Tiểu Tang Thi Sợ Xã Hội Bị Bắt Ra Ngoài

Chương 60




Trong thông đạo yên tĩnh tối tăm, Thẩm Tu Trạch mở mắt.

Hắn ngồi dậy, xoa xoa trán, không nhớ nỗi mình ngã xuống đất lúc nào.

Lâm An ở bên cạnh hắn, Thẩm Tu Trạch gọi mấy lần cậu cũng không có phản ứng, trên mặt của cậu còn lộ ra nụ cười nhàn nhạt, tựa như đang mơ một giấc mơ ngọt ngào.

Nghĩ tới ảo giác của mình, Thẩm Tu Trạch lập tức đoán ra được Lâm An đang ở trong ảo giác tìm được ba mẹ.

Chủ yếu là do quá trùng hợp, vừa lúc bọn họ đi tới nơi này tìm kiếm ba mẹ của Lâm An, mà ảo giác ở đây có thể đem dục vọng tận sâu bên trong của con người bộc lộ ra hết, trong ảo giác Lâm An tìm được ba mẹ, coi đó là thế giới chân thật không muốn thoát ra cũng là chuyện bình thường.

Vì sao bọn họ lại lặng yên rơi vào ảo giác?

Tuy là những cây đèn lồng xung quanh cũng sẽ khiến người ta lâm vào ảo giác, nhưng cần phải ăn lá diệp thảo thì mới phát huy tác dụng.

Thẩm Tu Trạch nhìn quanh bốn phía, cuối cùng cũng chú ý tới bột phấn màu vàng kim trên tay mình.

Có lẽ là những bột phấn vàng ở trên tường, lối đi vô tận và những chiếc đèn lồng ở hai bên, hoặc những thứ này kết hợp lại với nhau để tạo ra hiệu ứng ảo giác.

Không thể rửa sạch được những bột phấn màu vàng kia, Thẩm Tu Trạch chỉ có thể ôm Lâm An lên rồi tiếp tục đi về phía trước, cứ rời khỏi nơi này đã rồi tính tiếp.

Trước đó, hắn vẫn luôn cảm thấy thông đạo này rất dài, nhưng bây giờ đi chưa được bao lâu thì đã tới cuối rồi.

Cuối thông đạo không có đường nào nữa.

Là một ngõ cụt.

Trên bức tường vàng ở cuối thông đạo có khắc hoa văn, Thẩm Tu Trạch không biết hoa văn này có ý nghĩa gì, nhưng bên trong kim tự tháp lớn như vậy chỉ có một lối đi dài thôi sao?

Không đúng, nếu phía dưới này không có cái gì hết, thì con rắn hổ mang kia sẽ không ngăn cản bọn họ tiến vào nơi này.

Mà những người mười mấy năm trước rốt cuộc đang ở đâu.

Thẩm Tu Trạch cẩn thận đặt Lâm An xuống đất, sau đó đưa một bàn tay ấn lên vách tường kim loại.

Hắn lập tức cảm ứng được toàn bộ kim loại có trong kim tự tháp này, hình dạng của chúng, những khe hở, mỗi một chỗ đều có thể cảm nhận được.

Quả nhiên nơi này có lối đi, mà không chỉ một cái.

Thẩm Tu Trạch không tìm manh mối hay cơ quan để mở cửa, quá phiền phức, với hắn thì căn bản không cần, cứ trực tiếp sử dụng dị năng đem tất cả lối ra đều tan chảy tạo thành cửa vào.

Trên bức tường gần họ nhất, kim loại bị hòa tan chảy xuống dọc theo bức tường, rồi từ từ đông cứng lại.

Thẩm Tu Trạch nhìn vào trong động, phát hiện bên trong chồng chất vàng bạc và đá quý, cho dù trải qua ngàn năm, những vàng bạc và đá quý này vẫn sáng chói, nhưng sự chú ý của Thẩm Tu Trạch không đặt ở những bảo vật này, hắn nhìn thấy có mấy cái thi thể đang nằm trên mặt đất.

Quần áo mà những thi thể này mặc đều là kiểu dáng từ hơn mười năm trước.

Thẩm Tu Trạch mở rộng cửa động ra hơn nữa, tạo thành một cánh cửa, sau đó hắn đi vào bên trong quan sát những thi thể đó.

Quần áo của thi thể, cây đao được cầm trong tay, những đồ vật mang theo bên người đều có thể tiết lộ danh tính của họ.

Thi thể ở đây đều là nhà thám hiểm, hơn nữa những người này là chết trong quá trình đánh nhau, thậm chí có một bộ xương khô còn bị cắm một đao, xương cốt bị đứt lìa.

Là vì tranh đoạt những vàng bạc châu báu này sao?

Hay là vì những người này đã lâm vào ảo giác?

Không phải là người mà họ muốn tìm, Thẩm Tu Trạch quay đầu rời đi, tiếp tục tìm kiếm ở những hang động khác.

