Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 102: Đại kết cục (hoàn)




"Nàng đã sớm biết mình là nữ tử có đúng không?" Bạch Thánh Vũ nghe nàng nói chuyện đã xảy ra xong, nguy hiểm nheo mắt lại.

Trạch Linh giật mình, thành thực gật gật đầu.

"Rất tốt, ta nhớ ta đã từng nói, nếu như nàng dám gạt ta chuyện gì..  ." Bạch Thánh Vũ cười lạnh.

Trạch Linh lập tức cắt đứt lời của hắn, "Ta chỉ muốn cho chàng ngạc nhiên!"

Bạch Thánh Vũ nhíu mày, ngay sau đó cười đầy tà khí, cúi đầu hung hăng hôn nàng, ở khe hở giữ hai môi của hai người đang dây dưa thì thầm, "Phản bác không có hiệu quả, đương sự nên ngoan ngoãn tiếp nhận trừng phạt!" Linh Nhi Nhà hắn là tiểu mỹ nhân đã đặt ở trước mặt mà không ăn, khi hắn ngu sao?

Hai mắt Trạch Linh mờ mịt, đỏ lên vì tức cả khuôn mặt.

Bên kia, mọi người nghe Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết giải thích xong, liền cười vui vẻ, mập mờ nhìn về phía Bạch Thánh Vũ cùng Trạch Linh đang ở đằng kia ôm hôn, vận số của tên Bạch Thánh Vũ này đúng là tốt không thể nói được!

Thị lực Bạch Thánh Dao cùng Mộ Hỏa Nhi rất tốt nên cũng nhìn thấy khuôn mặt mềm mại của Trạch Linh, mắt liền phát ra ánh sáng, Tiểu bạch kiểm Trạch Linh thật đáng yêu!

Mộ Lê cùng Hoa Trảm Lãng thấy vậy, trong lòng liền cảm thấy đầy nguy cơ.

"Nguyệt nhi, hai con nói huyễn lực của Trạch Linh rất đặc biệt, sẽ hấp dẫn Thập Đại Trưởng Lão?" Hiên Viên Phỉ Cẩm cau mày, nếu nói như thế, Thập Đại Trưởng Lão rất nhanh sẽ tìm đến đây.

Huyễn lực của Trạch Linh không nội liễm giống với đám người Bạch Thánh Vũ, mà là hướng ngoại, từ rất xa cũng có thể cảm nhận được huyễn lực của nàng, Thập Đại Trưởng Lão đương nhiên sẽ cảm thấy huyễn lực này, dù sao trước khi "Thành thần" bọn họ phải giải quyết hết tất cả những huyễn lực gây trở ngại cho con đường của mình.

Mọi người nghe vậy, mặt liền trầm xuống.

Mộ Lương vừa định mở miệng, bỗng nhìn thấy từ trên không có một nhóm người mặc đen bay tới, đếm kỹ một chút, thì có chín người!

"Trạch Linh, mau tới đây!" Hoa Khấp Tuyết khẽ quát, hai người đang ôm hôn liền nhanh chóng tách ra, bay về phía Hoa Khấp Tuyết, một khắc sau, chỗ bọn họ liền xuất hiện một đám người áo đen.

"Các ngươi là ai, tại sao ở trên thần đảo!?" Chín lão nhân tóc trắng xoá bay đến trước mặt bọn họ, lạnh lùng nhìn đám người trẻ tuổi, một người trong những người đó hỏi.

Mộ Lương híp lại mắt, kim quang trên người bọn họ mang theo rất quen thuộc, người lần trước bày ra kết giới hại hắn cùng A Noãn, chỉ sợ là bọn họ, không trách được chỉ còn lại chín người.

"Đại Trưởng Lão, đã mười năm không gặp a!" Hiên Viên Phỉ Cẩm chậm rãi từ phía sau đi tới, mắt cực kỳ lạnh lẽo nhìn chín người.

"Hiên Viên Phỉ Cẩm?" Chín người kinh hãi, nhanh chóng vận khởi Huyễn Lực màu vàng kim.

Tốc độ của Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết cũng không kém, hào quang màu tím nhạt hiện ra, chống lại công kích của Cửu Đại Trưởng Lão.

"Các ngươi giam giữ Phụ thân và nương ta hơn mười năm, thù này, hôm nay phải giải quyết dứt điểm!" Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn chín người đầy lãnh tuyệt.

Trong mắt Mộ Lương cũng phát ra sát ý nồng nặc, chiêu thức đánh ra càng ngày càng ác liệt hơn.

"Ngươi là Hiên Viên Quyết Nguyệt?" Đại Trưởng Lão kinh ngạc, ngay sau đó mặt liền đầy sát ý, "Ban đầu vốn chúng ta nên nhổ cỏ tận gốc, lưu lại ngươi đến bây giờ, hôm nay sẽ lấy luôn tánh mạng của ngươi!"

Nghe vậy, sắc mặt của hai người càng lạnh hơn, mọi người cũng gia nhập chiến đấu.

"Mơ ước thành thần của các ngươi vốn là hư ảo, nếu hiện tại các ngươi tỉnh ngộ, thả các tộc nhân ra, chúng ta sẽ lưu cho các ngươi một con đường sống!" Mặc dù cảm thấy chuyện này là không thể, nhưng Hiên Viên Phỉ Cẩm vẫn nói ra.

