Tiểu Tâm Phiến Tử

Chương 65: Phiên ngoại 1




Hầm thịt



Bố Tranh đi theo Lâm Kỳ công tác một tuần, sau khi xuống máy bay tay chân đều muốn đứt rời. Gọi xe về nhà, vừa mới mở cửa, hành lý trên tay còn chưa thả xuống mặt đất đã nghe ‘xịt’ một tiếng, một chuỗi nước mát lạnh phun tới trên mặt làm ướt cả áo sơmi…

Mùa hè bên ngoài rất nóng, bị tưới nước lạnh dĩ nhiên là giật bắn mình. Bố Tranh ngây người hai giây mới phản ứng, thật bất đắc dĩ đưa tay lau nước trên mặt, “Nhóc thối, ai mua súng nước cho con?”

Bé con đứng trước mặt cầm súng nước mới ba bốn tuổi, nở nụ cười ‘hi hi’, hai tay cầm một cây súng nước lớn, chỉ cầm thôi cũng rất vất vả. Sau đó hướng về phía Bố Tranh ấn xuống cái nữa, cười xấu xa xoay người bỏ chạy.

“Khỉ!” Bố Tranh lại giật mình, lúc này không bắn đến trên mặt mà bắn hẳn lên áo sơmi, “Triệu Tư Đằng, nhanh ôm con anh lại, tức chết tôi!”

Bố Tranh nhìn bé con cười đến sắp đau sốc hông, quăng hành lý trên đất, làm bộ giậm chân. Bé con lập tức bị dọa nhảy dựng, vội vàng ‘cộp cộp cộp’ chạy lên lầu, nghĩ Bố Tranh muốn đuổi theo nó, một bên chạy còn một bên ‘hi hi’ cười.

Bố Tranh cũng cười, thả đồ trong phòng khách rồi đi theo lên lầu, một tay chộp lấy bé, ném lên cao một cái, “Tiểu Hâm, tên baba lười kia của con đâu?”

“Baba… ” Bàn tay nhỏ của bé vỗ vai Bố Tranh, thanh âm mềm mại non nớt.

“Không phải hỏi ba, là hỏi người kia.” Bố Tranh nhìn khuôn mặt phúng phíu của tiểu Hâm, đưa tay chọt tới chọt lui.

“Baba, ngủ rồi.”

Bố Tranh thả tiểu Hâm xuống ghế sô pha, sau đó đưa súng nước bỏ vào trong ngực nó, “Chơi một mình trước đi, ba đi thay quần áo.” Nói xong vỗ vỗ cái mặt nhỏ căng tròn của nó rồi xoay người đi vào phòng.

Trong phòng ngủ tối như mực, màn giường cũng treo lên, tuy đã sắp trưa, nhưng ánh mặt trời đều bị ngăn lại, vẫn còn có không khí để tiếp tục ngủ.

Bố Tranh bĩu môi, vốn muốn đánh lén đập tỉnh Triệu Tư Đằng, có điều vừa tới bên giường lại đột ngột bị người nắm tay, sau đó thân thể bị người kéo té nhào lên giường.

“Khỉ, anh tính đè chết tôi à… ” Bố Tranh không kịp phòng bị, bị Triệu Tư Đằng đè lên, quăng một ánh mắt kinh thường, “Con anh một mình bên ngoài anh cũng không trông, nếu đụng trúng cái gì thì anh tính sao đây?”

“Không có đâu, mẹ anh đang trông mà, nhưng chắc giờ ra ngoài mua đồ rồi. Còn nữa tại sao là con anh, không phải con em sao?” Triệu Tư Đằng một tay ấn vai cậu, cúi đầu nói rồi hôn lên môi cậu, tay kia thò vào dưới áo sơmi vuốt ve.

“Ư… ” Bố Tranh khẽ rên một tiếng, mở miệng đón lấy nụ hôn của anh ta, điểm nhô trước ngực đột nhiên bị nhẹ nhéo, toàn thân đều run rẩy.

