Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 73: Ước hẹn Hoa Đào (một)[ thủ đả VIP]




Editor: thao1504

"Khụ khụ, tại sao còn hai ngày nữa mới tới cuộc tranh tài, thật là nhàm chán a......" Hoa Trảm Lãng lười biếng một bên ngồi uống trà, một bên than thở.

"Hỏa Nhi ở đây, tán ngẫu với ngươi mà ngươi còn vừa lòng?" Mộ Lương cười như không cười nhìn hắn một cái, dùng đũa gắp thức ăn cho Hoa Khấp Tuyết đang ngồi ở bên cạnh, "A Noãn, mau ăn, một lát sẽ lạnh."

"Mộ Lương, ngươi đúng là không muốn người khác hạnh phúc, lúc nào cũng khích bác ly gián!" mặt  Hoa Trảm Lãng tối sầm, dien@dan@le@quy@don trừng mắt nhìn hắn một cái, ngay sau đó híp mắt nhìn Mộ Hỏa Nhi đang ở trong ngực, nếu nàng dám không tin ta...ta liền trừng phạt nàng.

"Bảo bảo, cha con thật hung dữ." Mộ Hỏa Nhi nhìn hắn, sau đó đáng thương nhìn xuống bụng của mình, nhẹ nhàng vuốt ve, giọng nói ra rất không buồn bã.

"Ta nào có?" trong nhất thời Hoa Trảm Lãng có chút dở khóc dở cười, bàn tay khẽ vuốt ve tay của nàng, bất đắc dĩ thở dài.

Mộ Hỏa Nhi hừ nhẹ một tiếng, đẩy bàn tay to của hắn ra.

"Mộ Lương, ta đi nghỉ ngơi." Hoa Khấp Tuyết mới vừa ăn một miếng cơm, mí mắt liền bắt đầu trùng xuống, ngáp một cái, lạnh nhạt nói.

"Lại mệt nữa hả?" Mộ Lương buông chén đũa xuống, lo lắng nhìn nàng, "Ăn thêm một chút thôi."

Hoa Khấp Tuyết lắc đầu một cái, hiện tại nàng rất buồn ngủ, cái gì cũng ăn không vô.

"Tiểu thư, ngài là bị làm sao thế?" khuôn mặt Lưu Nguyệt liền nóng nảy, "Hai ngày nay lúc nào cũng uể oải."

"Tiểu thư, ngài đang luyện công phu gì vậy, tại sao cả ngày đều uể oải?" Lưu Nguyệt rất buồn bực, ngày hôm qua lúc nàng lên lầu, vậy mà nàng lại nhìn thấy tiểu thư đang dựa vào cây cột ngủ say sưa, dọa nàng nhảy dựng.

"Ưmh, không có gì." Hoa Khấp Tuyết lười phải giải thích, lại ngáp một cái.

"Tiểu thư người đi nghỉ ngơi đi, Lưu Nguyệt chuẩn bị thức ăn khác cho người, chờ người tỉnh dậy liền có thể ăn." Lưu Nguyệt cũng không hỏi nhiều.

Hoa Khấp Tuyết khẽ nâng mí mắt lên nhìn một cái, sau đó gật đầu.

Mộ Lương thở dài, liền đứng dậy định ôm nàng lên lầu ngủ, lại bị một giọng nói làm cắt đứt động tác tiếp theo.

"Thánh vương, vương phi, đã lâu không gặp a." Phong Vụ Niên toàn thân cẩm bào đi vào, cười như không cười nhìn Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết.

"Hôm nay Thái tử tới, lại muốn gây chuyện gì nữa sao?" trong lòng Mộ Lương hiện tại chỉ lo lắng cho Hoa Khấp Tuyết, nên lười cùng hắn nói nhảm.

"Lúc này hoa đào ở Phong quốc đã nở hết, muốn mời Vương Gia ngày mai cùng đi ngắm hoa mà thôi." Phong Vụ Niên thu hồi cây quạt, nói ra mục đích của chuyến đi này.

"Loại chuyện nhỏ này, cũng có thể làm phiền thái tử tự mình đến, mặt mũi của Bổn vương thật là lớn." Mộ Lương hừ lạnh.

Phong Vụ Niên cười lạnh, "Không phải là do Bổn cung sợ Vương Gia không chịu nể mặt, không dám tới đó sao!"

