Tiểu Tang Thi Sợ Xã Hội Bị Bắt Ra Ngoài

Chương 13




Phản ứng đầu tiên của Thẩm Tu Trạch là Từ Phóng trước đây có phải biết đối phương không?

Kết quả đầu trọc xoẹt một cái kéo ngăn tủ đầu giường ra: "Em vừa tìm thấy nè, thẻ căn cước giấy tờ các kiểu của cậu ta đều ở chỗ này, còn có cả giấy tờ của con chó kia nữa, chó con tên Tiểu Phúc, Lâm Tiểu Phúc, ha ha, chó cũng như tên a, xác thật con chó này thật có phúc. Mạt thế đã nửa năm rồi, những người em từng thấy đều càng ngày càng gầy chỉ có Tiểu Phúc càng ngày càng béo."

Tấ cả trọng điểm của Từ Phóng đều ở trên chó con.

Thẩm Tu Trạch:.....

Từ sau khi bị tang thi kéo về nhà, Thẩm Tu Trạch vẫn luôn bận bịu, tự nhiên cũng không có khả năng biết tang thi cứu mình tên là gì. Bước vào phòng ngủ, anh cầm lấy thẻ căn cước Từ Phóng đưa cho, cẩn thận nhìn.

Thẻ căn cước là bản mới mới đổi năm ngoái, thanh niên trong ảnh ngũ quan sắc xảo nhưng sắc mặt lại vẻ nhợt nhạt, hai con mắt hơi rủ xuống, khóe miệng hơi mím, nhìn qua tối tăm ưu sầu, cứ như bị ép đi chụp ảnh.

Mà tuổi của Lâm An mới làm anh kinh ngạc, dù sao từ vẻ ngoài nhìn thì đoán đối phương chỉ vừa thành niên không lâu nhưng trên căn cước ghi tuổi là 23, kém nah hai tuổi.

Xét về tướng mạo thì nhìn Từ Phóng trông còn trưởng thành hơn, đừng nhìn Từ Phóng như vậy nhưng năm nay mới 22 tuổi, gọi tiểu tang thi một tiếng "anh" cũng không thành vấn đề.

"Lâm An" Thẩm Tu Trạch nhẹ nhàng gọi tên tiểu tang thi.

Lúc này Lâm An đang ngồi xổm trong ngăn tủ, bên ngoài cửa tủ mở toang đứng hai tên con trai cao lớn, đầu trọc cười khà khà tỏ vẻ vẫy hắn ra chơi cùng, người còn lại mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm thẻ căn cước, ánh mắt cũng mười phần không tốt, dù sao nhìn cả hai đều không giống người tốt.

Hai người phá hỏng cửa tủ, làm tang thi nhỏ muốn trốn cũng không có chỗ trốn.

Chỉ có thể ngồi xổm ở đó run bần bật.

Mà Tiểu Phúc lúc này đang há mồm đớp đồ ăn, Từ Phóng mới sáng ra đã đổ đầy thức ăn cùng đồ ăn vật vào bát của nó, chó ta cũng đã sớm quên mối thù đoạt đồ ăn hôm qua, vui sướng vẫy đuôi ăn sáng, hoàn toàn không biết chủ nhân đang trong nước sôi lửa bỏng.

Đột nhiên, tang thi nhỏ nghe được một từ quen thuộc.

Ngày đầu tiên biến thành tang thi, đầu cậu đau như muốn nứt ra, bất kể ông chủ ngoài cửa nói gì nghe cũng không hiểu, chỉ cảm thấy âm thanh bên ngoài khiến mình vừa chán ghét vừa sợ hãi.

Nhưng hiện tại khi nghe đến tên mình, tang thi nhỏ run bần bật liền liếc nhanh Thẩm Tu Trạch một cái rồi tiếp tục cúi đầu.

Động tác cực mau lại bị Thẩm Tu Trạch bắt được.

"Lâm An?" Hoài nghi chính mình nhìn nhầm, anh lại gọi lại một tiếng.

Tang thi nhỏ động một chút.

"Lâm An"

Lại động một chút.