“Sao áo ướt hết rồi?” Triệu Tư Đằng ở trên môi em ấy cắn một cái sau đó buông ra, sơmi của Bố Tranh ở vị trí ngực ướt một mảnh, áo lại vô cùng mỏng, điểm đỏ nhô lên trước ngực ẩn ẩn hiện hiện.

“Khỉ! Anh còn nói! Đều là do con anh lấy súng nước bắn tôi.” Bố Tranh không thoải mái giật giật, cái tên đè trên người cậu lại cách lớp áo tiếp tục vuốt ve eo cậu, làm cậu vừa ngừa vừa đau, “Tôi nói tại sao chúng ta lại phải nhận con nuôi a, thật phiền.”

“Mẹ anh bảo, em tự đi thương lượng với mẹ đi?”

“Quên đi… Dù sao Tiểu Hâm cũng rất ngoan… ” Bố Tranh nghe Triệu Tư Đằng chuyển vấn đề tới bà Triệu, lập tức bại trận. Bố Tranh đẩy người ra, còn nói thêm: “Mau đứng lên, tôi muốn đi thay quần áo, đồ ướt mặc rất khó chịu.”

“Khó chịu? Vậy anh giúp em cởi.” Triệu Tư Đằng nghe xong nhướng nhướng mày, sau đó mở nút áo cậu.

“Này anh đừng… Tiểu Hâm còn ở ngoài, tôi chưa có khóa cửa.”

Bố Tranh đương nhiên biết anh ta muốn làm gì, vội vàng ngăn lại. Có điều Triệu Tư Đằng một ấn đem hai tay cậu đè trên đỉnh đầu, “Xuỵt, không sao. Tiểu Hâm với không tới tay cầm cửa, không vào được.”

“A… ” Hai tay Bố Trạnh bị đè trên đỉnh đầu, dùng sức không tiện mà giãy cũng không được, hai chân bị tách ra. Triệu Tư Đằng cởi áo sơmi cậu rồi lại tuột quần cậu, “Vậy cũng không được, lỡ nghe thấy thì sao, ưm… ”

Sau lưng Bố Tranh tê rần như bị điện giật, không phòng bị nhẹ kêu lên, kêu xong mặt liền đỏ. Cậu nhanh chóng ngậm chặt miệng không cho tiếng thoát ra, nhưng hơi thở ngày càng nặng nề.

“Xuỵt, em kêu nhỏ một chút thì bên ngoài sẽ không nghe được.” Triệu Tư Đằng đưa tay nắm chặt hạ thể em ấy, cúi đầu mút hôn môi em ấy, lát sau lại từ từ đi xuống cổ xuống xương quai xanh.

“Ô… Anh chờ chút!” Bố Tranh nghiến răng nghiến lợi nặn ra mấy chữ, có điều không có chút khí thế nào, sau đó chỉ còn truyền đến tiếng thở dốc kềm nén vô cùng yếu ớt.

“Đợi không được làm sao bây giờ?” Triệu Tư Đằng cười cười, đầu lưỡi ở điểm nhô lên trước ngực em ấy qua lại liếm cắn, ngậm vào hút mút. Buông hạ thể em ấy, Triệu Tư Đằng tiếp tục mò xuống, trên đường vuốt ve bắp đùi, ở mông xoa nhẹ mấy cái rồi đưa ngón tay nhẹ nhàng ấn vào cửa huyệt.

Bố Tranh giật giật thắt lưng, phía dưới đã bị người nọ làm cho đứng thẳng lên nhưng lại bị lạnh nhạt, cảm giác thật sự không dễ chịu, “Anh nhanh lên, a!”

Lời còn chưa ra hết Bố Tranh đã cảm thấy phía dưới bị một ngón tay chen vào, tuy có mang theo thuốc bôi trơn trơn nhớt, nhưng đột nhiên bị đâm vào vẫn khiến cậu nhíu nhíu mày, bị dọa cho giật mình, “Khỉ! Anh cũng không thèm nói với tôi một tiếng.”