Bên trong những hang động này hoặc là báu vật, hoặc là thi thể chất đống, có những bộ xương khô nằm trên mặt đất, nhìn từ cách ăn mặc của họ thì chắc là đã hàng nghìn năm tuổi.

Mà ở giữa lối đi, cuối cùng Thẩm Tu Trạch cũng phát hiện ra được con đường bên trong kim tự tháp.

Những cái khác đều là hang động, chỉ có cái động này là khác biệt, sau khi đi vào sẽ xuyên qua một cái hành lang, thứ hiện ra trước mắt là một lăng mộ khổng lồ.

Mười quan tài hình vòng cung nằm ở trung tâm trông rất đơn sơ và cổ xưa, Thẩm Tu Trạch lập tức nghĩ tới mười pho tượng đá ở trong cung điện bên trên.

Nhà thám hiểm ngã xuống ở khắp nơi trong lăng mộ này là nhiều nhất.

Mà Thẩm Tu Trạch cũng đã tìm được người hắn cần tìm.

Ở nơi gần cánh cửa kim loại, có hai bộ xương đang ngồi cạnh nhau, trên người không có vết thương nào.

Thứ khiến cho Thẩm Tu Trạch xác nhận được danh tính của họ chính là những bức ảnh trong túi hai người.

Mặc dù đã cũ và ố vàng sau hơn mười năm, nhưng trên đó rõ ràng chính là gia đình Lâm An.

Ngoài ra, hai bộ xương là một nam một nữ, thân phận của họ cũng đã hiện rõ.

Thẩm Tu Trạch nhìn Lâm An vẫn còn đang đắm chìm trong ảo giác, lại nhìn về hai bộ xương đang dựa sát vào nhau, đột nhiên hắn không biết phải làm sao.

Đến khi Lâm An tỉnh lại thì nên làm cái gì bây giờ?

Mặc dù Lâm An vẫn luôn nói muốn đi tìm ba mẹ, nhưng thật ra chính bản thân cậu cũng hiểu rõ, có khi tìm được chỉ là một bộ hài cốt, người đã mất tích hơn mười năm, khả năng sống sót rất nhỏ.

Nhưng trước khi tìm được ba mẹ, thì cậu lại lâm vào ảo giác.

Ảo giác của Thẩm Tu Trạch là suy nghĩ thật lòng của hắn, hắn hy vọng ba mẹ mình sẽ bình an vô sự, có thể phát minh được vacxin phòng bệnh tang thi, hắn và Lâm An có thể ở bên nhau, vì vậy ảo giác đã đáp ứng mọi hy vọng của hắn.

Mong muốn tìm được ba mẹ đã trở thành nổi ám ảnh của Lâm An từ khi cậu còn nhỏ, thậm chí cậu còn khôi phục được ý thức nhờ vào ảnh chụp ba mẹ, cho nên ở trong ảo giác của cậu, khẳng định cũng sẽ là tìm được ba mẹ, cùng bọn họ đoàn tụ và sinh hoạt bên nhau.

Vậy đến khi cậu tỉnh lại, hắn nên nói với cậu như thế nào đây? Rằng hai bộ xương khô này là ba mẹ cậu? Bọn họ đã chết rất nhiều năm rồi?

Lâm An phải chấp nhận chuyện này làm sao đây?

Điều này quá tàn nhẫn đối với cậu.

Lúc Thẩm Tu Trạch còn đang do dự phải nói với Lâm An như thế nào, thì những người ở trên mặt đất đã tìm thật lâu, cuối cùng cũng tìm được lối vào.

Bọn họ tìm thấy rất nhiều lỗ nhỏ, nhưng bà Ô nói rằng những cái lỗ này là để không khí lưu thông trong thành phố ngầm, những cái lỗ này quá nhỏ, cái nhỏ nhất cũng chỉ bằng một ngón tay, lớn nhất cũng chỉ Tiểu Phúc có thể đi xuống, những người lớn như họ căn bản không vào được.

Cuối cùng, vẫn là Tiểu Phúc đi tìm kiếm khắp nơi, ở trong rừng cách thành Mạc Ô Tư rất xa tìm được một cái động thật lớn.

"Tiểu Phúc, mày chắc chắn nơi này có thể đi vào thành phố ngầm sao?" Âu Dương Đông cảm thấy không đáng tin lắm, nhìn cửa động như đang bị lún, xung quanh còn có bùn đất mới, căn bản không giống như một di tích lịch sử gì cả.

"Anh hỏi Tiểu Phúc thì nó trả lời kiểu gì, dù sao thì đều là dưới mặt đất, chúng ta cứ đi xuống xem là biết thôi." Từ Phóng đứng ở ngay cửa động nóng lòng muốn thử.

