Triệu tri phủ dẫn Triệu Thư Dao đến trước cổng lớn của vương phủ, cũng không nhiều lời, trực tiếp quỳ gối ở nơi đó.
Trước cổng Vương phủ tất nhiên không có ai dám to gan vây xem náo nhiệt, chẳng qua là từ ngoài đầu ngõ vẫn có người thấy được tình cảnh kỳ quái này, không bao lâu sau, đã có không ít người tụ tập ngay bên ngoài đầu ngõ, âm thầm bàn tán, nghị luận xem cuối cùng là đã có chuyện gì.
Triệu tri phủ quỳ đủ một canh giờ, mới nhìn thấy Dự vương từ trong cổng lớn Vương phủ bước ra, trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy rét lạnh, một thân y phục thân vương đỏ thẫm, trên đầu vai là Tứ trảo Kim long uy phong lẫm liệt, cũng không lệnh cho hắn đứng dậy, mà chỉ thẳng vào mặt hắn mắng một trận, nói một Bồng Diệp tốt đẹp như thế lại bị hắn quản lý thành cái dạng này, tiểu vương phi chỉ đi vài bước ra ngoài phố đã suýt gặp chuyện, lệnh cho hắn mau chóng chạy trở về phủ nha, điều tra cho rõ ràng đến cùng là do kẻ nào làm ra, điều tra ra nhất định phải đem tru di cửu tộc mới được. Còn nữ nhi kia của hắn, dám chống đối vương phi, bất kính không tuân phục nàng, làm cho hắn mang về nhà tự mình dùng trượng phạt răn dạy.
Triệu tri phủ cúi thấp đầu, Dự vương càng mắng hắn càng cao hứng, vui mừng muốn khóc, vừa rồi khi nữ nhi đem chuyện đã xảy ra nói cho hắn biết, hắn liền hiểu được Dự vương đã sớm biết những tên bịt mặt kia là do ai phái đến, hiện tại Dự vương lệnh cho hắn đi điều tra, hiển nhiên là không có ý định đối đầu trực tiếp với người kia, mà Dự vương cho hắn chạy trở về phủ nha, cũng biểu hiện ra muốn tha cho hắn một lần.
Triệu tri phủ cao hứng suýt nữa khóc lên, có trời mới biết Dự vương làm sao lại bộc phát lòng tốt, không chỉ buông tha cho tộc nhân của mình, mà ngay cả hắn và nữ nhi cũng tha luôn, mặc dù nói nữ nhi phải chịu phạt đánh, nhưng chung quy là vẫn giữ lại được cái mạng. Về đến nhà, toàn thân Triệu tri phủ cũng giống như đều mất hết khí lực, hắn lần này thật đúng là đã đi dạo một vòng trước điện Diêm vương rồi, có thể còn sống mà trở về, cũng không tiếp tục suy nghĩ gì cao vời đến việc giữ lại quan chức nữa, nếu Dự vương muốn thu lại vị trí tri phủ này, hắn nguyện ý dâng lên bằng cả hai tay.
Triệu Thư Dao quỳ trên mặt đất, "Phụ thân, ta sai rồi, ngài phạt ta đi."
"Ai, con nha." Triệu tri phủ thở dài, "Ngươi gây ra tai họa lớn như vậy, Dự vương chỉ khiến con chịu một trận đòn, đã coi như phá lệ lưu tình. Những thị vệ và người hầu đã mất kia, con thu xếp đi xem người nhà của bọn họ một chút, sau khi trở về lãnh phạt... đánh hai mươi trượng." Hai mươi trượng không nhiều không ít, không đến mức lấy mạng nàng, cũng không quá nhẹ nhàng, ít nhất đối với nàng đã muốn mất nửa cái mạng, mấy tháng nữa là đừng mong có thể xuống giường.
Triệu Thư Dao yên lặng dập đầu, cúi thấp người đi ra ngoài.
