Tiểu Tang Thi Sợ Xã Hội Bị Bắt Ra Ngoài

Chương 50




Từ Phóng bày ra vẻ mặt khó hiểu, theo lý mà nói hắn và lão đại quen biết với Lâm An cùng một ngày, giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì mà hắn không biết sao?

Đầu của lão đại bị làm sao? Bị thương à?

Hẳn là không phải mấy ngày này, mấy ngày nay anh An vẫn luôn hôn mê, ngoại trừ bàn tay thì lão đại không còn bị thương ở chỗ nào khác nữa. Nếu là bị thương trước đó, với tốc độ khôi phục của dị năng giả, dù có vỡ đầu chảy máu thì cũng đã sớm khôi phục tốt rồi.

Đang lúc Từ Phóng nghĩ như vậy, hắn lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của lão đại mình: "Chắc là còn lưu lại di chứng đó, tôi thường xuyên cảm thấy hơi đau đầu."

Từ Phóng: ".....Hả?"

Hắn kinh ngạc nhìn về phía lão đại, vừa định nói làm sao có thể thì liền thấy lão đại thản nhiên liếc nhìn mình, ánh mắt rất tùy ý, nhưng lại khiến sau lưng Từ Phóng chợt ớn lạnh.

Ừm.... Lão đại nói cái gì chính là cái đó.

Trong lòng Lâm An ngập tràn áy náy, lúc cậu nhặt được Thẩm Tu Trạch, cả người hắn đều là vết thương, vậy mà cậu lại còn làm hắn bị thương nặng hơn.

Cậu càng nhớ lại, những chi tiết lúc đó càng rõ ràng hơn, vết máu đỏ tươi chói mắt kéo dài từ tòa nhà đang xây đến nhà cậu, lúc ấy cậu đã nghĩ gì nhỉ?

Đúng rồi, cậu nhớ lại, lúc ấy đầu óc của cậu không tỉnh táo, trong đầu ngoại trừ đói đói đói liên tục xuất hiện thì cũng chỉ còn lại suy nghĩ đồ ăn vẫn luôn chảy máu, cảm thấy thật sự quá lãng phí.

Cậu thật sự đáng chết mà.

Thậm chí Thẩm Tu Trạch còn thêm dầu vào lửa, hắn làm bộ nhíu mày, suy nghĩ nói: "Nói đến chuyện ngày đó cậu nhặt tôi về nhà, giống như còn làm cái gì, cởi quần áo của tôi, sau đó......"

Bà Ô lập tức che lỗ tai Ô Đóa lại: "Trẻ con không thể nghe cái này."

Ô Đóa cạn lời mà ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt hưng phấn của bà mình, cùng với Từ Phóng và Âu Dương Đông đang giả làm bức tượng điêu khắc với đôi tai dỏng lên, quả nhiên, bản chất của con người chính là thích ăn dưa.

Thẩm Tu Trạch tạm dừng một chút, hắn nhìn lướt qua mấy người bên cạnh, Từ Phóng và Âu Dương Đông lập tức cúi đầu nhìn xuống dưới chân, bà Ô cũng cúi đầu nhìn chằm chằm vào Tiểu Phúc đang cọ tới cọ lui dưới chân Lâm An.

"Sau đó, cậu còn giúp tôi băng bó vết thương, nếu không ngày đó chắc là tôi đã lành ít dữ nhiều rồi."

Lời nói của Thẩm Tu Trạch khiến mấy người đang muốn ăn dưa đều thất vọng không thôi, chỉ như vậy?

Quần áo đều cởi rồi mà chỉ cho chúng tôi xem cái này?

Lâm An rất xấu hổ, ngày đó cậu băng bó vết thương cho hắn cũng chỉ là vì ngăn không cho máu chảy ra ngoài nữa mà thôi, như vậy thì cậu có thể ăn nhiều thêm một chút.

Căn bản không phải vì cứu người.

Cậu kéo Thẩm Tu Trạch về nhà, còn rất thô bạo mà ném Thẩm Tu Trạch đang bị thương hôn mê vào bồn tắm, sau đó cởi quần áo của hắn ra, hả? Cởi quần áo của hắn?

Lần đầu tiên Lâm An cảm thấy trí nhớ quá tốt cũng không phải là chuyện hay ho gì, những chuyện xảy ra lúc ấy, đều từng chút từng chút hiện lên trong đầu cậu.

