nắm lấy tay bà, nhìn bàn tay nhăn nheo kia, hình như vết đồi mồi trên đó đã nhiều hơn trước, cô bé nhớ tới lúc còn nhỏ bà vẫn hay dùng bàn tay này xoa đầu cô, lúc ấy cô bé luôn cảm thấy bà mình là người lợi hại nhất trên đời này, bàn tay kia vừa ấm áp vừa mạnh mẽ, được bà ôm vào lòng rất yên tâm, bởi vì dù có xảy ra chuyện gì thì bà cũng sẽ bảo vệ cô bé.

Mấy ngày này luôn lo lắng làm cô bé bị mất ngủ, nhiệt độ ấm áp dễ chịu trong phòng rất dễ khiến người ta buồn ngủ, cô bé nắm chặt tay bà, có thể là do quá mệt mỏi, cũng có thể là do bàn tay kia khiến cô bé cảm nhận được sự yên tâm, cô bé ghé đầu lên giường, nắm bàn tay kia rồi ngủ mất.

Trong phòng cũng không yên tĩnh mấy, Âu Dương Đông và Từ Phóng một người thì nói mớ, một người thì ngáy, chưa hề dừng lại chút nào.

Bà Ô đang ngủ say đột nhiên mở mắt, trong đôi mắt già nua không hề có chút buồn ngủ nào, bà không hề do dự rút tay ra, sau đó đứng dậy xuống giường......

Nửa đêm Lâm An tới đổi người, mấy ngày trước đó Lâm An đều trông chừng cả đêm, mọi người cảm thấy đêm nào cũng để Lâm An thức trông như thế thì mệt mỏi quá, muốn cậu cũng được nghỉ ngơi, cho nên chỉ cần cậu trông từ nửa đêm tới sáng là được, bọn họ sẽ thay phiên nhau trông trước nửa đêm.

Vì vậy tối nay Lâm An dọn dẹp nhà cửa, tắm rửa, tắm cho Tiểu Phúc, đọc sách, đợi đến giờ thì đi xuống.

Nhưng khi xuống tới nơi, cậu chỉ nhìn thấy một chiếc giường trống và Ô Đóa thì đang ngủ bên cạnh.

"Ô Đóa! Bà Ô đâu rồi?" Lâm An có dự cảm không tốt, cậu lập tức lay tỉnh cô bé.

Sau khi bị lay tỉnh, Ô Đóa vừa muốn nói bà còn đang ngủ, nhưng trên giường đã không có người nữa rồi.

Cơn buồn ngủ còn chưa tiêu tan đã đột nhiên biến mất, cô bé sợ hãi xốc chăn lên, lại đi tới những căn phòng khác tìm kiếm.

Cô bé đi khắp nơi trong nhà để tìm nhưng vẫn không tìm thấy người.

Bà Ô mất tích rồi.

Những người khác cũng bị đánh thức, Thẩm Tu Trạch kiểm tra xung quanh nhà, cuối cùng phát hiện được dấu vết trên cửa sổ.

Vì bà Ô vẫn luôn ngủ ở lầu một, lại sợ bà chạy ra ngoài cho nên ngày đầu tiên tới đây họ đã đóng chặt tất cả cửa sổ lại.

Nhưng hiện tại mép cửa sổ có dấu chân, cửa sổ đóng kín có dấu vết cạy ra, chắc hẳn bà Ô chạy ra ngoài bằng đường này.

"Không đúng, sao dưới con mắt của nhiều người chúng ta mà bà ấy có thể cạy cửa sổ được, cạy lúc nào chứ? Tại sao em không nghe thấy gì cả?" Từ Phóng không hiểu nổi.

Thẩm Tu Trạch nghĩ bà Ô luôn muốn chạy trốn, nhưng lại sợ bị bọn họ phát hiện, cho nên khoảng thời gian này bà luôn giả bộ ngủ để khiến họ buông lỏng cảnh giác, sau khi bà ngủ, ngẫu nhiên những người khác cũng sẽ tạm thời rời đi một chút, bà Ô dựa vào vài phút ít ỏi này để lặng lẽ cạy cửa sổ.

Buổi tối mấy hôm trước đều do Lâm An trông coi, cậu không cần ngủ, nên mắt không hề nhắm một chút nào, vẫn luôn nhìn bà Ô, tất nhiên là đối phương không tìm thấy cơ hội.

Đêm nay vừa lúc là Ô Đóa, bởi vì Ô Đóa quá buồn ngủ nên bà Ô mới có cơ hội, chắc bà đã đợi lâu lắm.

"Đều tại em, nếu em không ngủ quên thì sao bà có thể chạy đi được chứ." Ô Đóa khóc lóc nói, trong tay của cô bé còn đang cầm quần áo của bà, bà còn chưa mặc quần áo dày đã chạy ra ngoài rồi.

Sao mọi người có thể trách Ô Đóa được, sau khi bệnh tình của bà Ô nặng thêm, phần lớn mọi chuyện của bà đều do Ô Đóa quán xuyến, đút cơm, thay quần áo, người bị bà đánh nhiều nhất cũng là cô bé, ngay cả đi vệ sinh cũng là cô bé hỗ trợ, có mấy đêm Lâm An trông bà Ô, lỡ như bà muốn đi vệ sinh thì Lâm An cũng chỉ có thể đánh thức Ô Đóa dậy.

