Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 8: A noãn, phải nhớ ta




Thời gian nửa năm không dài, nhưng cũng không ngắn, nữa năm kỳ hạn đã qua, Mộ Phong Việt mang theo đại đội nhân mã đến Mang sơn đón Mộ Lương.

“Xuống núi đi.” Hoa Liên Phong vuốt vuốt râu, nhìn Mộ Lương cười, bất quá thời gian nửa năm, đứa nhỏ này đã gần như tu luyện võ công lên tầng thứ bảy, chỉ cần cố gắn thêm chút nữa là có thể lên tầng thứ tám của võ học, hơn nữa hắn còn theo mình học tất cả các bản lĩnh của mình, đặc biệt là y thuật.

“Dạ.” Mộ Lương nhàn nhạt đáp, nhưng lại mắt không tự chủ liếc về phía A Noãn đứng kế bên, nhìn không thể nào rời đi được, hắn rất muốn đem nàng trở về cùng, nhưng hắn biết hắn bây giờ còn không có năng lực bảo vệ an toàn cho chính mình, nên hắn chỉ có thể nhẫn.

Hoa Trảm Lãng tròng mắt xoay chuyển, cười không thiện ý, “Mộ Lương a, có phải không hay không luyến tiếc Tuyết Tuyết a?” Nữa năm qua, hắn luôn thấy rõ, tình cảm của Mộ Lương đối với Tuyết Tuyết rất rõ ràng, đôi mắt luôn dịu dàng, lại chu đáo quan tâm kịp thời, mọi chuyện làm rất cần mẫn, cộng thêm thỉnh thoảng đùa giỡn bị đánh đến thê thảm, chậc chậc….

Bất quá Tuyết Tuyết tính tình cũng bớt lạnh nhạt, hơn nữa nàng chỉ là tiểu cô nương mới năm tuổi mà thôi, biết cái gì gọi là yêu a? Có thể đối với nàng tốt, nhưng để nàng lập tức yêu hắn đến chết đi sống lại, vậy thì rất khó!

“A Noãn, ta phải đi!” Mộ Lương như ngày thường kéo tay nhỏ của nàng, nhưng nụ cười lại mang theo chút khổ sở.

“Ừ.” Hoa Khấp Tuyết nhẹ nhàng đáp bày tỏ nàng đã biết.

“Ngươi đúng là không có một lương tâm, nhất định phải nhớ đến ta biết không?” Mộ Lương nhìn phản ứng của nàng, trong nhất thời không biết nên khóc hay nên cười, chỉ có thể bá đạo làm cho nàng phải nhớ kỹ hắn

“......”Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn hắn, cảm thấy hắn rất bá đạo.

Mộ Lương đối với tính cách lạnh như băng của nàng vừa yêu lại vừa hận, liền cắn chặt môi trừng mắt nhìn nàng, vốn nghĩ sẽ nghe nàng nói “Ta sẽ nhớ ngươi.”, nhưng đối tượng là cô gái này, thật sự rất khó xảy ra.

“Khụ khụ, Lương tiểu tử, thời gian không còn sớm, cha của ngươi đang chờ rất sốt ruột.” Hoa Liên Phong nhìn nhìn sắc trời, lên tiếng đánh gãy lời đối thoại của đôi tiểu uyên ương.

Mộ Lương khẽ gật đầu, nhưng không đi nửa bước, chỉ nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương trước mặt.

Hoa Liên Phong có chút bất đắc dĩ, suy nghĩ một chút liền quyết định cho tiểu tử này một cơ hội, “Về sau hàng năm, cho phép ngươi lên Mang sơn năm ngày.”

Mộ Lương nghe vậy, mặt liền vui mừng, quy củ của Mang sơn hắn biết, hắn một khi ra khỏi Mang sơn này, đó chính là không thể quay trở lại ( mặc dù hắn nhất định tìm được cách để lên đây), mà đệ tử của Mang sơn muốn xuống núi du ngoạn thì phải trên mười sáu tuổi, vậy là A Noãn này của hắn muốn xuống núi phải ở đây từ 5 tuổi đến mười 16 tuổi, còn phải mất mười một năm hắn không thể gặp nàng.