Cậu ném người vào trong bồn tắm, lột sạch quần áo, thậm chí ngay cả quần lót cũng không hề lưu lại.

Lúc băng bó vết thương, hai người gần như dán sát vào nhau, lúc ấy nhóc tang thi đầu óc không tỉnh táo còn sờ chỗ này một chút, chọc chỗ kia một chút, cảm thán chất thịt của đồ ăn này thật tốt quá, hẳn là ăn sẽ rất ngon.

Sau đó cậu kéo Thẩm Tu Trạch nằm lên bàn ăn, còn ghé vào người của hắn.....

Lâm An chết máy, gương mặt bạo đỏ, cả người đều choáng váng.

Cảm giác ngại ngùng của cậu vốn đã rất mãnh liệt, da mặt lại mỏng, cho nên lúc vừa mới tỉnh dậy thấy bản thân không mặc gì đã khiến cho cậu vô cùng xấu hổ, bây giờ nhớ lại những việc mình đã làm, cả người cậu quả thật vừa áy náy vừa cảm thấy tội lỗi.

"Anh An, anh làm sao vậy?"

"Vẫn chưa khôi phục hoàn toàn sao? Thùng đâu rồi? Mau bỏ anh ấy vào thùng đi."

"Thùng vẫn còn ở bờ sông, mau đi lấy thùng!"

"Nấu nước trước đã!"

"Gâu gâu gâu!"

Nhìn đôi mắt của cậu biến thành một vòng nhang muỗi, chân đứng không vững, mọi người còn tưởng rằng Lâm An chưa khôi phục tốt, cuống quít đi khắp nơi tìm thùng nước.

Nhóc tang thi choáng váng được Thẩm Tu Trạch đỡ được, Lâm An ngửa đầu nhìn vẻ cau mày, lo lắng trên khuôn mặt của Thẩm Tu Trạch, tầm mắt của cậu vô thức dời xuống phía dưới, dừng lại ở trên ngực của hắn, mà trong đầu cũng lập tức hiện lên bộ ngực trần trụi của đối phương.

Im lặng!

Lâm An lập tức nhắm chặt mắt lại, đề phòng đại não của mình lại tự động hiện lên những hình ảnh liên quan.

Ở trong ký ức của Lâm An, lúc đó cậu giống như một tên vô lại, làm những hành động như vậy như vậy với một người không hề có sức phản kháng, còn đang bị thương hôn mê như Thẩm Tu Trạch, quả thật là không bằng cả cầm thú.

Cậu thật là đáng chết mà.

Từ Phóng và Âu Dương Đông nhanh chóng chạy tới bờ sông nâng thùng nước trở về, nước ấm đã dùng ở trong thùng bị đổ đi, một lần nữa thay bằng nước sông mới sạch sẽ.

Hai người đều nghiêng người chạy, hành động rất đồng nhất, thoạt nhìn vô cùng ăn ý, chỉ là lúc chạy giống như một con cua béo, một con cua gầy, vừa xách thùng vừa hô khẩu hiệu" 1, 2, 1, 2", nhìn vô cùng buồn cười.

Thẩm Tu Trạch cho tay vào làm nóng nước, mặc dù không thể trực tiếp tạo ra nước nóng như Lâm An, nhưng đối với hắn, việc đun nóng nước này rất dễ dàng, khi nhiệt độ vừa phải, Thẩm Tu Trạch quen tay muốn cởi quần áo của Lâm An ra, nhưng hai mắt Lâm An nhắm tịt lại, nắm chặt lấy cổ áo của mình không buông.

Thẩm Tu Trạch nhìn thấy Lâm An vẫn còn ý thức, hắn nhướng mày: "Cậu muốn mặc quần áo ngâm hả?"

Lâm An hoảng hốt gật đầu.

Lâm An lại lần nữa được thả vào thùng nước, cậu chìm cả người xuống đáy thùng, thật lâu cũng không muốn đi ra.

Dù trước đó cậu chỉ là một nhóc tang thi không có ý thức, nhưng Lâm An có đạo đức rất cao, cậu không cho phép mình lấy lý do đó làm cái cớ, cậu phải tìm lúc nào đó đi xin lỗi mới được.

Rốt cuộc Lâm An cũng tỉnh, những người khác cũng tăng nhanh tốc độ dọn dẹp rễ cây còn sót lại, dị năng của Từ Phóng và Âu Dương Đông phối hợp với nhau, tốc độ vô cùng nhanh.

