Liễu Lâm tận mắt chứng kiến Diệp Tử Ngôn nhẹ nhàng nói ra một câu:“...... Anh cũng vậy.”
Những lời này giống như sét đánh ngang tai, khiến người ta trở tay không kịp, tàn nhẫn đập nát tín nhiệm mà cô dành cho chồng mình từ trước tới nay.
Đôi môi khẽ run rẩy, ánh mắt Liễu Lâm ửng đỏ, nhưng vẫn cố chấp mang
theo hy vọng, cô không nhịn được lên tiếng thăm dò: “Anh vừa mới nói gì? Em...... nghe không rõ lắm.”
Nghe rất rõ, nghe rất rõ, nghe rất
rõ! Ba chữ kia rõ ràng như vậy...... sao có thể nghe không rõ được chứ?
Nhưng hiện tại điều quan trọng chính là Diệp Tử Ngôn sẽ trả lời như thế
nào. Nếu anh phủ nhận thì mọi chuyện vẫn còn cơ hội vãn hồi; nếu
anh......
“Thực xin lỗi.”
Diệp Tử Ngôn gián tiếp thừa nhận, thậm chí ngay cả một câu lừa gạt anh cũng không cho Liễu Lâm một tia hy vọng.
Liễu Lâm khẽ nhếch khóe môi, nước mắt chậm rãi dâng lên, trong thoáng chốc
liền tuôn trào, cô nhìn di động mà Diệp Tử Ngôn vẫn cầm trên tay, nghẹn
giọng hỏi: “Là ai?”
Diệp Tử Ngôn cười khổ lắc đầu.
Muốn
tức giận, muốn phẫn nộ, muốn trói chặt Diệp Tử Ngôn lại, muốn anh không
thể rời khỏi mình...... Liễu Lâm tự nhủ với bản thân như vậy. Cô không
thể ly hôn, tuyệt đối không thể!
Nhưng sự thật chính là, một câu cô cũng không nói nên lời.
Diệp Tử Ngôn cũng ngồi im bất động, bàn tay nắm chặt điện thoại, không nói câu nào.
Căn biệt thự quá lớn hiện giờ mới xuất hiện nhược điểm. Bởi vì quá lớn, cho nên những âm thanh từ bên ngoài truyền vào đã tiêu hao gần hết, bên
trong chỉ còn lại sự yên tĩnh đến đáng sợ.
Sự yên tĩnh như con dã thú đang không ngừng kêu gào, dần dần cắn nuốt nội tâm của hai người.
Một hồi lâu sau, Liễu Lâm miễn cưỡng nở nụ cười: “Đã đói bụng chưa? Anh đi tắm trước đi, em sẽ nấu cơm.”
Diệp Tử Ngôn ngẩng đầu, có chút kinh ngạc nhìn Liễu Lâm đang nỗ lực mỉm cười, ngơ ngác không biết nên nói gì cho phải.
Liễu Lâm lại gắng gượng cười tươi hơn nữa, cô bước lên từng bước, kéo tay
Diệp Tử Ngôn. Sau khi kéo anh đứng lên từ sofa, rồi lại đẩy anh một
đường đi thẳng vào phòng tắm.
Quãng đường ngắn như vậy mà bây giờ lại đi lâu đến thế, Liễu Lâm mở to hai mắt: “Anh vào đó nhé, em đi lấy
quần áo cho anh ngay đây.”
“Liễu Lâm, chúng ta nói chuyện một chút có được không?”
“Nói chuyện gì chứ? Anh mau mau tắm đi!”
“Anh......”
‘Rầm’, cửa phòng tắm bị cưỡng chế đóng sập lại, lúc này Liễu Lâm không phải gồng mình lên chống đỡ nữa.
Xoay người, cô dựa lưng vào cánh cửa, chậm rãi trượt xuống đất, lấy tay bịt
chặt miệng, cô áp bức bản thân không được khóc ra tiếng, hai mắt mở thật lớn.
Những giọt nước mắt không khống chế được tuôn ra, chảy qua kẽ tay, vây quanh mũi, gần như khiến cô cảm thấy khó thở.
Bên trong cánh cửa dường như truyền đến một tiếng thở dài...... Không, có
lẽ chỉ là ảo giác mà thôi, cửa dày như vậy, sao một tiếng thở dài lại có thể xuyên qua được?
Giả dối, tất cả đều là giả dối.