Mộ Lương cảm kích nhìn Hoa Liên Phong, hắn trước sau chỉ nhún nhúng vai, quy củ hắn có thể thay đổi được, còn những chuyện khác, tiểu tử này phải tự mình giải quyết .

“Lương Nhi….”

Đột nhiên, dưới chân núi truyền đến tiếng la của Mộ Phong Việt.

Mộ Lương mấp máy môi, nhẹ thở dài, quay về phía Hoa Liên Phong và Hoa Trảm Lãng nói tiếng hẹn gặp lại, rồi quay lại mắt nhìn chằm chằm Tiểu Tuyết đang đứng bên cạnh không hề phản ứng, cuối cùng tâm đầy kiên quyết, định buông tay của nàng trong nắm tay của hắn ra để rời đi.

Hoa Khấp Tuyết thấy hắn muốn rút tay về, theo bản năng nắm chặt nó lại.

Trong mắt Mộ Lương liền vui mừng, quay đầu vui vẻ nhìn nàng, “A Noãn sẽ nhớ ta có đúng không?”

Hoa Khấp Tuyết ngước nhìn ánh mắt vui mừng rạng rỡ của hắn, khẽ gật đầu, được rồi, nàng lại mềm lòng.

Mộ Lương thấy vậy, rất vui vẻ, sự ưu nhã thường ngày vứt bỏ, dùng sức ôm lấy Hoa Khấp Tuyết lên xoay thành vòng tròn, đến khi nàng chuẩn bị ra tay đánh hắn, liền xoay người rời đi.

“A Noãn, chờ ta…..”

Đợi khi bóng dáng hoàn toàn không thấy nữa, Hoa Trảm Lãng mới lặng lẽ đi đến bên cạnh Hoa Khấp Tuyết , làm bộ than thở, “Ai… chúng ta chăm sóc tiểu tử này nửa năm, sao mà hắn chỉ nhớ có mỗi mình ngươi? không có lương tâm đúng là đồ không lương tâm.”

Hoa Khấp Tuyết nhìn Mộ Lương đã đi, trong lòng có chút mất mác không giải thích được, liếc Hoa Trảm Lãng một cái, hừ lạnh, “Không phải bất cứ nam nhân nào, cũng đều thích nam nhân.”

Hoa Trảm Lãng mặt liền tối sầm, cắn môi nhìn Hoa Khấp Tuyết, lần thứ vô số muốn đem nha đầu này đánh đến người khác không nhận ra, nhưng hắn lại đánh không lại nàng.

Hoa Liên Phong nhìn Hoa Trảm Lãng trợn mắt, liền cười lớn, nắm cổ hắn lôi vào nhà, “Người đi rồi, chúng ta vẫn phải tiếp tục sống qua ngày, Tuyết nha đầu! Nấu cơm!”

Hoa Khấp Tuyết nhìn một mảng tuyết trắng trước mắt, thời gian sẽ vẫn trôi qua…..

Dưới chân Mang sơn.

“Lương Nhi!” Mộ Phong Việt kích động ôm Mộ Lương ở trước mặt, thanh âm phát ra không tự chủ có chút run run, tuy biết hắn nhất định sẽ bình an, nhưng khi gặp được, trong lòng vẫn kích động không thể khống chế được.

“Chúc mừng Ngũ Hoàng Tử bình an trở về!” Toàn bộ cấm vệ quân đều quỳ xuống đất.

“Miễn lễ.” Mộ Lương cười nhạt nhìn những người quỳ trên đất, lần nữa gặp lại họ, thật cảm giác đã qua mấy đời.

“Phụ Hoàng, nhi thần, đã trở lại.” Mộ Lương mỉm cười nhìn phụ hoàng của mình, trong lòng thật ấm áp, trong hoàng cung lạnh lùng kia, chỉ có phụ hoàng là thật tâm yêu thương hắn.

“Tốt, tốt, trở về là tốt rồi.” hốc mắt Mộ Phong Việt đều đỏ lên, không hề còn sự uy nghiêm của hoàng đế, lúc này hắn chân chính là một người cha già thấy nhi tử của mình trở về.

“Nửa năm không gặp, Vô Cực tiên sinh thật rất chiếu cố Lương nhi a….” nhìn thấy hắn toàn thân khí chất, so với trước càng ổn trọng hơn.