Ba ngày sau, cả cây tang thi đã bị nhổ sạch sẽ, không còn lưu lại bất kỳ một dấu vết nào nữa, tại mảnh đất trống trải này, chỉ còn lại một cái hố thật lớn, cho thấy sự tồn tại của cây tang thi cách đây không lâu.

Người của thành Mộc Linh vẫn chưa có rời đi, họ biết mình không được chào đón, nên họ vẫn luôn ở phía xa xa, vài lần còn muốn nói chuyện với mấy người Từ Phóng, nhưng đều bị làm lơ.

Chờ đến khi phát hiện nhóm người Thẩm Tu Trạch chuẩn bị rời đi, họ mới tiến đến lần nữa.

Mấy trăm người đứng ở gần đó, nhưng lại không dám nói gì, cuối cùng chỉ có Mộc Hàn tiến lên, nhìn mấy người đang thu thập hành lý, do dự một lát mới nói: "Mọi người muốn đi đến thành Mạc Ô Tư thật sao?"

Đương nhiên, đã đi tới đây rồi, mục đích tiếp theo khẳng định chính là thành Mạc Ô Tư, Từ Phóng rất muốn chửi một trận, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống.

Mộc Hàn: "Mọi người thật sự không thể đi tới đó được."

Bọn họ biết mình đã làm sai, cũng muốn bù đắp cho đối phương, nhưng lại không biết phải làm như thế nào, biết mấy người họ muốn đi tới thành Mạc Ô Tư, việc duy nhất mà bọn họ có thể làm được chính là can đối phương.

" Đó cũng không phải là khu vực tư nhân của nhà cậu, chúng tôi phải đi." Từ Phóng vẫn không nhịn được.

Lúc những người kia tới đây, Lâm An lại trốn ra phía sau lưng Thẩm Tu Trạch, nhưng khi nhìn thấy phía sau lưng của đối phương, trong đầu của cậu lại lần nữa xuất hiện tấm lưng trần trụi của hắn.

Lâm An:......Cậu không ngờ bản thân lại là người như vậy.

Thẩm Tu Trạch nhìn nhóc tang thi vừa rồi còn trốn ở sau lưng mình, lại đột nhiên chạy trốn ra phía sau lưng Ô Sương Tuyết, bà Ô cũng không hiểu ra sao.

Bà quay đầu nhìn Lâm An đang nhắm chặt mắt lại tránh ở phía sau lưng mình, rồi lại nhìn về phía Thẩm Tu Trạch, trong mắt đều mang theo vẻ khó hiểu.

Ô Sương Tuyết: Hai người cãi nhau hả?

Thẩm Tu Trạch lắc đầu, hắn cũng không biết Lâm An bị làm sao, mấy ngày nay, chỉ cần thấy hắn thì cậu liền nhắm mắt lại rồi bỏ chạy, nhưng có đôi khi lại lắc lư ở xung quanh hắn, bộ dáng muốn nói lại thôi, nhưng hắn vừa hỏi thì cậu lại chạy.

Đúng thật là có hơi kỳ lạ.

Bà Ô thấy Thẩm Tu Trạch cũng không biết, nên tiếp tục dùng ánh mắt ra hiệu.

Khẳng định là vấn đề của cậu.

Thẩm Tu Trạch:? Thật sự là hắn chưa làm gì hết.

Trải qua khoảng thời gian ở chung này, bà Ô cũng dần dần thích Lâm An hơn, lúc đầu bà quả thật rất đề phòng Lâm An, nhưng bây giờ bà đã sớm buông bỏ cảnh giác, hơn nữa đồng hành cùng với bốn người đàn ông, chỉ có mỗi Lâm An là ngoan nhất.

Trong mấy tên đàn ông này thì Âu Dương Đông lớn tuổi nhất, nhưng mà cũng chỉ mới hai mươi tám tuổi thôi, độ tuổi này vẫn có thể làm cháu trai của bà được.

Thẩm Tu Trạch lớn lên là đẹp trai nhất trong đám, nhưng khí thế lại quá mạnh, bình thường đều bày vẻ mặt không có biểu tình gì, vừa vô cảm vừa cao ngạo như đang xem thường người khác, nhìn có chút thiếu đánh.

