Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 36: Ra oai phủ đầu




Đông Phương Vũ không thể tin nhìn nữ tử áo trắng ở trong lòng Mộ Lương, mặc dù thân mình ở trong lòng Mộ Lương nhưng dáng vẻ kia vẫn là lạnh nhạt tự nhiên như cũ, cứ như động tác này đã sớm là thói quen. Chỉ là khuôn mặt này rõ ràng rất bình thường nhưng đứng ở bên cạnh Mộ Lương cũng không phải là bị lưu mờ.

Trực giác của nữ nhân nói cho nàng biết, nữ nhân này sẽ là tình địch lớn nhất của nàng!

“Công chúa.” Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn nàng một cái, thái độ không kiêu ngạo không tự ti.

“Ngươi, là ai?” Đông Phương Vũ khuôn mặt trắng bệch, thật lâu mới tìm về thanh âm của mình.

“Công chúa, việc này thật không phải lễ?” Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn nàng.

“Ngươi!” Đông Phương Vũ nghe vậy, thiếu chút nữa bộc lộ tính khí nhưng nhìn thấy Mộ Lương ở bên cạnh thì đành đem giọng điệu ép xuống, cũng rất nhanh điều chỉnh ra một chút tươi cười nói: “Cô nương chê cười rồi, Bổn cung không biết nên xưng hô với cô nương như thế nào, sợ xưng hô sai thân phận của cô nương.”

Hoa Khấp Tuyết nghe vậy, ánh mắt chợt lóe, quả nhiên là loại người biết đóng kịch, sợ xưng hô sai thân phận của nàng? Sợ là nàng ta không chịu được thì đúng hơn.

“Công chúa tùy ý là tốt rồi.” Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn nàng liếc mắt một cái, nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng, Vương gia, công chúa đường xa mà đến, chúng ta lại ngăn người ở cửa chính thế này, sợ là không tốt.”

Mộ Lương vừa nghe, thiếu chút nữa bật cười, khá lắm cô gái nhỏ, đúng là độc miệng, một câu “Chúng ta” liền phân biệt thân phận của nàng và Đông Phương Vũ một cách rõ ràng, “Đường xa mà đến”, “Chúng ta” ý chỉ nàng mới là chủ tử ở đây.

“A noãn nói rất đúng là Bổn vương thất lễ, công chúa, mời.” Mộ Lương đầu tiên là đối với Hoa Khấp Tuyết cười dịu dàng một tiếng, chuyển sang Đông Phương Vũ thì lập tức trở nên lạnh nhạt, trước sau chênh lệch, người sáng suốt đều nhìn ra quan hệ trong đó.

Đông Phương Vũ là một người thông minh, thấy vậy khuôn mặt không khỏi trắng bệch, cố nặn ra một nụ cười, cúi mình vái chào tạ lễ, ôn nhu dịu dàng nói: “Đa tạ Vương gia.”

Mộ Lê đứng ở một bên là mất sức của chín trâu hai hổ mới cố nhịn cười được, dẫn đầu đi vào Vương phủ, nhân tiện giao cái hộp đang cầm trên tay cho Cảnh Duệ căn dặn: “Cảnh Duệ a, cầm đồ đi vào cùng trẫm.”

Cảnh Duệ đồng ý rồi bước nhanh đi theo, mà trong lúc xoay người hai người cũng không nhịn được nữa, yên lặng nở nụ cười.

Mộ Lương ôm lấy Hoa Khấp Tuyết xoay người, từ từ đi vào Vương phủ bằng cửa chính, nhìn bóng lưng của bọn họ, trong mắt Đông Phương Vũ dần hiện ra tia sáng ghen tỵ, tại sao, nữ nhân đó là ai, dựa vào cái gì lại được đứng ở bên cạnh của Vương gia, xem ra hình như là Vương gia và Hoàng thượng cũng đã chấp nhận nàng ta, nàng ta rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì!

“Công chúa, phải bình tĩnh.” Tỳ nữ sau lưng tiến lên, lôi kéo tay áo của Đông Phương Vũ.