"Vãi chưởng! Cậu ta nghe hiểu hả!" Từ Phóng run run chỉ vào Lâm An, tuy rằng tối qua bị Lâm An giặt như máy giặt nhưng hắn cũng chỉ cảm thấy tang thi mang dị năng này có điểm kì lạ, lại nói chỉ cần lão đại thích thì tang thi hay cương thi với hắn đều không sao, cơ mà tang thi nhà ai hiểu được tiếng người chứ?

Này còn gọi là tang thi à?

Hay là biến chủng mới nào?

"An ca!" Từ Phóng quen thuộc gọi, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Lâm An rồi vươn tay, nghĩ đem tang thi trong tủ lôi ra quan sát một chút tang thi như thế nào lại hiểu tiếng người.

Kết quả đột nhiên bị một đống nước vô mặt.

Thẩm Tu Trạch nhận thấy điểm không ổn lập tức tránh đi, chỉ có đầu trọc nhỏ nước tòng tòng.

Lượng nước không nhiều nhưng thành công làm đầu trọc thu tay lại, hậm hực nhìn Lâm An, có cảm giác u ám "tôi xem cậu là đại ca, cậu lại hắt nước vào mặt tôi"

Hai người thử một lúc lâu, kết luận là Lâm An chỉ đối với tên mình có phản ứng còn với các từ ngữ khác thì làm thinh, kể cả gọi Tiểu Phúc cũng vậy.

Từ Phóng khó hiểu nhiều chút sờ đầu trọc của mình: "Lão đại, anh nói xem cậu ta rốt cuộc có phải tang thi không, cảm giác khác hoàn toàn với máy tang thi bên ngoài."

Thẩm Tu Trạch cũng không rõ, dù sao lúc anh mới tỉnh dậy từ hôn mê thì tang thi này xác thật muốn ăn mình nhưng xem biểu hiện từ qua đến giờ, có vẻ cậu vẫn giữ được một ít tính người cùng ký ức trước đó.

Cũng có khả năng khác là khối thiên thạch kia làm cậu biến đổi, nếu nói như vậy, tang thi này có thể nào...khôi phục lý trí?

Nghĩ đến đây, nhịp tim của Thẩm Tu Trạch không khỏi tăng nhanh.

Nếu là như vậy thật chứng tỏ thiên thạch kia là mấu chốt để kết thúc mạt thế.

Ngày đó sao băng rơi cả buổi tối, chắc chắn không chỉ có một khối thiên thạch rơi xuống, xem ra trên đường đi thành Bạch Trạch cũng nên chú ý xem có tìm thêm được khối nào không.

Hai người chuẩn bị mấy ngày này đều đi tìm kiếm vật tư, mạt thế nửa năm, trên cơ bản đa số vật tư đều đã bị cướp sạch sẽ, hiện tại nơi duy nhất có thể còn vật tư chỉ có ở trung tâm thành phố.

Bời vì nơi đó nhiều tang thi nhất, người bình thường đều đi đường vòng chứ tuyệt đối không luẩn quẩn trong đó tìm đường chết.

"Tiểu Phúc, mày muốn ra ngoài chơi à? Không dắt theo mày được nha, mày ra ngoài còn không đủ tang thi nhét kẽ răng nữa." Từ Phóng ngồi xổm ở cửa vuốt ve Tiểu Phúc, hắn có chút ngo ngoe muốn dắt chó đi dạo nhưng lần này hai người họ là đi đối đầu với tang thi, mang chó theo chẳng khác nào dâng đồ ăn đến miệng tang thi.

Tiểu Phúc cũng không ghi thù, hôm nay phe phẩy đuôi tìm Từ Phóng chơi.

Nó nghe thấy mấy chữ ra ngoài chơi lập tức chạy vào phòng ngủ ngậm dây dắt ra. Ông chủ cửa hàng thú cưng không chỉ bán thức ăn cho chó cho Lâm An mà còn bán cả dây dắt, đồ chơi, ổ chó các thứ.

Tiểu Phúc có cực nhiều đồ chơi với dây dắt, đều để ở phòng ngủ của nó.

Ngậm trong miệng một cái dây đỏ tươi, Tiểu Phúc phe phấy đuôi nhìn về phía Từ Phóng, đôi mắt to đen bóng chớp chớp.