Tuy Từ Phóng và Âu Dương Đông đều có tính cách rất tốt, nhưng khi đứng chung với Thẩm Tu Trạch, thì hoàn toàn chính lão đại và hai tên đàn em của hắn, còn vô cùng ồn ào.

Chỉ có Lâm An lớn lên xinh đẹp, tính cách lại ngoan ngoãn, là đứa cháu mà ông bà không thể cưỡng lại được.

Cho nên, bà Ô cảm thấy nhất định là do Thẩm Tu Trạch đã làm cái gì rồi.

Bên này, hai người dùng ánh mắt giao lưu, Mộc Hàn vẫn còn đang tiếp tục tận tình khuyên nhủ: "Thành Mạc Ô Từ là nơi ở của Xà Thần, bây giờ Xà Thần đã biến thành tang thi rồi, lực công kích vô cùng mạnh mẽ."

Từ Phóng nhếch cằm, đắc ý dào dạt nói: " Mấy người nên hiểu cho rõ ràng, cái cây tang thi kia chính là do chúng tôi tiêu diệt, dù cho thành Mạc Tư gì kia có Xà Thần thật đi nữa, thì chúng tôi vẫn có thể giải quyết dễ như trở bàn tay."

Âu Dương Đông: Là thành Mạc Ô Tư, sao mà tới bây giờ cái người này vẫn không nhớ được cái tên vậy, chỉ là hắn cũng nghĩ như vậy, trong đội ngũ của bọn họ có Thẩm Tu Trạch và Lâm An, chỉ dựa vào dị năng của hai người họ, dù là tang thi gì thì cũng có thể thu phục được.

Mộc Hàn biết bọn họ rất mạnh, nhưng mà thành Mạc Ô Tư không chỉ có mỗi Xà Thần: "Mọi người biết làm sao tiến vào thành Mạc Ô Tư không? Ở đó có rất nhiều cơ quan, người bình thường đến cửa còn không tìm thấy, thật sự rất nguy hiểm. Nếu mọi người chỉ vì đi tìm bảo tàng, thì tôi chỉ có thể nói rằng những thứ đó đều là gạt người cả."

"Có cơ quan?" Hai mắt Từ Phóng tỏa sáng.

"Còn có bảo tàng?" Âu Dương Đông kinh ngạc thốt lên.

Hai người lập tức trở nên hứng thú bừng bừng, tinh thần phấn khởi, miệng nhếch lên tới tận mang tai.

Mộc Hàn:......Sao nhìn cứ như còn rất thích thú vậy?

Lâm An tránh ở phía sau bà Ô, chỉ lộ ra mỗi đôi mắt, nghe thấy lời khuyên bảo của Mộc Hàn, hai mắt cậu khẽ rũ xuống, lông mi dài chặn đi đôi mắt đỏ ửng kia.

Nhìn qua hình như tâm trạng cậu không tốt lắm.

Thấy Mộc Hàn còn muốn tiếp tục khuyên bảo, Thẩm Tu Trạch bắt đầu không còn kiên nhẫn nghe nữa, dù chưa đi qua, nhưng chuyện thành Mạc Ô Tư rất nguy hiểm thì mỗi một nhà thám hiểm đều biết.

Nếu bọn họ đã đi tới đây, vậy sẽ không nghĩ tới chuyện lui bước.

"Đi thôi." Thẩm Tu Trạch nhìn về phía Ô Đóa.

Ô Đóa gật đầu, đem đồ đạc đã thu thập tốt bỏ vào bên trong không gian.

Bọn họ không nói thêm gì với những người này nữa, dắt theo Tiểu Phúc quay người rời đi.

Mộc Hàn tiến về phía trước hai bước, dưới chân đột nhiên xuất hiện một hàng gai đất, ngăn cản bước chân của cậu ta.

"Mấy người muốn đi đâu tôi không muốn quan tâm, đừng có đi theo chúng tôi." Trong mắt Thẩm Tu Trạch mang theo sát khí, giọng điệu lạnh lùng, "Đã thả cho mấy người một con ngựa rồi, nếu còn tiếp tục không thức thời, tôi không ngại để cho tộc nhân của mấy người trở nên ít hơn đâu."

Thật ra người của thành Mộc Linh rất sợ Thẩm Tu Trạch, bọn họ không biết là ai giết chết cây tang thi, nhưng nhìn từ bề ngoài cùng với khí thế, người có khả năng nhất chính là Thẩm Tu Trạch. Truyện Dị Giới

Thấy hắn lộ ra sát khí, những người này lập tức không dám nói gì nữa.

