Tiểu Tang Thi Sợ Xã Hội Bị Bắt Ra Ngoài

Chương 65




Lâm An bị sốt cả một tuần, nhiệt độ mới dần dần hạ xuống.

Thậm chí mọi người còn tưởng rằng cậu sẽ bị nóng đến hỏng, Tiểu Phúc vẫn luôn ở bên cạnh làm bạn với cậu, ngoại trừ lúc ăn và đi vệ sinh, gần như lúc nào nó cũng nhìn chằm chằm vào chủ nhân không rời mắt.

Mãi cho đến khi Lâm An tỉnh lại, cũng là Tiểu Phúc phát hiện ra đầu tiên.

Một tuần này, mọi người đều thay phiên nhau nhìn Lâm An, một mặt là tiện cho việc chăm sóc cậu, còn mặt khác là sợ sau khi Lâm An tỉnh dậy vẫn còn duy trì trạng thái tang thi, nếu cậu muốn ăn thịt người hay gì đó thì họ cũng sớm có chuẩn bị.

Hôm nay, người chăm sóc Lâm An là Từ Phóng, trong khoảng thời gian này, mọi người đều ở lại thành phố ngầm, không chỉ giúp khôi phục lại các công trình bị hư hại, mà còn phải chiến đấu với con rắn kia, thật sự rất mệt mỏi.

Con rắn hổ mang kia bị Lâm An đóng băng, đợi đến khi mọi người phát hiện ra thì nó đã vùng vẫy thoát khỏi lớp băng đó, bò trở về đỉnh kim tự tháp.

Nhưng kỳ lạ là, chỉ cần bọn họ không leo lên kim tự tháp, thì con rắn kia sẽ không tấn công bọn họ.

Mấy ngày nay Thẩm Tu Trạch để mọi người lấy con rắn kia ra làm đối tượng luyện tập, mỗi ngày bọn họ đều phải nhảy lên nhảy xuống kim tự tháp, còn phải bị rắn hổ mang tấn công, mấu chốt chính là da của nó thật sự quá dày, không thể đánh được, nên cơ bản là ngày nào họ cũng bị đánh.

Hôm nay đi chịu đòn..........Đi huấn luyện là Âu Dương Đông và Ô Đóa, Từ Phóng chăm sóc Lâm An.

Hắn ngồi ở trên ghế, lắc lư trái phải, ngủ ngon lành, nhưng dù có lắc thế nào thì cũng không ngã xuống được, kỹ năng kỳ lạ này làm Tiểu Phúc đang nằm trên giường nhịn không được phải nhìn thêm mấy lần.

Lâm An mơ màng mở mắt ra, nhìn tấm màn trên đỉnh đầu, vẫn có hơi chưa tỉnh táo hẳn.

Tiểu Phúc thấy chủ nhân tỉnh dậy, lập tức từ tư thế nằm bò chuyển sang ngồi xổm, nó liều mạng vẫy đuôi với Lâm An, từ trên khuôn mặt của nó cũng có thể nhìn ra nó đang rất vui vẻ.

"Tiểu Phúc?" Lâm An đang nhìn tấm vải trắng trên đỉnh đầu, phát hiện trong tầm mắt của mình có một cái đầu chó, cậu lập tức nhận ra đó là Tiểu Phúc.

Tiểu Phúc mừng rỡ, cuối cùng chủ nhân cũng tỉnh lại rồi, nó lập tức thở ra, hưng phấn đến gần Lâm An, muốn liếm lên mặt cậu một cái.

Lâm An bật người ngồi dậy, cả tinh thần đều bị dọa sợ: "Tiểu Phúc, không được."

Rửa mặt bằng nước bọt của chó, đối với một người có bệnh sạch sẽ như Lâm An quả thật là quá mức kích thích.

Tiểu Phúc:.....

Tuy không liếm được chủ nhân, nhưng Tiểu Phúc vẫn rất vui vẻ, nó đem cái đầu to vùi vào trong lòng ngực của Lâm An cọ tới cọ lui.