"A Noãn, ta rất lâu không được ăn bánh hoa đào của nàng làm rồi, không bằng ngày mai, đi hái chút hoa đào đi?" Mộ Lương cười như không cười nhìn hắn một cái, ngược lại dịu dàng hỏi Hoa Khấp Tuyết.

"Ừ." Hoa Khấp Tuyết giương mắt nhìn hắn một chút, gật đầu.

Ánh mắt Phong Vụ Niên liền chuyển qua người của Hoa Khấp Tuyết, từ từ trở nên nóng rực, tay cầm cây quạt cũng nắm lại thật chặt, nhìn bộ dáng của nàng đối với yêu cầu cuả Mộ Lương ngàn ý đều  trăm thuận, liền trong tim dâng đầy cảm giác không cam lòng.

"Ngày mai Bổn vương sẽ đến nơi hẹn đúng giờ, vậy thái tử, hiện tại nên về được rồi." Mộ Lương cực kỳ khó chịu với ánh mắt của hắn nhìn A Noãn, hơi nghiêng người một chút, ngăn tầm mắt của hắn lại, giọng nói cũng lạnh hơn.

"Ha ha, Tuyết cô nương, ngày mai nhất định phải tới a, Bổn cung đã đặc biệt vì nàng mà chuẩn bị những món mỹ vị của Phong Quốc." Phong Vụ Niên lạnh lùng nhìn Mộ Lương một cái, rồi nhìn về phía Hoa Khắp Tuyết đang ở sau lưng hắn dịu dàng cười một tiếng, dứt lời, xoay người rời đi.

"Chậc chậc, đúng là tìm chết, dám đánh chủ ý lên hoàng thẩm." Mộ Hỏa Nhi thổn thức không dứt, liếc nhìn bộ mặt phát rét hoàng thúc, xoa xoa đôi bàn tay cánh tay, sau đó liền rụt vào trong người Hoa Trảm Lãng trong ngực rụt một cái, cảm thấy không khí hiện tại có chút lạnh.

"Ai yêu, Thánh vương vĩ đại của chúng ta dường như đang ghen nha." Hoa Trảm Lãng híp mắt cười nhạo báng.

Bạch Thánh Vũ cũng hơi híp mắt lại mà nhìn, cố gắn nén cười nhìn Mộ Lương, ho khan một cái, cho Hoa Trảm Lãng một ánh mắt ra hiệu, ý bảo hắn chớ nên nói nữa, hiện tại sợ là Mộ Lương đang khó chịu đến cực điểm rồi.

"Tuyết cô nương." Mộ Lương dịu dàng ôm lấy Hoa Khấp Tuyết mí mắt đang dính chặt lại, giọng nói càng thêm dịu dàng có thể chảy ra nước, "Nàng muốn nếm thử một chút đặc sản mà Phong thái tử vì nàng mà chuẩn bị không?" "Người nào muốn a." Hoa Khấp Tuyết khó khăn nhướng mắt lên,khó hiểu nhìn nam nhân đang rất dịu dàng cùng có chút ít âm dương quái khí trước mặt.

Mộ Lương hài lòng cười, cất bước đi lên lầu, phản ứng của A Noãn hắn thích, A Noãn làm như không thấy biểu hiện của Phong Vụ Niên hắn càng thích hơn, Phong Quốc thái tử? Cũng muốn cùng Mộ Lương hắn tranh? Nằm mơ!

"Lưu Nguyệt, một lát đi cho mua tiểu thư nhà người một chút đặc sản của Phong quốc này!"

Lưu Nguyệt nghe lời hắn gần như cắn răng nghiến lợi nói ra hai chữ "Đặc sản", có chút bất đắc dĩ vỗ trán, dien@dan@le@quy@don cho dù thần kinh của nàng có thô đi nữa, cũng nghe được mùi vị nồng nặc ghen tức  bên trong nha.

Chỗ mấy người khác ngồi nghe, che miệng cố gắng không để cho mình bật cười, khó khi được thấy Mộ Lương chân chính ăn dấm một lần, bộ dáng kia, thật là quá buồn cười đi!

"Ta đột nhiên cảm thấy Phong Vụ Niên này còn sống cũng không tệ lắm." Bạch Thánh Vũ thấy Mộ Lương đã lên lâu, cũng không che đậy, không có hình tượng chút nào mà cười to.