Triệu tri phủ vuốt chòm râu, suy nghĩ xem đến cùng là ai dám to gan ám sát Dự vương phi. Chuyện này thật ra cũng không khó đoán, ở trong lãnh thổ Bồng Diệp này, người có lá gan làm ra loại chuyện này cũng không nhiều, đối phương là muốn hãm hại hắn, nguyên nhân chẳng qua cũng là vì cái vị trí tri phủ này thôi, lại thêm chuyện Dự vương đã biết rõ là ai làm lại không trực tiếp vạch trần, như vậy đáp án đã vô cùng rõ ràng rồi, đơn giản chính là ba nhà Trương Vương Lý kia thôi.
Hắn đem chuyện này ở trong lòng suy nghĩ tới lui hơn nửa ngày, đột nhiên cười thành tiếng. Dự vương cùng Trương Vương Lý ba nhà căn bản là không ngó ngàng đến, cho nên, tin tức gia chủ của một trong ba nhà Trương Vương Lý sẽ thay thế vào vị trí tri phủ của hắn, chỉ sợ cũng chỉ là mồi câu mà Dự vương tung ra thôi. Triệu tri phủ cực kì vui sướng, bất kể là ai tiếp nhận vị trí này, chỉ cần không phải người của ba nhà kia là được rồi, có lẽ sẽ là người của Dự vương. Hắn đột nhiên nghĩ đến vị Bành Sĩ Mậu mỗi lần đều đi theo bên cạnh Dự vương, tiệc mừng sau lễ cầu phúc lần trước, Dự vương lộ mặt một lát liền đi, còn vị Bành Sĩ Mậu kia lại lưu lại, thay mặt Dự vương tiếp đãi, đối đáp với các quan viên lớn nhỏ của Bồng Diệp.
Nếu như là vị Bành Sĩ Mậu kia đến làm tri phủ thì tốt rồi, người kia rất có kiến thức, mặc dù chưa tiếp xúc nhiều, nhưng cũng có thể nhìn ra hắn là người thông minh tháo vát, nếu để hắn đến quản lý Bồng Diệp, chắc chắn sẽ làm tốt hơn mình.
Dự vương đứng ở ngay cổng lớn của vương phủ trách mắng Triệu tri phủ đang quỳ thỉnh tội, rất nhanh sau đó đã lan truyền ra khắp Bồng Diệp, Dự vương phi đi ra ngoài lại gặp ám sát, may mắn là thị vệ vương phủ rất lợi hại, đã đem toàn bộ bọn bịt mặt giết hết.
Trương lão gia tự nhiên cũng rõ ràng là chuyện gì đã xảy ra, sau đó hắn cũng phái người vụng trộm đến hiện trường nhìn xem, mấy tên bịt mặt của phủ mình phái đi xác thực đều đã chết cả, không còn một người sống sót, còn chết thêm hai thị vệ của Triệu phủ, hắn càng nghĩ càng cảm thấy chắc hẳn là Dự vương cũng không biết chuyện này là do hắn xuống tay làm ra.
Vương lão gia cũng suy nghĩ về chuyện này, đến cùng là ai to gan như vậy, ở Bồng Diệp này, ngoại trừ ba nhà Trương Vương Lý bọn hắn thì ắt hẳn là cũng không còn ai khác. Đã không phải hắn làm, vậy thì chính là Trương lão và Lý lão gia? Bọn hắn đang muốn làm cái gì đây?
Lý lão gia cũng có ý nghĩ giống như Vương lão gia, cho rằng chuyện này là do Trương lão gia hoặc Vương lão gia làm.
Qua mấy ngày sau, rất nhiều loại suy đoán, đồn đãi linh tinh đã bay đầy trời, cái gì mà hiện trường phát hiện ký hiệu của Vương gia, rồi thì trong số những người bịt mặt có hộ vệ của Lý gia. Vương lão gia cùng Lý lão gia đều cảm thấy đây là do hai nhà còn lại âm mưu hãm hại mình.
Những chuyện phát sinh sau đó càng làm cho quan hệ giữa ba nhà Trương Vương Lý ba nhà càng trở nên khẩn trương chưa từng có: trong lúc Trương lão gia dùng bữa, lại phát hiện trong thức ăn lại có độc, nếu không phải gần đây hắn cực kỳ cẩn thận, mỗi một món đồ ăn đều dùng kim bạc nghiệm quá, thì chút liền đã mất mạng rồi; Vương lão gia đi ra ngoài, ngựa kéo xe vậy mà tự nhiên lại bị hoảng sợ, suýt nữa đã đem hắn ném xuống vách núi; Lý lão gia đi tuần sát kho hàng nhà mình, hàng hóa chất đống trên cao lại bỗng dưng đổ xuống, suýt nữa đã đè chết hắn...
