Tiểu Tang Thi Sợ Xã Hội Bị Bắt Ra Ngoài

Chương 74




Gần như ngay lúc nhìn thấy nhóm người, hai chiếc xúc tu mọc ra từ cơ thể to lớn của tang thi lập tức tấn công về phía hai bên một cách dữ dội.

Mấy người Thẩm Tu Trạch đã sớm có đề phòng, tầng tầng lớp lớp tường đất đột ngột mọc lên, chặn lại công kích của tang thi, ngọn lửa chạy dọc theo từng xúc tua thịt màu đỏ lập tức đốt chúng thành tro bụi.

Từ Phóng không dám tin nhìn bức tường đất của mình bị phá nát, độ dày của bức tường này dồn lại cũng phải hơn 1 mét, vậy mà toàn bộ đều bị phá hủy, con tang thi này mạnh quá rồi đó.

Bên kia, mặc dù đồng đội của Lục Ly đã biết sẽ có đủ loại tang thi có hình thù kỳ dị xuất hiện ở thị trấn Sa Khâu từ đội trường của họ, thậm chí còn mạnh hơn tang thi bình thường, nhưng bọn họ vẫn phân tâm bởi sự khủng bố của tang thi, không lập tức tấn công nó.

Nhưng mà cũng may, nhờ bản năng chiến đấu từ trước tới nay mà họ được cứu, khi xúc tua tấn công họ đều tránh thoát được.

Bụi đất và tiếng động thật lớn vang vọng bên trong trấn nhỏ, những tòa nhà ở phía sau mấy người Lục Ly đều bị xúc tua đâm xuyên qua, nếu như trúng lên người họ, chắc chắn họ sẽ bị xẻ làm đôi.

Tang thi tấn công gây ra tiếng động vô cùng lớn, đánh thức những tang thi khác đang ngủ đông, những con tang thi đó nối đuôi nhau đi ra khỏi nhà, giờ bọn họ có chạy trốn cũng không thoát được nữa.

Ánh nắng mặt trời gay gắt khiến động tác của tang thi có phần chậm lại, nhưng bọn họ vẫn bị tang thi ở bốn phương tám hướng trào ra vây quanh.

Thấy tang thi càng ngày càng nhiều, mọi người chỉ có thể chiến đấu để tạo ra một con đường thoát.

Một tia sét to màu tím sẫm đánh thẳng vào tang thi dung hợp đang ở giữa kia, đống thịt màu đỏ trên người con tang thi ấy bị những tia sét nhỏ bao phủ, tỏa ra mùi khét.

Nhưng mà, đòn tấn công này không thể giết chết tang thi, cũng chỉ khiến cho mặt ngoài của tang thi dung hợp bị cháy đen, sau đó, thân thể của nó dường như chảy ra, từng lớp da thịt màu đen bong tróc rớt xuống đất, lộ ra lớp thịt đỏ bên trong.

Dù là đòn tấn công mạnh như thế cũng chỉ làm tang thi nhỏ đi được một chút.

Từ Phóng đang cố chống đỡ đám tang thi từ trong nhà bên cạnh xông ra, hắn nhìn thoáng qua rồi hét lên: "Anh làm thế không giết được nó đâu, muốn giết tang thi dung hợp thì phải giết bản thể của nó, tấn công bình thường không có hiệu quả gì đâu."

Lục Ly nhìn thân hình to lớn của tang thi, không nói nên lời: "Bản thể của nó ở đâu?"

Từ Phóng đang làm khiên chắn cho mình và đồng đội, nghe vậy hét lên: "Làm sao tôi biết được, mỗi một con tang thi đều không giống nhau, dù sao thì anh cứ đánh đến khi còn dư lại thứ cuối cùng thì chắc chắn đó là bản thể."

Nhìn Từ Phóng giống như rất hiểu biết về tang thi dung hợp, nhưng thật ra, hắn vừa ra tay đã biết con tang thi này mạnh hơn nhiều so với tang thi ở thành Sơ Hi, ít nhất ở thành Sơ Hi, tang thi dung hợp cũng không mạnh được như vậy, chúng nó giỏi về ngụy trang và dùng thân thể to lớn trực tiếp cắn nuốt con người hơn, mà con tang thi này có thể phá hủy cả tòa nhà chỉ bằng một đòn tấn công.

"Càng kéo dài thời gian, phần thắng của chúng ta càng thấp, mọi người cùng nhau tấn công về một hướng đi, đột phá vòng vây của tang thi." Lạc Viễn hét lên, với số lượng lớn tang thi thế này bọn họ không chiếm được ưu thế, hơn nữa tang thi không biết mỏi mệt, nhưng bọn họ thì biết, dị năng cũng sẽ hao hết.