"Ha ha ha ha, Hiên Viên Phỉ Cẩm, ngươi đừng có mơ, chính ngươi không thể thành thần, liền không muốn chúng ta thành thần, thúi lắm!" Đại Trưởng Lão cười lớn, thế công đánh ra lại càng thêm tàn nhẫn.

Dù sao cũng đã hấp thu huyễn lực của ngàn vạn người, huyễn lực của chín Đại Trưởng Lão so với mọi người cũng bất phân thắng bại.

Mộ Lương và Hoa Khấp Tuyết cũng không xuất hết toàn lực, bọn họ nhất định phải giữ lại thực lực, để khúc sau tu bổ vết rách, năm người kia cũng giống như vậy, nhưng cứ như vậy, đám người Hiên Viên Phỉ Cẩm cùng Sính Vũ đều phải cố hết sức, trên người dần dần đổ mồ hôi ướt nhẹp.

Hai mắt Hoa Khấp Tuyết liền lạnh lẽo, đẩy Phụ thân cùng nương ra, gọi Khiêu Hồng ra, đánh mạnh về phía chín người, một luồng Hồng Quang chói mắt liền đánh vào chín người.

Huyễn lực của Khiêu Hồng đã khôi phục hoàn toàn, đây là thần lực nên chín người phàm này làm sao có thể so sánh được.

Mộ Lương khẽ mỉm cười, giơ tay lên đẩy tất cả mọi người ra phía sau lưng, kề vai sát cánh cùng Hoa Khấp Tuyết, gọi Liệp Tử ra, đưa lên môi, chậm rãi thổi lên.

Giữa điệu nhạc du dương là sát khí bắn ra bốn phía, hào quang màu tím nhạt bọc chín người lại.

Cửu Đại Trưởng Lão khiếp sợ nhìn Khiêu Hồng cùng Liệp Tử, đôi nam nữ  lại có thần khí trợ giúp, mà còn là Thủ Hộ sứ Giả.

Chín người liếc mắt nhìn nhau, đánh ra huyễn lực cực đại, ngay trước lúc huyễn lực của Hoa Khấp Tuyết cùng Mộ Lương sắp nghiền nát bọn họ, nhanh chóng chạy trốn mất dạng, bọn họ tuyệt đối không thể chống lại huyễn lực của thần khí, chuyện bây giờ bọn hắn phải làm, chính là tìm một chỗ trốn, chờ lúc vết rách mở rộng ra, nhanh chóng thành thần, như vậy cho dù là thần khí, nhất định sẽ không địch nổi chín người bọn họ, thần!

Người nằm mộng giữa ban ngày vĩnh viễn đều sẽ trở thành bi kịch, đây là chân lý từ xưa đến nay đều không thay đổi, hiện tại chín người luôn muốn thành thần, bọn hắn cũng không biết tương lai mà họ chờ đợi khốc liệt đến mức nào.

"Giặc cùng đường chớ đuổi, đợi đến lúc vết rách mở ra, bọn họ tự nhiên sẽ hiện thân." Mộ Lương nhàn nhạt nhìn bọn họ thoát đi, muốn giết bọn hắn, dễ dàng, chỉ là hiện tại nếu giết bọn họ, những tộc nhân kia sẽ rất khó tìm thấy.

"Lúc vết rách mở ra, bọn họ sẽ tự tìm tới cửa, nhân lúc này, nhanh chóng tìm kiếm tung tích của các tộc nhân." Hiên Viên Phỉ Cẩm đồng ý gật đầu, trầm giọng nói.

"Chớ phân tán." Hoa Khấp Tuyết chỉ lạnh lùng nói một câu, liền đi về trước đi.

Đám người của Trạch Lương bắt đầu từ phía bắc của thần đảo tìm kiếm dần xuống, hết năm ngày, nhưng cái gì cũng không tìm được, bọn họ không phải không nghĩ tới tìm nơi kết giới, nhưng vẫn không có kết quả, vết rách nơi chân trời ngày một mở rộng hơn, tốc độ nhanh đến kinh người, nhưng so với chuyện nứt ra hoàn toàn, thì vẫn còn rất lâu.

"Chủ tử, chỉ sợ do lúc hai ngài ở trong đó hồi phục năng lực đã tác động đến vết rách, nên làm nó phát triển rất nhanh." Liệp Tử lạnh nhạt nói.

Mộ Lương cau mày, nếu không tìm được tộc nhân trước khi nó hoàn toàn mở ra, có lẽ vĩnh viễn sẽ không tìm được bọn họ, cả thần đảo bọn họ đã tìm hết, bao gồm dưới lòng đất, chỉ biết tộc nhân bị chín người kia hút đi huyễn lực lượng, nhưng không bị nguy hiểm đến sinh mạng, nên bọn họ không thể nào đều chết hết được.

"Còn có một tiểu đảo độc lập ở phía tây chúng ta còn chưa đến đó tìm." Hiên Viên Phỉ Cẩm đột nhiên lên tiếng, hòn đảo nhỏ kia không lớn, đi một lát liền có thể đi hết toàn bộ, hắn cảm thấy sẽ không có người núp ở đó.

