Tiểu Tam Anh Yêu Em

Chương 13: Quà 20/10.




Sáng sớm, tiếng chuông báo thức vang lên bên đầu giường. Lâm Chi nheo mắt, ượn ẹo người rồi ngồi dậy. Cô với tay lấy chiếc điện thoại trêи bàn tắt đi tiếng chuông báo, mới đấy mà trời đã sáng rồi. Nhanh thật!

Lâm Chi đặt điện thoại lại lên bàn, cô vừa nhóm người ngồi dậy thì lại nghe một tiếng chuông khác. Chuông này là chuông báo của tin nhắn.

Lâm Chi cầm điện thoại lên xem, cô chợt nhíu mày. Tin nhắn này được gửi đến từ tổng giám đốc Dương Chấn Phong. Mới sáng mà ông tổng đã gửi tin nhắn cho cô, kỳ lạ quá.

Lâm Chi bấm vào xem tin nhắn:

- Chúc mừng ngày 20/10 nhân viên Lâm Chi!

Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Chi nhẹ chớp, nét miệng cô giãn nụ cười. Hôm nay là ngày 20/10 thế mà một người phụ nữ như cô lại không nhớ đến. Cũng bởi trước giờ cô chẳng buồn quen biết một người đàn ông nào để mà họ chúc mừng cô như thế này. Lâm Chi trong lòng cảm thấy bồi hồi, cô cứ nhìn tin nhắn mà mỉm cười.

Bên kia, Dương Chấn Phong quan sát thấy tin nhắn của mình đã được Lâm Chi nhận nhưng lại chẳng thấy cô ấy phản hồi lại gì cả.

Dương Chấn Phong hơi cục hứng, anh bấm tắt màn hình rồi đi vào phòng vệ sinh. Và khi anh ta đi rồi thì mới có tin nhắn phản hồi lại.

- Saranghae Sếp!

Mười lăm phút sau, Dương Chấn Phong bước ra từ phòng vệ sinh. Gương mặt mới rửa và đã được cạo râu của anh nhìn rất gọn gàng, chỉnh chu. Bước tới cầm điện thoại lên, Dương Chấn Phong đọc tin nhắn thì miệng cười cười rồi đưa tay lên sờ cằm. Cô nhân viên Lâm Chi này không lẽ định thả thính với mình? Dương Chấn Phong ngẫm nghĩ rồi nhắn:

- Ai cho phép cô dám saranghae tôi? Đến công ty thì ngay lập tức lên phòng CEO gặp tôi! - Dương Chấn Phong nhắn xong thì cười.

Lâm Chi lúc này đã mặc xong quần áo và chuẩn bị đến công ty, cô đọc được tin nhắn này thì ngỡ ngàng. Sếp này đang đùa cô hay là sếp cáu thật đây? Lâm Chi định nhắn lại nhưng cô nghĩ thôi, cô nghĩ mình nên đến gặp sếp theo yêu cầu sẽ tốt hơn. Lâm Chi mang giày búp bê màu đen vào chân rồi nhanh chóng chạy ra khỏi nhà để đi đón xe buýt.

Sau một hồi đi xe, Lâm Chi cũng đã đến được công ty. Cô đi vào cổng chính cùng một số các nhân viên khác. Không khí đi làm thật nhộn nhịp. Buổi sáng trời còn mát, nắng mới vừa lên nên ai náy đều cảm thấy thoải mái và dồi dào năng lượng.

Lâm Chi bước vào phòng làm Việc. Cô đặt túi xuống thì nhận thấy ánh mắt của Phùng Thu Thủy liếc nhẹ mình khi cô ta đi qua. Phùng Thu Thủy kéo ghế ngồi xuống, chẳng buồn chào hỏi với ai. Lâm Chi cũng chẳng quan tâm đến Phùng Thu Thủy, cô mặc kệ rồi đi vào phòng của chị Lành xin phép chị để lên phòng CEO.

Trưởng phòng Lành trước khi Lâm Chi xin phép thì chị cũng đã nhận được thông báo từ thư ký của phòng CEO báo xuống, chị nói: Ừm, em đi đi!

Dạ, em cám ơn chị! Lâm Chi cúi nhẹ đầu một cái, rồi đi ra khỏi phòng của trưởng phòng Lành.

Tại phòng của CEO, mới đầu giờ làm việc Dương Chấn Phong đã gọi khá nhiều bộ phận lên họp. Cụ thể là mấy phòng thì Lâm Chi không biết. Cô khi lên đây thì bị cô thư ký giữ lại bên ngoài, bảo là đợi một lúc rồi vô.

