Bố Bố buồn bực theo Never đi làm Nhật Thường trước, sau đó kiếm trang bị hạ bản sao, lại chạy đi dạo bản đồ ngắm phong cảnh. Dù sao đại tế tự không có lấy một chút phản ứng kỳ quái gì, một dạng như bình thường, ít lời khó chịu chết được. Ngược lại mấy người bên cạnh quấy rối hô cái gì mù mắt chó a, làm trò ân ái không hạn cuối a, khiến Bố Tranh vô cùng 囧, không tìm ra cậu và Never thế nào làm trò ân ái.
[Đội ngũ] [Bố Bố]: Em mệt ><… [Đội ngũ] [Vũ Điệu Đom Đóm]: Nói chuyện phải có lương tâm a! Cậu đánh sao = = bọn tớ mới mệt! [Đội ngũ] [đẹp thay một đóa hoa lài]: Tiểu Đom Đóm em không hiểu, Bố Bố không phải đánh quái mệt [Đội ngũ] [Vũ Điệu Đom Đóm]: = = Anh là cái tên WS [=bỉ ổi], cút [Đội ngũ] [Never]: Đập xong lão tam đi dạo bản đồ? [Đội ngũ] [Bố Bố]: Được ạ [Đội ngũ] [càng lúc càng xa]: Tại sao tớ từ lời hội trưởng đọc ra được cảm giác chân chó [Đội ngũ] [gặp trở ngại mới dùng sức]: Ảo giác của anh thôi! Đây gọi là yêu chiều! [Đội ngũ] [Bố Bố]: Mấy người… Nhanh… Đánh… [Đội ngũ] [gặp trở ngại mới dùng sức]: OH NO, xem lời Bố Bố kìa… Bà địa chủ oa oa! [Đội ngũ] [càng lúc càng xa]: Ha ha Bố Tranh thiếu chút nữa hộc máu, Boss số 3 trong quá trình mọi người hi hi ha ha bị đạp đổ, rớt ra hai bộ tử trang, nhưng không phải quần áo cung tiễn thủ, vậy nên bỏ qua. Bố Tranh vừa nhấn xong thì thấy Gặp trở ngại mới dùng sức không ngừng gọi tới gọi lui. [Phụ cận] [gặp trở ngại mới dùng sức]: Khỉ gió = = Hội trưởng đại nhân anh không cần phải gấp vậy a! [Phụ cận] [đẹp thay một đóa hoa lài]: [Phụ cận] [càng lúc càng xa]: Thật ra chúng ta không cần đi cũng có thể ra khỏi phó bản, rất tốt… Bố Tranh không phúc hậu nở nụ cười, động tác của Never thất sự rất nhanh, một chút như thế đã đem mấy người khác đá hết ra ngoài, trong đội chỉ còn lại hai người bọn họ. [Đội ngũ] [Never]: Anh dẫn em đi [Đội ngũ] [Bố Bố]: Vâng Cậu vừa đánh xong, đối phương liền mở đi theo, Bố Bố bị Never kéo lại bên cạnh, ra phó bản. [Phụ cận] [Bố Bố]: Bái bai~ [Phụ cận] [Vũ Điệu Đom Đóm]: = = Never kéo cậu dịch chuyển về Chủ Thành đến Đấu Trường. Buổi tối người ở Đấu Trường đặc biệt nhiều, khung cảnh cũng vừa lúc ban đêm, chung quanh đều là ***g đèn cùng đuốc, nhìn rất đẹp. Never dẫn Bố Bố đến sát mép tường, giải bỏ trạng thái đi theo, thả Bố Bố bên cạnh. [Đội ngũ] [Never]: Em đứng ở đây, anh lên rồi kéo em [Đội ngũ] [Bố Bố]: Vâng [Đội ngũ] [Bố Bố]: A! Từ từ! Anh lên đâu a Bố Tranh có chút trợn tròn mắt, nhìn Never xông lên phía trước một đoạn, sau đó xoay người nhảy lên bờ tường, tiếp theo lại di chuyển, nhảy lên trên. [Đội ngũ] [Never]: Lên phía trên [Đội ngũ] [Bố Bố]: =口 = Bố Tranh theo bản năng nâng góc nhìn lên. Đấu Trường là một tòa thành vô cùng cao, phần trước là một khoảng sân trống lớn, chung quanh là một vòng tường thấp. Never từ tường thấp liên tục nhảy lên, đợi lúc cao hơn nữa thì hoàn toàn nhìn không thấy. [Đội ngũ] [Bố Bố]: Anh cẩn thận ngã chết… Never cũng không đáp lời, Bố Tranh nhìn