"Đi xem một chút." Hoa Trảm Lãng suy nghĩ một chút, cảm thấy mặc kệ có khả năng hay không, đi xem một chút cho yên tâm.

Mọi người đều gật đầu, đi theo Hiên Viên Phỉ Cẩm đi đến hòn đảo nhỏ kia.

"Nơi này trước kia dê bò khắp nơi, rất đẹp, nhưng bây giờ......" Sính Vũ nhìn màu xanh lá cây  đơn điệu trên mặt đất, giọng nói có chút khổ sở, nơi này đã từng là quê hương rất tươi đẹp của bọn họ, lại bởi vì tà niệm của các trưởng lão, hiện tại đã biến thành bộ dáng này.

"Nương, khi tất cả sự việc kết thúc, nó sẽ trở lại như trước đây." Hoa Khấp Tuyết nhẹ nhàng nói, an ủi nàng.

Sính Vũ khẽ gật đầu, trìu mến nhìn Hoa Khấp Tuyết, khi tất cả mọi việc kết thúc, nàng cũng sẽ không ở đây, nàng sẽ ở chung với nữ nhi, giúp nàng dưỡng thai, cùng nàng nuôi đứa bé, từ từ bù lại cho thiệt thòi mười tám năm qua đã thiếu nàng.

"Đây chính là hòn đảo nhỏ kia?" Mộ lê nhìn tiểu đảo xuất hiện ở ngoài biển trước mắt mình, khẽ sờ mũi, đúng là rất nhỏ, giấu người ở nơi đâu được chứ?

"Đi lên xem một chút." Hoa Khấp Tuyết hơi híp mắt lại, kéo Mộ Lương phi thân lên trên đảo.

Tiểu đảo không lớn, nhưng lại có rất nhiều tảng đá lớn, nhỏ nhất cũng cao gần nửa người, Mộ Lương tỉ mỉ quan sát những tảng đá này như được sắp xếp chứ không phải không có quy luật, mắt liền động.

“A Noãn, những tảng đá này là bị người tới đây”.

Mộ Lương lợi dụng Liệp Tử nói chuyện với Hoa Khấp Tuyết, nghe vậy, Hoa Khấp Tuyết híp híp mắt, nhìn dưới tảng đá lớn mặc dù hết sức che giấu, cũng không cách nào che đậy được dấu vết đã bị di chuyển qua, sắc mặt lạnh lẽo, kéo Mộ Lương bay đến phía trước, đi vòng qua phía sau một tảng đá lớn, ở đó liền nhìn thấy có người nằm trên đất thì kinh ngạc mở to mắt.

"Sư phụ!" Hoa Khấp Tuyết ngồi xổm xuống, cau mày tra xét Hoa Liên Phong, thấy hắn không bị thương, liền nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Mộ Lương mím môi cũng không nói chuyện, từ trong lòng ngực lấy ra một lọ thuốc tử hoàn, lấy ra hai viên nhét vào trong miệng hắn, "Hoa gia gia ngủ thiếp đi, chắc trong khoảng thời gian này đã không được ăn ngon."

Sau đó Hoa Trảm Lãng nghe được động tĩnh bên này, liền qua phía bên này nhìn thử, cả kinh trợn to hai mắt, "Lão Đầu Nhi tại sao lại ở nơi này?"

Mọi người nghe vậy, thì hiểu rõ Lão Đầu Nhi bẩn thỉu đang hôn nương này chính là Hoa Liên Phong, đối với nguyên nhân hắn sẽ xuất hiện ở nơi này cũng rất là tò mò.

"Chờ hắn tỉnh lại đã biết." Mộ Lương nhàn nhạt liếc nhìn mọi người, liền đỡ Hoa Liên Phong dậy, lắc mình rời khỏi tiểu đảo.

"Sợ rằng lúc Hoa gia gia thấy chúng ta lấy được Khiêu Hồng cùng Liệp Tử đã  ra hiểu ta cùng với thần đảo này có quan hệ, mà người của thần đảo sẽ không rời khỏi thần đảo, cho nên hắn mới không kịp đợi mà tới thần đảo."

Mộ Lương đặt Hoa Liên Phong ở trên cỏ, phân tích nói.

"Sư phụ làm sao biết thần đảo?" trong mắt Hoa Khấp Tuyết có chút nghi ngờ.

"Vũ di, ngài đối với sư phụ ta có ấn tượng không?" Hoa Trảm Lãng lấy nước, lau sạch sẽ  bùn bẩn trên mặt Hoa Liên Phong, lo lắng cau mày lại, nhìn Mộ Hỏa Nhi không ngừng thở dài, trong ngày thường không biết lớn nhỏ nhất chính là hắn, nhưng đến lúc mấu chốt, còn không phải chính hắn quan tâm sư phụ hơn so với ai khác.

Sính Vũ lắc đầu một cái, "Thần đảo chưa bao giờ có liên lạc với ngoại giới." Nàng cũng rất kỳ quái, người này lại có thể thông qua kết giới tiến vào thần đảo.

"Nguyệt nhi, hắn là sư phụ của con?" Hiên Viên Phỉ Cẩm yên lặng nhìn Hoa Liên Phong hồi lâu, nhàn nhạt hỏi.

"Dạ, khi hai người đưa con đến Mang sơn, là sư phụ đã cứu con." Hoa Khấp Tuyết gật đầu, hơi híp mắt nhìn phụ thân mình, "Phụ thân, ngươi biết cái gì?"

