Chương 74: Nhận ra.
Trịnh Mỹ Duyên ôm mặt nhưng vẫn trừng mắt lên nói: "Có giỏi thì đánh cho tôi chết, lúc đó vô tù nó mới sướиɠ."
Cái gì!? Hắn dám đánh cô ta sao? Dương Chấn Phong xô cửa bước ra. Anh kéo Ngô Gia Phúc và đấm cho hắn một phát đến chảy máu mồm.
Ngô Gia Phúc đứng thẳng người lên, anh ta nhận ra Dương Chấn Phong.
"Mày dám đánh vợ tao là mày ngon rồi đó!" Dương Chấn Phong tức giận nói.
Ngô Gia Phúc nóng mặt, hắn chỉ tay đến nói: "Nghiệp sẽ báo lên các người!"
"Báo hả? Lại đây mà báo!" Dương Chấn Phong muốn nhào đến đấm thêm cho mấy phát nhưng Trịnh Mỹ Duyên đã kéo tay anh lại.
"Thôi đi!"
Dương Chấn Phong giật tay: "Thôi cái gì mà thôi! Không thấy nó trù tôi sao?"
Nhân lúc Dương Chấn Phong không để ý Ngô Gia Phúc đã chạy đi mất.
"Đứng lại đó! Cái thằng kia!"
Trịnh Mỹ Duyên lại kéo Dương Chấn Phong, không cho anh đi. Cô kéo không được tay nên túm lấy áo khoác của anh kéo: "Kệ anh ta đi mà!"
Dương Chấn Phong cũng ngưng đuổi theo, nhưng anh quay lại chau mày nhìn vợ, còn tức giận lớn giọng: "Nó đánh cô vậy mà cô còn sợ tôi làm gì nó hả? Đàn ông chết hết rồi hay sao mà cô mê thằng đó dữ vậy?"
"Đàn ông có nhiều, nhưng tôi chỉ có một người chồng." Trịnh Mỹ Duyên nói rồi thả áo của Dương Chấn Phong ra. Má phải của cô bị tát đến sưng đỏ. Cái tát này còn mạnh hơn lần Dương Chấn Phong tức giận tát cô.
Thấy vợ bị vậy, Dương Chấn Phong dù không thương thì cũng thấy tức. Mẹ nó! Vợ anh chứ vợ nó hay sao mà nó có quyền ra tay.
"Cô phải kiện vợ chồng hai thằng đó đến cùng cho tôi. Không có được nhận bồi thường gì hết."
Nói thế nhưng anh vẫn chưa hả giận, anh tự lấy điện thoại ra gọi cho luật sự.
"Dạ anh Phong tôi nghe!"
"Làm giúp tôi một đơn kiện, tội hành hung, tội cố ý gây thương tích..."
Sau khi trao đổi với luật sư xong thì Dương Chấn Phong nói một câu đúc kết: "Không cần biết làm cách nào nhưng anh phải đòi lại công bằng cho vợ của tôi, giá bao nhiêu tôi cũng sẽ trả."
"Dạ, tôi sẽ cố gắng hết sức."
Trịnh Mỹ Duyên ngồi im lặng không nói câu nào. Hồi nãy chanh chua lắm mà sao bây giờ nhìn nhát như con thỏ. Dương Chấn Phong đến đây cũng vì bực cái vụ cô ta to nhỏ với bà nội, hành anh trưa nắng phải chạy vô bệnh viện. Tính vô là không để yên đâu, nhưng lúc này cơn tức của anh bị thằng mất dạy kia nó phá đám hết rồi.
"Nó đánh thì cô không biết la lên hả? Tôi tưởng cô lanh lợi chứ hóa ra là cô đần hơn tôi nghĩ à?" Dương Chấn Phong bôi thuốc lên mặt cho Trịnh Mỹ Duyên, anh xoa xoa lên má của cô.
"Anh đang khen tôi sao?"
Dương Chấn Phong cau có nói: "Khen con khỉ khô, tôi là đang chửi cô đó. Bị vầy mà còn đùa được hả?"
"Mà cô cũng ghê mồm ghê miệng, bảo sao thằng kia nó không tức nó tát cô. Gặp mấy thằng cọc tính đấy thì đừng có chọc điên nó! Lỡ tôi không có ở đây nó đánh cho cô chết thì phải làm sao? Ai cứu nỗi cô đây hả?" Anh nói và tiếp tục sịt thuốc ra tay mình để thoa lên má của Trịnh Mỹ Duyên, ánh mắt anh chăm chú nhưng chỉ là chăm chú thoa thuốc chứ không phải là đang ngắm vợ.
Trịnh Mỹ Duyên nghiêng nhẹ qua nhìn Dương Chấn Phong, cô nói: "Vậy anh cũng cọc tính phải không? Anh cũng đã từng đánh tôi còn gì?"
"Cô đang nói móc tôi đấy à?"
"Vợ không nói móc chỉ là muốn hỏi cho biết."
Dương Chấn Phong bực bội thảy trai thuốc đang cầm lên bàn: "Tôi có quyền, nói thế được chưa?"
Dương Chấn Phong đứng dậy, anh đi ra cửa nhưng chợt đứng lại ngoảnh nhìn Trịnh Mỹ Duyên: "Nếu tôi thật sự dùng vũ lực thì cái má của cô nó không sưng ít hơn bây giờ đâu. Đừng có mà so sánh tôi với thằng khốn kia."
Trịnh Mỹ Duyên nhẹ hạ mắt, cô sờ tay lên má. Thật ra cô biết lúc đó chồng đánh cô không mạnh tay. Anh ấy không giống tên họ Ngô kia! Hắn mới là một tên đàn ông vũ phu. Chồng cô cho dù nóng tánh đánh cô thì anh vẫn không ra tay tàn nhẫn. Ngô Gia Phúc anh ta vốn không có tư cách để mang ra so sánh với Dương Chấn Phong. Cái tát này đau điếng người, nhưng ít ra nó cho cô biết cô đã rất may mắn khi thoát khỏi gã đàn ông tồi Ngô Gia Phúc. Năm xưa rốt cuộc cô đã si mê hắn vì điều gì? Đúng là ngu ngốc.