Mộc Hàn nhìn bóng lưng của mấy người dần dần biến mất với ánh mắt phức tạp, cậu ta không biết vì sao những người này nhất định phải đi tới thành Mạc Ô Tư, nhưng cậu ta hy vọng những người này có thể bình an vô sự.

"Mộc Hàn, hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ?" Một tộc nhân tiến lên, vẻ mặt lo lắng hỏi.

Bây giờ bọn họ chỉ còn lại có mấy trăm người, ngoại trừ quần áo ở trên người ra, thì những đồ vật khác đều bị thiêu hủy cùng với cây tang thi kia.

Họ không biết phải đi đâu, cũng không biết về sau phải làm cái gì bây giờ.

Mộc Hàn quay đầu lại nhìn tộc nhân, trên mặt bọn họ đều là vẻ lo lắng cùng hoang mang đối với tương lai, cậu ta nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, bên trong là vẻ kiên định: "Trở về thành Mộc Linh đi, đó mới là nhà của chúng ta."

Cho dù ở đó khắp nơi đều là tang thi, nhưng đó là nơi mà bọn họ đã sinh hoạt từ nhỏ, bởi vì lúc đầu vứt bỏ nhà của mình, cho nên họ mới trải qua đủ thứ chuyện phía sau, mới có thể phạm phải sai lầm.

Nếu lúc Xà Thần xuất hiện, cậu ta cũng chiến đấu giống như anh trai, không chạy ra khỏi thành, thì cho dù có chết cậu ta cũng sẽ không thẹn với lương tâm.

Nhưng hiện tại, trên lưng bọn họ đeo theo vô số sinh mạng của tộc nhân, bọn họ còn phải tiếp tục sống để chuộc tội.

Mấy trăm người đi về phía thành Mộc Linh, vốn dĩ bọn họ đã chuẩn bị tốt để chiến đấu với tang thi, nhưng vài ngày sau khi bọn họ đi vào thành mới biết được, tang thi trong này ít hơn so với tưởng tượng của bọn họ nhiều lắm.

Bên trong tường thành, mặt đất nhuộm màu đỏ đen và dấu vết chiến đấu vẫn còn mới, nửa năm qua, bọn họ cũng chỉ gặp được duy nhất một nhóm người từ bên ngoài tới.

Những người đó cũng có nói qua, bọn họ đã tới thành Mộc Linh.

Mấy người kia ở trong thành Mộc Linh tiêu diệt phần lớn tang thi, còn giết chết cây tang thi, giúp bọn họ thoát khỏi sự khống chế của nó.

Mà bọn họ lại chỉ nghĩ tới việc đưa đối phương vào con đường chết.

Cảm giác áy náy mãnh liệt kéo tới như thủy triều, ép bọn họ tới không thở nổi, nhưng dù cho có áy náy thì cũng đã muộn rồi, bọn họ đã làm chuyện sai lầm, cũng không có cách nào để mà bù đắp nữa.

Người của thành Mộc Linh suy nghĩ cái gì, nhóm người Thẩm Tu Trạch cũng không hề biết, từ lúc rời khỏi phạm vi của cây tang thi, trên đường đi bọn họ gặp được tang thi động vật và tang thi thực vật cũng càng nhiều hơn.

Lần này đi trên đường, người thể hiện kỹ năng vậy mà là Ô Đóa, hiện tại cô bé có thể lấy đồ vật từ xa càng ngày càng thành thạo, thậm chí cách một khoảng cách còn có thể bỏ tang thi thực vật và động vật vào trong không gian, mà sau khi lấy những con tang thi đó ra, chúng vẫn còn duy trì tư thế nhảy nhót muốn ăn thịt người.

Các loại tang thi động vật, thực vật gặp được trên đường đều bị đưa vào không gian, sau đó đến thời điểm nghỉ ngơi lại mang chúng ra để luyện tập.

Từ sau khi gặp cây tang thi, mọi người đều nghẹn một nỗi buồn bực trong lòng, dù sao cảm giác bất lực quá khó chịu, chỉ có thể tiếp tục nâng cao năng lực của chính mình.

Buổi tối, sau khi giết xong tang thi, mấy người họ đều chìm vào giấc ngủ.