"Chăm sóc nữ nhi của ta rất tốt, cũng không uổng năm đó ta cứu hắn." Đột nhiên Hiên Viên Phỉ Cẩm khẽ nở nụ cười.

"Phỉ Cẩm...... A! Thì ra là hắn!" Sính Vũ vỗ đầu một cái, nhìn Hoa Liên Phong lần nữa thì lại cảm thấy quen thuộc không ít, có chút xấu hổ cười cười, "Mới vừa rồi đúng là đối với hắn không có ấn tượng gì."

Hiên Viên Phỉ Cẩm nhàn nhạt nhìn nàng một cái,trong mắt khẽ hiện lên ý cười, không có ấn tượng mới tốt, thê tử của hắn chỉ nhớ mình hắn là được rồi.

"Phụ thân, nói một chút đi." Mộ Lương nhìn hai người bí hiểm nửa ngày, lại nhìn Hoa gia gia bên cạnh một chút, có chút ngạc nhiên.

"Hắn cũng coi là có duyên với thần đảo, bốn mươi năm trước, hắn là vị thần y, năm đó hết lòng trị hết bệnh cho một người thuộc thế gia vọng tộc, thế nhưng gia đình kia không hề cảm kích, ngược lại sợ hắn nói ra nguyên nhân bị bệnh không mấy tốt đẹp của mình ra ngoài, nên đã phái đại đội nhân mã đuổi giết hắn, thân thể hắn bị thương nặng bay tới kết giới ở ngoài thần đảo."

Hiên Viên Phỉ Cẩm cố gắng nhớ lại, chỉ có chút mơ hồ về chuyện cũ, chỉ nhớ rõ nhiêu đó.

"Ảo thuật của Hoa gia gia rất cường đại." Mộ Lương có chút kinh ngạc, lúc hắn còn nhỏ, đã biết rằng ảo thuật của Vô Cực lão nhân là mạnh nhất Vân Huyễn Đại lục, làm sao lại bị người ta đánh đến bị thương nặng như vậy.

"Khi đó hắn vẫn chỉ là thư sinh yến đuối, trừ một thân y thuật, làm gì có ảo thuật cao cường, hôm đó ta thấy hắn ở ngoài kết giới,  hơi thở thoi thóp, nghĩ hắn nếu có thể tới thần đảo, vậy thì cũng coi như là hữu duyên với chúng ta, liền cứu hắn, còn truyền cho hắn một chút ảo thuật không truyền ra ngoài của Hiên Viên tộc cho hắn."

Sính Vũ nghe Hiên Viên Phỉ Cẩm vừa nói như thế, cũng nhớ lại chuyện cũ.

"Ha ha, cái thứ duyên phận này thật đúng là khó nói mà." Mộ Lê không nhịn được cảm thán, nếu ban đầu Phụ thân cùng nương của hoàng thẩm không cứu Vô Cực lão nhân, thì sẽ không còn hoàng thẩm tới bây giờ rồi.”

"Phụ thân, nương, hai người mấy tuổi?" nãy giờ Hoa Khấp Tuyết vẫn trầm mặc đột nhiên hỏi.

"Hơn sáu mươi rồi." trong mắt Sính Vũ tràn đầy ý cười, nữ nhi không nói, nàng thật sự đã quên nói cho nữ nhi chuyện này rồi.

"60!?" Mọi người thất kinh, nhìn dáng vẻ xinh đẹp, nhìn thế nào vợ chồng hai người cũng chỉ hơn ba mươi, hai mắt liền trợn tròn.

"Ảo thuật của Hiên Viên tộc có công hiệu kéo dài tuổi thọ, mà thể chất của người Hiên Viên tộc cũng rất đặc biệt, tuổi thọ trung bình của mỗi người đều hơn 150 tuổi, đây cũng là nguyên nhân khiến cho Thập Đại Trưởng Lão nghĩ đến chuyện trường sanh bất lão." Hiên Viên Phỉ Cẩm nhìn bộ dáng kinh ngạc của bọn họ, nhàn nhạt giải thích, nếu không phải biết tuổi thọ của mình so ngoại giới dài hơn rất nhiều, thì làm sao nghĩ đến chuyện trường sinh bất lão.

"A Noãn, nếu ta chỉ có thể sống đến 100 tuổi, làm thế nào?" Mộ Lương nhíu lông mày, có chút lo lắng.

Chủ tử,  nếu các ngươi nguyện ý, hoàn toàn có thể Trường Sinh Bất Lão.

Còn không đợi Hoa Khấp Tuyết trả lời, Liệp Tử liền truyền âm thanh đưa vào trong đầu hai người.

Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết kinh ngạc mở to mắt, đang muốn hỏi nguyên nhân, lại thấy Hoa Liên Phong ho khan vài tiếng, chậm rãi tỉnh lại.

"Lão Đầu Nhi! Lão Đầu Nhi! Ngươi đã tỉnh!" Hoa Trảm Lãng sờ sờ mặt của hắn, kích động rống to.

"Thối...... Tiểu tử, ầm ĩ chết được...!" Hoa Liên Phong mơ mơ màng màng thấy nhìn thấy Hoa Trảm Lãng, theo bản năng liền mắng lên.