Ô Đóa nhìn bà mình, Ô Sương Tuyết nhìn những dấu vết còn rất mới ở xung quanh, nhíu mày suy nghĩ: "Chắc là có thứ gì đó đã lưu lại dấu vết ở chỗ này, không có dấu chân, lại giống như một vết kéo dài, phạm vi còn rất lớn."

Âu Dương Đông đứng khoanh tay ở đó nghe bà Ô nói, bỗng nhiên hắn nghĩ tới những lời của người ở thành Mộc Linh.

"Chắc không phải là rắn đấy chứ?" Hắn hỏi bằng giọng điệu không chắc lắm.

Bà Ô nhìn dấu vết để lại: "Cậu nói như vậy, đúng thật là rất giống."

"Chắc không đâu, cái động này lớn như vậy, dấu vết cũng rộng, con rắn này phải lớn cỡ nào chứ?" Từ Phóng thuận miệng nói xong, những người khác cũng sững sờ.

Cây tang thi còn có thể biến dị cực lớn, vậy con tang thi rắn này có lớn hơn bình thường thì cũng không có gì là lạ.

"Cái động này chắc không phải là nơi để con rắn tang thi kia đi ra đi vào đấy chứ, sào huyệt của nó ở thành phố ngầm, hàng ngày đi ra ngoài bắt mồi cũng chỉ có cái động lớn cỡ này mới chứa được nó thôi, nếu không nó căn bản không đi vào được." Ô Đóa phân tích nói.

"Có lý!" Từ Phóng giơ ngón tay cái lên với Ô Đóa.

Tiểu Phúc ngửi tới ngửi lui ở xung quanh cửa động, giống như nghe thấy cái gì, nó sủa vài tiếng với mấy người phía sau rồi dẫn đầu đi vào bên trong.

"Ấy, Tiểu Phúc, chúng ta còn chưa bàn xong có muốn đi vào hay không mà." Âu Dương Đông hét lên, nhưng Tiểu Phúc cũng không có đáp lại.

"Đừng nghĩ nữa, đi vào xem thì biết thôi, Tiểu Phúc cũng đã đi vào rồi, nói không chừng là do ngửi thấy được mùi của Lâm An đó." Từ Phóng trượt xuống dốc, cũng tiến vào bên trong động.

Những người khác nhìn nhau, không do dự nữa, cũng cùng nhau tiến vào bên trong.

Ô Đóa lấy đèn pin ra, chia cho mỗi người một cái, đoạn đường đầu tiên đều là đất, nhưng đoạn sau lại giống như được con người đào ra, đất rất cứng và khó đi.

Lúc bọn họ đang đi vào bên trong, đột nhiên lại nghe thấy tiếng sủa của Tiểu Phúc từ phía trước truyền tới, dường như nó phát hiện ra cái gì đó nên mới sủa gâu gâu lên.

Mấy người nhìn nhau, lập tức chạy nhanh hơn.

Không phải là gặp rắn tang thi rồi đấy chứ.

Chắc không trùng hợp đến thế đâu nhỉ.

Chờ đến khi bọn họ chạy tới, liền thấy Tiểu Phúc vừa khẩn trương vừa đề phòng sủa về phía đối diện.

Từ Phóng dùng đèn pin chiếu về phía trước, một con tang thi với vẻ ngoại dữ tợn xuất hiện dưới ánh sáng, gào rống đi về phía mọi người.

"Má ơi!" Từ Phóng đứng ở phía trước giật mình, tim như nhảy ra khỏi lồng ngực, thậm chí Tiểu Phúc còn kẹp đuôi lùi về sau vài bước, trốn ra phía sau lưng Âu Dương Đông.

Ai mà ngờ được ở đây cũng có tang thi, còn ẩn nấp để dọa mọi người.

Âu Dương Đông lập tức vứt ra mấy cây con, cây vừa chạm đất liền lớn lên, dùng vô số dây leo trói chặt tang thi lại.

Nơi này xuất hiện tang thi quả thật rất kỳ lạ, Âu Dương Đông cũng không có giết chết nó, nhưng tang thi bị trói lại đã nhanh chóng thoát ra và tiến về phía mọi người.

"Âu Dương Đông, anh như vậy là không được rồi, ngay cả tang thi mà cũng không trói được nữa." Từ Phóng vừa nói vừa dùng dị năng hệ thổ của mình khống chế chân của tang thi, nhưng con tang thi này vô cùng linh hoạt tránh thoát, thậm chí còn bắt đầu tấn công.

Cảm nhận được tiếng gió bén nhọn, ý thức chiến đấu của Từ Phóng khiến hắn lập tức làm ra hành động né tránh, cho đến khi lưỡi gió sượt qua da đầu tạo ra một vết xước thật sâu trên tường, Từ Phóng mới sợ hãi chạm vào trán của mình.

Nếu vừa rồi hắn tránh không kịp, có khi hắn thật sự đã chết rồi.