Trước mắt, nơi ít tang thi nhất cũng chính là nơi tang thi dung hợp đang chặn đường, hơn nữa bên kia cũng là nơi mà bọn họ muốn đi.

Thẩm Tu Trạch và Lục Ly vẫn luôn tấn công con tang thi dung hợp kia, những người còn lại thì đối phó với những tang thi khác.

Lâm An đứng ở ven đường, xung quanh cậu không hề có một con tang thi nào, dù sao thì trong mắt tang thi, cậu là đồng loại.

Cậu có thể ngửi thấy mùi thơm kia, từ lúc vào trong thị trấn này bụng của Lâm An vẫn luôn đói cồn cào, nhưng bây giờ họ bị chặn ở đây, không thể tiến về phía trước, cậu chỉ có thể ngửi mùi thơm rồi lén lút nuốt nước miếng.

Muốn ăn, muốn ăn, muốn ăn, muốn ăn..........

Hiện giờ không có người nào chú ý tới Lâm An, các đồng đội của cậu đều biết tang thi sẽ không tấn công cậu, những người khác thì không rảnh lo, Lâm An chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía con tang thi dung hợp đang chặn đường kia.

Thẩm Tu Trạch và Lục Ly đang tấn công tang thi dung hợp, nhìn qua thì con tang thi này như một đống thịt thối đang di chuyển, nhưng thực tế, làn da của nó cực kỳ cứng rắn, các xúc tu sẽ xuất hiện ở bất cứ đâu và bất cứ chỗ nào trên cơ thể của nó, hai người họ vừa phải tấn công, vừa phải né tránh những xúc tu có thể xuất hiện bất thình lình.

Bỗng nhiên, Thẩm Tu Trạch cảm giác được một cổ ẩm ướt mát lạnh thổi quả, hắn lập tức kéo Lục Ly lùi về phía sau.

Ngay sau đó, tang thi dung hợp bay lên trời.

Một dòng nước mạnh mẽ xoáy từ dưới đất lên, bao vây tang thi dung hợp ở bên trong, dùng vận tốc cực nhanh cuốn nó lên trời.

Từ Phóng vui vẻ, vừa nhìn liền biết đây là tác phẩm của Lâm An, hắn lập tức hét lên với những người khác: "Mau mau mau, có đường rồi, mọi người chạy nhanh lên."

Những người khác bắt đầu tấn công tàn nhẫn hơn.

Âu Dương Đông dùng dây leo bó tang thi thành bánh chưng, sau đó siết chặt lại, tang thi lập tức bị siết cổ thành những dải dài.

Từ Phóng sử dụng đất và cát xung quanh để xây dựng nên bức tường làm lá chắn, nhằm bảo vệ những người khác, đồng thời ngăn cản bước tiến của tang thi.

Ô Đóa cầm song đao, hỗ trợ những người khác giết chết tang thi, trước đó khi bàn bạc kế hoạch, mọi người quyết định sẽ sử dụng dị năng của Ô Đóa vào lúc cuối cùng, một mặt là để cất giấu thiên thạch, mặt khác là ở nơi có thiên thạch, nhất định sẽ có rất nhiều tang thi đặc thù, Ô Đóa sẽ lựa thời cơ thích hợp nhất đem những con tang thi đặc thù cản trở con đường chạy trốn của bọn họ vào trong không gian.

Cho nên trước đó, cô bé cần phải bảo trì thể lực, những con tang thi bình thường cứ để người khác xử lý.

Rồng nước bản thăng cấp không ngừng xoay tròn trên không trung, tang thi dung hợp bị quay tới nổi chỉ còn lại tàn ảnh.

Khi mọi người cuối cùng cũng đã vượt qua được vòng vây của tang thi, rồng nước ở trên trời đột nhiên chuyển hướng, đi về phía những con tang thi ở phía sau lưng của mọi người.

Thứ gì đó như hỗn hợp máu thịt dội lên đám tang thi, tranh thủ thời gian cho bọn họ chạy trốn.

"Ôi đệt!"

Đồng đội của Lục Ly không khỏi kêu lên, con tang thi vừa khiến bọn họ sợ hãi thế mà đã bị giết một cách dễ dàng như vậy sao?

Lần này, trong đội ngũ của bọn họ không có dị năng giả hệ thủy, cho nên đây là.......

Bọn họ cùng nhìn về phía Lâm An ở trong đội ngũ của Thẩm Tu Trạch với ánh mắt khó tin, suy cho cùng, ấn tượng trước đây của họ về cậu thanh niên này chính là tính cách rụt rè, sống hướng nội, thế mà cậu ấy lại mạnh như vậy sao?

