Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 70-5: Tiến về phong quốc (5)




Editor: Mộc Du

"Chúng ta, nướng thịt thôi." Cảnh Duệ sững sờ, từ từ buông Lưu Nguyệt đang ôm trong tay ra, mắt không biểu cảm mà đi đến trước đống lửa ngồi xuống, từ bên hông rút ra chủy thủ, cúi đầu, đem thịt rắn chia làm một đoạn một đoạn, không ai thấy được khóe miệng hắn đang cười ngây ngô.

Lưu Nguyệt sờ sờ mặt của mình, một mảnh nóng ran.

"Linh Xà này, đều là theo bầy, không thể nào chỉ có một con." Hoa Trảm Lãng nói ra suy nghĩ, cùng Mộ Lương một dạng, đem Mộ Hỏa Nhân ôm ở trên đùi, tránh cho nàng cảm lạnh.

"Dò đường." Hoa Khóc Tuyết thản nhiên nhìn phía xa.

"Xem ra, Phong Quốc đã bắt đầu có động tác rồi." Bạch Thánh Vũ như có điều suy nghĩ cười cười: "Những người này, chẳng lẽ đều đem trụ cột của Mộ Quốc quên đi?"

Dứt lời, liền nhìn về phía Mộ Lương.

"Thiên hạ không loạn, ta với A Noãn làm thế nào mà có phần đại lễ tặng cho Mộ Lê." Mộ Lương châm chọc cười một tiếng.

"Trong lúc diễn ra cuộc so tài tranh bá, Tước Quốc cùng Phong Quốc sẽ có động tĩnh." Hoa Khóc Tuyết suy nghĩ một chút, nói.

"Vậy thì như thế nào." Giọng nói của Mộ Lương rất bá đạo, hắn cũng khôngcần thiết phải sợ hãi.

Bạch Thánh Vũ lật miếng thịt rắn nướng trong tay, nghe lời kia của Mộ Lương, sắc mặt liền thay đổi:  "Đúng vậy a, Lão nhân gia ngươi ngược lại nói thật nhẹ nhàng, người lỗ vốn chính là ta!"

"Bạch Thánh Vũ, cuộc trao đổi này, ngươi sẽ không phải chịu thua thiệt." Mộ Lương hừ lạnh một tiếng: "Ngươi tài trợ cho quân đội Mộ Quốc đầy đủ lương thảo, chờ toàn bộ mảnh đất Vân Nam đều là của họ Mộ thì Bạch gia ngươi còn sợ không kiếm được tiền sao?"

"Đây chính là khẩu vị của gian thương, có lấp cũng không đầy." Hoa Trảm Lãng nhíu mày, cười nhạo một tiếng, đưa thịt rắn trong tay hướng đến khóe miệng Mộ Hỏa Nhân buông lỏng một chút.

Mộ Hỏa Nhân ghê tởm hất mặt.

"Nha đầu ngốc, không ăn về sau gặp lại nó, sẽ rất nguy hiểm." Hoa Trảm Lãng thở dài, thừa dịp nàng há miệng tính nói chuyện, liền bỏ vào trong miệng nàng một miếng thịt.

Mộ Hỏa Nhân nuốt đi vào, nhìn nét mặt nàng như là ăn phải đại tiện (phân).

"Ta Bạch Thánh Vũ chính là ánh mắt thiển cận, không thể nhìn xa, theo hiện tại mà nói, ta rất thua thiệt!" Bạch Thánh Vũ hung hăng cắn một miếng thịt, trên khuôn mặt tuấn mỹ đều là kìm nén uất ức.

"Còn dài dòng nữa, ngày mai ta sẽ thu làm của riêng tất cả tài sản của Bạch gia, xa hay gần ngươi cũng không cần nhìn nữa." Hoa Khóc Tuyết lạnh lùng nhìn hắn.

Bạch Thánh Vũ có chút không chịu nổi ánh mắt lạnh lẽo của nàng, không bao lâu liền bị đánh cho tơi bời, nhận thua.