Ai có thể nghĩ tới, đột nhiên lại xuất hiện một con tang thi có dị năng, hơn nữa còn là dị năng hệ phong, thậm chí còn rất mạnh.

"Cẩn thận một chút, con này không đơn giản đâu." Từ Phóng nổi lên sát khí, cầm lấy đao bên hông.

Ngay lúc có thêm vài lưỡi dao gió xuất hiện, mấy người bọn họ đã chuẩn bị tốt để đối phó, thì giây tiếp theo, lưỡi dao gió và cả tang thi đều không còn thấy nữa.

Nếu không phải gần đó còn có dấu vết chiến đấu, thì chắc bọn họ sẽ nghĩ vừa rồi chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Bà Ô nhướng mày nhìn về phía cháu gái mình.

Ô Đóa đứng ở phía sau, chớp mắt vô tội, cô bé nhìn Từ Phóng và Âu Dương Đông còn chưa hiểu chuyện gì, nói: "Cháu chỉ bỏ tang thi vào trong không gian thôi, cả đòn tấn công của nó cũng bỏ vào."

"Bỏ vào không gian? Vậy càng tốt, không cần phải đánh nữa, tôi cảm thấy con tang thi kia có vẻ rất mạnh." Từ Phóng không nói nếu đánh tiếp có khả năng hắn sẽ không đối phó được với nó, hắn chỉ cảm thấy không gian ở đây thật sự không thuận tiện để hành động.

"Sao ở đây lại có tang thi được nhỉ?" Âu Dương Đông khó hiểu hỏi.

"Cậu không nhìn kỹ à? Quần áo mà con tang thi kia mặc là kiểu dáng của thành Mộc Linh." Bà Ô lắc đầu, hai tên này quá sơ ý rồi.

Ô Đóa tiếp lời: "Trước đó ở thành Mộc Linh có người nói anh trai của anh ta vì bảo vệ thành Mộc Linh mà chạy ra ngoài đối phó với rắn tang thi, sau đó thì không trở về nữa, em thấy con tang thi này cũng rất giống anh ta, nói không chừng là anh trai của anh ta đó."

Từ Phóng hiểu ra: "À à. Anh nhớ ra rồi, tên kia gọi là Mộc cái gì ấy."

Âu Dương Đông trợn mắt: "Trí nhớ của cậu tốt thật đấy, tất cả người của thành Mộc Linh đều cùng một họ, tên mà cậu nhắc tới gọi là Mộc Hàn."

Từ Phóng vỗ tay một cái: "Đúng, chính là cậu ta."

Con tang thi này làm thế nào mà chạy từ thành Mộc Linh tới một nơi xa như vậy, vì sao lại biến thành tang thi?

"Nhưng cũng may, nếu tên kia là người đối phó với rắn tang thi, vậy thì nơi này có thể chính là sào huyệt của rắn tang thi rồi." Bà Ô tiếp tục đi về phía trước.

"Ồ, không phải chúng ta muốn đi tới thành phố ngầm sao? Đi vào sào huyệt của người ta có vẻ không thích hợp lắm đâu."

Ô Đóa đi theo bước chân của bà mình: "Những người ở thành Mộc Linh có nói qua, rắn tang thi này sống ở thành Mạc Ô Tư, cho nên có lẽ chúng ta không nhầm chỗ đâu ạ."

Tiểu Phúc thấy nguy hiểm đã biến mất, nó cũng tiếp tục đi về phía trước, chẳng qua lần này lúc đi, nó nhất định phải bám sát mọi người, vừa rồi đột nhiên xuất hiện tang thi đã dọa nó rồi.

Mấy người tiếp tục đi sâu vào bên trong, mà phương hướng của bọn họ quả thật không có vấn đề gì, con đường này chính là lối đi của rắn hổ mang, không chỉ không có cơ quan bẫy rập, hơn nữa một đường thông thẳng xuống tầng chín của thành phố ngầm, cũng chính là nơi có kim tự tháp.

Khoảng cách từ nơi này đến thành phố ngầm còn một đoạn đường rất xa, bọn họ muốn đi tới nơi còn phải mất một chút thời gian.

Lâm An vẫn chìm sâu vào trong ảo giác, bởi vì chấp niệm trong lòng quá mạnh mẽ, cho nên cậu không hề phát hiện ra thế giới này khác lạ chỗ nào cả.

Ngày qua ngày, bọn họ đều ở trong nhà, không ra ngoài, không ăn uống, không giao lưu với người khác, Lâm An rất thích cuộc sống như vậy, cho dù cả đời vẫn sống thế này cậu cũng không thấy chán.

Nhưng vào một ngày, ảo giác đột nhiên xảy ra biến hóa, có ai đó gõ cửa nhà bọn họ.