Vẻ mặt Lạc Viễn phức tạp nhìn Lâm An, ai có thể ngờ rằng, trong đội ngũ của họ lại ẩn giấu một người như thế, ngay cả đội trưởng cũng không thể một đòn giết chết được tang thi, vậy mà đối phương lại có thể, hơn nữa còn dễ dàng như vậy.

Ánh mắt của Lâm An vẫn luôn hướng về phía trước, khi chướng ngại vật trên đường đã được loại trừ, cậu lập tức gấp gáp chạy theo đồng đội.

Đám tang thi phía sau mang theo những khối thịt đỏ đỏ trắng trắng, gào rống đuổi theo mọi người.

Trong đó có mấy con không bị ảnh hưởng bởi ánh nắng mặt trời, chạy rất nhanh, lập tức sánh ngang với Lâm An, rồi vượt qua cả cậu.

Tuy dị năng của Lâm An rất mạnh, nhưng thể chất của cậu lại rất kém, thậm chí còn chạy không nhanh bằng Ô Đóa tuổi nhỏ nhất, cậu chạy tụt lại phía sau, cũng bị đám tang thi xem nhẹ, những con tang thi đó bỏ qua Lâm An đuổi theo Ô Đóa đằng trước.

Lâm An cố gắng hết sức chạy về phía trước, tầm mắt của cậu vẫn luôn nhìn chằm chằm về hướng có thiên thạch, cậu bị thiên thạch hấp dẫn, không nghe được tiếng đồng đội gọi cậu, cũng không nghe thấy tiếng gào rống của tang thi, cậu bị hương thơm càng lúc càng gần hấp dẫn hết đầu óc.

Ở ngay phía trước thôi.

Sau đó, tầm mắt của cậu bị cản trở, ngay lúc cậu tập trung một chút để nhìn lại xung quanh, thì mới phát hiện ra mình bị tang thi bao vây rồi, mà tiếng hét tê tâm liệt phế của đồng đội cuối cùng cũng lọt vào tai cậu.

Từ Phóng vừa chạy, vừa quay đầu hét lên: "Anh An, chạy nhanh lên! Trên người đám tang thi đó bẩn lắm a a a a!"

Lâm An:!!!

Cậu lập tức mở to mắt, không thể tin được bản thân đang bị vây bên trong đám tang thi mang theo đống thịt mà tang thi dung hợp lưu lại, những cục thịt màu đỏ đó còn mang theo chất lỏng nhão nhão dính dính, cho dù là người không có bệnh sạch sẽ cũng muốn nôn, nói chi là Lâm An có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng.

Nhìn một cái thôi cũng khiến cả người tê dại.

Giây tiếp theo, những con tang thi xung quanh cậu đều bị vòi rồng cuốn lên trời, được hưởng đãi ngộ giống với tang thi dung hợp kia.

Vẻ mặt Lâm An đầy hoảng sợ chạy về phía trước, lúc nguy cấp cậu còn bộc phát sức mạnh, thế mà chạy vượt qua cả Ô Đóa.

Vẻ mặt Lục Ly phức tạp nhìn mười mấy cái lốc xoáy lớn lớn bé bé đằng sau, đây là dị năng giả hệ thủy sao? Làm gì có dị năng giả hệ thủy nhà ai đạt đến loại trình độ này, tuyệt đối không phải là cấp A, cậu thanh niên tên Lâm An kia rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy?

Phần lớn tang thi đều bị cuốn lên trời, áp lực của bọn họ đều được giảm xuống nhanh chóng.

Khi chạy đến ngã tư tiếp theo, Thẩm Tu Trạch nhìn về phía Lâm An, Lâm An chỉ về phía bên trái.

Tốc độ của đám người Lục Ly cũng chậm lại, bọn họ muốn đi qua bên phải để tìm nguồn năng lượng.

Thẩm Tu Trạch và Lục Ly nhìn nhau, cũng không có ý định cùng nhau đi tiếp.

Vì bí mật trên người Lâm An, và cả lúc sau tang thi đặc thù sẽ càng ngày càng nhiều, Thẩm Tu Trạch cảm thấy trong đội ngũ của Lục Ly, ngoại trừ anh ta ra thì tất cả đều sẽ gây trở ngại.

Mà Lục Ly cảm thấy nếu bọn họ hành động cùng nhau, chờ sau khi lấy được thiên thạch, sẽ không có thời gian để đi lấy nguồn năng lượng nữa, cho nên hai đội ngũ vẫn nên tách ra hành động thì tốt hơn.