"Ha ha, ngươi có nhìn dáng vẻ âm dương quái khí kia của Mộ Lương không, còn Tuyết cô nương nữa, ha ha ha!" Hoa Trảm Lãng vỗ bàn, rước lấy ánh mắt quái dị của thực khách chung quanh.

Mộ Hỏa Nhi cũng thấy mất mặt, lập tức cầm tay hắn lôi lại, không để cho hắn đập bàn nữa.

"Các ngươi nói Vương Gia như vậy, là không đúng." Cảnh Duệ nhíu nhíu mày, rất nghiêm túc nói.

"Cảnh đại nhân, Vương Gia đã đi rồi, ngươi không phải cần phải nhịn khổ cực như vậy nữa." Trạch Linh buồn cười nhìn hắn.

"Vậy sao?" Cảnh Duệ nhíu mày, sao đó ôm chầm bả vai của Lưu Nguyệt, ánh mắt khẽ nghiêng nhìn lên hai bóng dáng màu tím ở trên lầu, trong mắt hiện lên ý cười.

"Đó là đương nhiên, ha ha ha ha!" Trạch Linh cười lớn.

"Mà ta, hình như còn chưa đi đến phòng mà." giọng nói của Mộ Lương buồn rười rượi từ trên lầu truyền xuống, mọi người cười rất vui vẻ ở bàn nháy mắt hóa đá, có chút hoảng sợ nhìn về phía trên lầu.

"Lưu Nguyệt, chúng ta đi mua đặc sản cho vương phi!" Cảnh Duệ mở cây quạt ra, nhàn nhã quạt, ôm Lưu Nguyệt nhàn nhã đi ra ngoài.

Lưu Nguyệt nhìn bộ dáng hả hê của người nào đó, khoé miệng không nhịn được mà  giựt giựt.

Mộ Lương an bày cho Hoa Khấp Tuyết xong, từ từ ngồi xuống ghế, gọi cây sáo bằng ngọc ra, hơi híp mắt lười biếng  nhìn nó cười, có một âm thanh liền vọng ra.

"Chủ tử, người muốn hỏi cái gì?" Liệp Tử bị hắn nhìn cảm thấy rất hoảng hốt, nhu nhu mở miệng.

"Hai ngày nay A Noãn càng ngày càng thích ngủ." Mộ Lương than nhẹ, trong mắt là không che giấu sự lo lắng.

"Cô nương có thể ngủ là chuyện tốt, bổ sung tốt thể lực, nếu không khi tu luyện pháp quyết còn lại thể lực sẽ cạn kiệt." Trên người Liệp Tử lóe lóe Tử Quang.

"Rất tốn sức sao?" Mộ Lương cau mày, "Sẽ gặp nguy hiểm sao?"

"Nguy hiểm là có, ta cùng với Khiêu Hồng sẽ dung hợp lại biến thành một không gian sẽ ngăn cản những người có đồ tới quấy nhiễu các ngài, còn những chuyện còn, ta cũng không biết, một khi hai người có một người phân tâm, sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ."

"Sẽ bị thương sao?" Mộ Lương sắc mặt chìm chìm.

"Sẽ không bị thương, chỉ là phải tu luyện lại  nữa là được rồi, nhưng các ngài chỉ có ba lần cơ hội, nếu ba lần đều thất bại, thì sẽ vĩnh viễn không thể luyện thành pháp quyết này!" giọng nói của Liệp Tử có chút nặng nề, nó biết chủ tử cùng cô nương kia rất cường đại, có tư cách làm chủ nhân của nó cùng Khiêu Hồng, nhưng pháp quyết này từ Khai Thiên Lập Địa tới nay, người luyện thành cũng không nhiều, nó cũng rất là lo lắng, nếu thật luyện thành, sau này chủ tử cùng cô nương kia khi đối mặt nguy hiểm, không nói tuyệt đối có thể thoát khốn, ít nhất này tỷ lệ lớn hơn rất nhiều.