“Liên nhi nói rất đúng.” Đông Phương Vũ hít sâu một hơi, thu lại cảm xúc, ngẩng đầu ưỡn ngực, khôi phục lại tư thế công chúa tước quốc mà nàng nên có, oán hận nhìn Hoa Khấp Tuyết một cái, hừ lạnh nhủ thầm: “Bổn cung thật muốn xem, nha đầu bình thường này căn bản là lấy cái gì mà tranh với bổn cung.” Nàng không có ở đây, cho nên bên cạnh Mộ Lương có nữ nhân khác, hôm nay nàng đến đây, hừ, liền nhất định phải đoạt lại!

“Công chúa, nô tỳ nhất định sẽ giúp cho người.” Liên nhi khinh thường nhìn Hoa Khấp Tuyết một cái, chỉ bằng nàng, cũng muốn tranh cùng công chúa?

Đông Phương Vũ tự tin cười một tiếng, để Liên nhi đỡ bước vào Vương phủ.

“A noãn, chơi vui không?” Mộ Lương cúi đầu nhìn qua mắt vô nét mặt tiểu nữ nhân, nhíu mày.

“Tạm được.” Hoa Khấp Tuyết hừ nhẹ, sau khi nghe bên cạnh truyền tới tiếng bước chân, ánh mắt lóe lên, gần đây cuộc sống rất nhàn rỗi có người đến để tiêu khiển cũng không tồi.

“Công chúa muốn đi dạo một vòng ở Vương phủ sao?” Hoa Khấp Tuyết đột nhiên quay đầu lại, thản nhiên nhìn nàng một cái, vừa chống lại ánh mắt oán hận của nàng ta, trong mắt thoáng qua châm chọc, thật thiếu kiên nhẫn a.

Đông Phương Vũ bị nàng bắt gặp ánh mắt oán hận của mình, cũng không thấy chột dạ, thoải mái nhìn bốn phía một cái, không để ý đến Hoa Khấp Tuyết ngược lại hướng về phía Mộ Lương cười cười hỏi: “Vương gia, ngài có thể mang ta đi dạo không?”

“Vương gia công vụ bận rộn, Vương phủ này, ta so với chàng quen thuộc hơn.” Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn nàng, nhéo nhéo cánh tay ôm nàng, rời khỏi vòng ôm của Mộ Lương, chậm rãi đi về hướng của Đông Phương Vũ nói: “Không bằng, liền để ta thay đi.”

Sắc mặt Đông Phương Vũ tái đi, hơi thở thiếu chút nữa không thuận, Liên nhi nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cho nàng, lúc này mới trở lại bình thường, đang muốn mở miệng, lại thấy Mộ Lương xoay người lại.

“Công chúa, tất cả lớn nhỏ ở Vương phủ này xác thực là A noãn so với ta quen thuộc hơn để nàng dẫn ngươi đi, Bổn vương cũng có thể yên tâm, đúng lúc hoàng thượng tìm bổn vương có chuyện, trước xin thất lễ không tiếp đón được.”

Mộ Lương lễ độ lại xa cách mà cười, tựa đầu sát bên tai Hoa Khấp Tuyết nhẹ giọng dặn dò vài câu, hướng về phía Đông Phương Vũ gật đầu một cái, xoay người rời đi.

Một màn này xem ở trong mắt Đông Phương Vũ, vừa đố kị lại vừa hận, dùng sức cắn chặt răng, mới đè xuống kích động đem cô gái trước mắt này xé nát, nặn ra một chút mỉm cười nói: “Vậy thì làm phiền cô nương.”

“Gọi ta Hoa Khấp Tuyết là được rồi.” Hoa Khấp Tuyết thản nhiên xoay người, mang theo Lưu Nguyệt, đi về phía trước.

Đông Phương Vũ hận hận lườm nàng một cái, mang theo Liên nhi đi theo.

“Công chúa nghĩ muốn ở đâu?” Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn Đông Phương Vũ đi ở bên phải mình, quét nhìn vườn hoa phía trước một cái: “Kề bên này có một chỗ tiểu viện, đến gần hoa viên, còn ngửi được mùi hoa.”