Cho đến khi bên tai nghe được tiếng nước loáng thoáng, Liễu Lâm mới miễn cưỡng chống tay đứng dậy.
Hơi do dự, cô bước tới gần chiếc di động mà Diệp Tử Ngôn để trên mặt bàn, hai tay run run mở màn hình lên.
Mật mã vẫn là ngày kết hôn của hai người.
Tình yêu say đắm khắc sâu lúc trước đến bây giờ cũng chỉ là một ký ức hư vô
mờ ảo, ngoại trừ giấy đăng ký kết hôn, hai người chẳng còn lưu lại điều
gì.
Tìm đến mục nhật ký cuộc gọi, Liễu Lâm giả bộ trấn định bấm máy: “Alo?”
“Tôi...... tôi là vợ của anh ấy.”
“Tôi muốn nói chuyện với em một chút.”
“Chúng ta gặp nhau đi.”
Tắt điện thoại, cô xóa cuộc gọi này trong nhật ký, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
--- ------ --------
Địa điểm gặp gỡ là do Ngô Khiết Tào chọn.
Dễ dàng lấy được thẻ hội viên quán trà từ chỗ của ông Trương, Ngô Khiết
Tào ngồi chờ sẵn trong một phòng riêng, chỉ chờ vợ cả tới gây chuyện.
Nhưng mọi thứ luôn ẩn chứa sự bất ngờ.
Giống như Liễu Lâm.
Ngô Khiết Tào đã nghĩ tới rất nhiều tình huống có thể xảy ra khi Liễu Lâm
đến đây: tức giận đến điên dại, khóc lóc cầu khẩn, vứt ra một đống tiền
hay gào thét cho mọi người đều biết ...... Vì đề phòng tình huống cuối
cùng phát sinh, cô thậm chí còn dặn dò chủ quán không cho bất kỳ kẻ nào
tới gần phòng riêng này.
Nhưng Liễu Lâm chỉ thoáng kinh ngạc một
chút khi bước vào bên trong nhìn thấy cô, sau đó không còn phản ứng gì
cả. Bộ dạng bình tĩnh phẳng lặng như mặt nước Tây Hồ.
Liễu Lâm này không phải người bình thường.
Ngô Khiết Tào ở trong lòng âm thầm đề phòng, nhưng trên mặt lại không có
biểu hiện gì: “Không phải cô muốn cùng em nói chuyện sao?”
“Em có muốn uống chút gì đó không? Tử Ngôn rất thích uống cái này.”
“Đừng quanh co lòng vòng, hoa khôi của lớp không có nhiều thời gian chơi đùa với cô như vậy.”
Giọng nói châm chọc của Ngô Khiết Tào rất rõ ràng, cho dù Liễu Lâm tận lực
tưởng xây dựng một không khí hòa hoãn cũng không thể làm nổi. Một mặt tự rót trà vào chén, một mặt nhìn Ngô Khiết Tào, cô nói: “Chuyện của em và anh ấy, tôi đã biết.”
Ngô Khiết Tào bĩu môi: “Vậy thì sao? Không lẽ cô muốn cầu xin em rời khỏi Diệp Tử Ngôn?”
Bàn tay cầm tách trà của Liễu Lâm run lên, trà bị hắt ra ngoài một ít, làn
khói mỏng manh quanh quẩn ở giữa không trung, che mờ hai mắt.
“Tôi xin em,” Cô nói: “Rời khỏi Tử Ngôn đi. Anh ấy còn trẻ như vậy, tiền đồ không thể bị hủy được......”
Ngô Khiết Tào mỉa mai cười nhẹ: “Cô ngồi đây để nói về tiền đồ của anh ấy
sao? Hoa khôi của lớp còn biết giấc mơ của anh ấy là gì, cô có biết
không?”
Liễu Lâm nhất thời im lặng.
“Cho dù biết, cô cũng
giả bộ như không biết, điểm khác nhau giữa biết và không biết có đôi khi lại là nhân tố quyết định đến tình cảm.” Ngô Khiết Tào bổ sung thêm:
“Nhân tố mấu chốt nhất.”
“Nếu đã bị vứt bỏ, cô cũng nên có bộ
dạng bị vứt bỏ chứ? Hẳn là cô phải bước tới tặng cho em một cái tát rồi
mắng em là hồ ly tinh, không phải sao?...... Cũng giống như những người
kia.”
Tuy rằng Ngô Khiết Tào cả vú lấp miệng em, nhưng Liễu Lâm vẫn dễ dàng nhìn ra sự yếu ớt của cô gái nhỏ này: “Những người kia?”