Hơn nữa ban ngày cô bé còn phải làm việc khác, sự vất vả của cô bé trong mấy ngày này ai cũng thấy được, cô bé cảm thấy mình và bà gây thêm phiền phức cho mọi người, cho nên việc gì cũng muốn làm, ngủ cũng càng ít hơn.

Tình huống hôm nay ai cũng không thể trách móc cô bé được.

Mọi người đều cảm thấy là do vấn đề của mình, Lâm An cảm thấy cậu là một tang thi không cần phải ngủ, cũng không cần phải nghỉ ngơi, nếu cậu trông bà Ô thì đối phương sẽ không xảy ra chuyện rồi.

Từ Phóng và Âu Dương Đông cũng cảm thấy là vấn đề của họ, biết rõ Ô Đóa rất vất vả rồi, nên bắt cô bé đi nghỉ ngơi mới đúng, sao lại để cô bé cậy mạnh, còn mình thì lại đi ngủ, cho nên mới xuất hiện sự việc như hôm nay.

"Đừng tự trách mình nữa, việc ưu tiên hàng đầu bây giờ chính là đi tìm bà Ô, bà ấy không mặc quần áo ấm, buổi tối ở thành Băng Tuyết rất lạnh, nếu trì hoãn quá lâu thì có khả năng bà sẽ bị thương do giá rét."

Chỉ là bên ngoài không hề lưu lại dấu vết nào, mặc dù có rất nhiều chuyện bà Ô không nhớ được, nhưng năng lực phản trinh sát lại rất mạnh, hầu như không để lại dấu vết gì trên mặt đất cả.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, đều là nhà thám hiểm như nhau, rốt cuộc Thẩm Tu Trạch cũng phát hiện được dấu vết mà bà Ô để lại.

"Bà ấy ra khỏi thành rồi."

"Ra khỏi thành?" Từ Phóng cảm thấy không thể nào, "Anh nói, hơn nửa đêm bà Ô chạy ra khỏi thành Băng Tuyết sao?"

"Ừ, tôi thấy được dấu chân ở trên tường thành, là của bà ấy, bà ấy không đi ra ngoài bằng cửa thành, mà trực tiếp nhảy lên tường thành đi ra ngoài."

Lâm An rất lo lắng: "Nhưng mà, không phải bên ngoài là mê cung sao?"

Thẩm Tu Trạch gật đầu: "Cho nên bây giờ có khả năng bà ấy đang ở trong mê cung, bà Ô còn tỉnh táo thì có thể dễ như trở bàn tay mà thoát ra khỏi mê cung, nhưng với tình trạng hiện tại của bà ấy thì chắc là bị nhốt ở chỗ nào đó trong mê cung rồi."

"Vậy chúng ta nhanh chóng chạy đi tìm bà thôi ạ." Ô Đóa lo lắng nói.

Thẩm Tu Trạch lấy quần áo của bà Ô từ trong tay Ô Đóa: "Để tôi đi tìm, mọi người về đi."

Âu Dương Đông tiến lên một bước: "Mọi người cùng nhau đi đi, bây giờ chúng tôi quay về cũng không thể yên tâm nổi, nhiều người thì thêm nhiều lực lượng."

"Không." Thẩm Tu Trạch nhìn bọn họ: "Trước tiên, không nói tới việc các cậu không quen thuộc đường trong mê cung, đi vào rồi không chừng còn bị lạc, đến lúc đó vừa muốn tìm bà Ô, lại phải tìm luôn các cậu, rất phiền."

Những người khác: "......"

"Còn nữa, mặc dù chúng ta tìm thấy dấu chân của bà Ô trên tường thành, nhưng không nhất định là bà ấy thật sự ra khỏi thành, nói không chừng đây là đang lừa chúng ta. Cho nên có khả năng bà ấy còn ở trong thành, hoặc là vì bên ngoài quá lạnh nên bà đã về rồi, cũng không phải không có khả năng này."

Quả thật như vậy, bà Ô là một nhà thám hiểm huyền thoại, cho dù có bị bệnh đi nữa nhưng một số năng lực đã trở thành bản năng của bà, lúc đánh người còn linh hoạt như vậy, nói không chừng bà ấy thật sự sẽ làm như thế.

Mọi người được Thẩm Tu Trạch thuyết phục, chỉ có thể nhìn hắn từ nơi mà bà Ô để lại dấu vết, động tác nhẹ nhàng lưu loát đi lên tường thành, rồi biến mất không thấy nữa.

"Chúng ta đi về trước đi, hai người ở trong nhà chờ tin tức, hai người khác tiếp tục đi lên phố tìm người." Âu Dương Đông nói.

Ô Đóa căn bản không ở nhà được, cho nên cô bé cùng Âu Dương Đông đi khắp nơi trong thành Băng Tuyết tìm bà Ô.

Còn Lâm An và Từ Phóng thì về nhà chờ tin tức của mọi người.

Lúc bình minh, bóng đêm vẫn còn chưa rút đi, bọn họ còn chưa chờ được tin tức của bà Ô, cũng không chờ được đồng đội của mình.

Thay vào đó, có một đoàn người đang hung hăng đi về phía căn nhà mà họ đang ở.