Lâm An bị tiếng gõ cửa đã lâu không xuất hiện làm cho giật mình, chỉ là bây giờ cậu không phải là nhóc tang thi lúc trước, bị tiếng đập cửa làm cho sợ tới mức phải trốn vào trong tủ quần áo không dám đi ra.

Bởi vì thời gian đã trôi qua rất lâu, cho nên cậu quên mất tính cách của ba mẹ mình là như thế nào, chỉ nhớ rõ hai người đều rất thân thiện, tốt bụng, vì vậy trong ảo giác của Lâm An, cậu tự động bổ sung tính cách cho ba mẹ cậu, đều có chút sợ xã hội và có bệnh sạch sẽ giống như cậu, cũng không thích ra ngoài, cho nên khi có người gõ cửa, hai vị ba mẹ này cũng có chút sợ hãi.

"Không có gì đâu, để con đi nhìn thử." Nhìn dáng vẻ này của ba mẹ mình, Lâm An lập tức lấy hết can đảm, đứng ở cửa nhìn ra bên ngoài từ lỗ mắt mèo.

Ngoài cửa đứng hai người, đều là người giống như cơn ác mộng đối với Lâm An, một người là Giang Lai Húc, một người còn lại chính là ông chủ cửa hàng thú cưng.

Hai người này để lại cho Lâm An ấn tượng khắc sâu vô cùng, dường như ngay lúc nhìn rõ hai người đó, lông tơ ở phía sau lưng Lâm An dựng hết lên, cả người đều vô cùng khẩn trương.

"An an, ai vậy?" Ba mẹ cậu đứng ở phòng khách tò mò dò hỏi khi thấy cậu rất lâu cũng không nói gì.

"Là, là hai người đã từng bắt nạt con." Đối mặt với sự quan tâm của ba mẹ, Lâm An như tìm được chỗ dựa, cậu lập tức khổ sở kể hết mọi chuyện cho hai người nghe.

Đây cũng là một chấp niệm mà Lâm An chôn thật sâu ở trong lòng, khi còn nhỏ bị bắt nạt, cậu luôn nghĩ nếu như có ba mẹ ở bên cạnh thì tốt quá rồi, bọn họ nhất định sẽ bảo vệ cậu.

Thậm chí sau khi lớn lên, bị ông chủ cửa hàng thú cưng bắt nạt, cậu cũng sẽ thường xuyên nghĩ rằng, nếu như có ba mẹ ở đây thì nhất định bọn họ sẽ có cách đối phó với người này.

Cho nên trong ảo giác của cậu, có hai người xấu xuất hiện, bình thường thì theo cốt truyện tiếp theo, ba mẹ sẽ giống như mong muốn lúc còn nhỏ của Lâm An, đánh bại những kẻ xấu xa đó.

Nhưng giờ đây tính cách của ba mẹ cậu đã bị cậu nhào nặn thành mắc bệnh sợ xã hội có chút giống cậu, cho nên khi đối mặt với người xấu, ba Lâm mẹ Lâm dường như cũng không thể đánh bại được họ, thậm chí còn không biết phải làm sao.

Vẻ mặt của ba thành viên trong gia đình trông đặc biệt giống nhau.

"Những người này còn bắt nạt An an của chúng ta, chồng à, anh nói xem chúng ta phải làm sao bây giờ?" Mẹ Lâm nhìn về phía Lâm Hoài.

Ba Lâm bị nhìn chăm chú như vậy, ông chớp mắt: "Hả? Làm sao bây giờ? Nếu không chúng ta báo cảnh sát đi, bắt hết những người này lại?"

Vẻ mặt Lâm An xấu hổ, lắc đầu nói: "Không được đâu ạ."

Trước đây, cậu thường bị ông chủ cửa hàng thú cưng quấy rầy, thỉnh thoảng ép cậu phải mua hàng, ông ta cũng thường xuyên tới nhà cậu, cậu không mở cửa thì ông ta sẽ phá cửa vào, cửa chống trộm vang lên tiếng rầm rầm, thật ra lúc đầu cậu cũng lấy đủ dũng khí để báo cảnh sát, tuy mắc chứng sợ xã hội, nhưng lúc nói chuyện điện thoại với người khác thì cậu không có vấn đề gì.

Nhưng sau khi cảnh sát tới, cậu mới biết hóa ra cảnh sát ở gần khu vực bọn họ có quen biết với chủ cửa hàng thú cưng, không những không trừng phạt ông ta, mà còn đích thân chỉ trích Lâm An, nói cậu đang làm lãng phí nguồn nhân lực của cảnh sát.

Lâm An chỉ có thể cúi đầu xuống nghe mắng một trận, lại nghe chủ cửa hàng thú cưng nói chuyện thân thiết với đối phương, sau đó còn mời người ta đi ăn cơm, nói trẻ con không hiểu chuyện, bảo đối phương đừng để ở trong lòng.