Lâm Chi thấy vậy nên đành phải đợi. Nhưng cô không biết cái bảo đợi một lúc của thư ký là bao lâu nữa, có thể là 10 phút, 15 phút hay cũng có thể là nữa tiếng đồng hồ. Lâm Chi ngồi bên ngoài đợi mà ngáp dài, cô lấy tay che miệng sau đó quay sang nhìn đến hướng cửa của phòng CEO. Lâm Chi thầm nghĩ sếp gọi cô lên đây có lường trước là sẽ họp hay không mà bắt cô phải đợi lâu thế này? Thời gian quý báu, nếu dùng để học thêm máy tính thì sẽ tốt hơn rất nhiều.

Lâm Chi thở ra, cô cầm lấy một cuốn tạp chí đọc tạm trong lúc chờ đợi. Nhưng mãi đến 15 phút sau nữa thì phòng CEO mới được mở ra. Các phòng ban bước ra, mọi người đều có sắc mặt chẳng vui vẻ. Lâm Chi đoán có lẽ là do họ vừa mới bị chê trách từ tổng giám đốc.

Thư ký bảo Lâm Chi vào được rồi, lúc này Lâm Chi chợt cảm thấy căng thẳng. Cảm giác giống như lần đầu cô tới gặp tổng giám đốc để hỏi về lý do bị đuổi việc của cô. Lâm Chi bước đến định lịch sự gõ cửa thì thư ký đã mở giúp cô. Thư ký tươi cười mời Lâm Chi vào.

Lâm Chi cũng cười nhẹ rồi bước vào. Dương Chấn Phong ngồi bên trong, mắt nhắm lại, bàn tay phải đưa lên chống trêи trán. Nghe tiếng bước chân, Dương Chấn Phong mới bỏ tay xuống, ngẩng lên nhìn Lâm Chi.

Lâm Chi hơi bối rối một chút, cũng chẳng biết phải bắt đầu nói gì, cô đành cất giọng chào Dương Chấn Phong: Ông chủ! Chào buổi sáng!

Dương Chấn Phong thở ra rồi nói: Tôi nghe cô chào mà thấy nhức đầu thêm rồi này.

Lâm Chi cũng cảm thấy Dương Chấn Phong không được khỏe, cô quan tâm hỏi: Ông chủ có cần thoa dầu không?

Dương Chấn Phong gật đầu, anh ta ngả lưng ra ghế rồi bảo Lâm Chi: Cô ra chỗ thư ký Hạnh lấy chai dầu vô giúp tôi.

Lâm Chi nghe thế nên đi ra ngoài, cô hỏi mượn chai dầu gió của thư ký Hạnh rồi quay lại phòng của Dương Chấn Phong. Cô đi tới, đặt chai dầu lên bàn của anh ta: Dầu đây ông chủ!

Dương Chấn Phong nhíu mày, mắt lại đang nhắm: Cô qua đây thoa giúp tôi đi!

Lâm Chi cảm thấy hơi ngại, nhưng cô nghĩ mình chỉ giúp ông chủ mà thôi. Vậy nên, Lâm Chi đã không ngại nữa mà cầm lấy chai dầu đi qua phía bên kia chiếc bàn để giúp Dương Chấn Phong thoa dầu.

Lâm Chi mở nắp ra, xức chút dầu lên tay rồi thoa lên hai bên thùy trán của Dương Chấn Phong. Vừa thoa tay cô cũng vừa xoa xoa giúp Dương Chấn Phong mát xa thư giãn.

Mới sáng sớm mà ông chủ đã bị nhức đầu, có phải tối qua ông chủ ngủ muộn không?

Dương Chấn Phong mắt vẫn đang nhắm, anh cảm nhận bàn tay xoa của Lâm Chi thì rất dễ chịu: Nhức đầu không phải là do ngủ muộn mà là do bị chọc điên nhiều quá đấy!

Lâm Chi cười nhẹ: Chắc là do nhóm người lúc nãy ông chủ gọi lên rồi. Nhưng sức khỏe là quan trọng, ông chủ đừng quá tức giận quá mà sanh bệnh nhé!

Dương Chấn Phong mở mắt ra, Lâm Chi cũng chợt dừng lại. Cô nhích ra một bên, đứng yên lặng nhìn Dương Chấn Phong.

Làm gì mà tỏ ra sợ tôi dữ vậy?

Lâm Chi khẽ nói: Ông chủ nghĩ nhiều rồi, tôi đâu có sợ ông chủ.

Dương Chấn Phong chớp mắt: Đừng có gọi là ông chủ nữa, mà hãy gọi là Dương tổng. Từ ông chủ nghe hơi già quá so với tôi.

Lâm Chi ban đầu cũng cảm thấy vậy nhưng là do đồng nghiệp của cô cứ quen miệng gọi là thế nên cô cũng gọi theo vậy. Không ngờ ông chủ lại không thích gọi như thế.