Mộ Lương thấy vậy, ánh mắt nhìn Hoa Khóc Tuyết tất cả đều là cưng chiều, A Noãn của hắn thật ngoan, thật là đáng yêu.

"Cho nên a, có người, thích cứng không thích mềm." Cảnh Duệ cũng không quên mới vừa rồi Bạch Thánh Vũ nhạo báng mình.

Bạch Thánh Vũ thấy đến Cảnh Duệ cũng dám nhạo báng hắn, lập tức cười đến giống như một con hồ ly nói: "Đúng, ta không ăn mềm, lại có người còn không được ăn, nhiều lắm cũng chỉ được ôm, sờ sờ ‘mềm’ này thôi."

"Ngươi!" Cảnh Duệ mặt tối sầm.

Lưu Nguyệt bình thường đầu óc không nhanh nhạy nhưng lúc này lại vô cùng nhạy bén hiểu rõ ẩn ý bên trong lời nói của Bạch Thánh Vũ, trong nháy mắt gương mặt đỏ lên, giương mắt nhìn Cảnh Duệ liếc mắt một cái.

Hoa Khóc Tuyết nhìn thịt rắn trong tay Lưu Nguyệt sắp bị nướng cháy, trong mắt xẹt qua ý cười: "Lưu Nguyệt, chú ý đến độ lửa."

"Tiểu thư, cái gì độ lửa?" Lưu Nguyệt nghi ngờ nhìn về phía Hoa Khóc Tuyết, đột nhiên cảm thấy đầu ngón tay như bị phỏng, "A" một tiếng liền muốn ném thịt rắn trong tay xuống.

"Nướng đồ mà cũng không cẩn thận như thế, thật là đần!" Cảnh Duệ đoạt lấy thịt rắn trong tay nàng, tức giận khiển trách.

"Đúng vậy, ta chính là đần, sư phụ người có đồ nhi như ta đây thật là đáng thương nhé!" Lưu Nguyệt nghe Cảnh Duệ nói nàng đần liền tức giận, lập tức mỉa mai lại.

"Đã nói không được gọi ta là sư phụ!" Cảnh Duệ vừa nghe nàng gọi mình là sư phụ, thiếu chút nữa giận đến hộc máu.

"Vậy muốn ta gọi ngươi cái gì, ngươi không phải chính là sư phụ của ta sao!" Lưu Nguyệt hừ lạnh.

"Ta không phải sư phụ ngươi!" Cảnh Duệ cắn răng.

"Vậy ngươi là cái gì của ta!"

"Ta là nam nhân của ngươi!"

......

Cảnh Duệ sửng sốt, Lưu Nguyệt cũng sửng sốt còn những người khác thì cười.

Hoa Khóc Tuyết không biết từ lúc nào ra khỏi ngực của Mộ Lương, cầm lấy thịt rắn trên tay Cảnh Duệ, cười như không cười nhìn về phía Mộ Lương: "Mộ Lương, muốn ăn ngon thì tới xe ngựa lấy cái túi màu vàng kia ra cho ta đi."

Mộ Lương chậm rãi đứng dậy, thong thả ung dung phủi phủi y phục, hướng trên xe ngựa tung một trưởng, một bao màu vàng rơi vào trong tay:" A Noãn, nàng thật coi ta là nô dịch."

Hoa Khóc Tuyết bất đắc dĩ nhún nhún vai:"Không có biện pháp a, nô tì của ta chắc là đang ngây người ra."

Dứt lời, ánh mắt của mọi người lần nữa lại nhìn tới Cảnh Duệ và Lưu Nguyệtcứ ngơ ngác nhìn nhau cười lớn.

Lưu Nguyệt mặt đỏ lên, nhấc váy, liền hướng trong rừng loạng choạng chạy đi.

"Nàng chạy chậm một chút, không thì té bây giờ!" Cảnh Duệ cũng phục hồi tinh thần, chạy theo nàng, lại thấy nàng chạy càng nhanh hơn.

