Tiểu Tam Anh Yêu Em

Chương 5: Thuyết phục thành công.




Dương Chấn Phong thở ra một hơi bực dộc, sau đó thì đi tới Lâm Chi. Ánh mắt của Dương Chấn Phong lướt nhìn Lâm Chi một lượt từ trêи xuống dưới: Cô không sao chứ?

Lâm Chi sợ quá nên cứng cả họng, tay cô ấy run cầm cập như gắn một cái máy run lên đó vậy. Dương Chấn Phong ngỡ ngàng, anh nắm lấy tay cô: Lên xe đi! Tôi chở đi bệnh viện.

Lâm Chi không bước đi hay phản hồi gì mà cứ đứng một chỗ run rẩy như người bị mất hồn. Dương Chấn Phong nhíu mày, quay lại quát anh tài xế: Anh làm người ta chết lặng luôn rồi này!

Anh tài xế cảm thấy thật oan ức, anh ta thì làm gì cô gái đó chứ? Là chính cô ta tự nhào ra xe mà!

Dương Chấn Phong vuốt vuốt cánh tay áo sơ mi trắng của Lâm Chi: Không sao, không sao, bình tỉnh lại! Đến bệnh viện sẽ ổn cả.

Nhìn mặt mày Lâm Chi tái mét nhưng lại không mở miệng nói chuyện. Dương Chấn Phong cảm thấy lo lắng, anh đã bế cô ấy và đi tới xe.

Mở cửa nhanh lên!

Anh tài xế vội vã mở cửa cho Dương Chấn Phong bế Lâm Chi lên xe. Dương Chấn Phong đã đưa Lâm Chi vào một bệnh viện quốc tế để kiểm tra tình trạng của cô ấy.

Bác sĩ sau khi khám và chuẩn đoán cho Lâm Chi thì nói chuyện với Dương Chấn Phong: Cô ấy bị sợ hãi quá độ nên mới đơ người như vậy. Những trường hợp sợ hãi quá độ đôi khi dẫn đến việc ngất xỉu, rối loạn nhịp tim và thậm chí là tử vong, nhưng ở trường hợp của cô gái này thì không đến mức nghiêm trọng như vậy. Tôi đã tiêm thuốc an thần cho cô ấy, để cô ấy ngủ một giấc sẽ khá hơn.

Dương Chấn Phong nghe xong thì thấy nhẹ lòng, anh nói: Cám ơn bác sĩ!

Dương Chấn Phong đi đến phòng bệnh của Lâm Chi. Anh đứng nhìn cô ấy và suy nghĩ: Mỹ nhân lao vào xe, là may mắn hay là điềm xui đây?

Miệng của Dương Chấn Phong cười khẽ, sau đó thì anh ta đi ra khỏi bệnh viện. Gặp anh tài xế, Dương Chấn Phong liền cau mày: Suýt chút là tông trúng người, vậy mà anh chỉ biết mắng người ta sao?

Tài xế lại uất ức, anh ta nói: Cậu à cậu! Là do cô ta lao vào kia mà! Lỗi có phải tôi đâu.

Dương Chấn Phong nghiêm giọng: Lỗi không phải anh nhưng tôi nói rồi đấy! Không được phép la lối như vậy. Nhất là đối với phụ nữ đẹp.

Dương Chấn Phong nói xong thì mở cửa xe bước lên. Anh tài đứng ngớ ra: Ủa! Vậy quay sang trách tôi tất cả đều là vì cô gái đó xinh đẹp sao? Cái lý gì vậy trời?

Trêи xe, Dương Chấn Phong ngó đầu ra nói: Còn không mau lái xe!

Dạ. Anh tài xế thở dài, rồi leo lên xe chở Dương Chấn Phong đến công ty.

Hôm nay, công ty có một cuộc họp quan trọng nên Dương Chấn Phong phải tranh thủ tham giam họp. Hai tiếng thì cuộc họp kết thúc, Dương Chấn Phong lại tranh thủ quay lại bệnh viện để thăm Lâm Chi.

Lâm Chi vẫn còn ngủ, cô ngủ mê đến tận 4h chiều thì mới tỉnh. Khi vừa tỉnh, Lâm Chi đã nhìn thấy Dương Chấn Phong. Anh ta đang ngồi đọc một cuốn sách, dáng người ngồi thẳng cao ráo, mắt chăm chú nhìn vào sách. Lâm Chi thấy anh ta mà cứ nghĩ mình đang mơ, cô đưa tay dụi đôi mắt vừa mới tỉnh giấc. Nhưng Lâm Chi có dụi đi dụi lại mấy lần thì Dương Chấn Phong vẫn hiện rõ trong đôi mắt cô, không hề biến mất.

Lúc này có ý tá cầm cuốn sổ đi vô thì Dương Chấn Phong mới để ý đến Lâm Chi. Ô, cô ấy đã tỉnh rồi này! Ánh mắt của Dương Chấn Phong hiện lên tia cười.