"Sao vậy, sao vậy?" Từ Phóng đang ngồi trên ghế lắc lư đột nhiên tỉnh dậy, lau nước miếng trên khóe miệng, người vẫn hơi mơ màng.

Nhìn thấy Lâm An đang ngồi trên giường giao lưu với Tiểu Phúc, Từ Phóng sửng sốt vài giây, rồi mới hét lớn lên: "Ôi đệt! Ôi đệt! Lâm An tỉnh rồi! Tôi đang nằm mơ sao?"

Sau khi đấu tranh một lúc và nhận ra đây không phải là mơ, Từ Phóng chạy đến chỗ Lâm An, vội vàng hỏi: "Anh thật sự tỉnh rồi sao, có cảm thấy chỗ nào không khỏe không, có muốn ăn thịt người nữa không? Có biết 1 + 1 bằng mấy không?"

"Tôi tỉnh rồi, không có chỗ nào không khỏe cả, rất đói bụng, nhưng không muốn ăn thịt người, 1 + 1 bằng 2." Lâm An rất có trật tự mà trả lời từng câu một.

Nhìn Lâm An khôi phục lại như bình thường, ngay cả nói chuyện cũng không còn lắp bắp nữa, Từ Phóng hưng phấn đến mức chạy ra khỏi nhà xe la lớn lên: "Lâm An tỉnh rồi! Anh ấy khôi phục lý trí rồi, mọi người mau tới đây!"

Trong thành phố ngầm trống trải, giọng của Từ Phóng đặc biệt rõ ràng.

Âu Dương Đông và Ô Đóa đang đánh nhau với rắn hổ mang, Thẩm Tu Trạch sửa chữa kim tự tháp, cùng với Ô Sương Tuyết đang thăm dò bên trong kim tự tháp, tất cả mọi người đều nghe thấy được.

Tất cả bọn họ đều không hẹn mà cùng buông bỏ công việc đang làm, chạy về phía nhà xe.

Chẳng mấy chốc, trong nhà xe đã chen đầy, Thẩm Tu Trạch nhìn đôi mắt trong sáng của Lâm An, tảng đá treo trong lòng hắn cuối cùng cũng rơi xuống đất.

Mấy ngày nay, hắn vẫn luôn lo lắng khi Lâm An tỉnh lại vẫn còn là trạng thái của tang thi, thậm chí hắn còn nghĩ tới việc sẽ lén nuôi dưỡng Lâm An, tiếp tục tìm kiếm thiên thạch màu đỏ để xem cậu có thể lấy lại lý trí hay không.

Hiện tại Lâm An đã bình phục rồi, hắn không cần phải lo chuyện này nữa.

"Khôi phục là tốt rồi." Thẩm Tu Trạch không khỏi tiến lên ôm lấy Lâm An.

Lâm An nhớ rõ tất cả những gì xảy ra sau khi lý trí của cậu trở thành tang thi, nhìn Thẩm Tu Trạch trước mặt, cậu lập tức nhớ tới trước đó mình đã làm đối phương bị thương: "Anh không sao chứ, tôi nhớ rõ đã làm anh bị thương, miệng vết thương thế nào rồi?"

Bởi vì cậu rất ít khi tiếp xúc thân mật với người khác, nên Lâm An cảm thấy có chút kỳ lạ khi được Thẩm Tu Trạch ôm lấy, nhưng bệnh sạch sẽ của cậu cũng không phát tác, cũng không có cảm thấy khó chịu với khoảng cách này, như trước đó Tiểu Phúc nằm ở trên giường của cậu, Lâm An chưa từng kháng cự chút nào.

Ngay cả bản thân cậu cũng không phát hiện ra, bệnh sạch sẽ của cậu đã tốt hơn nhiều so với trước đó.