Ngay lúc ông chủ cửa hàng thú cưng quay đầu lại nhìn cậu với ánh mắt cười cợt, Lâm An chỉ cảm thấy xấu hổ tới cực điểm, chờ đến khi hai người họ rời khỏi đây, cậu lập tức chui vào trong tủ quần áo khóc một trận.

Cậu không có cách nào khác nữa, đánh cũng đánh không lại, báo cảnh sát không có tác dụng, cũng chỉ có thể nuốt cơn giận này xuống.

Mà bây giờ, một nhà ba người họ vẫn chưa nghĩ ra được biện pháp đối phó nào tốt cả.

Dù sao tất cả những thứ này đều do Lâm An tưởng tượng ra hết, cho nên lúc đó cậu không có biện pháp nào, thì bây giờ biến ra thêm hai người nữa, kết quả cũng giống như vậy.

Lâm An quên mất đồng đội và dị năng của mình, cho nên cậu không biết phải làm thế nào để bảo vệ bản thân cả.

Lúc này, cậu mới cảm thấy có chút không đúng, ba mẹ mình cũng không biết phải làm sao à?

Tiếng đập cửa rầm rầm vang lên rất chói ta, giọng nói của Giang Lai Húc vẫn dịu dàng và thân thiện như trước, nhẹ nhàng hỏi sao Lâm An không mở cửa, còn ông chủ cửa hàng thú cưng thì hét lớn bảo mau mở cửa.

Lâm An rất khẩn trương, nhưng lúc này cậu cũng không quan tâm tới hai người ở bên ngoài, cậu cẩn thận quan sát ba mẹ mình, lại phát hiện trên khuôn mặt của bọn họ đều là vẻ sợ hại.

Bởi vì ấn tượng về ba mẹ vốn đã trở nên mơ hồ nên Lâm An vô thức đặt tính cách của họ giống cậu, không thích ra ngoài, và thích đọc sách.

Nhưng khi còn nhỏ, trong nội tâm của cậu luôn có một chấp niệm, hy vọng ba mẹ cậu có thể xuất hiện khi cậu bị bắt nạt, sau đó giúp đỡ cậu, chống lưng cho cậu.

Đây cũng là nguyên nhân mà Giang Lai Húc và ông chủ cửa hàng thú cưng xuất hiện.

Nhưng hiện tại bọn họ lại có mâu thuẫn, tính cách của hai người họ chỉ biết sợ hãi, nhưng mong muốn của Lâm An là ba mẹ có thể giúp cậu, nhưng giúp như thế nào, thì chính bản thân cậu cũng không rõ ràng lắm.

Vì vậy bây giờ, Lâm An nhìn ba mẹ đang run rẩy, trên khuôn mặt của cậu hiện lên vẻ hoang mang khó hiểu.

Cậu nhìn hai người họ, cứ cảm thấy ba mẹ mình không nên có kiểu phản ứng như thế mới đúng.

Nhưng cậu lại nghĩ, ba mẹ cậu cũng chỉ là người bình thường, việc họ không biết phải làm sao khi đối mặt với hai người đàn ông hung ác này là điều hết sức bình thường.

Lâm An tự động bổ sung logic cho chính mình, tìm ra lý do thích hợp cho phản ứng bất thường của hai người họ.

"Ba mẹ đừng sợ, con sẽ bảo vệ hai người, bây giờ con đã trưởng thành rồi, có thể bảo vệ hai người được rồi." Lâm An an ủi hai người: "Bây giờ mọi người đều nói con rất mạnh mẽ, có thể đánh bại hai người kia dễ như trở bàn tay vậy, con sẽ khiến bọn họ về sau không dám đến quấy rầy chúng ta nữa."

Lâm An hít sâu một hơi, vì để bảo vệ ba mẹ, cậu kiên quyết xoay người, lúc này cậu không hề có chút do dự nào mà lại rất quyết đoán.

Ngay lúc cậu chuẩn bị mở cửa, đột nhiên có hai hình ảnh chợt hiện lên trong đầu cậu.

Một là cảnh tượng ông chủ cửa hàng thú cưng bị tang thi cắn chết, mặc dù ngày đó Lâm An đang lau kính không để ý nhiều đến những việc bên dưới, nhưng cảnh tượng đó vẫn luôn nằm trong ký ức của cậu.

Còn một cảnh tượng nữa chính là vẻ mặt hung ác của Giang Lai Húc khi nói gì đó, rồi đầu hắn bay lên.

Không phải hai người đó đã chết rồi sao?

Tiếng kêu gào vẫn liên tục vang lên bên ngoài cửa, Lâm An lại lâm vào hỗn loạn.

Ông chủ cửa hàng thú cưng là bị tang thi cắn chết, Giang Lai Húc bị người khác giết chết, là bị ai giết?

Tay Lâm An nắm then chốt cửa, cậu luôn cảm thấy có một cái tên sắp thốt ra, dừng ngay trên đầu lưỡi của cậu rồi, nhưng làm cách nào cậu cũng không nói ra được.

