Tiểu Tam Anh Yêu Em

Chương 65: Máu trong người cô (3).




Sợi dây truyền dịch được nối liền từ cánh tay của Dương Chấn Phong qua đến cánh tay của Trịnh Mỹ Duyên. Dương Chấn Phong nằm đối diện giường bệnh của cô, anh hít vào một nhịp thở sâu rồi nghiêng đầu nhìn sang người đang nhận máu của mình. Có nằm mơ Dương Chấn Phong cũng chưa từng nghĩ là anh sẽ hiến máu cho cô ta.

Bà nội từng nói với anh là anh và Trịnh Mỹ Duyên có duyên nợ mới thành vợ chồng, liệu rằng câu nói ấy của bà có đúng hay không? Nhưng anh thì thấy cô ta toàn lợi dụng từ tiền bạc của anh, giờ lại phải cho cô ta máu của anh nữa. Sao mà số cô ta lời quá vậy? Ông trời có mắt thì cho anh chút công bằng được không? Có thể cho cô ta chịu ký cái đơn ly hôn giùm anh thì anh mừng.

Một lúc sau, Trịnh Mỹ Duyên đã tỉnh dậy, đầu cô hơi đau một chút. Cô nhìn xung quanh, rồi nâng cánh tay đang được gắn kim tim truyền dịch. Sắc mặt cô lúc này đã hồng hào hơn, nhưng cô cử động đầu gối chân trái thì bị nhức và đau.

Trịnh Mỹ Duyên khẽ nhíu mày, bất chợt cô nhìn sang phải thì thấy Dương Chấn Phong. Trong đầu cô liền hỏi tại sao anh ấy lại ở đây?

Nhớ lại một chút, thì cô nhận ra là chồng đã đưa mình rời khỏi chùa. Cô nhớ cô bị đẩy ngã xuống cầu thang. Tuy lúc đó đột ngột, Trịnh Mỹ Duyên không kịp quay lại nhìn là ai đã cố tình đẩy cô té, nhưng cô có thể đoán được người đó chính là vợ của Ngô Gia Phúc. Cô ta vì ghen tuông nên mới dẫn đến hành động như vậy. Nhưng... Dương Chấn Phong có vẻ mệt mỏi, đang ở công ty mà phải chạy đến chùa rồi còn phải đưa cô đi viện nữa. Rất mệt nên anh ta mới ngủ mê như thế kia.

"Nếu lúc đó chồng không đến thì sao nhỉ?" Trịnh Mỹ Duyên thầm nói, môi cô mỉm nhẹ nụ cười: "Vợ cám ơn chồng nhé!"

Dù chỉ là những lời nói thì thầm trong lòng, nhưng cô thật tâm cám ơn Dương Chấn Phong. Nếu không có anh cô không biết lúc đó mình sẽ ra sao?

Trịnh Mỹ Duyên ngồi dậy, cô rất muốn bước xuống giường để kéo chăn lên cho Dương Chấn Phong. Phòng này có sử dụng máy điều hòa, nhiệt độ hơi lạnh nên cần đắp chăn. Nhưng cô lại không thể di chuyển, không thể bước xuống đất bởi vì đôi chân này của cô là một đôi chân tàn phế.

Trịnh Mỹ Duyên cuối đầu xuống, đôi mắt len lói nỗi buồn khi nhìn hai chân.

Y tá mở cửa bước vô, cô đến kiểm tra cho bệnh nhân. Trịnh Mỹ Duyên đã nhờ y tá kéo giúp chăn đắp lên cho chồng của mình.

Cô y tá hơi lớn tuổi vui vẻ nhận lời, cô nhẹ nhàng thay Trịnh Mỹ Duyên kéo chiếc chăn màu xanh lam đắp đến phần ngực của Dương Chấn Phong. Anh chồng ngủ mê lắm nên chẳng cảm nhận được gì cả.

Khi vào đây cô y tá có mang đến một ly nước là vitamin, cô nói với Trịnh Mỹ Duyên: "Cậu ấy tỉnh dậy thì cô bảo uống ly này nhé!" Cô y tá chỉ tay lên bàn.

Trịnh Mỹ Duyên nhìn chiếc ly thủy tinh, nhưng cô mới là bệnh nhân đâu phải Dương Chấn Phong, tại sao anh ấy phải uống thứ này?

Nhận thấy vẻ mặt hoang mang của Trịnh Mỹ Duyên cô y tá cười nhẹ và lên tiếng giải thích: "Chắc cô chưa biết là chồng cô đã hiến máu cho cô, nhờ vậy mà cô mới khỏe được đấy. Hãy nhắc chồng uống nhé! Nó sẽ giúp bổ sung những chất cơ thể đang cần."

Lúc này Trịnh Mỹ Duyên mới ngỡ ra, vì vậy mà Dương Chấn Phong mới nằm ngủ bên cạnh cô. Là anh ấy mệt nếu không vì chạy tới chạy lui thì cũng là vì đã truyền máu cho cô.