Lâm An nói chuyện không còn lắp nữa, vừa trôi chảy vừa dễ nghe, khiến lỗ tai Thẩm Tu Trạch hơi ngứa.

Hắn khẽ cười: "Em không cần phải lo, đã sớm khỏi rồi, thân thể của dị năng giả rất mạnh, miệng vết thương khôi phục nhanh lắm."

"Xin lỗi, lần này tôi thật sự phải xin lỗi, tôi đã làm chuyện sai lầm rồi."

Thật ra, Lâm An cảm thấy lúc đó cậu vẫn có thể khống chế được mình, nhưng vì cái chết của ba mẹ khiến cậu chịu cú sốc quá lớn, nên cậu đã từ bỏ phản kháng, từ bỏ chính mình, để cho dục vọng sâu thẳm trong lòng trỗi dậy, cuối cùng làm Thẩm Tu Trạch bị thương.

"Tôi nhận lời xin lỗi của em, Lâm An, trước khi làm việc gì cũng phải suy nghĩ thật kỹ, hiện tại em còn có chúng tôi, có Tiểu Phúc, chúng tôi vẫn sẽ luôn ở bên cạnh em."

Thẩm Tu Trạch nói rất nghiêm túc, Lâm An cũng rất nghiêm túc mà gật đầu.

Sẽ không để chuyện như vậy xảy ra nữa, cậu sẽ không để mọi người phải lo lắng cho cậu nữa.

Rốt cuộc Ô Đóa vẫn còn nhỏ tuổi, trong thời gian này cô bé vẫn luôn lo lắng cho Lâm An, bây giờ nhìn thấy cậu khôi phục lại, đôi mắt cô bé đều hơi ươn ướt: "Anh tiểu An, về sau anh đừng bỏ lại bọn em nữa, lần này hôn mê dài như vậy, mọi người đều rất lo lắng đó."

Sau khi nói xong, Ô Đóa cũng học bộ dáng của Thẩm Tu Trạch, ôm lấy Lâm An.

Thẩm Tu Trạch: "......"

Mà sau đó, Từ Phóng và Âu Dương Đông cũng vừa nói lo lắng, vừa ôm Lâm An.

Lâm An ngoan ngoãn cho mọi người ôm, đối với cái ôm của mọi người cậu cũng không có cảm thấy bài xích.

Ánh mắt Ô Sương Tuyết phức tạp nhìn Lâm An: "Không nghĩ tới vậy mà cậu có thể lần nữa khôi phục lại, nếu đã khôi phục thì đừng có thay đổi nữa, với lại, bây giờ chúng ta là đồng đội, muốn đi đâu, làm chuyện gì đều phải bàn bạc trước, lần sau đừng lấy lý lo vì muốn tốt cho chúng tôi rồi tự mình lén chạy đi, hành vi này chỉ có thể làm cảm động chính bản thân cậu thôi, đối với những người ở lại, hành vi này của cậu lại rất phiền phức."

Chuyện bà Ô nói chính là việc Lâm An tự ý đi vào thành phố ngầm, những người khác vì nghĩ Lâm An vừa mới tỉnh lại nên không có nói, Ô Đóa cũng chỉ nói rất khéo léo, chỉ có bà Ô mới dám nói thẳng ra như vậy.

Lâm An cúi đầu, ngoan ngoãn nhận sai.

Bởi vì Lâm An hôn mê, nên thời gian bọn họ ở lại thành phố ngầm này khá lâu, hiện tại Lâm An đã tỉnh lại, cũng là lúc nên chuẩn bị tiếp tục lên đường.

Mọi người mang hài cốt của những người chết trong kim tự tháp ra bên ngoài để chôn cất, phần lớn người đều có giấy tờ chứng minh thân phận, Từ Phóng và Âu Dương Đông còn đặc biệt lập một tấm bia đá cho mỗi người, trên đó viết tên của những người này.

Hầu hết họ đều là những nhà thám hiểm và nhà khảo cổ học của mười mấy năm trước, tuy không ai trong số họ có thể trở về, nhưng ít nhất họ còn có bia mộ, có thể chứng minh những người này đã từng tồn tại.

