Tế Bình hầu lo sợ Hoàng thái nữ sẽ lại ôm lấy con gái bảo bối của mình vội nói: "Điện hạ mời vào bên trong, tiệc tối đã được chuẩn bị sẵn sàng."
Hoàng thái nữ gật đầu, vừa đi vừa nói: "Xe ngựa của ta còn xin nhờ Hầu gia an trí sắp xếp một chút, bên trong xe ngựa còn có một rương gỗ tử đàn, là lễ vật gặp mặt của ta đưa đến cho các vị, còn kính nhờ Hầu gia phái người mang vào."
Tế Bình hầu lập tức phái người đi xử lý, Diệp Thạc tò mò hỏi: "Nghi trượng của ngài đâu?" Đi xa nhà không phải sẽ có nghi trượng sao? Giống như lần trước Dự vương dẫn tỷ tỷ trở về, liền có rất nhiều người, rất nhiều lá cờ to đùng đẹp mắt nữa, mặc dù hắn vẫn còn nhỏ những cũng nhớ rất rõ ràng.
Hoàng thái nữ nhìn hắn một cái, "Nghi trượng và đoàn người nghỉ lại Tứ Phương quán, nhiều người như vậy đều đến Hầu phủ, không phải sẽ càng thêm phiền phức sao."
Mạnh thị nghe nàng nói như vậy, trong lòng buông lỏng chút, xem ra vị Hoàng thái nữ này cũng hiểu chuyện, biết suy nghĩ vì người khác, không phải loại người chuyên quyền độc đoán.
Đưa Hoàng thái nữ đến viện tử, tiệc tối cũng đã dọn xong, nam nữ phân thành hai bàn, Yến Vân Hi kỳ quái hỏi: "Vì sao không ngồi cùng một chỗ, lại còn phải tách ra..., à, ta hiểu rồi, nam nữ không chung chiếu." Nữ La quốc cũng không có mấy cái lễ nghi phiền toái này, buổi trưa lúc hoàng cung thiết yến cũng không có tách ra, chẳng qua nàng cũng biết quy củ của Đại Tề, chỉ là nhất thời không kịp phản ứng lại thôi.
Diệp Thiên tò mò hỏi: "Chẳng lẽ ở Nữ La quốc không có như vậy?" Tính ra thì, địa vị của nữ nhân ở Nữ La quốc nhất định là rất cao, có lẽ căn bản cũng không có chuyện phân chia nam nữ riêng biệt mà ngồi.
"Đại La." Yến Vân Hi nghiêm túc nhìn chằm chằm Diệp Thiên.
"Gì cơ?" Đôi mắt hạnh to tròn của Diệp Thiên mê man chớp chớp mấy cái.
"Nước của chúng ta là Đại La, không phải Nữ La quốc." Yến Vân Hi trịnh trọng giải thích: "Nữ La là cách gọi của người Đại Tề, cũng giống như chúng ta gọi Đại Tề là Bắc Tề vậy."
Diệp Thiên nghe rõ ràng, người Đại Tề gọi nước của các nàng là Nữ La, mà các nàng thì tự xưng là Đại La, cũng giống như các nàng gọi Đại Tề là Bắc Tề, mà bản triều thì tự xưng là Đại Tề vậy.
"Ở Đại La chúng ta không phân tịch, có điều nhập gia thì tùy tục, nếu nhà của Thiên Thiên muội muội phân tịch, vậy cứ phân chia nam nữ ngồi riêng khi ăn là được rồi." Đôi mắt sáng của Hoàng thái nữ khẽ cong lên, "Chỉ cần có Thiên Thiên muội muội bồi bên cạnh, thì ngồi chỗ nào cũng được."
"Khụ khụ." Diệp Lệ cảnh giác quét mắt nhìn Hoàng thái nữ một chút, "Nhà chúng ta xưa nay cũng không phân chia nam nữ khi ăn, nếu điện hạ đã không ngại, vậy thì vẫn ngồi cùng một chỗ mới tốt." Hắn vẫy tay, các nha hoàn lại bắt đầu dọn dẹp, sắp xếp biến thành một bàn lớn.
"Cứ để cho bọn hắn thu thập đi, đi thôi, đi xem lễ vật ta đã chuẩn bị cho các vị." Yến Vân Hi thấy cái rường gỗ tử đàn của mình ở trên xe ngựa đã được đưa tới, liền gọi mọi người tới đó xem.
Trước tiên nàng lấy ra hai miếng ngọc bội, tặng cho Diệp Tuân và Diệp Thạc, phần đưa cho Tế Bình hầu là một bản chữ thư pháp, chính là do nhà thư pháp nổi tiếng nhất Nữ La quốc viết ra, cũng là bản độc nhất, Tế Bình hầu cực kỳ ưa thích.