Cõi lòng của Trịnh Mỹ Duyên bỗng dưng xúc động, cô nhìn Dương Chấn Phong rất lâu. Bên trong cơ thể của cô đang chảy dòng máu của anh ấy, dòng máu của người mà cô gọi là chồng. Trịnh Mỹ Duyên chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày Dương Chấn Phong đối xử tốt với cô, quan tâm hay lo lắng gì cho cô. Thế mà hôm nay anh ta lại cứu mạng của cô, giúp đỡ cho cô. Nếu tính ra thì nhà họ Trịnh mang ơn nhà họ Dương rất nhiều, đến bản thân của một đứa con không được công nhân như cô cũng chịu ơn huệ từ họ. Giờ đây đến phút nguy nan vẫn là nhận ơn từ chồng của mình.

Trịnh Mỹ Duyên ngắm nhìn Dương Chấn Phong thật chăm chú, cô nâng bàn tay lên hơi đưa đến phía trước như thể cô muốn được chạm vào gương mặt của anh. Người luôn thể hiện sự ghét bỏ cô lại là người đã ôm lấy cô, người luôn nói yêu cô thì lại là người phản bội cô.

"Cô hãy tập yêu cậu Phong đi!"

Câu nói của Trâm bất giác vang lên trong đầu của Trịnh Mỹ Duyên. Cô hạ tay xuống, mắt chớp nhẹ. Cô liệu có thể yêu anh ấy không? Và cô có thể yêu anh ấy được sao? Số phận của Trịnh Mỹ Duyên sanh ra là để mưu lợi cho nhà họ Trịnh. Cô không thể yêu chồng của mình, vì nếu cô yêu anh ấy thì là cô phải buông tay với người mẹ ruột.

Nhà họ Trịnh rất tham lam, Trịnh Mỹ Duyên không tìm ra được cách nào để ngăn tham vọng của họ. Cô hoàn toàn bị trói buộc và sai khiến, đó cũng là lý do cô phải giam cầm trái tim của mình và đóng băng nó. Nếu có một ngày cô thật sự yêu chồng của mình thì cô không biết bản thân sẽ phải làm gì, khi bên Trịnh cứ muốn cô chiếm đoạt tài sản của gia đình Dương Chấn Phong. Đến cả việc con cái họ còn muốn lợi dụng thì sẽ còn toan tính gì hơn thế nữa.

Không được...cô không thể yêu Dương Chấn Phong. Nếu yêu anh ta cô sẽ phải phản bội lại nhà họ Trịnh. Phan Hồng Nga sẽ tức giận mà đưa mẹ cô vào vòng lao lý. Nhưng dù cô có yêu chồng đi chăng nữa thì anh ta liệu có yêu cô không? Nếu cô cần sự giúp đỡ của anh thì anh có giúp cho cô chống lại nhà họ Trịnh của cô không?

Câu trả lời có lẽ là không. Bởi vì, đôi mắt của chồng đã nhìn một cô gái khác, trái tim của chồng hướng đến một nhịp đập khác.

Trịnh Mỹ Duyên lạnh lùng chớp xuống hàng mi của mình, dòng chữ ngắn chạy xuyên qua tâm trí của cô: "Nguyễn Thùy Lâm Chi."

Sau khi nhận lời theo dõi Dương Chấn Phong, bên thám tử tư của Phan Hồng Nga sớm đã chụp được những tấm hình rõ nét về dung mao của Lâm Chi. Điện thoại của Trịnh Mỹ Duyên cũng đã nhận được những bức hình, chỉ là cô vẫn chưa thể dùng điện thoại lúc này mà thôi.

Bên nhà Trịnh, sau khi xem hình bà ta liền tặc cái lưỡi. Đứa con gái này cũng đẹp phết! So với con Mỹ Duyên thì chỉ được phần hơn, vóc dáng chuẩn, tuổi lại trẻ, hơn nữa còn không bị tật hỏi sao thằng chồng con Duyên nó lại không mê mệt. Của mới vật lạ thế này!

Thở ra một hơi, Phan Hồng Nga gọi điện cho Mỹ Duyên nhưng số máy báo bận không có gọi được.

"Nó đang làm cái gì mà không nghe máy vậy chứ?"

Phan Hồng Nga gọi điện cho Trâm. Nghe tiếng Trâm trả lời, bà ta liền hỏi: "Cô mày đâu?"

Trâm nói: "Dạ, cô đi chùa với gia đình cậu Dương rồi thưa bà."

"Đi chùa nó không mang theo điện thoại à?"

"Dạ, điện thoại cô hết pin đang sạc ở nhà đó bà."

Phan Hồng Nga nghe vậy thì không hỏi đến vụ điện thoại nữa mà nói: "Nó về thì kêu nó gọi lại cho tao nghe chưa?"

"Dạ, con biết rồi."