“Hừ......”
“Em còn nhỏ, không phân biệt được tình yêu và sự sùng bái đâu, tôi cảm thấy......”
“Khoan,” Ngô Khiết Tào cắt ngang: “Cô và Diệp Tử Ngôn đã thông đồng với nhau có phải không? Sao lại nói giống nhau như vậy?’
Anh ấy cũng đã từng nói như thế này ư? Liễu Lâm nghĩ mình đã bắt được điểm quan trọng rồi.
Cô đẩy ly trà đã rót đầy về phía Ngô Khiết Tào, thử thăm dò: “Rốt cuộc em muốn thế nào mới chịu buông tha cho chúng tôi?”
Liễu Lâm rất hèn mọn. Sự dịu dàng có đôi khi nói thẳng ra chỉ là dễ nói
chuyện; cho dù đối mặt với vấn đề tình cảm, cho dù cố gắng muốn bảo vệ
cuộc hôn nhân của mình, cho dù muốn cứu vãn mọi chuyện...... nhưng thái
độ của cô vẫn không thể cứng rắn, dứt khoát được.
Có lẽ vừa nãy
Ngô Khiết Tào nghĩ sai rồi, Liễu Lâm là một người bình thường đến không
thể bình thường hơn, ngay cả hôn nhân của mình mà cũng không biết làm
sao để níu giữ.
Loại thái độ này so với mấy người phát bệnh thần
kinh kia tuy không chiếm được lợi thế trước mặt tiểu tam, nhưng ở trước
mặt kim chủ lại thu được một chút đồng tình.
“Nói buông tha thật sự là quá khó nghe. Chính em còn không biết là mình có nắm chắc được anh ấy hay không.”
“Rõ ràng là đàn ông không thể chịu nổi sự mê hoặc, vì sao cô lại đến tìm
em? Không phải là cô nên tự mình hoàn thiện bản thân hơn sao?”
“Chẳng lẽ anh ấy đã đề nghị ly hôn với cô rồi? Chắc không phải đâu, Diệp Tử Ngôn không phải là người như thế.”
“Vì trách nhiệm đối với hôn nhân, anh ấy có thể chặt đứt tình cảm dành cho
em, cô chỉ cần giả bộ như không biết là tốt rồi, cô có gì không vừa
lòng?”
“Hôn nhân xuất hiện vết nứt, cô không cảm thấy thú vị sao?”
Đối với phụ nữ mà nói, từng câu từng chữ của Ngô Khiết Tào thật sự rất ác
độc, lời nói như dao nhọn đâm vào tim người khác tuôn ra không ngừng
nghỉ. Nhưng đáng giận ở chỗ, cô nói không hề sai.
Liễu Lâm nhìn cô gái nhỏ trước mặt, nghiêng đầu tận lực không để nước mắt của mình bại lộ.
“Tôi chỉ yêu anh ấy.” Liễu Lâm nói.
“Em cũng thế,” Ngô Khiết Tào nhìn Liễu Lâm, mở miệng: “Tình yêu của cô thì
có là gì? Sao cô không quỳ xuống cầu xin em? Nếu cô cầu xin, nói không
chừng em sẽ mềm lòng mà thu tay lại đấy!”
--- --------
“Ngô Khiết Tào! Cô làm cái gì thế?!”
Người phụ nữ tóc dài đến thắt lưng cúi đầu, nhìn thắt lưng của mình bị một
đôi tay gắt gao bám chặt, cô ta liếc mắt xem thường, không kiên nhẫn
quát: “Buông tay!”
Ngô Khiết Tào đầu tóc rối bời, tóc mai dính
nước mắt, dán trên gương mặt ẩm ướt, cô cố gắng lắc đầu: “Tôi cầu xin
cô...... Cầu xin cô...... Cầu xin cô......”
Người phụ nữ châm
chọc cười, đôi môi đỏ mọng tuyệt đẹp, giống như đang chơi đùa sủng vật,
cô ta mở miệng trêu tức: “Cô cầu xin tôi cái gì?”
Ngô Khiết Tào
không biết như thế nào, chỉ thấy như nhìn thấy một tia sáng hy vọng:
“Cầu xin cô buông tha cho chúng tôi ...... Tôi còn có đứa bé, đứa bé!”
“Ồ? Vậy cô quỳ xuống cầu xin tôi đi.”