Cậu vội vàng nhớ lại, nhưng mọi ký ức như bị che lấp, không thể nào nhớ rõ được.

Cậu nghe thấy Giang Lai Húc cách một cánh cửa, dùng giọng điệu chậm rãi bảo cậu mở cửa nhanh lên, Lâm An cũng không còn cảm thấy sợ hãi như khi còn nhỏ nữa, ngược lại cậu muốn mở cửa đi ra ngoài hỏi một chút, rốt cuộc là ai đã giết hắn.

Khi cậu chuẩn bị mở cửa, thì hai bên cánh tay cậu bị người khác kéo lại.

Ba mẹ ở phía sau lộ ra vẻ mặt cầu xin: "An an, đừng đi ra ngoài, bên ngoài đều là người xấu cả."

"Ở đây với ba mẹ không phải sẽ tốt hơn sao?"

Ba mẹ đang lo lắng cho cậu, trong lòng Lâm An mềm thành một vũng, cậu mỉm cười với ba mẹ: "Đừng sợ, con chỉ ra ngoài hỏi vài chuyện mà thôi, sẽ quay lại ngay."

"Đừng đi, con nghe xem, người bên ngoài đã đi rồi, không cần phải ra ngoài nữa."

"Ba mẹ sẽ lo lắng, con không muốn mãi ở bên cạnh ba mẹ sao?"

Quả nhiên, tiếng đập cửa ở bên ngoài đã dừng lại, mà Giang Lai Húc và ông chủ cửa hàng thú cưng cũng không thấy đâu, Lâm An cau mày, nhanh chóng mở cửa nhà ra.

Cậu chỉ muốn hỏi một vài vấn đề mà thôi, không phải hai người họ đã chết rồi sao? Vì sao còn ở chỗ này, mà người đã giết Giang Lai Húc rốt cuộc là ai?

Lâm An cảm thấy hẳn là một người rất quan trọng.

Sau khi cửa nhà mở ra, bên ngoài tối om, không có gì hết.

Cậu giật mình mà quay đầu lại, nhưng phát hiện căn nhà đang bị kéo dài ra, cậu ở một đầu, ba mẹ của cậu lại ở một đầu khác, khoảng cách của bọn họ càng lúc càng lớn.

Lâm An vội vàng đuổi theo hai người, nhưng dưới chân lại dẫm lên một khoảng không.

Thẩm Tu Trạch còn chưa kịp nghĩ ra nên nói như thế nào với Lâm An, thì Lâm An đang lâm vào ảo giác nằm trên mặt đất đột nhiên như xác chết vùng dậy.

Cậu bối rối nhìn xung quanh, dường như vẫn còn đang ở trong ảo giác chưa lấy lại tinh thần.

"Lâm An."

Thẩm Tu Trạch gọi một tiếng, Lâm An nghe thấy liền quay đầu qua nhìn người trước mặt, trong ánh mắt của cậu hiện lên một chút mờ mịt.

Giống như đang nhìn một người xa la vậy.

Thẩm Tu Trạch cũng không vội vàng, mà chỉ lẳng lặng chờ đợi, cuối cùng Lâm An cũng nhớ ra hết thảy.

"Anh là, Thẩm Tu Trạch? Đây là đâu vậy?"

Thẩm Tu Trạch mở miệng, nhưng sau khi nghe được lời tiếp theo của cậu thì lại im lặng.

"Anh đã gặp ba mẹ tôi chưa?" Ánh mắt Lâm An sáng đến mức Thẩm Tu Trạch không nói được gì nữa.

Dường như Lâm An không cần hắn trả lời, cậu đứng dậy nhìn quanh bốn phía, bọn họ vẫn còn ở trong thông đạo, Thẩm Tu Trạch đã mang Lâm An từ bên trong ra ngoài này.

"Nơi này...." Trong mắt Lâm An chợt có một chút hoang mang, nhưng ngay lập tức cậu nhớ tới bọn họ đang ở thành Mạc Ô Tư.

Bỗng nhiên cậu đi về phía trước, muốn tìm kiếm cái hang động đơn giản và ấm áp mà cậu đã nhìn thấy cách đây không lâu, nhưng cậu đi tới cuối thông đạo, cũng không nhìn thấy được cái hang động kia.

Không thấy, vì sao lại không thấy chứ?

Rõ ràng ở ngay đó mà.

Thậm chí cậu còn nhớ rõ từng chi tiết trong hang động đó.

Lâm An xoay người nhìn về phía thông đạo, so với lúc trước, thông đạo dài và trống trải có thêm một Thẩm Tu Trạch đang im lặng nhìn cậu.

"Cho nên, vừa rồi, đều là ảo giác?" Lâm An khẽ nói, ngơ ngác đứng ở đó, giống như một đứa nhỏ bị bỏ rơi.