"Ừ." Mộ Lương trầm ngâm nói, vung tay lên, thu hồi Liệp Tử, nhàn nhạt nhìn về phía người đang trên giường ngủ say, suy tư chốc lát, lại gọi Liệp Tử ra, bảo hắn làm thành kết giới trong căn phòng này, sau đó lại đặt cây sáo bằng ngọc ở bờ môi, tiếng tiêu du dương vang vọng ở bên trong phòng, kèm theo Huyễn Lực màu tím, chuyển vào trong cơ thể Hoa Khấp Tuyết, A Noãn dựa hết vào việc ngủ, sợ là không thể bổ sung nhiều  thể lực như vậy.

Chân mày của  Hoa Khấp Tuyết khẽ nhăn nhăn, sau đó lật người, rồi lại ngủ tiếp.

Phong Quốc ở trên biển, bốn mùa đều rất ấm áp, thời điểm hoa đào nở hoa cũng đẹp hơn so với trên đất liền rất nhiều,dien@dan@le@quy@don  mà đi về phía tây Phong Đô, thì có một chỗ gọi là Đào Hoa Lâm, hoa đào hoàn toàn nở rộ, đẹp không sao tả xiết.

"Ha ha, Trảm Lãng, nơi này thật là đẹp." Mộ Hỏa Nhi xoay hay vòng ở dưới tàn hoa dang rơi, cười rất vui vẻ.

"Thích là được rồi." Hoa Trảm Lãng cưng chiều cười cười, ôm nàng trở lại, khẽ điểm nhẹ lên cái mũi của nàng, "Chớ lộn xộn, không sẽ làm động Thai Khí."

"Bảo bảo của chàng, làm gì mà yếu ớt như vậy!" Mộ Hỏa Nhi không thuận theo khẽ cong cong môi, nhưng hào quang từ mẫu trên mặt cũng không hề che giấu.

Hoa Trảm Lãng thấy vậy, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác lo lắng, chờ đến khi đứa bé được sanh ra, có phải Hỏa Nhi sẽ lạnh nhạt với hắn hay không? Mà sự thật chứng minh, Hoa Trảm Lãng ở phương diện này, đã dự báo đoán đúng.

Lần đầu tiên Lưu Nguyệt thấy  phong cảnh đẹp như vậy, trong mắt đầy hưng phấn, lôi kéo Cảnh Duệ chạy đông một chút, tây đi một chút, vui vẻ thể diễn tả được, Cảnh Duệ bất đắc dĩ đi theo nàng, không ngờ rằng nàng lại có thể thích hoa đào này như vậy.

Suy nghĩ của Bạch Thánh Vũ cùng Trạch Linh cùng Cảnh Duệ là giống nhau, chỉ cảm thấy trước mắt một mảng màu hồng có thể làm choáng người mà thôi, thật không biết Phong Vụ Niên nghĩ cái gì, một nam nhân lại tới nơi này!

Mộ Lương ôm Hoa Khấp Tuyết đi ở phía sau bọn họ, nhíu mày nhìn cảnh đẹp chung quanh một chút, cảm thấy rất vô nghĩa nên bĩu môi, thuận tay bẻ một đóa hoa đào, cắm ở trên lọn tóc của Hoa Khấp Tuyết,dien@dan@le@quy@don  cười híp mắt nhìn nàng, chợt cảm thấy trong tâm khẽ run lên, "Hoa này nhìn cũng tương tối đẹp."

Khoé môi của Hoa Khấp Tuyết giật giật, đang muốn nói chuyện, lại nghe Khiêu Hồng hừ nhẹ một tiếng, đá văng hoa đào ra.

Trên búi tóc của Chủ tử, chỉ có thể có ta!

Tay của Mộ Lương con chưa thu về liền cứng đờ, lạnh lùng nhìn Khiêu Hồng Nhất, khóe miệng giật giật.

Hoa Khấp Tuyết hình như là đã sớm quen thói bá đạo của nó, nhịn xuống kích động, kéo tay Mộ Lương, tiếp tục đi về phía trước.

"Mộ Lương, khi nào thì chúng ta có thể đi trở về?" So với chuyện nhìn hoa đào này, nàng tình nguyện nhìn Tuyết Trắng của Mang sơn.

"Tại sao muốn trở về? Tuyết cô nương a, nàng cũng không sợ làm uổng phí tâm ý của thái tử người ta sao?" Mộ Lương bĩu môi, âm dương quái khí nói.

