Tiểu Tam Anh Yêu Em

Chương 64: Máu trong người cô (2)




Dương Chấn Phong mất 20 phút sau mới ra khỏi đoạn đường kẹt xe. Anh khẩn trương đến bệnh viện.

Sau khi đậu ô tô xong, Dương Chấn Phong đã vội vàng chạy vào bên trong sảnh của bệnh viện, tìm đến phòng cấp cứu.

Phòng cấp cứu có anh cảnh sát lúc nãy đang đứng đấy, Dương Chấn Phong đi tới nhìn thấy Trịnh Mỹ Duyên nằm trêи giường. Đầu cô ấy được quấn băng, mũi có gắn ống thở oxi. Cú ngã mạnh từ trêи cao xuống đã làm Trịnh Mỹ Duyên bị chấn thương đầu nhưng cũng may là không quá nặng, không đến mức phải phẩu thuật. Một bên đầu gối của cô ấy cũng đã bị chấn thương khi qua chạm mạnh trêи các bậc cầu thang.

Nhìn có vẻ như đã ổn nhưng anh cảnh sát thấy chồng cô ấy đến thì liền nói: "Anh coi ở nhà có ai nhóm máu AB không?"

Dương Chấn Phong hỏi lại: "Anh nói máu AB là sao?"

"Vợ anh cần truyền máu gấp mà bệnh viện đang thiếu nhóm máu đó, họ đang xin bệnh viện khác gởi qua nhưng nãy giờ chưa thấy gởi gì hết. Người đang cần truyền máu gấp không thì nguy."

Dương Chấn Phong nhíu mày, anh chạm vào mặt của Trịnh Mỹ Duyên. Người cô ấy lạnh và sắc mặt tái nhợt. Kiểu này đợi cái bệnh viện nào đó đưa máu đến thì cô ấy chết là cái chắc.

"Anh mau gọi hỏi người nhà đi ha, giờ tôi phải đi làm việc của mình đây." Anh cảnh sát nói rồi quay người bỏ đi.

Dương Chấn Phong đúc một tay vào túi quần và quan sát Trịnh Mỹ Duyên. Lúc này, điện thoại của anh lại reo lên.

Dương Chấn Phong lấy điện thoại ra trượt nút nghe rồi áp lên tai: "Alo!"

"Phong con đang ở đâu đấy?"

"Con đang ở bệnh viện X này mẹ, Mỹ Duyên cô ấy bị thương nên..."

Mẹ Dương Chấn Phong không đợi con trai nói hết đã lên tiếng: "Ừ mẹ biết chuyện rồi, giờ mẹ với bà đang đến, nhưng kẹt xe quá chắc là phải hơi..."

Đang nói chuyện thì điện thoại bị ngắt, Dương Chấn Phong có nhấn gọi lại nhưng không được. Bên phía mẹ anh thì nguyên nhân ngắt máy đột ngột là do điện thoại của bà bị hết pin.

Dương Chấn Phong nghĩ mẹ đang bị kẹt xe nên chắc chắn là không thể đến ngay được, cái đường gì mà mới kẹt xe xong giờ lại kẹt nữa là sao? Rõ là mệt.

Nhìn Trịnh Mỹ Duyên, Dương Chấn Phong bật lên sự lo lắng, giờ đợi xin máu từ bệnh viện khác mà xin bao lâu thì mới có đây? Mặt mũi tái nhợt thế này.

Thấy y tá đi vô Dương Chấn Phong liền hỏi: "Đã có nhóm máu cho cô ấy chưa chị?"

Cô y tá nói: "Dạ cái này tôi chưa biết, phải đợi bên liên lạc báo lại ạ."

Đợi báo lại là đợi bao lâu, Dương Chấn Phong nhìn đồng hồ đeo trêи tay, 20 phút sau là anh lại phải họp rồi. Mà cái kiểu này thì họp hành gì nữa.

"Alo, thư ký Hạnh thông báo hủy cuộc họp lúc 10h30 cho tôi."

"Dạ thưa anh!"

"Lịch hôm nay đến chiều vẫn còn cuộc họp phải không?"

Thư ký Hạnh kiểm tra lại lịch rồi nói: "Dạ còn 2 lần họp nữa ạ."