Phần đưa cho Diệp Lệ là một thanh chủy thủ ngắn, Diệp Lệ nhẹ nhàng rút ra xem thử, một cỗ khí lạnh lẽo đập vào mặt hắn, hắn thầm giật mình, thanh chủy thủ này... chỉ sợ là không phải vật tầm thường đi?
Tế Bình hầu cũng rất giật mình, "Cái này, đây chẳng lẽ là "Đoạn trường"?" Hắn từng ở Nữ La quốc tham mưu cho Hộ bộ, cho nên đối với quốc khố của Nữ La quốc rất rõ ràng, thậm chí kho riêng của Nữ Hoàng hắn cũng có biết một hai, thanh "Đoạn trường" này chính là bảo vật của Nữ La quốc, Hoàng thái nữ vậy mà tiện tay lấy đi tặng người.
Hoàng thái nữ gật gật đầu, "Đây đúng là "Đoạn trường"."
" "Đoạn trường"?!" Diệp Thạc khoa trương kêu lên một tiếng, "Ý là nói một đao chém xuống, là có thể đem ruột người chặt đứt luôn sao?" Hắn nói xong, bả vai nhỏ lắc một cái, rùng mình, đáng sợ.
(*) Đoạn trường (断肠: đoạn tràng, dịch ra là chặt đứt ruột, mà để là thanh "đứt ruột" thì nghe kinh quá.
"Không phải." Yến Vân Hi nở nụ cười, "Ý là nói thanh chủy thủ này mười phần sắc bén, chỉ cần đâm xuống, nhất định sẽ lấy mạng đối phương, mà người yêu của kẻ đó tất nhiên là sẽ đau như đứt từng khúc ruột, cho nên mới gọi như vậy."
Diệp Lệ là người tập võ, có một loại mê muội trời sinh đối với vũ khí, lập tức rút một sợi tóc, đặt ở trên mũi dao, nhẹ nhàng thổi một hơi, sợi tóc lập tức đứt thành hai.
Tế Bình hầu khen ngợi: "Đã sớm nghe nói "Đoạn trường" thổi tóc tóc đứt, chém sắt như chém bùn, hôm nay nhìn thấy quả nhiên là danh bất hư truyền, không hổ là bảo vật của Nữ La quốc." Chỉ là quốc bảo này đưa cho con trai mình, hình như không phù hợp cho lắm.
Diệp Lệ nghe phụ thân nói đây là bảo vật của Nữ La quốc, lập tức đem chủy thủ nhét lại vào vỏ, đưa tới trước mặt Yến Vân Hi, "Vật này thật sự quá quý giá, tại hạ không dám nhận."
Hai hàng chân mày của Yến Vân Hi cau lại, buồn rầu nói: "Bảo kiếm tặng anh hùng, bảo thạch đưa mỹ nhân, ta nghĩ đến thế tử là Võ Trạng Nguyên, cho nên mới tặng "Đoạn trường"." Nàng lại mở rương ra xem, bên trong chỉ còn đồ trang sức.
Trước khi đến, nàng không biết Hầu phủ còn có Diệp Tuân và Diệp Thạc, cho nên chỉ chuẩn bị hai phần lễ vật thích hợp đưa cho nam tử để tặng Tế Bình hầu và Diệp Lệ, còn lo lắng bọn hắn không thích, nên lại chuẩn bị thêm hai miếng ngọc bội, không nghĩ tới vừa vặn đưa cho Diệp Tuân và Diệp Thạc. Yến Vân Hi khó xử nhìn Diệp Lệ một chút, "Cũng không thể đưa cho thế tử đồ trang sức, mà tặng cho Thiên Thiên muội muội "Đoạn trường" được đi?"
Diệp Lệ nhìn số trâm hoa cài tóc óng ánh, lấp lánh, rực rỡ trong tay nàng, yên lặng đem thanh chủy thủ cất vào tay áo, "Đa tạ điện hạ, thanh chủy thủ này ta rất thích."
Yến Vân Hi thở phào nhẹ nhõm, đưa trâm cài đang cầm trong tay cho Mạnh thị, "Hi vọng phu nhân sẽ thích."Nếu không thích cũng không sao, trong rương của nàng vẫn còn có thật nhiều món trang sắc khác đủ mọi kiểu dáng, có thể tùy tiện đổi.
Mạnh thị tiếp nhận, "Điện hạ thật sự quá khách khí rồi, ta rất thích."
Yến Vân Hi lục tìm trong rương, nhìn Diệp Thiên thở dài, "Làm sao bây giờ, ta cảm thấy mấy món trang sức này đều không xứng với Thiên Thiên muội muội xinh xắn đáng yêu này, nếu không thì, ta vẫn là tặng cho Thiên Thiên muội muội một cái ôm thắm thiết của Hoàng thái nữ đi?"