Cô y tá ghi chép các số liệu của bệnh nhân rồi hỏi Lâm Chi: Cô có thấy khó chịu chỗ nào không?

Lâm Chi nói nhỏ: Dạ không có.

Cô y tá mỉm cười: Vậy tốt! Tôi sẽ thông báo cho bác sĩ, lát nữa bác vô kiểm tra lại mọi thứ cho cô nhé!

Lâm Chi gật nhẹ đầu. Cô ý tá rời khỏi phòng, Lâm Chi đưa mắt nhìn theo và lại nhìn trúng Dương Chấn Phong. Anh nhìn cô nãy giờ, nhưng cô thì lại nhìn mãi về cô ý tá. Lúc này mới nhìn thẳng vào mắt anh.

Tỉnh rồi thì cô có nhớ bản thân đã gặp phải chuyện gì không? Dương Chấn Phong hỏi.

Lâm Chi vẫn mơ hồ nhưng khi cô hồi tưởng lại thì nhớ đến việc cô suýt bị tông xe, cảm giác sợ hãi lại dâng lên trong người của cô. Dương Chấn Phong thấy biểu hiện của Lâm Chi kỳ lạ thì nắm lấy bàn tay cô: Đã không sao rồi, đừng có sợ nữa!

Lâm Chi cảm động nhìn Dương Chấn Phong, có lẽ anh ấy là thật. Bởi vì cảm giác nắm tay rất rõ rệt, rất ấm áp không thể nào là ảo giác được.

Tại sao ông chủ lại ở đây?

Dương Chấn Phong cười, anh rút tay lại: Tôi chính là chủ nhân của chiếc xe xém tông vào cô.

Lâm Chi ngạc nhiên: Là ông chủ sao?

Dương Chấn Phong vui vẻ đáp: Đúng! Là tôi!

Lâm Chi thu lại sự ngạc nhiên, cô áy náy nói: Xin lỗi vì tôi đã làm ông chủ bị một phen kinh hãi.

Tôi sẽ nhận lời xin lỗi của cô, nhưng mà có một vấn đế tôi khá thắc mắc. Đấy là tại sao cô lại băng qua đường một cách vội vã như vậy?

Lâm Chi buồn bã nói: Tôi bị giật túi xách, vì đuổi theo tên cướp nên tôi mới chạy qua đường.

Dương Chấn Phong khoanh tay: Thời buổi có nhiều kẻ gian, không cẩn thận thì không được đâu.

Lâm Chi nói: Dạ, tôi hiểu.

Túi xách thường là đựng bóp ví và điện thoại, những thứ quan trọng này của cô coi như đều bị mất cả.

Thấy vẻ mặt của Lâm Chi buồn rượi nên Dương Chấn Phong trấn an cô: Cô cũng đừng buồn quá! Vì tôi sẽ giúp cô trình báo với cảnh sát. Túi xách ấy biết đâu có thể tìm được.

Lâm Chi nhẹ cười: Cám ơn anh! Tôi không buồn nhiều vì những thứ vật chất. Nhưng điều mà tôi buồn nhất là đã gặp được anh nhưng lại không thể đưa được tâm thư cho anh. Bởi vì, tâm thư ấy đã bị mất với chiếc túi xách rồi.

Dương Chấn Phong ngạc nhiên vì từ tâm thư mà Lâm Chi nói: Cô muốn gặp tôi vì tâm thư? Nhưng là tâm thư gì mới được?

Lâm Chi nhướng người ngồi dậy, cô tựa vào đầu giường rồi nói: Tâm thư là thư được viết bởi toàn thể nhân viên trong cửa hàng A. Mọi người đều không muốn bị mất việc nên đã viết ra tâm thư ấy. Tôi là người thay mặt họ đến gặp ông chủ. Xin ông chủ hãy suy nghĩ lại về việc muốn chấm dứt hợp đồng.

Dương Chấn Phong vẫn khá bình thản khi nghe lời giảng giải của Lâm Chi. Nhưng anh ta cũng không có tỏ thái độ động lòng hay có cái gì đó khác với những lời Lâm Chi vừa nói.

Nghe hay đấy! Nhưng cô nhân viên này! Cô lấy tư cách gì để thay mặt bọn họ đến để gặp tôi rồi đưa tâm thư?

Câu hỏi của sếp làm Lâm Chi cứng họng, không biết phải trả lời làm sao. Có lẽ quản lý nói đúng, anh ta rất khó tính.

Dương Chấn Phong nâng lên một bên mày: Cô không trả lời được tức bản lĩnh không có, cô làm sao để thuyết phục tôi đây?