Dương Chấn Phong nói: "Hủy hoặc là dời lịch cho tôi, lúc này tôi không về công ty được đâu."

"Dạ."

May mà hôm nay không có lịch gì quan trọng, nếu không chắc Dương Chấn Phong điên đầu. Sau khi gọi điện cho thư ký thì Dương Chấn Phong mới để ý đến anh có tin nhắn từ zalo của Lâm Chi. Mở tin ra xem thì anh biết cô ấy có gửi cho anh một ly trà đào.

Lâm Chi làm lòng anh vui vẻ, nhưng lúc này thì không thể tận hưởng được niềm vui ấy. Anh bấm vào mục tin nhắn thoại, kê điện thoại đến gần cửa miệng nói: "Anh bận việc riêng nên về rồi, không có ở công ty để uống trà của em. Anh cám ơn ý tốt của em nhé!"

Lâm Chi sau đó đã nhận được tin nhắn này của tổng giám đốc, ánh mắt cô hiện tia cười khi thấy anh ấy đã đọc và phản hồi lại với cô. Lâm Chi đã đi ra một chỗ vắng vẻ để nghe tiếng của Dương tổng, nhưng khi nhấn nghe thì trong đôi mắt xinh long lanh của cô lại thoáng chút hụt hẫng.

Ngón tay trỏ của Lâm Chi nhấn vào nút mic trêи màn hình rồi cô cũng nói tin thoại gửi lại cho Dương Chấn Phong: "Lần này anh không nhận được trà của em, nhưng lần sau là anh phải nhận được đấy."

Zalo của Lâm Chi sau hai giây thì hiện lên hai chữ trên: "Anh hứa!"

Cô mỉm cười rồi thả tim, điện thoại hạ xuống khỏi tầm mắt. Tuy trà anh ấy không uống được, nhưng anh ấy hứa lần sau sẽ nhận thế là cô đã vui rồi. Lâm Chi chẳng suy nghĩ gì nhiều nữa, cô sau đó quay lại phòng ý tưởng để làm việc.

Ở bệnh viện sau khi nói chuyện qua tin nhắn với Lâm Chi xong thì bỗng dưng trong đầu của Dương Chấn Phong lại lóe lên một suy nghĩ đen tối. Ánh mắt của anh hướng đến Trịnh Mỹ Duyên chợt thay đổi, không còn vẻ lo lắng nhiều nữa mà ở trong đó lại mang đến điều toan tính. Anh và cô ta kết hôn nhưng là do nhà cô ta sắp đặt để lừa gạt, anh theo ý ba mới cưới con gái của nhà họ Trịnh về. Ba anh bây giờ chẳng còn, muốn ly hôn cũng là quyền của anh chỉ là lại kẹt mỗi bà nội. Nhưng bây giờ Trịnh Mỹ Duyên chẳng khác nào là đang hấp hối, máu không kịp truyền cho cô ta thì thần tiên cũng không cứu nỗi. Thế có phải là có lợi cho anh rồi còn gì? Một mũi tên trúng hai mục đích, đỡ có phải ly hôn rắc rối với cô ta.

Tại sao anh phải cứu cô ta chứ? Anh đang cần người phụ nữ này biến mất khỏi cuộc đời anh kia mà.

Trong tâm trí của một con người khi xuất hiện suy nghĩ xấu thì cũng sẽ có một tiếng nói khác nhắc nhở. Dương Chấn Phong cũng vậy. Anh nhớ lại hình ảnh bước lên cầu thang và vợ ngã lăn xuống dưới chân của mình. Dù rằng anh chẳng xem cô ta là người kết tóc xe duyên nhưng danh phận cô ta vẫn là con dâu của nhà họ Dương, là vợ của anh. Nếu bây giờ Trịnh Mỹ Duyên chết thì mọi người sẽ nghĩ gì về gia đình anh? Cô ta bị tật nguyền lại bỏ ở một nơi phải đi xuống bằng thang, không có người thân giúp. Miệng đời chắc chắn sẽ đồn đại là nhà anh ngược đãi cô ta, bên nhà Trịnh cũng sẽ kiếm cớ sinh sự.

Anh phải đường đường chính chính gạch tên cô ta ra khỏi hộ khẩu, làm bẻ mặt cả cái gia đình lừa đảo của nhà cô ta thì anh mới vừa lòng hả dạ.