"Ta còn đang suy nghĩ tên ngốc Cảnh Duệ đó sẽ thổ lộ như thế nào, không ngờ là như vậy 囧...... Ha ha ha!" Bạch Thánh Vũ ôm bụng cười lăn lộn, khóe mắt cũng cười ra nước mắt, bọn họ đều là đi theo Mộ Lương cùng nhau lớn lên, tính tình Cảnh Duệ này khô khan ngu ngơ, hắn còn từng lo lắng cho hắn sau này không lấy được nương tử nhưng bây giờ xem ra là không cần phải lo lắng những thứ này nữa.

Hoa Khóc Tuyết không lên tiếng, chỉ là ngồi chồm hổm xuống, mở cái túi kia ra, lấy nguyên liệu bên trong ra, bụng lại một trận đau đớn, nàng chỉ là nhíu nhíu mày, cũng không có phản ứng khác.

Mộ Lương lại phát hiện biểu tình của nàng biến hóa, híp híp mắt, bế nàng lên, "Nàng đi nghỉ ngơi đi để ta làm."

"Chàng làm?" Hoa Khóc Tuyết nhíu mày.

Mộ Lương nhìn thấy vẻ mặt không tin tưởng của nàng thì tức tối: "Ta làm thì làm sao!" Dứt lời liền đoạt lấy mấy thứ trong tay nàng, đem nguyên liệu đổ lên trên thịt, liền bắt đầu nướng.

Mộ Hỏa Nhân trợn mắt há mồm nhìn "Hiền huệ" Hoàng thúc, đại nhân gia này mười ngón tay cũng không dính chút nước......

"Trảm Lãng, Hoàng thúc, là đang diễn tuồng nào vậy?"

"Thánh vương cưng chiều thê." Hoa Trảm Lãng sờ sờ cằm, tà khí cười một tiếng.

Hoa Khóc Tuyết nhìn dáng vẻ hắn chân tay vụng về, muốn đi giúp một tay, lại bị hắn trừng mắt liếc, không khỏi cảm thấy buồn cười.

"Vương gia, Cảnh Duệ hắn mới vừa....." Trạch Linh trở lại giơ lên hai con thỏ, nhìn thấy Mộ Lương đang nướng thịt, miệng há to, ngây người ra hai con thỏ trong tay thừa cơ chạy trốn.

"Thu hồi cái nét mặt này của ngươi." Mộ Lương lạnh lùng liếc nhìn hắn, đưa tay bắt thỏ trở lại, đem thịt rắn trong tay đưa cho Hoa Khóc Tuyết: "Đây."

Hoa Khóc Tuyết mím môi liếc nhìn miếng thịt rắn có chút thảm thương đến không nỡ nhìn nhưng vẫn là nhận lấy, đặt ở trong miệng, mặc dù là rất mặn nhưng trong mắt lại nổi lên nét cười.

Mộ Lương làm sạch hai con thỏ, thấy ánh mắt mọi người còn đặt ở trên người mình, sắc mặt có chút đen, hắn nhớ là mình cũng không phải là được nuông chiều từ bé, tại sao chỉ là nướng thịt thì họ liền kinh ngạc đến như vậy.

"Mộ Lương, chàng nướng, ta ướp gia vị." Hoa Khóc Tuyết đứng ở bên cạnh hắn, trộn nguyên liệu.

"Tốt." Mộ Lương dịu dàng cười một tiếng, đem thỏ gác ở trên lửa, bắt đầu nướng, ngón tay thon dài linh hoạt chuyển động cây nướng trong tay, dầu mỡ từ thịt chảy ra bóng bẩy nhìn rất ngon.

Bạch Thánh Vũ cùng Trạch Linh đều tới ngồi bên chỗ Hoa Trảm Lãng, mặt đối mặt nhìn phu thê bọn họ loay hoay nướng thịt thỏ, dưới ánh lửa chiếu rọi, hết sức hài hòa.