Dương Chấn Phong sau đó cười khẩy: Không có lá gan thì đừng có tự tin thái quá. Bọn họ là đang lợi dụng cô thôi. Có câu ma cũ bắt nạt ma mới, con ma mới đừng nên quá hiền.

Dương Chấn Phong đứng dậy: Tôi đi đây, cô hãy gọi và báo cho người nhà biết về tình trạng của mình đi, có điện thoại bàn ở kia. Dương Chấn Phong đưa mắt sang chiếc bàn màu trắng rồi quay người bỏ đi.

Lâm Chi hụt hẫng nhìn theo Dương Chấn Phong. Anh ta nói chuyện thật phũ phàng, nhưng chẳng lẽ cô lại thất bại như thế này? Sẽ phải ăn nói thế nào với những người đang trông đợi vào cô?

Lâm Chi khó lòng suy nghĩ. Và rồi cô bỗng rút dây kim tim, bước xuống giường chạy đuổi theo Dương Chấn Phong.

Ông chủ à! Ông chủ!

Lâm Chi vừa chạy theo vừa gọi nhưng Dương Chấn Phong không nghe thấy. Anh ta vẫn cứ bước đi.

Lâm Chi cố gắng chạy nhanh hơn, cuối cùng cô cũng đã đuổi được Dương Chấn Phong, anh ta đi nhanh quá đi mất.

Lâm Chi nắm lấy tay Dương Chấn Phong và gọi: Ông chủ à!

Dương Chấn Phong liền quay lại, mắt hướng xuống tay rồi nhíu mày khó hiểu với Lâm Chi.

Lâm Chi hít thở, vẫn chưa thả tay của Dương Chấn Phong. Cô nói: Xin ông chủ đừng vội đi và cũng đừng vội đuổi các nhân viên như vậy! Công việc ấy là niềm đam mê và là miếng cơm manh áo của nhiều người. Xin hãy giơ cao đánh khẽ mà cho các nhân viên thêm một cơ hội!

Dương Chấn Phong rút tay lại, mặt nghiêm lạnh nói: Vua không nói chơi và CEO thì không hai lời. Cô có nói gì thì cũng vô ích mà thôi.

Có vô ích tôi cũng sẽ cố gắng hết sức để nói, có vô ích các nhân viên vẫn cố gắng để hy vọng mà viết ra tâm thư. Bởi vì, ông chủ cũng là một khách hàng với chúng tôi, thuyết phục ông chủ cũng giống như là đang thuyết phục một khách hàng vậy. Một doanh nghiệp hay một công ty muốn phát triển thì không thể không có nhân viên! Ông chủ có thể tuyển dụng người mới nhưng đảm bảo khả năng của họ trong một thời gian ngắn không thể bằng người cũ. Doanh số công ty sẽ bị ảnh hưởng.

Dương Chấn Phong thở ra: Tôi tự có tính toán, việc này chưa đến lượt cô phải nhắc. Với lại, xưa nay Dương Chấn Phong tôi chưa từng có sự phân biệt giữa mới và cũ. Tôi chỉ nhìn vào cái tôi muốn!

Dương Chấn Phong bỏ đi thì Lâm Chi chạy lên trước mặt, cô vẫn kiên trì năn nỉ: Tư tưởng của ông chủ phải chăng là có mới sẽ nới cũ? Như vậy thì hệ thống cửa hàng phải làm sao? Khi mà có hàng loạt các cửa hàng khác mọc lên cạnh tranh, với hình thức mới hơn, cách trang bày đẹp hơn. Như thế thì khách hàng cũng sẽ suy nghĩ như cái ông chủ vừa nói là họ không có sự phân biệt, thích đâu thì sẽ ủng hộ ư?

Dương Chấn Phong chợt cười một cách kinh ngạc, cô gái này rất có tư duy, nói năng rất thuyết phục.

Dương Chấn Phong kéo lại áo khoác, mắt lãng tránh chỗ khác: Thế thì sao?

Lâm Chi đã nói hết lời vậy mà câu nói của sếp làm cô chưng hửng ra một chỗ.

Dương Chấn Phong nhìn Lâm Chi, miệng cười và nói: Có mới nới cũ, vậy để tôi xem đồ cũ sẽ làm được gì?

Dương Chấn Phong bỏ đi, Lâm Chi thì lặng người một chút rồi chợt bật cười. Câu nói ấy của Dương Chấn Phong là một điềm báo tốt cho cửa hàng rồi! Yeah! Cô đã thành công, thành công rồi!

Lâm Chi mừng quá mà đưa cánh tay lên nắm lại một cái yeah, yeah và yeah! Vài người đi qua nhìn thấy cô thì đều cảm thấy cô ấy kỳ lạ, có người còn nghĩ cô ấy bị điên nhưng Lâm Chi không quan tâm. Hiện tại, cô chỉ cảm thấy thật tuyệt vời đi kèm cả một cảm giác nhẹ nhõm.