Đây đều là do Dự vương phái người đi làm, nhưng mà ba vị lão gia này lại đều không hẹn mà cùng nhận định là do hai nhà còn lại muốn đẩy mình vào chỗ chết.. Mặc kệ quan hệ giữa ba nhà này khẩn trương, nghiêm trọng đến mức nào, thời gian này vương phủ lại tương đối yên tĩnh.
Diệp Thiên rốt cục cũng cầm trong tay bánh nhẫm mà Dự vương mua về cho nàng, vừa nhận lấy quả nhiên đã ngửi thấy mùi hương thật là thơm, thế nhưng nàng lại một miếng cũng ăn không vô, vừa ngửi thấy mùi thơm kia liền sẽ nhớ tới những chuyện đã xảy xa ở ngõ Tây Bản ngày đó, số thi thể nằm ngổn ngang kia, những vết máu loang lổ, hương vị đáng sợ kia cùng với mùi thơm của thứ bánh nhẫm này trộn lẫn vào nhau...
Diệp Thiên cũng không còn muốn ăn bánh nhẫm nữa. Nàng viết thư cho ca ca Diệp Lệ, thành thật nhận sai, ca ca rõ ràng đã dặn dò mình không thể đi vào ngõ nhỏ chật hẹp, u tối, nàng lại vẫn chủ quan đi vào, cũng may là thân thủ của Trịnh Hàn rất tốt, bằng không hậu quả thật sự là không thể tưởng tượng nổi rồi. Nàng sợ ca ca sẽ lo lắng, cho nên đem tình huống lúc đó chỉ kể qua loa, đại khái, chỉ nói là mình đã sai, lần sau sẽ không bất cẩn, lỗ mãng như vậy nữa.
Tiêu Ngôn Phong nhìn ra mấy ngày này khẩu vị của nàng không tốt, khuôn mặt tròn trịa đều đã nhỏ đi một vòng rồi, vô cùng đau lòng, nếu như nàng không muốn ăn cơm, Tiêu Ngôn Phong liền chuẩn bị đủ loại hoa quả cho nàng, tốt xấu gì cũng không thể để nàng bị đói được. Ban đêm Tiêu Ngôn Phong cũng luôn ôm nàng ngủ, nàng ghé vào trong ngực của hắn, ngửi mùi hương quen thuộc trên người hắn, mới có thể an tâm đi vào giấc ngủ.
Hai ba tháng trôi qua, lại đến thời điểm cuối năm, Diệp Thiên mới hoàn toàn khôi phục lại như trước.
Dự vương lại trở nên thật bận rộn, bề bộn nhiều việc.
Người mà hắn lưu lại kinh đô không chút động tĩnh thêm củi thêm lửa, thái tử và Thụy vương mặt ngoài vẫn duy trì hài hòa, bình tĩnh, sau lưng lại vụng trộm tranh đấu đến ngươi chết ta sống, mặc dù có Khang vương hỗ trợ, thái tử vẫn phải rơi xuống thế yếu, mấy vị trọng thần ủng hộ hắn đều bị Thụy vương chỉ điểm cho ngự sử vạch tội, quan trọng hơn hết là trong tay Thụy vương lại có được chứng cứ chỉ rõ những vị trọng thần này đã phạm pháp, làm loạn kỷ cương, bằng chứng vững chắc như núi, rất khó lật đổ được.
Thái tử càng ngày càng hoảng loạn, hắn không biết Thụy vương từ đâu mà có được số bằng chứng này, càng đáng sợ là, hắn không biết Thụy vương còn có bao nhiêu chứng cớ như vậy nữa, liệu cái nào có liên quan tới mình hay không? Cái đam mê nho nhỏ kia của hắn liệu có bị đối phương phát hiện hay chưa?