Ba mẹ Lâm An cũng được chôn cất ở đây.

Hôm nay thời tiết bên ngoài rất tốt, không có mây, bởi vì tro cốt của ba mẹ được để chung với nhau, cho nên chỉ cần lập một cái bia mộ, mấy người Từ Phóng đặc biệt dùng một tảng đá thật lớn và sang trọng làm bia.

Lâm An đã buông bỏ rồi, dù sao nhiều năm trước cậu cũng đã biết ba mẹ mình có thể đã chết ở nơi hoang dã, cậu vẫn luôn muốn đến thành Mạc Ô Tư cũng chỉ vì để thu thập hài cốt của bọn họ.

Nếu không gặp phải ảo giác kia, có lẽ Lâm An sẽ không đánh mất lý trí.

Chỉ là, cậu cũng rất biết ơn trận ảo giác ấy, nếu ba mẹ cậu không bị nhốt lại thì cuộc sống hằng ngày của họ cũng sẽ như thế nhỉ.

Có thể coi đó là một giấc mơ ngọt ngào, và điều ước của cậu đã trở thành hiện thực.

"Trước kia tôi luôn cảm thấy mình là một người rất khiến người khác chán ghét, nếu không vì sao mọi người lại cứ bắt nạt tôi, không ai thích tôi, tôi không có bạn bè, là một tồn tại hoàn toàn không có giá trị nào, mỗi ngày tôi luôn từ bỏ bản thân, coi thường bản thân. Thật ra, ba mẹ tôi vẫn luôn rất yêu tôi, bọn họ là chuyên gia nghiên cứu các loại di tích nơi hoang dã, nhưng từ khi sinh tôi ra, bọn họ chưa từng rời khỏi thành phố, đi thành Mạc Ô Tư, một mặt là vì muốn hoàn thành tâm nguyện của bọn họ, mặt khác cũng là vì kiếm tiền. Trước khi đi, bọn họ đã mua một số tiền bảo hiểm rất lớn, họ sợ nếu không quay lại, thì ít nhất tôi còn có tiền để mà sống. Dù theo luật, tôi phải ở trong cô nhi viện cho đến khi trưởng thành, nhưng ngôi nhà và tài sản thừa kế của ba mẹ vẫn là con đường mà họ đã để lại cho tôi, tuy là bọn họ không còn nữa, nhưng bọn họ vẫn luôn rất yêu tôi."

Ở tại ngôi nhà của ba mẹ, xài tiền ba mẹ dùng sinh mạng để lại, nhưng cậu vẫn luôn cảm thấy bản thân thật đáng thương, không ai yêu cậu, Lâm An thấy mình quả thật là một tên ngốc.

Trong ba lô của họ có lưu lại nhật ký, giữa hàng vạn câu chữ đều là nỗi nhớ mong với con trai, cuối cùng Lâm An cũng buông bỏ, tuy ba mẹ đã không còn nữa, nhưng tình yêu của họ vẫn không hề biến mất.

Cho dù là Lâm An trước đây, cũng rất ít khi một lần nói nhiều như vậy, bởi vì cậu cũng có đồng đội để mà bày tỏ tình cảm của mình, nếu ba mẹ cậu biết được, chắc cũng sẽ rất mừng cho cậu.

Sau này cậu sẽ sống thật tốt.

"Đi thôi." Lâm An nhìn phần mộ của ba mẹ mình lần cuối, sau đó dắt lấy Tiểu Phúc, là người đầu tiên quay đầu rời đi.

Những người khác cũng theo cậu rời đi, Thẩm Tu Trạch nhìn bia mộ, nghiêm túc nói: "Chú dì, xin hãy yên tâm, cháu sẽ trông chừng em ấy."