“Gió lớn, Phụ hoàng chúng ta vào trong xe thôi.” Mộ Lương kéo tay hắn đi, quay về phía xe ngựa đi đến.

Mộ Phong Việt vui vẻ gật đầu, đứa nhỏ, thật hiểu chuyện….

Xe ngựa bắt đầu khởi hành, Mộ Lương vén màng lên nhìn Mang sơn một lần nữa, trong đầu hắn bóng dáng màu trắng nhỏ bé hoàn toàn xâm chiếm đầu óc hắn., A Noãn….

Lúc đầu Mộ Lương không phải phát sốt, mà là trúng độc, Mộ Phong Việt sau khi biết được rất giận dữ,sau khi phái người đi đều tra, chuyện này làm cho toàn bộ Mộ Quốc bị chấn động rất lớn, cuối cùng cũng tra ra ngươi đứng sau hạ thuốc chính là hoàng hậu, Hoàng đế tức giận, liền đem đày vào lãnh cung, phế bỏ thái tử Mộ Hi Đông, hoàng vị Thái tử hiện tại đang bỏ trống.

Mộ Lương đứng ở Liên Lương cung, nhìn hoa Thuỷ Tiên trên hồ, thản nhiên cười, nhưng trong trong con ngươi đen bong phát ra ánh sáng, Đại Hoàng huynh đã là thái tử, mà hoàng hậu còn muốn trừ khử hắn, cũng không sợ cố kỵ gì, chỉ sợ chuyện này, không đơn giản như vậy….

“Ngũ đệ, yến hội sắp bắt đầu, phụ hoàng kêu ta tới gọi ngươi.” bên bờ Liên Trì có thân người màu xanh nhạt chậm rãi đi vào, rất nhàn nhã tự tại, trong tay còn nắm một tiểu hài tử.

“Tứ ca.” Mộ Lương thu hồi ánh mắt, mỉm cười xoay người lại, “Cũng nên đi thôi.”

Mộ Phong Việt có năm người con, đại hoàng tử Mộ Hi Đông do hoàng hậu sinh, Nhị hoàng tử Mộ Tích Nam do Trần phi sinh, Tam hoàng tử Mộ Tích Tây là con của Dương phi, Tứ hoàng tử Mộ Tích Bắc là do Hiền Phi hạ sinh. Mộ Tích Tây ba năm trước đã tử trận ở sa trường, lưu lại một người con, gọi là Mộ Lê, giao cho Mộ Tích Bắc chiếu cố.

“Hoàng Thúc.” một âm thanh thanh thuý non nớt vang lên, Mộ Tích Bắt liền đưa đứa bé đang dắt cho Mộ Lương.

“Mộ Lê.” Mộ Lương ôm lấy người hắn, tiểu tử này tuy mới bốn tuổi, nhưng cũng rất nặng, không khỏi cười vui vẻ “Ngươi gần đây ăn hơi nhiều rồi nha.”

“Ha ha, ngươi không ở đây không ai quản được hắn.” Mộ Tích Bắc cười to.

“Tứ Hoàng Thúc!” Mộ Lê dung mạo đáng yêu, khuôn mặt mập mạp của hắn có thể vo thành một nắm, đối với lời nói của hắn rất bất mãn.

“Đi thôi, dạ tiệc gần bắt đầu, còn không đi, phụ hoàng sẽ sốt ruột.” Mộ Lương mỉm cười, ôm Mộ Lê đi về phía cung điện.

“Ta cảm thấy từ khi ngươi hồi cung thay đổi không ít.” Mộ Tích Bắc nhún nhún vai, nhìn bóng lưng của hắn, như suy nghĩ ra điều gì đó, “Có khí chất hơn người bình thường.”

Tiểu tử này bình thường cười nhưng không nóng không lạnh, xinh đẹp như tiểu oa nhi, nhưng sau khi từ Mang sơn trở về liền không giống như trước, hay là Mang sơn thật có linh khí, hắn sẽ phải đều tra lại coi sao.

“Thật không?” Mộ Lương đang đi liền dừng lại một chút, trong mắt hiện lên dịu dàng, trước kia hắn, không có mong muốn gì, tự nhiên đối với chuyện gì cũng không đổi ý, nhưng nay, hắn đã có đối tượng muốn bảo hộ….