Tiểu Tam Anh Yêu Em

Chương 62: Sự giúp đỡ của Police.




Khi vào facebook Lâm Chi bỗng ngạc nhiên, vì bức ảnh của cô bị ai đó chụp lén đã không còn nữa. Hôm qua, Dương tổng có nói với cô là anh ấy sẽ xử lý, nhưng cô cũng không ngờ là anh lại giải quyết tốt và nhanh đến như vậy. Hoàn toàn không còn một bài đăng và chia sẻ nào cả. Như thế này thật là vui quá! Cũng vì mấy bài share này mà mẹ cô cứ hỏi cô mãi, cô đã phải lấy cớ đó là chuyện công việc, là đi gặp gỡ khách hàng thì mẹ mới thôi hỏi.

Lâm Chi xem face và miệng thì mỉm cười rất tươi. Ngược lại, bên cạnh cô, Phùng Thu Thủy thì đang cười khinh trong lòng. Cô ta biết ảnh đã bị báo cáo và gỡ xuống hết, nhưng thế thì đã sao? Nguyễn Thùy Lâm Chi một khi vẫn còn dính đến ông tổng thì Phùng Thu Thủy cô vẫn có thể úp thêm lên mấy bức hình. Cô cũng chẳng sợ ai truy tìm ID, vì cô nhờ một người quen ở nước ngoài úp lên. ID muốn tìm thì qua nước ngoài mà tìm.

Nhìn vẻ mặt hớn hở của cô ta kìa! Đã là tiểu tam mà còn không biết xấu hổ. Cứ cười đi rồi mai mốt khóc cũng còn kịp.

Quản lý phòng ý tưởng đi ra và nói với các nhân viên: "Vào họp đi mọi người."

Lâm Chi nghe chị gọi thì đăng xuất ra khỏi face rồi đứng dậy đi vào phòng họp cùng các nhân viên khác.

______

Bà nội khấn vái Quan Thế Âm xong xui đâu hết thì lại hỏi con dâu: "Thế nó tới chưa?"

Bà Trúc Anh nhẹ cười: "Hồi nãy con mới nói với mẹ rồi mà! Thằng Phong nó đến rồi, nó đang đi đón Mỹ Duyên ở chỗ điện thờ đấy mẹ."

Bà nội không phải là không nhớ nhưng bà thấy nãy giờ cũng đã lâu, từ điện thờ qua đây có bao xa mà mãi không thấy mặt mũi của thằng cháu, lòng bà xin nghi lắm.

"Con gọi điện hỏi lại nó xem như thế nào? Chứ thằng Phong là nó xạo lắm đấy."

Bà Trúc Anh dịu dàng thốt lên lời than: "Ôi! Sao mẹ lại nói Phong nó thế?"

"Hừm! Nó mà không thế thì ai thế? Con mau gọi đi, đừng có nói nhiều!" Bà nâng cây gậy rồi dọng nhẹ xuống đất.

Mẹ Dương Chấn Phong cũng vẫn phải chiều theo ý của bà nội mà mở túi xách, lấy điện thoại gọi một lần nữa cho bà vừa lòng.

Điện thoại nhấn số và đang đợi người bắt máy. Bà Trúc Anh không lo lắng gì cả, vì bà biết chắc là con trai nó tới rồi. Thế mà ai ngờ, chuông điện thoại reo một hồi mà Dương Chấn Phong không hề bắt máy. Bà nội thì chau mày nhìn chằm chằm vào con dâu.

Bà Trúc Anh bỗng tuột xuống nét tự tin, bà đưa điện thoại ra khỏi tai nhìn mẹ chồng một cách ái ngại: "Chắc nó đang bận khấn rồi mẹ."

"Vậy thì gọi hỏi Mỹ Duyên đi! Thằng Phong nó mắc vái lạy thì còn vợ nó ở đó. Gọi hỏi là biết ngay nó tới hay chưa liền thôi."