Hai đội ngầm hiểu ý nhau, một chạy bên trái, một chạy bên phải.

Mặc dù phần lớn tang thi đều bị cuốn lên trời, nhưng động tĩnh lúc chiến đấu gây ra vẫn thu hút rất nhiều tang thi, chẳng mấy chốc những tang thi ở nơi khác cũng chậm rãi đuổi theo.

Từ Phóng và Âu Dương Đông chạy chậm lại, cùng nhau thiết kế cạm bẫy và chướng ngại vật ở trên đường, làm chậm tốc độ của tang thi lại.

Thẩm Tu Trạch chạy nhanh, bỗng nhiên ánh mắt của hắn sắc bén hơn, hắn rút đao ra, chém một phát vào trong không khí bên cạnh, lưỡi đao như đụng phải thứ gì đó, phát ra một tiếng vang chói tai, lúc Thẩm Tu Trạch rút đao về, nơi đó xuất hiện một con tang thi.

Ô Đóa: "Con tang thi này còn biết tàng hình hả?"

Ánh mắt Thẩm Tu Trạch cảnh giác: "Chắc là tang thi dị năng tốc độ, mọi người cẩn thận, tốc độ của nó nhanh lắm."

Đúng vậy, thậm chí vừa rồi mọi người còn chưa kịp nhìn thấy bóng dáng của tang thi, cũng không biết làm sao mà Thẩm Tu Trạch phát hiện ra được.

Lúc Lâm An nhìn thấy mấy thứ bẩn thỉu thì suy nghĩ đang bay đi của cậu cũng đã trở về, cậu lập tức dựng lên một bức tường băng làm lá chắn ở xung quanh đồng đội.

Tang thi tốc độ ra đòn đầu tiên không trúng, nó lập tức biến mất, giây tiếp theo khối băng bên cạnh Ô Đóa bị đập vỡ.

Bức tường băng dày bị vỡ thành từng mảnh, Thẩm Tu Trạch lập tức đuổi tới nhưng con tang thi đó lại biến mất.

Lâm An muốn rút nước trong cơ thể của tang thi này, nhưng cậu không nhìn thấy nó, mà Ô Đóa cũng giống cậu, ngay cả tang thi đều nhìn không thấy, cho nên không thể dùng dị năng được.

Nếu không giết chết con tang thi tốc độ này, bọn họ sẽ luôn trong trạng thái nguy hiểm, Thẩm Tu Trạch nhìn về phía Ô Đóa, đối phương hiểu ý, lấy một khối kim loại thật lớn từ trong không gian ra.

Những kim loại này được Thẩm Tu Trạch tạo thành từng khối hình lập phương, và đặt chúng ngay ngắn trên mặt đất.

Thẩm Tu Trạch nhìn những khối kim loại trên đất, lập tức hòa tan chúng thành từng sợi dây xích, những dây xích màu đen ở khắp trên đường, bên cạnh đồng đội, quấn quanh các tòa nhà hai bên, giống như những con rắn màu đen, phân bố ở bốn phía.

Ngay sau đó, dây xích trên nóc nhà phát ra tiếng vang, Thẩm Tu Trạch lập tức thao túng dây xích, nhanh chóng quấn lấy cổ chân của tang thi tốc độ kia.

Con tang thi kia phát hiện trên chân nó có gì đó, nó lập tức điên cuồng tìm cách trốn thoát, nhưng có càng nhiều dây xích tiến tới, Thẩm Tu Trạch cầm đao đi về hướng dây xích phát ra tiếng động.

Chẳng mấy chốc hắn đã quay lại, trên lưỡi đao còn nhỏ máu.

"Tiếp tục đi về phía trước đi." Rút dây xích về, khuôn mặt Thẩm Tu Trạch lạnh lùng, ánh mắt đề phòng nhìn xung quanh.

Lâm An gật đầu, cậu tiếp tục đi theo mùi hương ở phía trước, chỉ là tốc độ càng ngày càng chậm, cuối cùng là dừng hẳn lại.

Không biết khi nào thì đường phố xung quanh đều bị sương mù phủ kín, rõ ràng mùi hương ở ngay trước mặt, nhưng cậu lại không phân biệt được thiên thạch rốt cuộc đang ở chỗ nào.

Mà đồng đội luôn đi theo phía sau cậu cũng không thấy đâu.

Rõ ràng vừa rồi tất cả đều còn ở đây, thậm chí cậu còn nghe thấy được tiếng hít thở của mọi người, nhưng bây giờ xung quanh lại yên tĩnh như không hề có một người nào tồn tại vậy.