Thẩm Tu Trạch ngồi ở trên một thân cây, nhìn Lâm An đang ngủ trong túi ngủ bên dưới, trước kia Lâm An chưa bao giờ ngủ, nhưng từ sau khi giết chết cây tang thi kia, mỗi ngày cậu đều phải ngủ một chút.

Giống như người bình thường vậy.

Nhìn khuôn mặt ngủ say của Lâm An, Thẩm Tu Trạch cau mày, dường như đang có tâm sự gì, hắn ngồi dựa vào thân cây, cúi đầu nhìn một lúc rồi lại ngửa đầu nhìn lên trời, ánh trăng bị bóng cây che khuất mờ mờ ảo ảo, thật ra cũng không có cái gì đẹp cả.

"Có tâm sự à?" Bà Ô tuổi đã lớn, có đôi khi buổi tối không ngủ được, bà lưu loát ngồi xuống một cái cây bên cạnh cách Thẩm Tu Trạch không xa.

Thẩm Tu Trạch nhìn bà một cái, ngày đó, ba người bọn họ bị thương, thoạt nhìn thì hắn bị nặng nhất, Âu Dương Đông là nhẹ nhất nhưng gào thét lại lợi hại nhất, bà Ô bị thương so với hắn thì nhẹ hơn, cũng nhanh chóng khôi phục, nhưng di chứng lưu lại nhiều nhất.

Một bà lão đã hơn 70 tuổi, vốn dĩ tố chất thân thể đã kém hơn so với người trẻ tuổi, chỉ ngoài ý muốn té ngã một cái, hoặc bị thương nhỏ một lần, cũng có thể mang tới tác động tiêu cực rất lớn.

Hắn và Âu Dương Đông sau khi lành vết thương cũng không có bị ảnh hưởng gì, nhưng trạng thái tinh thần của bà Ô rõ ràng đã kém hơn trước rất nhiều, sống lưng vốn thẳng tắp nay nhìn qua đã có chút cong, sắc mặt trông cũng hốc hác đi nhiều.

Thẩm Tu Trạch cảm thấy, nếu thành phố tiếp theo mà bọn họ tới có hoàn cảnh sống khá tốt thì hai bà cháu họ Ô có thể ở lại, hai người họ không thể tiếp tục đi nữa.

Thân thể của bà Ô không chịu nổi.

"Cậu đang lo lắng cho Lâm An à?" Bà Ô nhìn Thẩm Tu Trạch không nói lời nào, suy đoán hỏi.

Trước đó Thẩm Tu Trạch đúng là đang lo lắng vấn đề này.

"Có phải khối thiên thạch kia xảy ra vấn đề gì rồi không?" Bà Ô nhìn về phía mấy người ngủ say, nhỏ giọng hỏi.

Thẩm Tu Trạch biết không thể gạt được đối phương, hắn nghe vậy gật đầu: "Trước đó lúc Lâm An đang ngủ, tôi có dùng dụng cụ để kiểm tra tình huống của khối thiên thạch kia, nó nhỏ hơn trước đó một nửa."

Thật ra trên đoạn đường này, ngẫu nhiên Thẩm Tu Trạch cũng sẽ dùng dụng cụ để xem bụng của Lâm An, khối thiên thạch kia vẫn luôn ở yên một chỗ, kích thước vẫn không thay đổi, nhưng sau khi Lâm An tiêu diệt cây tang thi, mấy hôm trước hắn xem lại lần nữa, phát hiện khối thiên thạch đã nhỏ hơn một nửa rồi.

Vốn dĩ chỉ to bằng trứng bồ câu, nhưng hiện tại nó nhỏ đến mức, Thẩm Tu Trạch không xác định phần còn lại có thể chống đỡ được tới khi bọn họ đến thành Bạch Trạch hay không.

"Vậy cậu chuẩn bị làm cái gì? Lấy thiên thạch ra sao?" Dường như bà Ô rất tò mò, nhìn chằm chằm Thẩm Tu Trạch hỏi.

Nếu như hắn biết phải làm sao, thì sẽ không phải đau đầu như thế này rồi.

Nếu hắn nói chuyện này cho Lâm An biết, dựa theo tính cách của cậu chắc chắn cậu sẽ đồng ý để hắn lấy thiên thạch ra, dù sao thì khối thiên thạch đó cũng mang ý nghĩa đặc biệt lớn lao, nhưng sau khi lấy ra thì miệng vết thương của Lâm An sẽ không lành lại được.