Hoa Khấp Tuyết liếc hắn một cái, tay nhỏ bé mở ra,  đẩy bàn tay hắn ra chỗ khác, hừ nhẹ một tiếng đi về phía trước, cùng nam nhân đang để tâm vào chuyện vụn vặt nói chuyện, không phải là lựa chọn sáng suốt.

"Đến nơi hẹn rồi liền muốn hất ta ra sao?" Mộ Lương giọng nói càng thêm chua, hừ hừ  hai tiếng, kéo nàng vào trong ngực.

"Bình thường lại một chút." Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn bộ dáng đầy dấm chua của hắn, trong mắt hiện lên ý cười.

Mộ Lương nguy hiểm híp mắt, "Ta có gì không bình thường? Hả?"

"Hoa đào ở đây không tệ." Hoa Khấp Tuyết ngáp một cái, quay đầu nhìn về phía nơi xa.

“Không được nói sang chuyện khác! Nếu không một lát nữa ta sẽ chém hết toàn bộ cây đào nơi này." Mộ Lương hừ lạnh, quay khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng qua, sắc mặt rất thúi.

Hoa Khấp Tuyết trợn mắt lên, đột nhiên nhàn nhạt cười một tiếng, "Mộ Lương, tại sao chàng lại cảm thấy chém mấy gốc cây là có thể lấy ra uy hiếp lấy được ta?"

Mộ Lương nghe vậy, khóe miệng không ngừng được co quắp.

"Vương Gia, ngài cũng được mời tới ngắm hoa sao." Trịnh Loan không biết từ đâu cũng tới, đi về phía đám người Mộ Lương gật đầu một cái.

"Đức vương." Mộ Lương mỉm cười, mời người của Mộ quốc, thì đương nhiên cũng sẽ mời cả người của Tước Quốc.

"Vương phi!" Vương Tước Nhi từ sau lưng Trịnh Loan chui ra, cười híp mắt chào hỏi cùng Hoa Khấp Tuyết.

Hoa Khấp Tuyết không nói gì, chỉ gật đầu với nàng một cái.

Vương Tước Nhi ngẩn người, gãi gãi đầu, sao đó ngây ngô cười khúc khích, nếu là lúc trước, nàng chắc chắn cảm thấy nữ nhân này không biết phải trái, nhưng nàng kể từ khi biết nàng là Thánh vương phi, dien@dan@le@quy@don ngược lại cảm thấy thụ sủng nhược kinh, phải biết, Thánh vương phi này nổi tiếng rất lạnh lùng, nguyện ý gật đầu với nàng một cái, đây chính là vinh hạnh của nàng rồi.

"Tước Nhi?" Trịnh Loan quay đầu lại nhìn Vương Tước Nhi đang cười khúc khích, khẽ mỉm cười, có chút bất đắc dĩ.

"Khụ khụ, Loan ca ca chúng ta đi đến phía trước xem một chút đi!" Vương Tước Nhi lúng túng nhìn Hoa Khấp Tuyết một cái, chạy về phía trước, chạy đi cũng không nhìn Trịnh Loan.

Trịnh Loan nhìn theo bóng lưng nàng, nhíu nhíu mày, gần đây thái độ của nha đầu này đối với chính mình, hình như có chút kỳ quái.

Mộ Lương nhàn nhạt nhìn hắn một cái, hình như suy nghĩ đến dều gì sau đó khẽ mỉm cười, kéo tay Hoa Khấp Tuyết đi về phía trước.

Trịnh Loan thấy người xung quanh đều đi rồi, ngẩn người, sau đó cũng đi theo.

"Tất cả mọi người đều đã tới." Phong Vụ Niên từ phía sau một thân cây đi ra, nhàn nhạt cười, lướt nhìn mọi người, tầm mắt dừng lại ở trên người Hoa Khấp Tuyết, nụ cười càng trở nên dịu dàng hơn, "Tuyết.... "

"Thái tử." Mộ Lương cười lạnh cắt đứt câu nói "Tuyết cô nương" của hắn, tay ôm Hoa Khấp Tuyết càng nắm lại thật chặt.

"Ha ha, Thánh vương, Đức vương, ngồi xuống nói chuyện đi, Bổn cung đã chuẩn bị không ít mỹ vị của Phong Quốc." Phong Vụ Niên cười nhưkhông cười nhìn hắn một cái, hơi nghiêng người.