Trâm hạ tay xuống, cô hơi lo vì có cảm giác không ổn. Cô chủ và gia đình chưa bao giờ đi chùa lâu như vậy, hơn nữa là Trâm đã nói dối bà Phan vì cô Mỹ Duyên khi đi có cầm theo điện thoại. Bà ta gọi đến hỏi, Trâm đoán là không gọi được cho cô chủ nên mới hỏi sang Trâm. Tính bà ta chẳng tốt đẹp, nếu Trâm nói thật thì có thể bà ta sẽ sinh sự với cô Mỹ Duyên.

"Cô ơi! Cô vẫn ổn chứ?" Trâm lo lắng, bất an trong lòng.

______

Mất gần 30 phút, bà nội và mẹ Dương Chấn Phong mới chạy đến bệnh viện. Hôm nay đã đi khấn chùa mà cứ gặp toàn chuyện gì đâu, hết kẹt xe thì bị thủng lốp. Bà và mẹ phải bắt taxi để đi mà đi còn bị lộn đường nữa.

Tìm đến phòng bệnh của Trịnh Mỹ Duyên, bà nội vội mở cửa bước vào. Nhìn thấy cháu dâu, bà hỏi ngay: "Ôi trời đất ơi! Có sao không con?" Bà chạm hai tay vào mặt của Mỹ Duyên.

"Con chỉ bị thương chút xíu thôi nội."

Bà Trúc Anh bước vào, thấy con dâu tỉnh táo thì cũng nhẹ người. Bà quay sang nhìn con trai, chắc nó mệt lắm rồi nên mới nằm ngủ thế kia.

Bà Trúc Anh thì nghĩ vậy nhưng bà nội thì nghĩ khác. Bà thấy Dương Chấn Phong là bực cái mình.

"Giờ này còn ngủ hả?" Bà đánh vào đùi thằng cháu.

Trịnh Mỹ Duyên liền lên tiếng ngăn cản: "Nội ơi! Để anh ấy ngủ đi nội."

Bà nội không chịu nhất quyết quýnh cho Dương Chấn Phong dậy: "Dậy ngay cho nội!"

Bà Trúc Anh muốn nói nhưng bất mãn quá bà lại mở cửa đi ra ngoài. Trước khi đi bà còn nhìn con dâu bằng một ánh mắt ngán ngẫm. Trịnh Mỹ Duyên bỗng thấy áy náy, là vì cô mà mọi người đều mệt mỏi.

Dương Chấn Phong cuối cùng cũng chẳng ngủ được thêm. Anh nhíu mày, mở mắt. Vừa thấy bà nội là anh thấy mệt rồi.

"Nội đến lâu chưa?" Dương Chấn Phong ngồi dậy nói.

Bà nhìn chằm chằm, giọng điệu vẫn thể hiện sự tức tối: "Cũng biết hỏi là sớm hay muộn hả? Vậy lúc ở chùa con đến sớm hay trễ. Gọi hoài gọi hoài mà không thấy cái mặt đâu. Phải chi đến sớm thì vợ con có bị vầy không? Đã vậy còn nằm đây thoải mái mà ngủ. Chồng gì mà kỳ cục vậy?"

Dương Chấn Phong bị nội nói nên rất khó chịu, anh nhăn mặt: "Chẳng mắc mớ gì đến con hết."

Bà nội bực cái mình lên: "Còn chẳng mắc mớ hả?" Bà đánh vào cánh tay của Dương Chấn Phong, còn đánh mạnh nữa.

"Đau con mà nội!" Dương Chấn Phong lớn tiếng.

"Đau cái gì? Thứ vô trách nhiệm! Tại con mà khấn

nguyện mất linh hết rồi."

"Làm sao mà do con."

Bà nội nói: "Tại vì cái này không có đó. Đã bảo đi chùa để cả nhà cùng thành tâm cầu xin, mà con thì sao? Có xem cái việc đó ra cái gì đâu, vậy nên nạn mới đổ xuống đây này!" Bà chỉ tay vào ngực Dương Chấn Phong rồi chỉ sang Trịnh Mỹ Duyên.

"Nội đừng trách anh Phong, là do số con ăn ở không tốt nên mới bị trừng phạt thôi." Mỹ Duyên cất giọng nói.

Bà quay ra sau, thấy cháu dâu bà tội nên bà hạ ngữ khí không cáu gắt như với cháu trai: "Ai phạt con? Đừng có nói bậy."

Dương Chấn Phong bước xuống giường, anh nhìn vợ bằng ánh mắt bực dộc: "Cô ta nói đúng đấy nội. Không do ăn ở thì chả gặp nghiệp đâu."

"Nghiệp bà cha mày!" Bà nội đánh vào cánh tay Dương Chấn Phong thêm một cái bốp.

Vừa mới truyền máu xong, tay còn ê ê mà nội cứ đánh hoài luôn. Dương Chấn Phong tức chả thèm nói gì nữa, anh bỏ đi ra ngoài với mẹ.

Bên ngoài, bà Trúc Anh đang gọi điện. Thấy con trai đi ra bà nhìn một cái rồi nói thêm gì đó thì mới ngắt máy.