“Ha ha, vậy sao?” Đông Phương Vũ cười dịu dàng, hình như là nghĩ đến cái gì đó, tò mò hỏi: “Nghe nói ở Vương phủ này có một nơi là Noãn Các, Bổn cung thân thể hư nhược, không chịu nổi lạnh, không biết......”

Lưu Nguyệt nghe xong lời này, thiếu chút nữa nhịn không được bật cười, nhìn nhìn mặt trời chói chang...... Không chịu nổi lạnh, thiệt thòi cho nàng khi nói ra rồi.

“Không biết là công chúa có biết nhủ danh của ta hay không, mang theo một chữ Noãn.” Hoa Khấp Tuyết liếc nàng một cái, thấy nàng sắc mặt tái nhợt lại tiếp tục nói: “Vương gia thương yêu ta biết thể chất của ta sợ nóng liền cho xây một cái sân nhỏ để ta ngồi hóng mát là chỗ đặc biệt nhất ở Vương phủ, nên lấy tên này cũng không phải là thật, khiến công chúa hiểu lầm.”

Đông Phương Vũ biết Noãn Các chính này là nơi chuẩn bị cho Vương phi, biết nàng được ở nơi này, vốn là hận đến nghiến răng nghiến lợi lại nghe nàng nói viện kia vốn là vì nàng mà xây, càng thêm tức đến đỏ mắt, vậy mà Hoa Khấp Tuyết còn ngại như vậy không đủbổ xung thêm một câu.

“Vốn tính là thời tiết nóng, đem Noãn Các tặng cho công chúa, không nghĩ tới thân thể công chúa lại hư nhược sợ lạnh, phía đông của Vương phủ có một viện tử, rất ấm áp, Lưu Nguyệt, một lát cho hạ nhân dọn dẹp một chút, chớ chậm trễ công chúa.”

Thanh âm lạnh lùng trong trẻo, nghe vào trong tai Đông Phương Vũ, nàng lại cảm thấy nóng hừng hực, oán hận nhìn bóng lưng Hoa Khấp Tuyết, nếu không phải Liên nhi kịp thời kéo nàng lại, chỉ sợ là nàng đã sớm xông lên rồi.

Hoa Khấp Tuyết hình như không biết mình chọc giận Đông Phương Vũ, quay đầu lại thản nhiên nhìn nàng một cái, quan tâm hỏi: “Công chúa mệt mỏi sao? Vậy chúng ta đi vào trong vườn hoa nghỉ ngơi một lát đi, Lưu Nguyệt, sai người đưa chút dưa hấu ướp lạnh, a, lại thêm một chén canh nóng, cho công chúa làm ấm người.”

“Dạ, tiểu thư!” Lưu Nguyệt hành lễ, nhu thuận đồng ý, đi đến gian nhà sau, che miệng cười lớn, canh nóng, ha ha ha, ngày như vầy uống canh nóng, xác thật chỉ có tiểu thư!

[email protected]&.q#y.d%n

Ẩn thân ở một chỗ khác nhìn lén Mộ Lê và Cảnh Duệ, đã sớm không nhịn được ôm bụng cười, Tuyết cô nương thật là thủ đoạn, không mặn không nhạt, là có thể khiến công chúa này ăn một bụng tức ngậm bồ hòn làm ngọt.

Mộ Lương thấy vậy, cũng không khỏi lắc đầu cười khẽ, chưa bao giờ biết cô gái nhỏ này lại lợi hại như vậy, Đông Phương Vũ này mặc dù không phải là người hiền lành, nhưng đối đầu với A noãn, nàng sẽ thua không thể nghi ngờ, mặc kệ là tâm tình hay là thủ đoạn.

Nhìn thấy nàng đi vào vườn hoa, ánh mắt Mộ Lương nổi lên ánh sáng nhu hòa, A noãn, nàng còn có cái gì mà ta không biết? Ta rất mong đợi a.