"Vậy sao? Bổn vương có chút mong đợi." Trịnh Loan thấy ánh mắt của Phong Vụ Niên nhìn Hoa Khấp Tuyết, trong bụng sáng tỏ, nhưng trên mặt lại bất động thanh sắc, cười cười, dẫn theo Vương Tước Nhi đi tới phía trước ngồi xuống.

Vương Tước Nhi nhìn Phong Vụ Niên vẫn đang nhìn chằm chằm vào Hoa Khấp Tuyết, nhíu nhíu mày, muốn nói cái gì, lại thấy Trịnh Loan khẽ lắc lắc đầu, mấp máy môi, nhịn lại lời sắp nói ra.

"Thánh vương, các người cũng ngồi đi." Phong Vụ Niên nhíu mày, tự mình ngồi xuống trước, ngước mắt nhìn mọi người.

Mộ Lương cười một tiếng, lạnh nhạt nhìn thẳng hắn, ôm lấy Hoa Khấp Tuyết ngồi xuống, làm như vô ý lấy cành hoa đào trên búi tóc của Hoa Khấp Tuyết xuống.

Hình như Hoa Khấp Tuyết lại cảm thấy mệt mỏi, khẽ nhắm mắt, hơi nhích vào trong ngực Mộ Lương.

Cảnh hai người thân mật đều ở trong mắt của Phong Vụ Niên, làm cho hình tượng ôn hoà mà hắn duy trì nửa ngày thiếu chút nữa tan vỡ, hít một hơi thật sâu, mới đè xuống không cam lòng trong lòng, dịu dàng cười nhìn Hoa Khấp Tuyết, "Bổn cung sớm nghe nói chuyện dien@dan@le@quy@don Thánh vương phi đối với thức ăn ngon cảm thấy rất hứng thú, hôm nay không ngại nếm thử một chút thức ăn Bổn cung chuẩn bị cho các ngươi.”

"Đa tạ." Hoa Khấp Tuyết đối với sự dịu dàng của hắn không có phản ứng gì, chỉ là theo lễ phép, nhàn nhạt nhìn hắn một cái.

Phong Vụ Niên không ngờ nàng lại không cho hắn mặt mũi như vậy, nụ cười có chút cứng ngắc.

Trong lúc nhất thời, trong rừng hoa đào trở nên rất an tĩnh, Mộ Lương cười như không cười nhìn ở phương xa, một tay khẽ vuốt vuốt đầu Hoa Khấp Tuyết, Hoa Khấp Tuyết yên tĩnh dựa vào trong ngực hắn, hưởng thụ một chút gió phất bay qua mặt rất mát mẻ, có chút buồn ngủ.

Mộ Hỏa Nhi thấy mình hoàng thẩm đối với chuyện Phong Vụ Niên lấy lòng một chút phản ứng cũng không có, chỉ cảm thấy buồn cười,dien@dan@le@quy@don nhưng lại không tiện bật cười, chỉ có thể tựa đầu vào trong ngực Hoa Trảm Lãng.

Hoa Trảm Lãng vỗ nhè nhẹ lưng của nàng, nhíu nhíu mày, Hỏa Nhi phải nghẹn cười như vậy, có không tốt cho thân thể hay không?

"Thái tử, bánh ngọt ngài phân phó nô tài chuẩn bị đã chuẩn bị xong, có bưng lên bây giờ hay không ạ?" gia đinh của Phủ thái tử dò hỏi.

"Mang lên thôi." Phong Vụ Niên mím môi, gật đầu một cái.

"Dạ."

Không lâu sau, mười mấy tỳ nữ trình bánh ngọt tinh sảo lên, mùi thơm bay bốn phía.

"Ha ha, đây là bánh ngọt là dùng hoa đào nơi này chế thành, vị Mỹ Hương ngọt, chư vị nếm thử một chút." Phong Vụ Niên dẫn đầu cầm một khối bánh ngọt lên, bỏ vào trong miệng.

"Ừ, ăn ngon!" dù sao Vương Tước Nhi tâm tính cũng còn là con nít, nhìn Phong Vụ Niên ăn, cũng không kịp chờ liền nếm thử một miếng.

Phong Vụ Niên thấy phản ứng này của nàng, trong mắt liền hiện lên tự hào.