không thấy bóng dáng anh ta, chỉ biết anh ta chắc chắn chưa chết, hình nhân vật trong đội ngũ bên trái vẫn còn đầy máu. Lúc cậu mới chơi game này tương đối thích nhảy nóc nhà, nóc nhà trong Chủ Thành cũng không cao, nên khá dễ nhảy. Nhưng nơi cao như Đấu Trường, cậu vẫn chưa nhảy qua… Bố Tranh nhàm chán giương mắt nhìn hình nhân vật đội ngũ hơn mười phút, trên màn hình mới đột nhiên xuất hiện một khung thoại, hiển thị Never đề nghị triệu hoán Bố Bố đến bên người. Bố Tranh nhấn đồng ý, một giây sau khung cảnh liền thay đổi. [Đội ngũ] [Never]: Đừng động loạn, cẩn thận té xuống [Đội ngũ] [Bố Bố]: Anh làm sao nhảy lên [Đội ngũ] [Bố Bố]: =口= Nơi này cũng quá cao đi Bố Tranh thật sự không dám động Bố Bố chút nào, nơi cao nhất toàn thành là một tháp nhọn, bọn họ không đi qua được, nhưng chỗ này đã đủ kinh hãi, hai người gần như đứng cùng một chỗ, nhưng Bố Tranh vẫn có loại ảo giác Bố Bố xoay người liền sẽ té xuống. [Đội ngũ] [Never]: Ở đây xem phong cảnh cũng được [Đội ngũ] [Bố Bố]: Phong cảnh rất không sai, miễn cưỡng có thể thấy được người chơi phía dưới, đều là điểm đen kích cỡ như hạt vừng, di chuyển như con kiến. Lồng đèn màu cùng đuốc y như những quả bóng sặc sỡ, lẫn lộn thành một mảnh. [Đội ngũ] [Never]: Anh có mang theo pháo hoa Never nói xong liền nghe ‘bùm’ một tiếng, nhấc tay phóng pháo hoa lên. Trên đỉnh đầu bầu trời màu đen thoáng chốc như bị nổ tung, nhìn rất đẹp. Bố Tranh xoay màn hình, pháo hoa rất đẹp, cũng không biết Never mang theo bao nhiêu, phóng xong một cái tiếp tục phóng cái khác, cơ hồ không trùng lặp loại kiểu dáng. Cậu giương mắt nhìn màn hình hồi lâu, tới khi nhìn đồng hồ lần nữa đã xấp xỉ nữa giờ. [Đội ngũ] [Bố Bố]: Sao anh mua nhiều pháo hoa vậy, hành trang anh vẫn còn chỗ sao [Đội ngũ] [Never]: Mua hôm qua, em out nên chưa kịp phóng Bố Tranh cảm thấy lời Never thoáng như đem cậu lấp lại, pháo hoa trong hành trang Never là dự định lúc ở phó bản hôn lễ hôm qua phóng… Nhất thời trong lòng có cảm giác tội lỗi không sao nói rõ. [Đội ngũ] [Bố Bố]: Xin lỗi [Đội ngũ] [Never]: Nơi này phóng cũng không sai [Đội ngũ] [Bố Bố]: Hôm qua đột nhiên mất mạng [Đội ngũ] [Never]: Ừ Bố Tranh trở mình xem thường, nhìn đội tán gẫu mình phát ra đặc biệt muốn che mặt. Lý do mất mạng mất điện, thấy thế nào cũng như mượn cớ! Nhưng cậu thật sự mất mạng a. Còn có Never… ừ là có ý gì a, tốt xấu gì cũng phải nói không sao… Khi Bố Tranh đang phát điên, Never phát một chuỗi số lên. [Đội ngũ] [Never]: Số điện thoại [Đội ngũ] [Bố Bố]: A! Bố Tranh nhìn chuỗi số có chút ngây người, lúc này phải phát qua số của mình mới đúng. Sau đó cầm lấy di động nhấn số, sau sau đó lại ngượng ngùng “Chào anh, em là Bố Bố”, nhưng là… [Đội ngũ] [Bố Bố]: Mama nói không được tùy tiện đưa điện thoại cho người ta! Bố Tranh quả muốn cắn ngón tay, cậu là nam a, cậu cũng không có nói qua với Never, đưa điện thoại cho đối phương, nhỡ mà gọi qua thì làm sao bây giờ, đến lúc đó không lộ mới lạ a.