Gương mặt bà nội nghiêm nghiêm, kiểu này làm mẹ Dương Chấn Phong hơi lo. Có khi nào thằng Phong nó chưa tới thật không trời? Nếu vậy bà phải nói sao với nội của nó đây. Phong ơi là Phong! Con đừng có bày trò gì giùm mẹ đi nha!

Điện thoại nhấn số gọi đến cho số máy của Trịnh Mỹ Duyên. Trong chiếc túi xách đeo vai của cô vang lên tiếng chuông, nhưng lúc này cô không có khả năng để bắt máy.

Cuối cùng là bà Trúc Anh không có gọi được cho đứa nào hết. Bà nội rất là tức giận, bà bảo đưa điện thoại đây, bà đích thân gọi cho Dương Chấn Phong.

Reng reng....reng....

Dương Chấn Phong nghe rất rõ chuông, nhưng anh đang bực cái mình và căng thẳng nên chẳng quan tâm đến việc nhận máy nữa. Điên thật chứ! Kẹt xe lúc nào không kẹt lại kẹt ngay lúc này.

Không chỉ có chuông điện thoại mà bên tai của Dương Chấn Phong còn có tiếng còi xe nữa. Mấy chiếc xe đằng sau cứ bóp cò liên tục làm anh nhức hết cả đầu.

"Bộ điên hay sao vậy? Bóp gì mà bóp hoài! Còn phía trước nữa, sao mãi không chạy được vậy?" Dương Chấn Phong la lối lên, anh còn đập tay cái bụp vào vô lăng. Chưa bao giờ là anh cảm thấy bực mình như thế này.

"Cô ta sẽ không cầm cự được mất."

Lo lắng cho Trịnh Mỹ Duyên, Dương Chấn Phong quay ra sau nhìn cô. Mặc dù anh đã dùng áo khoác lót tạm sau đầu cho cô ấy nhưng như thế cũng không thể cầm được máu. Bây giờ đường đến bệnh viện chỉ còn tầm 5km, nếu chạy xe ô tô thì anh lái chỉ trong cái chớp mắt là tới. Nhưng ngồi đây đợi hết đám kẹt xe đằng trước kia thì không biết là bao lâu nữa, nhanh thì có thể là 10 phút hoặc lâu hơn là 20, có khi là 30, 35 phút cũng không biết chừng.

"Thêm 10 phút cũng đủ chết người rồi."

Dương Chấn Phong không thể đợi thêm, anh mở cửa xe bước xuống đi ra sau và mở cửa xe ra.

Dương Chấn Phong nắm hai tay của Trịnh Mỹ Duyên, rồi từ từ đỡ cô lên lưng và cõng cô ra ngoài. Tình hình này thì anh buộc phải làm vậy, phải bỏ lại xe rồi cõng cô ấy đi lên hàng trêи để nhờ người đưa đến bệnh viện. Chỉ có cách đó mới là nhanh nhất, chứ không thể ngồi chờ mãi được.

"Cô báo hại tôi đủ điều, đợi cô cấp cứu xong rồi thì biết tay tôi."

Cõng vợ đi nhưng Dương Chấn Phong vẫn không quên trách móc, hôm nay anh vì bà nội đi chùa mà phải ráng giải quyết cho xong một đóng các tài liệu chồng chất. Đã vậy giờ còn thế này.

"Cái thằng nào mà vợ nó làm cô ra nông nổi như bây giờ thì phải nhớ cho rõ đấy, tới lúc tỉnh tôi hỏi mà không biết thì đừng hỏi sao tôi chửi."

Dẫu biết là nói Trịnh Mỹ Duyên chẳng nghe đâu nhưng anh tức quá nên vẫn phải nói. Cũng tại bà nội với mẹ nữa, đi mà sao không dẫn cô ta theo? Chắc là bảo ở đó đợi anh đây. Đợi chi vậy không biết, bớt bày vẽ lại thì đã không sao rồi?

Dương Chấn Phong cõng vợ đi ai cũng ngó nhìn, anh cảnh sát đang hướng dẫn các xe di chuyển nhìn thấy thế thì chạy đến hỏi.