"Sư phụ."

"Hoa gia gia."

Hoa Khấp Tuyết cùng Mộ Lương cũng cười nhạt kêu một tiếng, lần này, cuối cùng lão nhân gia cũng tỉnh táo, chợt ngồi dậy, ngây ngốc nhìn một đám người ở trước mắt, đột nhiên phát hiện mệt mỏi vô lực trên người cũng đã biến mất.

Nhìn kỹ đôi nam nữ mặc quần áo màu vàng kim trước mặt, đột nhiên kích động đến mù quáng, " n công!"

"Liên Phong." Hiên Viên Phỉ Cẩm nhàn nhạt cười, gật đầu một cái.

Hoa Liên Phong nhìn ân nhân bốn mươi năm trước đã cứu mình, một lão nhân gia đã một bó tuổi lại ngồi dưới đất khóc to, những người khác thấy vậy không biết nói gì.

Tình huống hiện tại của Hoa Liên Phong đã không có gì, mọi người bắt đầu muốn biết hắn ở trên đảo nhỏ xảy ra chuyện gì.

"Lúc Tuyết Nha Đầu cùng Lương tiểu tử vào Hàn Trì lấy được này bảo vật, ta liền nhận ra huyễn lực này đến từ thần đảo, liền nghĩ người của thần đảo sẽ không vô duyên vô cớ ra khỏi đó, liền tới đây xem một chút."

Hoa Liên Phong nói, "Nhưng lúc ta nơi này, đã phát hiện nơi này thay đổi rất nhiều, tất cả người trên đảo đều không thấy, có một lần, ta đi theo nhóm người áo đen tới bên bờ biển, thấy bọn họ chui vào trong nước, nửa ngày không ra, liền có chút hiếu kỳ, chờ bọn hắn sau khi trở lại, ta liền chui vào nhìn một chút."

"Dưới đáy biển của Đảo này, nhốt rất nhiều người, người nào ánh mắt cũng đờ đẫn, không còn sức sống, nhưng lại còn sống, ta muốn qua cứu bọn họ, nhưng, không thể ra sức." Hoa Liên Phong thở dài, "Ta sợ mười người kia tìm được ta, liền núp vào, có thể do ảo thuật của ta quá thấp, cho nên bọn họ không phát hiện ra sự tồn tại của ta, chỉ là trên hòn đảo nhỏ này đúng là không có gì để ăn."

"Hoa gia gia biết tộc nhân nhốt ở đâu?" trong mắt Mộ Lương thoáng hiện lên vui vẻ, như vậy thì không cần phải tốn chút công sức nữa rồi.

"Các ngươi đi theo ta." Hoa Liên Phong nhìn vẻ mặt mọi người đều có chút kích động, gật đầu một cái, đi về phía bờ biển.

Hoa Khấp Tuyết sờ mũi một cái, đột nhiên phi thân lên nắm cánh tay sư phụ, mang hắn đến bờ biển, nhẹ buông tay, liền ném hắn vào trong biển.

"Tuyết Nha Đầu cái người không có nhân tính này, sao lại ném ta xuống!" Hoa Liên Phong lớn tiếng mắng, lườm nàng một cái, lật người chui vào trong nước.

"Phụ thân nương, các ngươi theo chúng ta xuống, những người khác, ở phía trên không cho phép xuống." Mộ Lương nói, sau đó kéo Hoa Khấp Tuyết xuống nước.

"Phỉ Cẩm, chúng ta thực sự phải cám ơn Liên Phong rồi." Sính Vũ đỏ mắt.

Hiên Viên Phỉ Cẩm gật đầu một cái, ôm lấy nàng nhảy vào trong nước.

Hoa Liên Phong bơi thật lâu, thấy một bầy cá vòng quanh một chỗ, hưng phấn phất phất tay về phía bốn người, "Ở giữ bầy cá!"

Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết liếc mắt nhìn nhau, trong mắt thoáng hiện lên ý cười, phóng tới phía bầy cá.

Hiên Viên Phỉ Cẩm cùng Sính Vũ vọt tới, trong chớp mắt, hào quang màu tím nhạt cùng ánh sáng màu vàng khổng lồ bao vây lấy bầy cá, không lâu lắm, liền cảm thấy nước biển kịch liệt run chuyển, bầy cá phân tán ra, đám người bị vây bên trong liền chìm xuống biển đáy.

Bốn người lại tạo một phòng hộ cho bọn họ, mang bọn họ lên bờ.

Những người đó người nào sắc mặt cũng tái nhợt, té xỉu nằm trên đất.

Nhìn từng bóng dáng quen thuộc không còn sức sống nằm trên mặt đất, Hiên Viên Phỉ Cẩm tay nắm chặt thành quả đấm, hắn oán mình là một Tộc trưởng vô năng, nếu hắn có thể địch nổi Thập Đại Trưởng Lão, các tộc nhân làm sao chịu tra tấn như vậy!

"Chờ đánh bại chín người kia, trả lại huyễn lực lượng các tộc nhân, là bọn họ có thể tỉnh lại, Phỉ Cẩm, đừng nữa tự trách mình nữa." Sính Vũ mắt đỏ an ủi, nhưng trong lòng cũng rất khổ sở, những người này đều là người thân bằng hữu của mình, làm sao nàng không khó chịu chứ.