"Không muốn không muốn." Diệp Thiên lập tức liên tục xua tay, cẩn thận lui lại một bước nhỏ, "Ta thích đồ trang sức, thật, đồ trang sức gì ta cũng đều thích." Cái ôm của Hoàng thái nữ quá nhiệt tình, nàng chịu không nổi đâu.
Yến Vân Hi nghi ngờ quét mắt nhìn khắp người nàng, rõ ràng không có mang mấy món trang sức mà, còn nói mình rất thích đồ trang sức, nàng lại ngồi xuống lục tìm trong rương, lấy ra một cây trâm màu xanh biếc, "Cái này không biết Thiên Thiên muội muội có thích hay không? Mà thôi!", Yến Vân Hi đem trâm gài tóc thả lại vào trong rương, rồi đẩy cả cái rương đến trước mặt Diệp Thiên, "Đều đưa cả cho Thiên Thiên muội muội là được rồi, thích cái nào thì lấy cái đó ra dùng, không thích thì cứ để đó đem đi tặng cho người khác."
Diệp Thiên thăm dò thử nhìn vào trong rương, trân châu, phỉ thúy, bích tỉ... hơn phân nửa rương đồ trang sức, món nào cũng là giá trị không nhỏ. Diệp Thiên từ trong rương lấy ra cây trâm màu xanh biếc lúc nãy, tươi cười nói: "Ánh mắt của Điện hạ thật tốt, ta chỉ thích cây trâm này, chọn nó là được rồi." Nàng đem cái rương đẩy trở lại trước mặt Yến Vân Hi, cái rương này cũng thật là nặng nha.
Mới vừa rồi còn nói thích đồ trang sức, đồ trang sức gì cũng đều thích, hiện tại lại chỉ chọn một cái, thật sự là một tiểu muội muội không chút tham lam mà. Yến Vân Hi tán thưởng nhìn Diệp Thiên, phất tay, "Như vậy phần tặng lễ đã hoàn thành, chúng ta đi dùng bữa đi, ta thực sự có chút đói rồi."
Người một nhà cùng Yến Vân Hi ngồi vây quanh một cái bàn lớn, Diệp Thiên phát hiện đọng tác khi ăn của Hoàng thái nữ rất nhanh, nhưng lại không chút thô lỗ, ngược lại còn mười phần ưu nhã, lượng cơm của nàng cũng lớn hơn mình, liên tiếp dùng hai bát cơm.
Yến Vân Hi cũng đang lặng lẽ quan sát những người khác, Tế Bình hầu thỉnh thoảng liền gắp thức ăn cho Mạnh thị, ánh mắt Mạnh thị lại nhìn chằm chằm con trai nhỏ, Diệp Lệ cũng gắp thức ăn cho Thiên Thiên muội muội, muội muội thì thỉnh thoảng lại chú ý đến hai vị đệ đệ.
Một gia đình rất có ý tứ, may mắn là không có phân thành hai bàn dùng bữa, nếu không cũng không nhìn thấy được. Yến Vân Hi là con gái duy nhất của Nữ Hoàng, Nữ Hoàng mặc dù có ba phu hầu, nhưng cũng chỉ có một đứa con gái là Yến Vân Hi, nàng cũng không có huynh đệ tỷ muội, ngược lại là có một người biểu tỷ, có điều mỗi lần hai người gặp mặt phần lớn đều là cãi nhau, loại người một nhà yêu thương, quan tâm, vui vẻ cùng nhau ăn cơm như vầy là không có, cho nên nàng thật tò mò. Lần này tới Đại Tề, có một phần nguyên nhân cũng là muốn xem xem, Diệp Thừa Nguyên thà chết cũng không chịu làm phu hầu cho Mẫu Hoàng, đến cùng là vì lý do gì khiến hắn hành động như thế, phải biết rằng, lúc trước Mẫu Hoàng đều nguyện ý để hắn làm Hoàng phu, chỉ dưới một người trên vạn người, thế mà hắn còn không chịu, cuối cùng còn chạy trốn về, hiển nhiên nơi này có thứ gì đó, so với việc làm Hoàng phu còn quan trọng hơn, đây cũng là nguyên nhân mà nàng không phải Tế Bình hầu phủ thì không ở.
Dùng bữa tối xong, người một nhà liền rời khỏi đó, đến Tư Viễn đường.
Diệp Lệ rút thanh chủy thủ ra, nhìn kỹ lưỡi kiếm bên trên một chút, nghĩ nghĩ, từ trong ống giày rút ra một thanh chủy thủ khác, lưỡi kiếm của cả hai đều tương đối ngang nhau, nhẹ nhàng đụng đụng.