"Cô ấy sao vậy?"

"Anh giúp với, cô ấy bị ngã ở chùa, giờ đang chảy máu rất nhiều. Tôi cần xe để đưa đi viện gấp."

Anh cảnh sát nghe xong thì kêu một đồng chí khác đang đứng cạnh đó, anh ta bảo đồng chí kia dùng xe police để giúp chở đi đến bệnh viện gần nhất.

Dương Chấn Phong đặt Mỹ Duyên ngồi sau, nhưng xe mô tô của cảnh sát thì không chở được ba người nên Dương Chấn Phong không thể ngồi ôm Trịnh Mỹ Duyên ở đằng sau được. Anh cảnh sát phải tự giữ người ở sau lưng để khỏi bị ngã.

"Yên tâm đi! Đường đi gần nên tôi sẽ chở được." Anh cảnh sát nói rồi bắt đầu lái xe chạy đi.

Các xe khác cố gắng nhường đường, dưới sự hỗ trợ của cảnh sát giao thông, Trịnh Mỹ Duyên đã được đưa đi đến bệnh viện. Dương Chấn Phong nhìn theo một lúc thì chạy lùi lại tới chỗ xe của mình. Anh khẩn trương di chuyển để các xe đằng sau có thể tiến tới.

_____

Hiện ở chùa, bà nội và mẹ Dương Chấn Phong đang quay lại điện thờ để tìm hai đứa cháu. Nhưng quay lại thì chẳng thấy đứa nào, chỉ nhìn thấy một chiếc xe lăn không có người ngồi.

"Ủa, đây là xe của con Duyên mà!" Mẹ Dương Chấn Phong nói.

"Thế nó đâu rồi?" Bà nội chẳng hiểu chuyện gì, quay qua hỏi con dâu.

Một nhà sư đi đến và bắt chuyện với hai người: "Hai vị tìm chủ nhân của chiếc xe phải không?"

"Dạ vâng, xin hỏi thầy có biết cô gái này đi đâu rồi không?" Mẹ Dương Chấn Phong hỏi.

Nhà sư trả lời, ông đã nói về tai nạn của Trịnh Mỹ Duyên. Bà và mẹ nghe xong liền bàng hoàng. Nhà sư cũng đã nói cho họ biết chồng cô ấy đã bế cô ấy đi ngay sau đó. Bấy giờ bà nội mới nhận ra có lẽ là vì lo cho Mỹ Duyên mà thằng Phong nó không bắt máy, nhưng nó càng không bắt máy lúc này thì bà lại càng lo.

"Cái đứa nào đẩy ngã cháu dâu tôi, xin thầy hãy nói cho tôi biết?" Bà nội tức giận ra mặt, muốn biết là ai đã ra tay làm ác.

Nhà sư nói: "Thưa bà! Người đó tôi không biết tên, họ cũng đã vội vã rời khỏi chùa ngay khi xảy ra chuyện."

"Báo công An, phải báo công An. Không thể để kẻ ác được ung dung."

Mẹ chồng đang kϊƈɦ động bà Trúc Anh phải xoa xoa lưng để mẹ dịu xuống cơn thịnh nộ.

"Mẹ ơi! Giờ mình đến bệnh viện để xem Mỹ Duyên thế nào đã."

Bà nội vẫn tức lắm nhưng việc chính vẫn là phải lo cho Mỹ Duyên cái đã. Vì thế mà bà không nán lại ở đây thêm nữa, mà nhanh chóng cùng mẹ Dương Chấn Phong đến bệnh viện.

"Gọi nó không bắt máy thì biết nó đưa đi viện nào bây giờ." Bà nội than thở.

Mẹ Dương Chấn Phong dìu bà đi từng bước vội vã: "Mẹ đừng lo, mình cứ lên xe đi đã rồi sẽ thử gọi lại. Nếu không được thì đến bệnh viện nào gần nhất ở đây mà tìm. Con nghĩ Phong nó cũng sẽ không đưa đi viện nào xa hơn đâu."