Bây giờ Lâm An là một con tang thi, miệng vết thương của tang thi chỉ có thể ăn máu thịt người bổ sung năng lượng mới khép lại được, chỉ là hiện tại ngay cả máu thịt động vật Lâm An cũng sẽ không ăn, cậu sợ bản thân không thể kìm chế nổi.

Nhưng không lấy ra, có thể thiên thạch sẽ bị hấp thu hoàn toàn, vậy nỗ lực một đường này của bọn họ sẽ trở nên vô ích.

Rốt cuộc phải làm như thế nào, hắn thật sự cũng không biết.

Bà Ô nhìn Thẩm Tu Trạch hiếm khi lộ ra biểu tình buồn bực như vậy, bà cười ha ha lên rồi nhìn chằm chằm hắn, ý tứ sâu xa nói: "Trong lòng cậu không phải đã có đáp án rồi sao."

Bà hiểu Thẩm Tu Trạch, hắn là một người lý trí hơn hẳn tình cảm, hiện tại lại đau đầu vì chuyện này, điều đó có nghĩa là trong lòng hắn đã đưa ra quyết định, chỉ là quyết định này không phù hợp với tính cách trước đây của hắn, nên hắn mới cảm thấy rối rắm như thế.

Thẩm Tu Trạch xoa xoa giữa mày: "Trong rừng có quá nhiều vật cản nên không dễ tìm, nhưng sau khi rời khu rừng này, tầm nhìn trống trãi hơn, tôi sẽ tiếp tục đi tìm thử, đêm đó mưa sao băng rơi xuống cả đêm, tôi không tin toàn bộ trái đất này chỉ có một viên thiên thạch."

Trước đó hắn cho rằng cây tang thi kia biến dị to như vậy có khi bên trong nó lại có thiên thạch, nhưng hắn mất mấy ngày tìm kiếm khắp nơi lại hoàn toàn không thấy gì.

Vốn dĩ giống cây này đã phát triển đến kích thước rất lớn rồi, hơn nữa vào thời kỳ đầu mạt thế, nó hấp thụ tất cả sinh vật ở xung quanh, sau đó còn hấp thu thêm mấy nghìn người nữa, nên mới có thể phát triển được đến mức như thế, không hề có liên quan gì tới thiên thạch cả.

Bà Ô nhìn Thẩm Tu Trạch, thật ra nếu lấy thiên thạch ra thì Lâm An cũng sẽ không chết, chỉ là trên bụng có thêm một cái động không thể khép lại mà thôi, nhưng Thẩm Tu Trạch vẫn lựa chọn tìm kiếm thiên thạch mới.

"Hê hê hê."

Thẩm Tu Trạch không nói nên lời, sao lại nhìn hắn mà cười quái dị như vậy.

"Đau lòng chứ gì." Khóe miệng bà Ô nhếch lên, trêu chọc nói.

Thẩm Tu Trạch: "Tôi chỉ......"

"Tôi không nghe, tôi không nghe mấy cái cớ của cậu đâu, tôi muốn đi ngủ." Bà Ô vô cùng thích thú mà vẫy vẫy tay, trước khi hắn kịp nói xong, đã từ trên cây đi xuống.

Chỉ còn lại Thẩm Tu Trạch với vẻ mặt bất đắc dĩ tiếp tục lưu lại trên cây gác đêm.

Mấy ngày sau đó, mọi người tiếp tục lên đường, tuy hướng đi đúng nhưng không ai biết thành Mạc Ô Tư còn cách bao xa, chỉ có thể mỗi ngày đi bộ thêm một chút.

Chẳng bao lâu, mọi người phát hiện ra hình như bà Ô theo không kịp nữa, tuổi của bà đã cao, trước đó còn bị thương, bây giờ mỗi ngày đều phải đi bộ xa như vậy, đối với một người già mà nói thì gánh nặng quá lớn.

Mọi người nhìn ở trong mắt, nhưng nhất thời lại không có biện pháp nào tốt cả, Từ Phóng vốn dĩ muốn làm một chiếc cáng hoặc ghế đơn cho người già bằng gỗ, để bà Ô ngồi lên, bọn họ thay phiên nhau khiêng, nhưng lại bị bà Ô từ chối.

Hiện tại bà đã bắt đầu kéo chân sau mọi người, nếu lại làm thêm cáng để cho mọi người nâng đi, chẳng phải sẽ biến thành gánh nặng sao?