Nếu tổng giám đốc không thích gọi là ông chủ thì tại sao không nhắc các bộ phận. Tôi thấy họ vẫn luôn gọi anh là ông chủ mà. Lâm Chi suy nghĩ định hỏi như vậy nhưng những gì cô nói ra lại khác đi.

Vâng, tôi sẽ gọi là Dương tổng!

Lâm Chi nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của Dương Chấn Phong nên thiết nghĩ mình không nên hỏi nhiều. Anh ta muốn ai gọi là Dương tổng thì người đó cứ gọi, người khác thì kệ họ vậy.

Hôm nay anh gọi tôi lên đây là có việc gì vậy ạ?

Lâm Chi hỏi đến thì Dương Chấn Phong mới sực nhớ ra, anh khừ giọng một cái rồi nói: Kêu cô lên đây là để hỏi saranghae sếp nghĩa là gì?

Lâm Chi ngại ngùng nói: Cái đó anh nhắn tin hỏi cũng được mà, đâu cần phải gọi tôi lên tận đây.

Dương Chấn Phong bình thản nói: Ý cô là tôi không có quyền gọi cô lên đây sao?

Lâm Chi liền trả lời: Không phải, ý tôi không phải như vậy.

Dương Chấn Phong cười: Không phải thì thôi. Giờ cô nói cho tôi nghe cái nghĩa của mấy chữ cô nhắn xem.

Lâm Chi vẻ mặt lộ rõ sự ngượng ngùng. Dương tổng cũng kỳ thật, chẳng lẽ mấy cái chữ đơn giản như vậy mà anh ấy cũng không biết sao.

Lâm Chi bậm môi một chút rồi thả, cô nói với giọng hơi nhỏ: Saranghae sếp nghĩa là love.

Dương Chấn Phong nâng lên hàng chân mày với một vẻ ngạc nhiên thì Lâm Chi liền nói thêm rằng: Love ở đây có thể hiểu là một sự yêu quý đối với sếp của mình, cám ơn sếp vì đã tặng lời chúc. Cái nghĩa sâu xa thì là như vậy! Lâm Chi gượng cười để che giấu sự bối rối của mình.

Dương Chấn Phong chau mày, nhẹ xoay xoay cái ghế: Nghĩ sâu xa thì là như vậy, thế còn nghĩ hơi gần thì câu đó có nghĩa là yêu sếp à?

Hả!? Lâm Chi đứng sựng, người như hóa đá giây lát. Sau đó cô vội xua xua tay: Không phải thế, tuyệt đối không phải. Theo tôi thấy Dương tổng lại đang suy nghĩ nhiều rồi. Lâm Chi vừa nói vừa cố gắng cười tươi làm như không có việc gì nhưng trong lòng thì cô đang ngượng chết đi được. Tổng giám đốc thật biết đùa quá đi mất.

Dương Chấn Phong co nắm tay, che lên miệng mà cười. Sau đó thì anh ta nói: Thôi được rồi, không phải thì thôi, cô cũng không cần phải lúng túng như vậy.

Lâm Chi cười cười: Tôi không có lúng túng gì đâu ạ.

Dương Chấn Phong nhìn xuống bàn làm việc, anh kéo học lấy ra một cuốn sách rồi đưa cho Lâm Chi: Cái này tặng cô.

Lâm Chi thắc mắc: Tại sao Dương tổng lại tặng tôi sách?

Dương Chấn Phong vui vẻ nói: Việc tôi muốn tặng nhân viên một thứ gì thì cũng cần có lý do sao?

Lâm Chi đương nhiên không hề có ý này, cô sắp thanh minh cho mình thì Dương Chấn Phong nói: Nhận lấy đi! Sách này tôi chỉ tặng cho những nhân viên có triển vọng mà thôi.

Dương Chấn Phong nói vậy nên Lâm Chi đã nhận lấy sách: Cám ơn Dương tổng!

Dương Chấn Phong cười nhẹ: Không có gì, coi như là quà 20/10 của cô đấy!

Lâm Chi chợt xao xuyến khi nghe sếp tổng nhắc đến quà 20/10.

Cô về làm việc được rồi!

Lâm Chi cúi chào Dương Chấn Phong rồi đi ra khỏi văn phòng của CEO. Cô ôm cuốn sách vào người mà bước đi. Cuốn sách này màu vàng và khá dày, Lâm Chi không biết mình có phải là nhân viên ưu ái đầu tiên được sếp tổng tặng sách hay không nhưng cảm xúc khi nhận cuốn sách này rất cảm động, nó còn là một món quà nữa. Món quà 20/10 của cô. Lâm Chi khẽ mỉm môi cười.