“Không phải em bảo anh nhanh lên sao?” Triệu Tư Đằng hôn trán em ấy, lúc này mới buông lỏng hai tay trên đỉnh đầu Bố Tranh, ngậm vành tai em ấy khiêu khích nói: “Vậy, bây giờ anh muốn vào thêm một ngón.”

Bố Tranh ôm vai Triệu Tư Đằng, anh ta vừa nói một luồng hơi nóng tiến vào lỗ tai, ngứa đến dữ dội. Bố Tranh chỉ cọ cọ không nói, phía sau ngón tay đang chậm rãi ma sát ra vào dừng lại, sau đó chen thêm một ngón, cảm giác căng đầy khiến cậu nhíu nhíu mày. Ngay sau đó hai ngón tay lại di chuyển, đầu tiên là từ từ ma sát, cắm vào mấy cái thì chuyển động móc lên.

“Thế nào, Bố Bố. Ngón thứ ba muốn tiến vào.” Triệu Tư Đằng vuốt tới vuốt lui eo cậu.

“Anh a… ” Bố Tranh ra không ít mồ hôi, toàn thân đều nóng lên. Cậu đỏ mặt, tuy nhìn không thấy nhưng lời Triệu Tư Đằng vẫn khiến cậu xấu hổ. Cậu vừa muốn mở miệng mắng chửi lại đột nhiên cảm thấy xương cụt tê rần, thân thể run rẩy, nếu không phải bị Triệu Tư Đằng đè dưới thân thì thiếu chút nữa đã nhảy dựng.

“Xem ra Bố Tranh đã chuẩn bị xong, vậy anh muốn tiến vào.” Triệu Tư Đằng cười cười rút ba ngón tay ra, gấp hai chân em ấy lên, hạ thể để ở cửa hậu huyệt hơi khép mở của em ấy, cũng không đi vào, chỉ nhẹ nhàng đẩy đẩy.

“Khỉ, Triệu, Tư, Đằng, cẩn thận tôi cắn anh… ” Bố Tranh khó chịu vặn vẹo thắt lưng, nhưng lại bị Triệu Tư Đằng kìm hãm, cảm giác trống rỗng phía sau khiến cậu tức giận. “Ưm——” cậu vừa dứt lời, đã cảm thấy vật nóng bỏng để phía sau cậu từng chút từng chút tiến vào, lấp đầy chỗ trống, cậu nhịn không được ngẩng cổ mở lớn miệng thở hổn hển.

“Rất nóng rất chặt.” Triệu Tư Đằng từ từ ma sát ra vào, cúi đầu tìm môi Bố Tranh.

Mới đầu Bố Tranh còn ngậm miệng cố hết sức không phát ra tiếng, nhưng về sau cố không nổi nữa. Cậu bị Triệu Tư Đằng lật nằm sấp trên chăn, mặt chôn trong gối rên rỉ đứt quãng. Trong đầu đã hoàn toàn trống rỗng, bị khoái cảm kích thích chỉ còn có thể hùa theo.

Triệu Tư Đằng điên cuồng ra vào, một tay xoa nắn hạ thân cậu, một tay vuốt ve bờ môi cậu, luồn tay quấy rầy đầu lưỡi cậu.

“Ư chậm… Chậm một chút, ô… Đừ, đừng… chậm… ” Bố Tranh theo bản năng ngậm ngón tay anh ta mút vào, đầu lưỡi chuyển động liếm láp qua lại, cổ họng khẽ rên rỉ phát ra thở nặng nề.

“A… ” Bố Tranh cảm thấy bàn tay xoa nắn nơi hạ thể đột nhiên nhanh lên, phía sau ma sát ra vào cũng mãnh liệt không ít. Cậu rên rỉ cũng không ra tiếng, chỉ có thể giữ chặt chăn kéo căng thân thể. Trong đầu Bố Tranh trống rỗng, nháy mắt khi cậu phóng thích lại cảm thấy bị húc vào, Triệu Tư Đằng cũng phóng thích trong cơ thể cậu.