Bà Ô cũng là một người mạnh mẽ, bà tuyệt đối sẽ không làm như vậy.

Cuối cùng, là Âu Dương Đông phát hiện ra một loại thực vật chưa gặp qua bao giờ, có thể giải quyết vấn đề này.

Cái cây này toàn thân màu xanh lục, lớn lên hơi giống bạch tuộc, phần đầu hình quả trứng, mà bên dưới là bộ rễ mềm mại như dây leo.

Lúc đầu, loại cây này được chôn dưới đất, chỉ lộ ra mỗi phần đầu, rất khó phát hiện.

Nhưng khi Âu Dương Đông đang chiến đấu với tang thi động vật, hắn vô tình giẫm phải loại cây kỳ lạ này, kết quả cái cây đó hoảng sợ bò ra khỏi mặt đất bỏ chạy.

Tám cái rễ của nó vô cùng linh hoạt, có thể đi xuyên qua nhiều chướng ngại vật bên trong khu rừng, nhanh chóng bỏ chạy.

Vốn dĩ hắn tưởng mình giẫm trúng động vật nhỏ nào, nhưng mùi này rõ ràng là thực vật.

Âu Dương Đông chợt lóe lên ý tưởng, hắn nghĩ tới loại thực vật này có thể dùng làm phương tiện di chuyển, liền không đánh tang thi nữa mà chạy thẳng về phía cái cây kia.

Từ Phóng ở phía sau gọi nửa ngày nhưng Âu Dương Đông cũng không quay đầu lại, hắn có thể mắng chửi mà đánh cả hai phần tang thi động vật được phân.

Cuối cùng, cái cây này cũng bị Âu Dương Đông bắt trở lại.

Nhìn cái cây đang điên cuồng vùng vẫy tám cái rễ, Lâm An tò mò cực kỳ.

Cậu chưa từng thấy qua loại thực vật này ở trong sách.

Vẻ mặt Âu Dương Đông đắc ý mà nói với mọi người: "Nhìn nè! Đây là thú cưỡi mà tôi bắt về đấy, tôi sẽ điều khiển cái cây kỳ lạ này, bà Ô có thể ngồi ở trên nó, như vậy không cần phải phí nhiều sức lực để đi đường nữa."

Từ Phóng vẫn còn mang thù, hắn tức giận nói: "Này là cái cây gì vậy, nhìn cái hình thù kỳ quái này đi, sao có thể nghe lời của anh được chứ."

Âu Dương Đông có thể khống chế cây đại thụ, cái cây nhỏ xíu chỉ cao bằng người này đối với hắn mà nói chỉ là chuyện nhỏ.

Hắn bỏ cái cây xuống, thừa dịp cái cây còn chưa kịp chạy đã xoay người ngồi lên trên đỉnh đầu quả trứng của nó, sau đó sử dụng dị năng.

Cái cây đang điên cuồng giãy giụa chậm rãi bình tĩnh lại, dưới sự chỉ huy của Âu Dương Đông, nó vươn một rễ cây ra rồi đi tới phía trước một bước, sau đó lại đổi một rễ cây khác.

Đúng thật là có thể làm một phương tiện di chuyển.

Chỉ là tốc độ quá chậm.

Vừa rồi lúc Âu Dương Đông đuổi theo nó, quả thật cái cây này chạy trốn rất nhanh, hai cái chân của hắn đuổi theo không kịp, nếu không phải hắn dùng dị năng để cản trở, thì cái cây này đã chạy thoát rồi.

Hắn khống chế dị năng, để cho cái cây này đi nhanh hơn, tám cái rễ cây toàn bộ hoạt động, tốc độ dần dần tăng tốc.

Từ Phóng cũng nghĩ tới cái cây này có thể cho bà Ô sử dụng, không khỏi giơ một ngón tay cái lên với Âu Dương Đông: "Chàng trai, anh được đó, làm không tồi, rốt cuộc cũng làm được một chuyện tốt."

Kết quả vừa mới khen xong, Âu Dương Đông cùng với cái cây đó tông thẳng vào một gốc cây khác.

Từ Phóng yên lặng bỏ ngón tay xuống.

Âu Dương Đông quay đầu lại, mũi cùng trán đỏ ửng, máu mũi cũng chảy ra, hắn cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, nói với mấy người phía sau: "Phanh còn chưa tốt lắm, để tôi từ từ tập luyện."

Mọi người: Đúng thật là nên tập luyện nhiều chút.