Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 25: Ngay từ đầu đã phát hiện âm mưu




“Mật thư này là giả.” Mộ Lương nhẹ nhàng lên tiếng, cắt đứ lời nói của Mộ Lê.

“Cái gì?” Mộ Lê có chút ngạc nhiên, “ Thứ hai người trộm là đồ giả?”

“Nó vốn là đồ giả.” Mộ Lương hừ lạnh, vứt mật thư lên bàn.

“Sao Hoàng Thúc biết được?” Mộ Lê giằng co nữa ngày, cũng không nhìn được cái gì không đúng, không khỏi thất bại nhìn Mộ Lương.

“Đầu tiên, là phong thư này.” Mộ Lương một tay chống đầu, lười biếng cười, ánh mắt phát ra đầy vẻ khinh thường.

“Bứt thư rất tốt a.” Mộ Lê ngửi ngửi, “ Còn là giấy Tùng Tương thượng hạng mà.”

“Mật thư này, làm quá lộ liễu rồi.” Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn Mộ Lương, tại sao Mộ Lương cố ý cắt đứt lời nói của Mộ Lê? thì ra là… Hắn cũng có chuyện gạt mình.

Trong lòng liền có cảm giác nói không ra lời, kìm nén đến khó chịu, nhưng Mộ Lương đã không muốn nàng biết, nàng liền không hỏi, đè xuống cảm xúc khác thường trong lòng, cẩn thận suy nghĩ chuyện bức thư.

“A Noãn thật là thông minh…” Mộ Lương híp mắt cười nhìn nàng, hắn chỉ mới nói ra phần đầu, cô nàng này đã có thể hiểu được, không tệ.

“Hoàng Thẩm, phong thư này tại sao nói làm giả quá lộ liễu? Tốt vô cũng mà, không chừng nữ tử kia muốn cho màu sắc rực rỡ ….” Mộ Lê không hiểu.

Mộ Lương bị kích động đến trợn mắt, hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nhìn hắn, “Mộ Lê, người là chất nhi của ta sao….” kém, qua nhiều…..

“...” Mộ Lê khoé miệng co rút, lòng đầy giận dỗi, ai nói hắn là chất nhi nhất định đầu óc phải Trâu X chứ, Mộ gia nhiều người như vậy, cũng không có được một người nữa như Mộ Lương không phải sao?

“Mật thư, càng không phải càng bình thường càng tốt sao?” Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn Mộ Lê.

Mộ Lê bị Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn hắn, cả người liền run lên, nhưng đầu óc được thanh tỉnh không ít, nghe vậy liền cau mày suy nghĩ về các điểm bức thư trong tay, càng bình thường càng tốt.

“Ý Hoàng Thẩm là giấy Thông Tương này!” Mộ Lê trợn to mắt, rốt cuộc cũng nghĩ ra mối quan hệ trong đó, nếu là mật thư, chính là phải càng bình thường càng tốt, nhưng giấy Tùng Tương này là đặc sản của nước Tước, chỉ có nước Tước mới có thể có loại giấy Tùng Tương thượng hạng này làm thư, như vậy rõ ràng như muốn nói mọi người biết mình cũng nước Tước có quan hệ đó sao?

Hoa Khấp Tuyết gật đầu, “Hơn nữa theo vết mực thì bức thư này nhiều nhất chỉ mới viết được một năm trở lại, mà cuộc chiến Kim Sa, là bốn năm trước.”

“Ý của các người là, thư này là Chu Khôn cố ý để lại cho hai người đến trộm? Cơ mật quân sự, người biết không nhiều lắm, mà Đại Tướng Quân chính là một người ở trong đó…” Mộ Lê híp mắt, mặt nghiêm túc lại.

“Ha ha, sợ rằng người đứng sau vụ này, muốn diệt trừ Tướng Quân.” Mộ Lương cười lạnh.

“Người nọ muốn hại chính là Nước Tước, vậy còn ngươi?” Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn Mộ Lương, lãnh ý rất ích khi phát ra, bất kể là như thế nào, Mộ Lương cũng vì vậy mà bị thương.

“Không biết.” Mộ Lương nhún nhún vai, lười biếng cười, tuyệt không lo lắng.

“Vậy làm sao bậy giờ?” Mộ Lê cau mày.

“Thuận theo tự nhiên, thư này, ngươi trước cứ giữ lại, sẽ có thời điểm hữu dụng.” Mộ Lương nhếch môi, mắt nhắm lại, lông mi che đi suy nghĩ của hắn.

“Ý ngươi muốn diệt trừ Lý Chúc, một khi Lý Chúc gặp chuyện không may, người nọ nhất định sẽ lộ chân tướng.” Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn bức thư.

“Đúng vậy.” Mộ Lương gật đầu, mặt cũng hiện lên vẻ nghiêm túc hiếm có, “Chuyện bốn năm trước, ta nhất định sẽ không để nó diễn ra một lần nữa.”

Hoa Khấp Tuyết nghe vậy, ánh mắt càng lạnh hơn.

“Ta là người muốn hại, liền có thể hại được sao?” Mộ Lương cười khẽ, giọng nói lộ ra khí phách tự tin vốn có.

“Vậy không phải chàng cũng đã bị ám toán đó sao?” Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn hắn, không hề cho hắn mặt mũi.

“Khụ khụ, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh….” Mộ Lương lúng túng cười cười, khí thế vừa rồi liền biến mất, A Noãn…. Mộ Lê còn ở đây.