Sau khi trở lại thành phố ngầm, mọi người đều thu dọn đồ đạc, Từ Phóng muốn tìm Lâm An hỏi chuyện dị năng của Tiểu Phúc, dù sao thì ngày đó họ cũng không nhìn thấy rõ lắm, mà từ ngày đó trở đi Tiểu Phúc vẫn luôn kè kè bên cạnh Lâm An, dù bọn họ có muốn nó sử dụng dị năng lần nữa thì Tiểu Phúc cũng chỉ nghiêng đầu nhìn họ, không động đậy tí nào.

Được rồi, Tiểu Phúc chỉ là một con chó thôi, nó nghe không hiểu tiếng người.

Chỉ là tìm nửa ngày đều không thấy Lâm An đâu, Từ Phóng chạy đi hỏi Ô Đóa, đối phương chỉ vào cái tủ ở bên cạnh nhà xe: "Anh tiểu An ở trong đó ạ."

Hình như cái tủ này là cái ở nhà Lâm An mà, không phải vẫn luôn để trong không gian sao?

Ô Đóa lại gần sát Từ Phóng, nhỏ giọng nói: "Đừng nhìn vừa rồi anh tiểu An đi dứt khoát như vậy, nhưng vừa trở về đã hỏi em muốn lấy cái tủ, sau đó lại chui vào bên trong không có ra, em nghĩ chắc là anh ấy đang lén khóc đó, chỉ là xấu hổ không muốn cho chúng ta thấy thôi."

Tuy giọng nói đã đè rất thấp, nhưng Lâm An vẫn nghe thấy được, trong tủ truyền ra giọng nói khàn khàn, nghẹn ngào: "Anh không có khóc."

Ô Đóa và Từ Phóng giao lưu bằng mắt, nhất định là khóc rồi.

Nếu Lâm An đang khóc, vậy không nên làm phiền cậu, Từ Phóng tìm thấy Tiểu Phúc, hắn dùng ngôn ngữ và động tác miêu tả một lượt, hy vọng có thể thấy dị năng của nó một lần nữa.

Dị năng tốc độ dùng rất tốt lại còn mạnh, hơn nữa Tiểu Phúc chỉ là một con chó, vốn dĩ đã có thể chạy rất nhanh, bây giờ lại có dị năng tốc độ, quả thật như hổ thêm cánh.

Tiểu Phúc nhìn Từ Phóng như nhìn một tên ngốc, sau đó nó đi tới bên cạnh, dùng lực vào bốn chân.

Muốn biểu diễn sức mạnh hả? Từ Phóng chờ mong.

Sau đó, Tiểu Phúc bắt đầu đi vệ sinh.

Từ Phóng: "...."

Ngay cả khi Lâm An ra tay, Tiểu Phúc cũng không có sử dụng lại dị năng của mình nữa, dường như nó không hề biết bản thân có dị năng, cũng không có ý thức phải sử dụng, khả năng chỉ có trong thời khắc nguy hiểm nó mới vô thức mà thể hiện ra.

Hầu hết các kiến trúc trong thành phố ngầm đã được sửa chữa xong, nhưng có vài chỗ bị phá hỏng quá nghiêm trọng, bọn họ cũng không còn cách nào.

Chỉ khi nói về con rắn hổ mang kia, mọi người mới có ý kiến khác nhau.

Ô Sương Tuyết cảm thấy nên giết chết con rắn đó, nó đã biến thành rắn tang thi rồi, cứ tiếp tục chiếm cứ chỗ này, sớm muộn gì cũng có một ngày nó sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, lỡ như về sau có người tới nơi này, chắc chắn sẽ không đánh lại nó.

Nhưng Thẩm Tu Trạch cảm thấy con rắn này rất giống Lâm An, đều giữ lại một phần lý trí, lúc đầu Lâm An biết thành tang thi sẽ quét dọn vệ sinh, sẽ sợ hãi nơi có nhiều người, mà con rắn này cũng giống như vậy, rõ ràng bọn họ đã ở đây rất nhiều ngày rồi, nhưng nó cũng chỉ tấn công người đi lên kim tự tháp mà thôi.