"Tiền tôi đổ ra cho nhà cô đâu có ít nhỉ?"

"Chẳng khác nào là bỏ tiền mua vợ về, dù có bị tật nhưng để cô ta chết mà chẳng lấy được lợi lộc gì thì có thiệt cho mình lắm không? Nhưng...mình phải khai thác cái lợi gì từ một kẻ xấu như cô ta đây?"

Trịnh Mỹ Duyên bỗng có biểu hiện hơi co giật. Dương Chấn Phong cau mày, mắt chớp xuống. Anh đứng đó thêm vài giây rồi mới đi ra khỏi phòng bệnh. Nhìn thấy cô y tá lúc nãy đang bước ra từ phòng khác, Dương Chấn Phong đã nắm lấy tay của cô ấy: "Không cần đợi nữa, hãy dùng máu của tôi."

Cô y tá ngờ ngợ hỏi: "Nhóm máu của anh là..."

"Tôi thuộc nhóm máu B, nhóm này có thể truyền cho nhóm AB mà có phải không?" Dương Chấn Phong nhìn cô y tá bằng nét khẳng định.

"Vâng, vậy mời anh đi làm xét nghiệm."

Cô y tá chìa tay mời và Dương Chấn Phong bước đi cùng cô. Trong lúc đi cô y tá có nói: "Sao anh nhóm B mà không nói sớm, cô gái ấy đang rất cần truyền máu thì không nên chần chừ."

Dương Chấn Phong chẳng nói gì cả, nhưng anh chần chừ là vì anh chẳng muốn để máu của mình chảy trong người của Trịnh Mỹ Duyên, và anh còn có ý định muốn để cô ta chết trong thầm lặng. Nhưng mà đến cuối anh vẫn phải đi làm xét nghiệm máu để mà cứu cô ta đây. Cứ xem như là anh uống nhầm thuốc mới muốn để cho cô ta sống vậy.

Bấy giờ, bà nội và bà Trúc Anh vẫn còn ở trêи đường quốc lộ. Đi kiểu gì cũng không ra được chỗ kẹt xe. Phía trước do có tai nạn giao thông, nên cảnh sát xử lý xe cộ gặp rắc rối hơn lúc của Dương Chấn Phong đi. Họ vừa phải vẽ phấn lại vừa phải lấy thông tin để điều tra.

"Trời ơi! Mở cửa ra để bà đi bộ cho nó nhanh, thế này biết chừng nào mới tới chỗ?" Bà nội lo lắng muốn bước xuống xe để đi nhưng mẹ Dương Chấn Phong ngăn lại.

"Đi làm sao được hả mẹ? Còn xa lắm, mẹ đi không có nỗi đâu."

"Thế thì chạy cái ngõ khác, chạy đi chứ đừng có dừng một chỗ nữa."

Mẹ chồng cứ vậy làm bà Trúc Anh mệt mỏi, bà cũng lo cũng muốn nhanh đến bệnh viện coi con Duyên nó thế nào. Mà đâu phải muốn là được, giờ xe cộ thế này.

"Ráng chút đi mẹ, đường kẹt giữ lắm, đến quay đầu xe còn quay không được thì làm sao mà đi ngõ khác?"

Bà cụ nhìn tới nhìn lui, xe không là xe làm bà rất bực mình. Bực dộc bà lại trách con dâu: "Cũng tại con cả! Con không kéo mẹ sang bên Quan Âm thì Mỹ Duyên nó đã không sao rồi. Lẽ ra không có nên bỏ nó ở đó."

Mẹ Dương Chấn Phong ngỡ ngàng nói: "Mẹ ơi! Giờ mẹ đổ lỗi sang cho con đấy ư?"

"Thì là lỗi của con còn gì?" Mẹ chồng thẳng thường nói.

Bà Trúc Anh lặng người chẳng còn biết phải nói gì. Lỗi do bà hết sao? Chả nhẽ là bà muốn để Mỹ Duyên nó té ngã? Bà không dám ngờ là mẹ lại đổ lỗi cho bà như vậy.

Tự dưng bị uất ức, mẹ Dương Chấn Phong ngoảnh mặt qua chỗ khác. Nước mắt rưng rưng.