"Vết rách mở ra hoàn toàn!" Đột nhiên, Khiêu Hồng cùng Liệp Tử cùng nhau la lên, mọi người nhìn về phía vết rách, quả nhiên liền thấy vết rách kia lớn hơn so lúc đầu thấy gấp mười lần, trong lỗ to lớn toát ra luồng khói đen, sát khí bức người, tà khí bốn phía.

"Năm các ngươi, theo chúng ta đến đây!" mặt Mộ Lương lạnh xuống, quét nhìn năm người một cái, lắc mình bay đến vết rách.

Thời điểm quyết định tất cả đã đến, mọi người cũng không cảm thấy hoảng hốt, ngược lại trấn định hơn so bất cứ lúc nào, đi theo sau lưng Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết, nghe hai người phân phó.

"Chúng ta ổn định vết rách, đừng để khói đen khuếch tán quá lợi hại." Hiên Viên Phỉ Cẩm trầm giọng nói, kéo Sính Vũ đuổi theo.

Tất cả mọi người đều lơ lửng giữa không trung, đối mặt với vết rách, Đám người  Hiên Viên Phỉ Cẩm khắp người đầy kim quang, rót Huyễn Lực màu vàng vào trong vết rách, quả nhiên thấy  khói đen trong vết rách kia không hề khuếch tán ra xa nữa, thế nhưng hơi thở tà ác cũng không giảm chút nào, mà ngược lại khiến cho thời tiết vừa rồi còn quang đãng liền đen xuống, không lâu lắm liền bắt đầu sấm chớp, khí thế kinh người.

"Trước tiên để mình ta giải quyết." Mộ Lương hừ lạnh, "Trảm Lãng, các ngươi đi giúp Phụ thân và nương."

Năm người Hoa Trảm Lãng gật đầu một cái, phi thân tới trước chỗ vết rách không xa, năm chủng loại Huyễn Lực màu sắc khác nhau vòng quanh vết rách.

Cửu Đại Trưởng Lão thấy thời tiết đột nhiên biến thành như vậy, thì biết rõ thời khắc bọn họ chờ đợi đã đến, hưng phấn phóng về phía vết rách, lại không nghĩ tới đám người Mộ Lương đang đợi bọn họ, sắc mặt lập tức tái nhợt, bọn họ là chủ nhân của thần khí, bọn hắn làm sao đánh thắng được.

"Nghĩ biện pháp chui trong vào vết rách, chớ liều mạng!" Đại Trưởng Lão lạnh lùng nói, hiện tại muốn bọn hắn buông tha, hắn không cam lòng, vô luận như thế nào cũng phải thành công.

Nhưng bọn họ nào biết, Huyễn lực của Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết lúc bên trong lỗ hổng đã phát huy hết, muốn giải quyết bọn họ, căn bản chỉ trong nháy mắt.

Bọn họ vốn chỉ mở ra một phần ba huyễn lực đã có thể xưng bá thiên hạ, mà sau đó cộng thêm hai phần ba huyễn lực, thì không phải đơn giản chỉ gấp ba lần huyễn lực trước kia, mà là mạnh hơn rất nhiều, giờ phút này hai người chưa hề vận dụng Khiêu Hồng cùng Liệp Tử, lòng bàn tay không ngừng phóng ra hào quang màu tím nhạt biến thành một tấm võng lớn, vây quanh chín người, không ngừng co lại.

Chín người hoảng sợ nhìn tất cả mọi chuyện, hình như chính mình cũng không thể tin được bọn hắn cứ như vậy bị hàng phục dễ dàng.

"Không phải muốn trường sinh bất lão sao? Vậy hiện tại ta liền không giết các ngươi." Mộ Lương cười lạnh nói, ở giữa hào quang màu tím nhạt càng làm nổi bật gương mặt tuấn mỹ, lại càng trở nên quỷ dị lại vô tình.

Chín người dĩ nhiên không cho rằng Mộ Lương sẽ bỏ qua cho bọn họ, trong lòng đối với tương lai không biết, sinh ra sợ hãi cực lớn, không cam lòng nhìn mình cách vết rách càng ngày càng xa, từ từ mất đi ý thức.

Vô số kim quang từ bên trong cơ thể của bọn họ xông ra, bay về phía tộc nhân trên đảo nhỏ.

Đúng vào lúc này, này huyễn lực trong vết rách tăng lên, đám người Hiên Viên Phỉ Cẩm đã chống đỡ không nổi, khạc ra một ngụm máu, mà sắc mặt bọn người Hoa Trảm Lãng nhìn cũng không được khá lắm.

Ánh mắt Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết liền lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn vết rách, gọi Liệp Tử cùng Khiêu Hồng ra, nhanh chóng xông tới.

Tử Quang bao vết rách to lớn lại, Khiêu Hồng cùng Liệp Tử đột nhiên rời khỏi tay hai người, trên không trung va mạnh vào nhau, biến thành một quả cầu hồng tử giao thoa.

Hoa Khấp Tuyết cùng Mộ Lương liếc mắt nhìn nhau, giơ tay lên rót huyễn lực lượng vào bên trong quả cầu, huyễn lực hồng tử giao thoa như mãnh hổ thoát ra, xông vào giữa khói đen nồng đậm bên trong vết rách.