Nếu không làm tổn thương người khác, thì căn cứ vào quy ước của nhà thám hiểm, bọn họ không thể giết.

Ô Sương Tuyết: "Có phải cậu quên rồi không, nó đã từng tấn công thành Mộc Linh, hơn nữa còn có người đã chết."

Thẩm Tu Trạch: "Có lẽ lúc đầu con rắn này xuất hiện ở thành Mộc Linh đúng thật là muốn ăn thịt người, nhưng cuối cùng nó vẫn kìm chế được bản tính, vẫn mãi nằm ở đây, hơn nữa, không có chứng cứ chứng minh rắn hổ mang ăn thịt người."

Trong lúc hai người tranh cãi, những người còn lại đều im lặng theo dõi, một người là nhân vật truyền kỳ lớn tuổi có kinh nghiệm phong phú, một người khác là lão đại, người nào cũng không dễ chọc, bọn họ cứ yên lặng nghe là được.

Chỉ là nghe tới đó, Từ Phóng vỗ đùi cái bép, nhìn về phía Ô Đóa hỏi: "Ô Đóa, lúc chúng ta đi vào đây có gặp phải tang thi kia mà, anh nhớ rõ tên kia hình như là anh trai của Mộc Hàn."

Trước đó khi gặp người ở thành Mộc Linh, Mộc Hàn có nói rằng anh trai của cậu ta đã chiến đấu với Xà Thần để bảo vệ thành Mộc Linh, và đã chết.

Nhưng bọn họ gặp anh ta ở chỗ này, tuy đã biến thành tang thi, nhưng nhìn diện mạo thì có thể chắc chắn đó chính là anh trai của Mộc Hàn.

Ô Đóa thả con tang thi kia ra khỏi không gian, tang thi lập tức muốn tấn công mọi người, nhưng người ở đây cũng không phải ăn chay, dù dị năng của tang thi này rất mạnh, nhưng cuối cùng vẫn bị trói lại một cách thê thảm.

Bọn họ quan sát cẩn thận, anh trai của Mộc Hàn có lẽ là bị tang thi khác cắn, dù sao thì răng của rắn tang thi to như vậy, cắn một phát chắc chắn phải có một cái lỗ thủng thật to, nhưng trên người anh ta lại là dấu răng của con người.

Sự thật đã chứng minh, anh trai của Mộc Hàn biến thành tang thi thật sự không có liên quan gì tới con rắn kia.

Nếu cuộc tấn công vào thành Mộc Linh là do con rắn tang thi muốn ăn thịt người, thì tại sao nó lại dừng lại, và tại sao nó vẫn cố thủ trên kim tự tháp không chịu rời đi?

Cuối cùng, vấn đề này đã được Lâm An tìm ra đáp án.

Bên trong kim tự tháp ngoài lăng mộ và vàng bạc, thì còn có rất nhiểu văn tự cổ đại được điêu khắc, những văn tự đó chủ yếu ghi lại lịch sử của thành Mạc Ô Tư, con rắn kia cũng được ghi chép lại trên đó.

Ngay từ đầu, rắn hổ mang này đúng thật là thần bảo hộ của thành Mạc Ô Tư, con người và rắn ở chung hòa bình, trợ giúp lẫn nhau, nhưng do dịch bệnh không rõ nguồn gốc bùng phát, người của thành Mạc Ô Tư dần dần rời bỏ quê hương, chỉ để lại con rắn bảo vệ nơi này.

Tuy trên văn tự ghi lại rằng khi bọn họ tìm được nơi ở mới, sẽ đến đón thần bảo hộ của họ, nhưng không biết vì sao, thành Mạc Ô Tư dần dần trở thành một truyền thuyết, mà những người đã từng hứa với Xà Thần, lại không có một ai trở về.