Ngô Khiết Tào không thể tin nổi nhìn cô ta, đôi môi run run: “Cô nói cái gì?”
“À...... Tôi nói, cô quỳ xuống cầu xin tôi.”
Giữa tôn nghiêm và hôn nhân, cái nào nặng cái nào nhẹ?
Do dự một chút, Ngô Khiết Tào lựa chọn hôn nhân.
--- ------ ----
Liễu Lâm mở to mắt: “Em nói cái gì?”
“Em nói, cô quỳ xuống cầu xin em thu tay lại đi.”
Ngô Khiết Tào thản nhiên chọc tức, “Nếu không thì cô đừng mơ.”
Giữa tôn nghiêm và hôn nhân, cái nào nặng cái nào nhẹ?
Liễu Lâm quyết đoán lựa chọn tôn nghiêm.
Cô cầm túi xách, đứng dậy: “Em của ngày hôm nay và của vài ngày trước không giống nhau.”
“Tất nhiên là không giống rồi, mặt nạ cả thôi...... Ai mà chả có, bản thân em lựa chọn cái mặt nạ ngạo kiều. Còn cô thì sao?”
Liễu Lâm không muốn nói thêm gì nữa, có lẽ cô gái 16 tuổi này nói không sai, thân là phụ nữ, muốn vãn hồi hôn nhân chỉ có thể dựa vào chính mình.
Bước đến cửa phòng, Liễu Lâm lại nghe được giọng nói ngây thơ non nớt của
Ngô Khiết Tào: “Nhân tiện nói luôn, em và thầy Diệp đã lên giường rồi
nha ~”
“Lên giường?”
“Không cần phải hỏi lại, em biết cô hiểu em đang nói gì!”
“......”
“Rầm”. Cánh cửa bị đóng sập lại.
Nhìn ly trà đầy Liễu Lâm vừa rót cho mình, Ngô Khiết Tào nâng lên uống một
hơi cạn sạch, xoay xoay ly trà không trong tay, cô lẩm bẩm: “Ngô Khiết
Tào của quá khứ, tạm biệt.”
Lấy điện thoại di động ra, cô thuần
thục tìm số ấn nút gọi, giọng nói quả thực thương tâm muốn chết: “Vợ anh vừa mới đến tìm em.”
“Cô bắt em quỳ xuống.”
“Cô nói trừ phi em và anh lên giường, còn không tuyệt đối sẽ không ly hôn.”
“Cô nói giấc mơ của anh chẳng là gì cả, chỉ có làm thầy giáo mới phù hợp với cuộc sống của hai người thôi.”
“Diệp Tử Ngôn, rốt cuộc...... anh định làm thế nào?”
--[ Hệ thống kiểm tra đo lường xác nhận: mục tiêu đã có ý định ly hôn, mong người chơi tiếp tục cố gắng.]
Thu tay lại đi. Coi như để tế cho Ngô Khiết Tào của quá khứ.
[ Nếu muốn dừng chơi tại đây, người chơi sẽ bị trừ đi 1000 điểm. Người chơi có chấp nhận bị trừ điểm hay không?]
...... Tôi chấp nhận.
[ Điểm đã được trừ.]
[ Nhiệm vụ của Thế giới thứ tư:
Làm cho Diệp Tử Ngôn và vợ cả ly hôn ~ Chưa hoàn thành ~;
Khiến cho Diệp Tử Ngôn lộ ra vẻ mặt phẫn nộ ~ Đã hoàn thành ~]
[ Tổng điểm người chơi hiện có: 6600 điểm.]
[ Chúc bạn chơi vui vẻ.]
Trích lời của Ngô Khiết Tào: Tiểu tam đủ tư cách không cần quá khứ.
Tiểu tam đủ tư cách không cần liêm sỉ.
Tiểu tam đủ tư cách không cần sự cảm thông.
Bởi vì một khi có những thứ này, vợ cả tinh tường nhất định sẽ tóm lấy
quyết không buông tha. Vợ cả luôn luôn tự cao lúc này lại bị yếu thế,
cho nên tất phải bám chặt vào những điểm đó, còn càng ngày càng quá
trớn.
Nếu vợ cả chấp nhận làm kẻ yếu, vậy thì cứ để cho cô ta làm đi -- giả bộ làm kẻ yếu đáng thương trong mắt kim chủ.
Lúc này chúng ta cần tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước chiếm được lợi thế).
Tôi luôn luôn chuyên nghiệp.