“Trước cứ yên lặng theo dõi diễn biến đi, Mộ Lê…. bên ngoài kết thúc chưa.” Mộ lương châm chọc nhìn Mộ Lê, đứng dậy đi lại bên cạnh Hoa Khấp Tuyết.

“Tại sao lúc chúng ta tiến vào, bọn họ không thấy được?” điểm này, Hoa Khấp Tuyết cuối cùng cũng không nghĩ ra.

“Ha Ha, Lê nhi à…. tại sao ngươi chưa bao giờ đi tới tẩm cung của phi tử, là lại để các nàng tới đây? hơn nữa không cho các nàng ở lại đây qua đêm…” Mộ Lương gian xảo nhìn Mộ Lê.

Hoa Khấp Tuyết ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, nàng không khỏi nghĩ tới một loài vật…. Hồ Ly.

“Hoàng thúc! Người đủ rồi!” Mộ Lê tức giận trợn mắt, sắc mặt không thể nào đẹp hơn, hừ nhẹ một tiếng mới không tình nguyện mở miệng, “Màn kia do Ẩn Tầm Ti dệt thành, có thể ngăn cách với tất cả bên ngoài….”

Thật ra phòng ngủ của hắn là ở đây mà, bên ngoài đó, cũng là đưa cho thủ hạ của hắn thi hành “Nhiệm vụ”, bất quá hắn khi ra vào chẳng phải cũng bằng đại môn sao, cho nên hắn liền tìm tới Ẩn Tầm Ti.

“Đây không phải là biện pháp lâu dài.” Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn hắn, dẫn đầu mở cửa đi ra ngoài, Mộ Lượng nhếch môi, đi theo.

Mộ Lê nhìn bóng hai người rời đi, khinh thường cười một tiếng, biện pháp lâu dài? Chọc tới hắn thì các nữ nhân kia hắn đều tiêu diệt, hắn cần gì nể mặt đại thần hay không đại thần, đến lúc đó hắn nhanh chân bỏ chạy, Hoàng Thúc ở phía sau lo thu dọn hậu quả đi.

Hoa Khấp Tuyết cùng Mộ Lương quang minh chính đại đi ngang qua giường của người ta, ra khỏi Linh Việt cung, mà đôi nam nữ đang quấn quít trên giường, vẫn như cũ không có phản ứng gì.

“A Noãn, ngày mai muốn đi đâu?” Mộ Lương dắt tay của nàng đi trên đường lớn của thành Dương Thiên, đã rất khuya, trên đường cũng không có người.

“Ta cùng Lưu Nguyệt ra ngoài dạo một chút.” Nếu đã tới Dương Thiên thành, thì phải đi nhìn hết các nơi một chút.

“Tại sao nàng không mang ta theo….” Mộ Lương gục mặt xuống, trong lòng thầm mắng Lưu Nguyệt ngàn lần, nửa đường tự nhiên đưa tới một nha đầu tranh thủ tình cảm với hắn, tư vị kia thật là con mẹ nó khó chịu!

“Chàng không phải là Vương gia sao?” Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt nhìn hắn, Vương Gia bộ rãnh rỗi lắm sao?

“Mộ Lê đã cho ta được nghỉ 1 tháng.” Mộ Lương híp mắt cười nhìn Hoa Khấp Tuyết, “Cho nên, ta có thể hảo hảo ở cùng nàng một tháng!”

“Ừ, vậy nhớ mang theo ngân lượng.” Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt trả lời, tiếp tục bước về phía trước.

Mộ Lương đứng tại chỗ, khoé miệng co rút, bất đắc dĩ nhìn theo cô gái nhỏ thật không hiểu phong tình, lại thở dài vô số lần….

“Mộ Lương.” Hoa Khấp Tuyết đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn hắn.

“Mộ Lương sửng sốt, bước nhanh đến bên cạnh nàng, cười vô lại, “Có phải hay không ta không ở bên nàng một lát, nàng liền nhớ ta?”

Hoa Khấp Tuyết không như bình thường sẽ thưởng cho hắn ánh mắt lạnh lùng, ngược lại chỉ thản nhiên nhìn hắn.

Mộ Lương nhận ra nàng đang nghiêm túc, cũng thu hồi nụ vô lại, thay vào đó là nụ cười rất nghiêm túc, mắt đen nhìn sâu vào đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng, “A Noãn, có phải có chuyện gì muốn nói với ta?”

“Mộ Lương, không nên gạt ta.” Hoa Khấp Tuyết tiến lên tiếpnhận ánh mắt dịu dàng của hắn, giọng nói trong trẻo lạnh lùng như bình thường, nhưng lại rất nghiêm túc.

“Được.” Mộ Lương nhếch môi, trong mắt thoáng qua tia bất đắc dĩ, vậy mà vẫn bị nàng phát hiện ra được…. “A Noãn, đúng thời điểm, ta sẽ nói cho nàng biết….”

“Ta chờ….” Hoa Khấp Tuyết đột nhiên mỉm cười, trong mắt hiện lên vui vẻ, Mộ Lương, ta chờ chàng, chờ chàng cam tâm tình nguyện nói cho ta biết.

Mô Lương dùng sức ôm nàng vào ngực, tựa hồ như muốn dung nạp vào tận xương tuỷ, vùi đầu vào ngạnh má nàng, khẽ mỉm cười, A Noãn, nguyện ý chờ hắn.