Thẩm Tu Trạch đi tới, ôm nhóc tang thi lẻ loi ấy vào lòng.

"Thẩm Tu Trạch, anh có thấy, ba mẹ tôi không? Vừa rồi bọn họ vẫn còn ở đây." Lâm An ngửa đầu nhìn hắn, giọng nói rất nhỏ, mang theo chút mờ mịt và bối rối, lại như muốn có người thừa nhận.

"Lâm An, những chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi, không phải là thật."

"Nhưng vừa rồi, họ vẫn còn ở đó."

Thẩm Tu Trạch ôm chặt Lâm An, cố gắng truyền một chút hơi ấm qua cho cậu, nhưng Lâm An đang trong cơn hoảng loạn, cậu vẫn luôn nói ba mẹ mình đang ở chỗ này.

"Bọn họ không có ở đây, có lẽ họ đã sớm rời khỏi thành Mạc Ô Tư rồi, chúng ta đi ra ngoài thôi." Tuy làm như vậy không tốt lắm, nhưng bây giờ Lâm An còn đang đắm chìm trong ảo giác, căn bản không thể tiếp nhận hiện thực, hắn cũng chỉ có thể lừa người đi ra ngoài trước, đợi khi nào tâm trạng của cậu ổn định lại rồi nói.

"Không, tôi muốn cùng bọn họ ra ngoài."

Lâm An đẩy Thẩm Tu Trạch ra, tuy không có hang động phát ra ánh sáng ấm áp, nhưng Thẩm Tu Trạch đã mở tất cả cửa trong thông đạo có thể dẫn đến những nơi khác hoặc đi vào hang động.

Vốn dĩ hắn muốn phong bế tất cả các cánh cửa lại để trì hoãn thời gian Lâm An đi tìm hai bộ xương.

Nhưng Lâm An đột ngột tỉnh lại, cho nên hắn còn chưa có làm.

Hắn chỉ có thể trơ mắt ra nhìn Lâm An lần lượt đi tìm trong tất cả các hang động.

May mắn duy nhất có lẽ là Lâm An chỉ nhìn xung quanh chứ không tiến vào tìm kiếm, cậu cảm thấy ba mẹ mình vẫn còn sống, vẫn đang chờ mình ở một góc nào đó nên không nhìn kỹ những thi thể ở trên mặt đất.

Cuối cùng khi đi đến lăng mộ lớn nhất ở giữa, Thẩm Tu Trạch đi theo Lâm An, nhìn cậu bước vào bên trong, sau đó tìm kiếm xung quanh.

Lâm An có chút thất vọng khi không nhìn thấy ai, cậu tính quay người rời đi tiếp tục tìm kiếm ở nơi khác.

Thẩm Tu Trạch thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa lúc bọn họ chuẩn bị đi ra ngoài, Lâm An đột nhiên ngừng lại.

Như có một loại cảm ứng từ linh hồn, Lâm An vẫn luôn không nhìn những bộ xương khác, đột nhiên lại nhìn thẳng vào hai bộ xương gần mình nhất.

Thật ra sau khi người đã chết rồi thì bộ xương nhìn đều không khác nhau mấy, nhưng Lâm An vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hai bộ xương dưới đất kia.

Thẩm Tu Trạch giữ chặt cánh tay của Lâm An: "Em không đi qua bên cạnh xem thử sao?"

Lâm An bỏ ngoài tai, chỉ chuyên chú nhìn về phía hai bộ xương kia, sau đó đi qua.

"Lâm An, đi tới nơi khác tìm đi." Thẩm Tu Trạch chắn trước mặt cậu, thân hình cao lớn của hắn che kín phía sau.

Lâm An vòng qua Thẩm Tu Trạch, mặt không cảm xúc gì đi về phía hai bộ xương kia.

Không giấu được rồi!

———————-

Editor có lời muốn nói:

Có chút spoil mọi người cân nhắc

Mấy chương tiếp theo có lẽ mọi người sẽ cảm thấy không thích bé thụ tang thi, nhưng mong mn hãy thông cảm cho thụ, chấp niệm từ nhỏ đến tận bây giờ của thụ là tìm được ba mẹ, lẽ ra thụ đã chuẩn bị sẵn tinh thần chấp nhận sự thật ba mẹ mình đã chết, nhưng ngay trước lúc đó, thụ lại trải qua thời gian hp khi tìm dc ba mẹ, cho nên khi biết sự thật sẽ càng sụp đổ.

Mình đọc wiki thấy có bình luận chê thụ vì mấy vấn đề này nên mình nói trước, hiện tại với thụ, ba mẹ là quan trọng nhất, là niềm tin, chấp niệm để thụ sống tới tận bây giờ, cho nên khi mất đi rồi, thì thụ sẽ tuyệt vọng, làm chuyện gì đó sai lầm cũng là bình thường thôi.

Đừng thất vọng về thụ.