"Ta cảm thấy được, Tuyết Tuyết thay đổi rất nhiều." Mộ Hỏa Nhân tựa ở trong lòng Hoa Trảm Lãng, nhìn Mộ Lương yên lặng hỗ trợ Hoa Khóc Tuyết, thản nhiên nói.

"Ta nhớ còn nhớ rõ, lúc Vương phi đánh rớt chúng ta từ không trung, trong xương đều là lạnh lẽo, nhưng bây giờ...... Ấm áp rất nhiều." Trạch Linh nhớ tới ban đầu ánh mắt lạnh lùng của Vương phi nhìn bọn hắn, hiện tại nhớ lại trong xương vẫn còn phát rét.

"Các ngươi là chưa từng thấy qua cứ hàng năm Mộ Lương sẽ lên mang sơn một lần, cái dáng vẻ ân tình dành cho Tuyết Tuyết kia, bây giờ nhớ lại ta còn không thể tin được, hắn là người kiêu ngạo từ trong xương cốt nhưng ở trước mặt Tuyết Tuyết, sợ là sự kiêu ngạo đó tan biến không còn lại chút nào." Hoa Trảm Lãng cũng có chút cảm khái, hai tay nắm thật chặt, hắn luôn rất hâm mộ Mộ Lương có được một nữ nhân để mình nguyện ý bỏ ra tất cả, nhưng mà hiện tại hắn cũng đã có được Hỏa Nhân.

"Cũng may, nữ nhân này không có quen với Bạch Nhãn Lang, bằng không người  huynh đệ này của ta sẽ rất thảm." Bạch Thánh Vũ cười nhạo một tiếng, đột nhiên vỗ vỗ bả vai Trạch Linh.

"Ngươi làm gì đấy?" Trạch Linh cau mày nhìn hắn.

"Trạch Linh, suốt hành trình này ngươi và ta phải nên thân thiết với nhau, ngươi nhìn những người này đi, ai mà không có bạn, chỉ có hai ta là lẻ loi hiu quạnh......"

"Cách ta xa một chút." Trạch Linh bày ra vẻ mặt chán ghét tránh xa hắn một chút.

Bạch Thánh Vũ đứng tại chỗ khóe miệng co giật.

"Ăn ngon không?" Mộ Lương thản nhiên cười, nhìn Hoa Khóc Tuyết đem thịt thỏ bỏ vào trong miệng, trong mắt là khẩn trương không dễ dàng phát giác, đây là lần đầu tiên hắn nướng đồ, không biết A Noãn có thích hay không.

"Ừm." Hoa Khóc Tuyết hạ tầm mắt, gật đầu một cái, che đi ý cười ở trong mắt.

Mộ Lương thấy khóe miệng nàng dính đồ ăn, định đưa tay lau cho nàng, lại nhớ tới trên tay đều là mỡ đông, ở nửa chừng thì dừng lại đang muốn thu tay, lại không nghĩ rằng Hoa Khóc Tuyết đột nhiên vươn tay ra bắt lấy tay hắn đang muốn thu về.

Sau đó, đầu của nàng nâng lên một chút, ở góc độ chỉ có Mộ Lương thấy được, liếm đồ ăn nơi khóe miệng, nâng lên nụ cười tà khí......

Mộ Lương ngơ ngác nhìn hết tất cả, ngay sau đó, chậm rãi cong lên khóe miệng, hơn nữa càng lúc càng mở rộng, trong tròng mắt đen là vui vẻ thuần túy.

"Thì ra là, A Noãn vẫn chưa quên."

Hoa Khóc Tuyết ngẩng đầu lên, đã thu lại nụ cười, khôi phục vẻ lạnh nhạt trước sau như một, nhìn hắn cười chúm chím mắt, con ngươi trong suốt cũng nhiễm ý cười.

"Muốn quên a...... Nhưng là, không quên được."

Nếu như quên thì làm sao có thể có ngày hôm nay.