Trịnh Loan cười cười, "Tính Tước Nhi còn trẻ con, không hiểu chuyện, có chỗ thất lễ, kính xin thái tử tha lỗi." Dứt lời, cũng lấy một khối bánh ngọt đưa vào trong miệng, quả nhiên vị rất ngon.

"Đâu có đâu có, Vương cô nương hồn nhiên chân thật, làm sao Bổn cung có thể trách nàng." Phong Vụ Niên cười cười, đột nhiên nhìn về phía Hoa Khấp Tuyết, "Thánh vương phi cảm thấy, như thế nào?"

"Cũng tạm" Hoa Khấp Tuyết mấp máy môi, uống xong một ngụm trà, mùi vị trong miệng liền hòa tan, sau đó cầm nửa khối bánh ngọt trong tay đưa vào trong miệng Mộ Lương, liền không hề nữa cầm.

Bánh Hoa đào này ngon miệng thì ngon miệng, nhưng lại làm mất mùi vị tươi mới, có vẻ có chút cổ xưa, đối với người khác mà nói cũng coi là mỹ vị, nhưng đối với người kén ăn như Hoa Khấp Tuyết mà nói, lại có chút không vào miệng được.

"Ha ha, vậy sao, đây là do đầu bếp có danh tiếng ở Phong Quốc làm, xem ra miệng của Thánh vương phi, rất kén a." dien@dan@le@quy@don Phong Vụ Niên vốn định áp dụng chính sách dụ dỗ, làm cho Hoa Khấp Tuyết có cái nhìn tốt với bản thân, nhưng nữ nhân này thật sự là không nể mặt, khuôn mặt tươi cười của hắn cũng có chút cứng lại.

"Bổn vương rất thích dáng vẻ kén ăn vương phi a." đột nhiên Mộ Lương nhàn nhạt mở miệng, giọng nói kia rất là tùy ý, lại thể hiện rõ sự cưng chiều.

"Vương Gia thật là sủng ái vương phi." nụ cười của Phong Vụ Niên sâu hơn, nhưng nụ cười kia cũng không đạt tới đáy mắt.

"Giai nhân như vậy, làm sao Thánh vương dám không nâng ở lòng bàn tay?" Trịnh Loan đột nhiên mở miệng, nụ cười vẫn không nóng không lạnh như cũ, ánh mắt nhìn về phía Hoa Khấp Tuyết thuần túy là tán thưởng.

"Đức vương quá khen rồi." Hoa Khấp Tuyết ngồi thẳng một chút, nhàn nhạt nhìn hắn một cái.

"Nào có quá khen, dáng vẻ của hoàng thẩm không chỉ đẹp mà ảo thuật còn cao cường, còn tài nấu nướng kia của người cũng là giỏi nhất, nếu là một nam nhân, ta cũng sẽ yêu dien@dan@le@quy@don thích hoàng thẩm như vậy, hoàng thúc cưới hoàng thẩm, thật là kiếm lợi lớn." Mộ Hỏa Nhi ngồi thẳng người, cười như không cười, trong mắt phượng thở dài nói.

"Bổn vương, đúng là kiếm lợi lớn." Mộ Lương lười biếng cười nói.

"Thánh vương vốn là Nhân Trung Chi Long, cùng vương phi vừa đúng xứng đôi, làm sao lại nói như vậy được."  Phong Vụ Niên dựa vào thành ghế, lời nói kia nghe vào, thiệt giả khó phân.

"A?" Mộ Lương kinh ngạc nhíu mày, "Được Phong thái tử tán thưởng, Bổn vương thật đúng là thụ sủng nhược kinh đâu." Phong Vụ Niên muốn diễn, vậy Mộ Lương hắn liền theo cùng.

"Vương Gia thật đúng là khách khí, lời Bổn cung nói, đều là sự thật." Phong Vụ Niên cũng cười, cũng nhìn thẳng vào mắt Mộ Lương, trong mắt hai người nỗi đầy bão chỉ có chính bọn hắn mới rõ ràng.

"Phong thái tử cũng trưởng thành rồi, sao còn chưa cưới vợ?" Nãy giờ vẫn an tĩnh xem trò vui Bạch Thánh Vũ giống như vô ý mà cười hỏi.

"Cái này chẳng phải do Lão Thiên gia là bất công sao, không ban một cô nương như Thánh vương phi đến bên cạnh bản cung." Hạ