"Trảm Lãng, năm người các ngươi đứng ngay ngắn vây quanh vết rách, lấy huyễn lực rót dọc theo vết rách, đừng làm cho tà khí của nó khuếch tán, Phụ thân nương, các ngươi nghỉ ngơi chút cho khỏe đi." Mộ Lương lạnh lùng nói, sắc mặt ngưng trọng trước nay chưa từng có.

Huyễn lực của vết rách quả thật rất cường đại, hắn cùng A Noãn đã xuất hết toàn lực rồi, lại không nghĩ rằng còn có cảm giác lực bất tòng tâm.

Năm người nhanh chóng chiếm cứ năm cửa, bao vây vết rách lại, xuất toàn bộ huyễn lực rót dọc theo vết rách, khói đen liền không khuếch tán xa hơn, thế nhưng bên trong không ngừng xông ra huyễn lực so với trước càng cường đại hơn, sắc mặt của năm người cũng có chút trắng bệch, dùng hết sức, mới miễn cưỡng có thể chống lại.

Sấm sét vang dội không ngừng, không lâu sao, liền hạ nổi mưa lớn.

Hiên Viên Phỉ Cẩm che ngực mang mọi người mới vừa tỉnh lại lên giữa không trung, nghìn vạn người đồng loạt phát lực, kim quang tuông ra bay vào trong vết rách, ít nhiều gì cũng giảm bớt một chút áp lực cho Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết.

"Mộ Lương, huyễn lực của chúng ta không đủ." Cổ tay của Hoa Khấp Tuyết có chút cảm giác đau đớn, sắc mặt lạnh dọa người, tà lực vết rách này quá mạnh, nàng bây giờ là cắn răng chống đỡ, nàng cảm thấy mạch máu mình đã chịu đựng tới cực điểm, nếu huyễn lực của vết rách này mạnh hơn hơn một chút nữa, mạch máu nàng sẽ vỡ ra mà chết.

Mộ Lương đau lòng nhìn trên mặt Hoa Khấp Tuyết toát ra mồ hôi lạnh, chính mình cũng không tốt hơn bao nhiêu, trong bụng trầm xuống, hét lớn, "Sử xuất toàn lực, bất cứ giá nào cũng thử một chút!"

Mọi người nghe vậy, hô to một tiếng, chỉ nghe một tiếng rống to kinh thiên động địa, mọi người phóng tất cả huyễn lực rót vào trong vết rách, vết rách lớn đã bắt đầu dần dần nhỏ đi.

Mọi người mừng rỡ, nhưng tay phóng ra huyễn lực cũng không hề dừng lại, vẫn không ngừng phóng ra như cũ, tất cả mọi người đều cảm giác thân thể mình hông ngừng bị đào rỗng, nhưng so với chuyện để vết rách nuốt đi tất cả mọi người, mất đi huyễn lực của toàn thân thì coi là cái gì?

Nhìn này vết rách không ngừng thu nhỏ lại, trên mặt mọi người dù đang suy yếu cũng hiện lên vui mừng.

Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết, còn có mấy người Trạch Linh cũng nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, nhưng đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trong vết rách đột nhiên thoát ra năm đám khói đen, phóng về phía năm người Trạch Linh.

Năm người trơ mắt nhìn khói đen này hướng chính mình tới, cũng không dám ra tay chống cự, nếu bọn họ ra tay chống cự, vết rách này i sẽ nứt ra lần nữa, hậu quả rất khó lường!

Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết mặt trầm xuống, đột nhiên thu tay lại, phóng huyễn lực màu tím nhạt bọc năm đám khói đen lại, dẫn đến chỗ bọn hắn, sau đó lại rót huyễn lực vào trong.

"A Noãn, chúng ta thật vĩ đại không đúng?" Mộ Lương nhìn khói đen không ngừng bay đến, lại bật cười.

Hoa Khấp Tuyết nhìn hắn thật sâu, cũng cong khóe môi, "Đừng tưởng rằng thiếp không biết chàng đang tính toán chuyện gì."

Ánh mắt của Mộ Lương hiện lên ý cười, còn chưa kịp nói chuyện, hai người liền bị khói đen bọc lại.

"Vương Gia! Vương phi!"

"Hoàng thúc! Hoàng thẩm!"

"Nguyệt nhi!"

"Tuyết Nha Đầu! Lương tiểu tử!"

Mọi người hoảng sợ nhìn hai người bị bao lấy, trong mắt đều hiện lên tuyệt vọng, bọn họ không thể tin được, Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết lại chết như vậy, bọn họ không thể tin được! Thế nhưng huyễn lực lượng mạnh cỡ nào, bọn họ biết rất rõ ràng!

Chủ tử, các ngươi đúng là can đảm ghê gớm. Khiêu Hồng nhỏ giọng oán trách.

Sau đó, liền thấy trong khói đen kia đột nhiên phát ra tử quang chói mắt, trong nháy mắt khói đen hóa thành hư không, mà Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết hoàn hảo không chút tổn hại gì xuất hiện tại trước mặt mọi người, đang lúc mọi người còn không kịp hoan hô, mang theo hạt châu nhanh chóng vọt vào trong vết rách.

Chỉ thấy khói đen trong vết rách không ngừng biến mất, vết rách không ngừng thu nhỏ lại.