Bố Tranh nằm sấp trên giường nhắm mắt thở hổn hển, một lát sau mới từ từ bình phục. Cậu ngồi máy bay vốn đã mệt chết được, lần này cả ngón tay cũng không muốn động. Hạ thể Triệu Tư Đằng còn đang trong thân thể cậu, cậu giật giật thắt lưng, muốn anh ta ra ngoài, lại cảm thấy thứ trong thân thể lại cương lên…

“Khỉ, anh ra ngoài đi, tôi sắp mệt chết rồi.”

Triệu Tư Đằng vuốt ve sau lưng em ấy, đưa tay xoa nắn mông em ấy, “Ừm, trước để em nghỉ ngơi một chút, tối nói tiếp.” Sau đó mới từ từ rút hạ thể vẫn đầy tinh thần ra. Cửa huyệt hơi khép mở nuốt nhả, có ít chất lỏng màu trắng bên trong chảy ra.

“Tôi muốn tắm… ” Bố Tranh khó chịu nhíu nhíu mày, trên người ra rất nhiều mồ hôi dính dính, phía sau còn có cảm giác chất lỏng chảy ra, người nọ thế mà dám bắn bên trong…

“Anh bế em đi.” Triệu Tư Đằng mặc quần áo vào, sau đó tìm cái khăn tắm phủ qua loa cho em ấy, ôm người lên, “Đi mấy ngày thế nào lại gầy đi như vậy, nhẹ hơn rất nhiều.”

“Mệt chứ sao, chạy qua chạy lại rất nhiều nơi.” Bố Tranh nhắm mắt không mở, lười biếng cọ cọ trên vai Triệu Tư Đằng.

“Anh tắm cho em, sau đó ngủ thoải mái một giấc.”

Triệu Tư Đằng bế người muốn vào phòng tắm, nhưng vừa mở cửa bên chân xuất hiện một bóng người bé bé, không phải tiểu Hâm còn có thể là ai? Bé con dựa vào tường ngồi dưới đất, trong ngực còn ôm cây súng nước.

“Tiểu Hâm? Không được ngồi dưới đất, nhanh đứng lên. Sao con lại ở đây?”

Triệu Tư Đằng bị dọa nhảy dựng, Bố Tranh vốn đang muốn ngủ, mơ mơ màng màng nghe được cũng giật mình, thiếu chút nữa từ trong ngực Triệu Tư Đằng té xuống.

“Baba xấu!” Bé con ‘xoẹt’ nhảy dựng lên, sau đó cầm súng nước nhắm thẳng Triệu Tư Đằng xả một cái.

“… ” Triệu Tư Đằng nhất thời cảm thấy trên mặt mát lạnh, cả mặt đầy nước…

“Tiểu quỷ thối con chờ đấy!” Triệu Tư Đằng nổi giận, chỉ tiếc đang bế Bố Tranh không còn tay bắt người. Tiểu Hâm bị dọa vội vàng ‘cộp cộp cộp’ bỏ chạy xuống dưới lầu.

Sau đó Bố Tranh nghe tiếng mở cửa, hình như bà Triệu đã về. Tiểu Hâm một bộ dạng khóc nức nở nói, “Bà bà, baba xấu ức hiếp baba, baba xấu còn muốn đánh con.”

Bà Triệu đau lòng dỗ, “Ai yo cục cưng của bà, không khóc không khóc nha.”

“Oa oa, baba xấu đánh baba, con nghe thấy mà.”

“A ?! Triệu Tư Đằng đánh Bố Tranh ?! Nó dám làm thế sao!”

“Con nghe thấy, baba kêu đừng, còn khóc nữa!”

“Thằng nhóc thối kia bước ra đây cho mẹ, chuyện lớn vậy a ?! Ách, khoan khoan… ”

“Oa oa, baba khóc khàn cả giọng!”

“Ách… Tiểu Hâm ngoan a, chúng ta đừng để ý bọn họ, bà bà dẫn con đi chơi nha.” Bà Triệu cuối cùng cũng hiểu…

“Triệu Tư Đằng anh nhất định phải chết!” Bố Tranh quả thật không còn mặt mũi nhìn người, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt. Cái này thật sự là… Quá mất mặt…