Diệp Thạc thường xuyên ăn vạ tìm cách ngủ lại cùng hai ca ca, đã sớm biết trong giày của hắn có cất giấu chủy thủ, chỉ là Diệp Lệ đã dặn dò hắn không được chạm vào, lúc này thấy Diệp Lệ một tay cầm một thanh, hưng phấn hô: "Ca ca là muốn cho chúng đánh nhau sao? Để đệ giúp ca ca cầm một cái!"
Diệp Lệ liếc hắn một cái, hai thanh chủy thủ này đều cực kỳ sắc bén, hắn cũng không dám để cho đệ đệ đụng vào.
Diệp Thừa Nguyên tiếp nhận "Đoạn trường" từ trong tay hắn, khua tay một chút, cho Diệp Lệ một ánh mắt, cánh tay hai người vung lên, hai thanh chủy thủ "Đinh" một tiếng chạm vào nhau, chỉ thấy thanh chủy thủ trong tay Diệp Lệ lập tức liền bị chém đứt.
Diệp Lệ trợn mắt há hốc miệng, phải biết một điều là, phụ thân là một văn nhân, còn hắn lại là Võ Trạng Nguyên, năm đó đấu vật cùng phụ trọng không đạt được thứ hạng cao, hắn luôn cảm thấy thật mất mặt, còn đặc biệt dành thời gian ra luyện tập nâng cao lực cánh tay, thế mà không nghĩ tới chủy thủ trong tay mình vậy mà lại bị phụ thân chặt đứt, nếu như là hai người đang chém giết sống chết, thì lần này cũng đủ trí mạng rồi.
Diệp Thừa Nguyên đem "Đoạn trường" đưa cho Diệp Lệ, thở dài: "Quốc bảo của Nữ La quốc, quả nhiên danh bất hư truyền."
Diệp Lệ yêu thích không buông tay, lật qua lật lại xem mấy lần, rồi lại lấy khăn nhỏ cẩn thận lau cho sạch sẽ, cất vào.
Mạnh thị thở phào nhẹ nhõm, "Vị Hoàng thái nữ này còn rất tốt tình, không phải loại người điêu ngoa bốc đồng, chúng ta chỉ cần cẩn thận chút, chờ đem nàng tiễn về nước liền không sao."
Diệp Thừa Nguyên nhíu mày, "Cũng không biết nàng sẽ ở lại bao lâu, nàng... có lẽ là lén chạy đến đây."
"A?" Diệp Thiên kinh ngạc ngẩng đầu hỏi, "Lén đi? Ý cha là nói, Nữ Hoàng không biết chuyện này?"
Diệp Thừa Nguyên nghĩ nghĩ, "Nàng mang theo nghi trượng ngàn người đến, ta đoán có thể là sau khi nàng lén đi, Nữ Hoàng không yên lòng, lại biết tính tình của nàng quật cường, sẽ không dễ dàng trở về, cho nên phái nghi trượng ngàn người đuổi kịp hộ tống nàng."
"Bá phụ vì sao nói nàng là lén chạy đi?" Diệp Tuân không hiểu rõ.
Diệp Thừa Nguyên đáp lại: "Nàng là Hoàng thái nữ lại là con gái duy nhất của Nữ Hoàng, trữ quân một nước, bình thường ngay cả đô thành cũng không thể rời khỏi, chạy đến nước khác, lỡ như xảy ra chuyện gì thì đây chính là chuyện làm lay động căn cơ của một quốc gia. Không chỉ riêng gì nàng, các vị thái tử thái tử xuyên suốt qua các triều đại từ xưa đến nay đều phải được bảo hộ nghiêm mật, làm sao có thể tùy tiện cho chạy xa như vậy được chứ?"
Trữ quân của một nước vì sao lại lén chạy đến nơi này? Trong lòng mọi người đều dâng lên sự nghi ngờ.
Diệp Thừa Nguyên nhìn về phía Diệp Lệ, "Con về thật đúng lúc, hình huống hộ vệ, canh phòng của Hầu phủ tất cả đều phải kiểm tra, ra soát kỹ càng một lượt, tuyệt đối không thể có sơ hở. Bây giờ là thời kỳ đặc biệt, lỡ như có người có ý đồ xấu, nhân lúc này đem Hoàng thái nữ giết đi, có thể sẽ kiến cho Nữ La quốc đại loạn, còn có thể khơi dậy chiến tranh giữa lên hai nước nữa, đến lúc đó, nỗi oan này coi như sẽ rơi thẳng xuống trên đầu Hầu phủ chúng ta."
Thần sắc Diệp Lệ nghiêm lại, "Vâng, nhi tử đã rõ."Hộ vệ tuần tra trong phủ đều do một tay hắn an bài sắp xếp, lại kiểm tra một lần nữa, tuyệt đối không thể để người có thời cơ lợi dụng trộn lẫn vào.