Nhưng Xà Thần vẫn luôn bảo vệ nơi này, hơn một ngàn năm chờ đợi cùng bảo vệ đã thâm nhập vào trong cốt tủy, cho dù biến thành tang thi, nó cũng không hề quên đi sứ mệnh của bản thân.

Nghe Lâm An giải thích và suy đoán một chút, Từ Phóng lại cảm động muốn khóc, mặc dù là một tên đầu trọc giống côn đồ, nhưng hắn lại sống rất tình cảm, hiện tại hắn nhìn con rắn hổ mang hung dữ kia lại sinh ra cảm tình với nó, muốn mang nó đi cùng.

"Để nó lại đây là được, cậu còn muốn mang nó theo? Cậu có tin hay không, bây giờ cậu đi lên, nó sẽ tiễn cậu về Tây thiên luôn." Âu Dương Đông lại bày ra bản tính chế nhạo hàng ngày của mình, cái gì cũng muốn mang theo, không nghĩ tới rằng con rắn này đã bảo vệ nơi này hơn ngàn năm rồi, sao có thể đi cùng bọn họ được.

Những người khác cũng có suy nghĩ này, bà Ô nghe Lâm An giải thích xong, cũng không nhắc tới việc giết con rắn này nữa.

Nhà xe được cất vào trong không gian, mọi người nhìn con rắn hổ mang đang nhắm mắt chiếm lấy đỉnh kim tự tháp như ngày thường, vẫy vẫy tay với nó, rồi quay người rời khỏi nơi này.

Mà con rắn hổ mang kia từ đầu tới cuối đều không có mở mắt ra nhìn họ, nó chỉ phản ứng với ai muốn tiến vào bên trong kim tự tháp mà thôi.

Đây là nhà của nó, có lẽ cho đến khi nó chết, nó cũng sẽ không rời khỏi nơi này.

Anh trai của Mộc Hàn đã biến thành tang thi cũng được chôn ở bên ngoài, trên bia mộ khắc thân phận và việc anh ta đến từ thành Mộc Linh, lỡ như ngày nào đó người của thành Mộc Linh đến đây, thì có thể phát hiện ra anh ta.

Đoàn người lại tiếp tục lên đường, rốt cuộc Lâm An cũng hoàn thành được tâm nguyện của mình, cậu không còn điều gì tiếc nuối nữa.

Không biết vì sao, chỉ mấy ngày sau khi cậu tỉnh lại, làn da vốn xám nhạt của cậu lại chuyển sang màu trắng, lần này tốc độ hồi phục càng nhanh hơn, cuối cùng nếu không nhìn vào mắt cậu, thì Lâm An không khác gì với người bình thường cả.

Mọi người cũng không biết lý do vì sao, nhưng sự thay đổi này chắc chắc là điều tốt.

Nhưng khi họ tiếp tục lên đường, bà Ô lại xuất hiện vấn đề.

Lúc đầu là bà ấy trở nên im lặng, bình thường bà ấy còn hoạt bát hơn cả người trẻ tuổi, thậm chí còn trêu chọc mọi người, nhưng từ khi rời khỏi thành Mạc Ô tư, bà ấy trở nên im lặng hơn, bộ dáng như có tâm sự nặng nề nào đó, mọi người hỏi bà thì bà cũng chỉ nói không có việc gì.

Sau đó là rất dễ quên, thường xuyên nói xong chuyện gì đó, thì qua một lát là quên mất, mọi người nhắc nhở thì bà mới có thể nhớ lại.

Còn lúc nấu cơm, bà thường hay quên bỏ gia vị, nước dùng có chút nhạt nhẽo, mọi người cũng không nói gì, dù sao thì bà Ô cũng đã lớn tuổi, giúp bọn họ nấu cơm đã rất tốt rồi, hương vị có nhạt một chút thì cũng không sao cả,

Chỉ là rốt cuộc có một lần, bà Ô đi xung quanh tuần tra, kết quả không thấy người đâu, mọi người mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.