Từ Phóng bị nhìn hai giây liền đầu hàng, nắm lấy dây dắt đeo chắc cho chó con, nói vọng vào với Thẩm Tu Trạch vẫn đang nghiên cứu tang thi: "Lão đại, em dắt chó đi dạo trong tiểu khu một vòng, rất nhanh liền về thôi. Đợi em về xong chúng ta đi nhé."

Thẩm Tu Trạch còn đang cố thử giao tiếp với Lâm An nhưng Lâm An đa số thời điểm đều ngồi xổm cúi đầu ở đó ngơ ngác, giao tiếp hoàn toàn không có tiến triển gì.

Nghe được tiếng của Từ Phóng, anh nhíu mày: "Buổi tối trở về dắt chó sau, hiện tại phải đi rồi."

Từ Phóng rất nghe lời lão đại, thấy vậy chỉ có thể từ bỏ: "Tiểu Phúc, bọn mình buổi tối đi chơi sau nhé"

Không dám nhìn hai mắt sáng lấp lánh của Tiểu Phúc, Từ Phóng cùng Thẩm Tu Trạch đã chuẩn bị tốt nhanh chóng ra khỏi cửa.

Tiểu Phúc ngồi xổm ở cửa một lúc liền cụp đuổi, mất mát đi tìm chủ nhân.

Cửa tủ mở toang, Tiểu Phúc nhìn chủ nhân ngồi xổm trong góc bèn chạy về phòng ngủ ngậm một quả bóng chạy ra.

Nửa năm này mỗi lần Tiểu Phúc ở trong nhà đến chán đều sẽ ngậm đồ chơi đi tìm chủ nhân muốn cùng nhau chơi, nhưng Lâm An biến thành tang thi căn bản không hiểu ý nó, nhìn thấy đồ chơi trong miệng chó, phản ứng đầu tiên chính là rửa sạch rồi cất lại chỗ cũ.

Có lẽ buổi sáng cùng Từ Phóng chơi đùa khiến nó nhớ lại thời gian cùng chủ nhân chơi đùa trước kia, Tiểu Phúc lại ngậm bóng chạy ra.

Há miệng, quả bóng màu xanh lá nảy nảy trên mặt đất sau đó lăn đến ven tường.

Lâm An ngẩng đầu nhìn quả bóng ven tường, chậm rãi từ tủ quần áo đứng dậy nhặt bóng.

Nhìn bóng trong tay, Lâm An dùng nước đem nó rửa sạch sẽ, vừa mới chuẩn bị đem bóng cất về vị trí cũ cũng là phòng ngủ của Tiểu Phúc lại nhìn thấy Tiểu Phúc đang vẫy đuôi.

Đứng ở đó một lúc, Lam An đem bóng ném ra ngoài.

Tiểu Phúc lập tức hưng phấn chạy tới nhặt bóng, sau đó ngậm bóng đứng ở chân bàn trong phòng ăn, há miệng ném bóng ra ngoài.

Lâm An chậm rãi tới nhặt bóng, lại lần nữa rửa sạch.

Tang thi cùng chó con ở trong nhà chơi đùa, còn chưa được mười phút, khóa cửa đột nhiên phát ra tiếng.

Phản ứng đầu tiên của Tiểu Phúc là hướng về cửa sủa như điên, vừa kêu vừa lùi dần đến chân chủ nhân.

Ngoài cửa đột nhiên an tĩnh, khóa cửa cũng không có động tĩnh gì.

Lâm An cũng không giống ngày thường chạy vào tủ quần áo trốn mà nhìn chằm chằm cửa chống trộm bằng ánh mắt ghét bỏ, phảng phất như thấy thứ dơ bẩn gì, giây tiếp theo liền kích hoạt dị năng "bang" một tiếng đập nước vào cánh cửa.

Dòng nước theo cánh cửa chảy xuống mặt đất làm sàn nhà ướt sũng, nhưng Lâm An vẫn nhìn chằm chằm cánh cửa, dưới chân Tiểu Phúc vừa kêu vừa run cầm cập.

Sau một lúc lâu, khóa cửa chống trộm lại bắt đầu động đậy

Cạch-

Cửa bị mở ra.

Một thân thể lòng khòng, cánh tay nó dài thậm chí chạm đến mặt đất đang cúi đầu đứng giữa cửa.