Năm người Hoa Trảm Lãng thấy vậy, sắc mặt liền trở nên mừng rỡ, bóp chặt ngực mình, khạc ra một ngụm máu từ trong tim, lấy huyễn lực đang bọc chính mình lại phóng theo tia máu của họ đưa vào trong vết rách.

Sấm sét vang dội đột nhiên dừng lại, vết rách nhanh chóng nhỏ đi, cuối cùng hóa thành một luồng tử quang nhàn nhạt, biến mất trong không trung, năm người Trạch Linh bởi vì mất đi toàn bộ huyễn lực, nhanh chóng rớt xuống.

Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết lại không rơi xuống đất, thì ngược lại ôm nhau thật chặt, trên mặt hai người đều mang ý cười nhàn nhạt, nhìn bầu trời đã trong xanh trở lại, lòng liền nhẹ nhõm.

"Thành công." Hoa Khấp Tuyết ngẩng đầu cắn cắn cằm Mộ Lương, đẩy ra một đoàn Tử Quang, tiếp được năm người đang rơi xuống, làm cho bọn họ an toàn rơi xuống đất.

"Vẫn chưa xong chuyện!" Mộ Lương khẽ nhéo cái mũi của nàng, cưng chiều cười cười, rót một luồng Huyễn Lực vào trong hạt châu, hạt châu bay ra bên ngoài thần đảo, vạn vật bị đông cứng liền khôi phục lại bình thường, tất cả đều như chưa hề phát sinh chuyện gì.

"Xong chuyện." Hoa Khấp Tuyết dựa vào trong ngực hắn, đưa tay cầm Liệp Tử cùng Khiêu Hồng lại.

Mộ Lương cùng A Noãn nhìn mọi người trên đất si ngốc nhìn mình, đột nhiên cười gian trá, Hồng Quang chợt lóe, hai người biến mất khỏi Liễu Nguyên.

Mang sơn.

"Tất cả đều bình thường, thật tốt." Hoa Khấp Tuyết thư giãn vừa lòng cười, lười biếng tựa vào trong ngực Mộ Lương.

Mộ Lương ôm nàng ngồi  bên hàn trì, gương mặt đầy thanh thản cùng hạnh phúc, nghe vậy, dịu dàng cười, cũng không nói chuyện.

"Chủ tử, hai ngài dùng hết một nửa thần huyết trên người mình, không hối hận sao?" Liệp Tử hỏi.

Hắn cũng là ở dưới tình thế cấp bách, mới nói ra, trên người Hoa Khấp Tuyết cùng Mộ Lương cũng không biết vì sao, lại có được một nửa máu thần, khi bọn họ chữa trị vết rách, cố ý cho khói đen đánh về phía mình, sau đó bức ra năng lực tự vệ của dòng máu Thần tộc, cũng mượn huyễn lực này, chữa trị vết rách, nhưng vì vậy, máu  Thần tộc  trên người bọn họ cũng hao hết, từ đó, chỉ là người bình thường.

Thật ra thì, nếu muốn cất giữ này máu, hoàn toàn có thể chỉ cần chịu tổn hại một lát nữa, chỉ là những người khác, có thể không chịu nổi, cuối cùng các chủ tử cũng không phải là người ích kỷ.

"Vĩnh sinh bất diệt có cái gì tốt, ta còn muốn nhìn bộ dạng A Noãn tóc trắng xoá." Mộ Lương cười vui vẻ.

Hoa Khấp Tuyết nhíu mày nhìn hắn, ngay sau đó cười, dịu dàng nói, "Thiếp cũng thế."

Nắm tay nhau mà chết, bên nhau đến già, so với Trường Sinh Bất Lão gì đó, còn hấp dẫn người hơn.

"Muốn ở lại nơi này bao lâu?" Mộ Lương ôm Hoa Khấp Tuyết đi về phía phòng nhỏ.

"Nhưng thiếp nhớ Thánh vương phủ rồi."

"Hừ, Nàng là sợ bọn họ lo lắng!"

"Thông minh."

"Nàng không muốn cùng ta sống qua thế giới hai người!"

"Chàng quên ta trong bụng còn có một người sao."

"......"

"Mộ Lương."

"Hả?"

"Thiếp yêu chàng."

Mộ Lương dừng bước lại, cười dịu dàng nhìn người trong ngực, giơ tay lên lấy một mảnh lá cây trên mái tóc nàng xuống, động tác cực kì nhẹ nhàng, Hoa Khấp Tuyết cầm tay của hắn, nở nụ cười đầy dịu dàng, hai người si ngốc nhìn nhau, quên hết tất cả, tất cả đều đã kết thúc, chỉ còn lại thâm tình.

Tuyết đột nhiên bay lên giữ không trung, quanh quẩn xung quanh hai người.

Mộ Lương đột nhiên ôm lấy Hoa Khấp Tuyết, bay về phía phòng nhỏ, hai người cũng không nhìn thấy, Khiêu Hồng cùng Liệp Tử lẳng lặng lơ lửng trong không trung ngay sau lưng, đột nhiên phát ánh sáng cực đại, mơ hồ huyễn hóa thành bóng dáng một đôi nam nữ.

- kết thúc -

Cuối cùng cũng kết thúc... chúc các bạn đọc truyện vui vẻ...