Giữa thái tử và Thụy vương chắc chắn sẽ có một bên bị tổn hại, Dự vương cũng không quan tâm đến chuyện này, hắn đang vội vàng lo thu xếp chuyện ở Bồng Diệp. Triệu tri phủ đã hoàn toàn quy thuận, thương lượng với Bành Sĩ Mậu những chuyện trong quan trường, đã ở Bồng Diệp nhiều năm, Triệu tri phủ đối với việc quan viên nào là người của ba nhà Trương Vương Lý, trong lòng đều rất rõ ràng, sau khi Bành Sĩ Mậu ngồi lên vị trí kia, nhất định phải xử trí những người này trước, nhất là Liễu Đồng tri, hắn ta có quan hệ cực kỳ mật thiết với Trương lão gia, lần trước hành tung của vương phi cũng là do Liễu Đồng tri tiết lộ cho Trương lão gia.
Dự vương đem hai ngọn núi có chứa quặng sắt cùng mỏ vàng kia vây lại, đối với bên ngoài chỉ nói là ở trên núi có suối nước nóng, cho nên muốn xây dựng một biệt uyển ở đó, sau đó lại mở đường lại trồng thêm các loại hoa cỏ cây trồng, từ xa nhìn lại thật đúng là giống như đang kiến tạo biệt uyển. Ba vị lão giao của Trương Vương Lý vốn dĩ từ đầu đã cực kỳ chú ý động tĩnh của vương phủ, gần đây lại phải cả ngày lo lắng sẽ bị hai nhà còn lại ám sát, hãm hại, quả thực con có thời gian và trí lực để ý tới chuyện này nữa.
Quan hệ giữ ba nhà rõ ràng đã đến trình độ giương cung bạt kiếm, vẫn còn phải giả bộ duy trì bề ngoài hòa khí, ai cũng không chịu đứng ra vạch mặt nhau trước. Cả ba gia tộc đông đúc như vậy, đã ở Bồng Diệp phát triển lớn mạnh, là thông gia liên kết lẫn nhau, nữ nhi của Trương gia gả vào Vương gia, nhi tử của Lý gia lại cưới nữ nhi Vương gia, thế lực rắc rối khó gỡ. Những năm qua quan hệ vẫn luôn tốt đẹp, mỗi năm đến ngày mồng tám tháng chạp, ba nhà đều bao trọn Diên Khánh lâu, cả nhà già trẻ nam nữ đều tới đây tụ tập một phen, chúc mừng một năm thu gặt được nhiều lợi ích.
Đến năm nay, bởi vì không có ai chịu mở miệng trước đòi hủy bỏ, tiệc mừng lần này vẫn dựa theo lệ cũ mà tổ chức. Chỉ có điều là, ba vị lão gia đều rất phòng bị, không hẹn mà đều tìm cớ để trưởng tử của mình ở nhà không đến tham dự, những người đi theo bên cạnh đều là hộ vệ có thân thủ tốt nhất.
Ba vị lão gia ngồi ở nhã gian quý nhất ở tầng trên cùng của Diên Khánh lâu, ngoài miệng duy trì bộ dáng cười nói vui vẻ, thoải mái, hộ vệ của ba nhà thì ở bên ngoài nhã gian cẩn thận trông coi, vô cùng đề phòng cảnh giác nhìn kỹ đối phương. Ở một nhã gian khác thì đều là các phu nhân thiếu gia tiểu thư của ba nhà, dưới lầu là các quản sự có uy tín trong nhà, có thể nói ngoại trừ trưởng tử ra, những người trọng yếu khác trong nhà đều đã ở đây cả.
Ba vị lão gia nâng ly cạn chén, nói chuyện lại đều rất cẩn thận, lại chẳng biết từ lúc nào, cửa sổ của nhã gian khẽ mở ra một khe nhỏ, người hầu vừa định đi đóng lại, chỉ thấy từ bên trong cửa sổ hàn quang lóe lên, lập tức, bên tai đã truyền đến tiếng hét thảm thiết.
Hộ vệ của ba nhà đồng loạt rút kiếm ra, cùng nhau lao vào, ngay trên cổ họng của Trương lão gia cắm một thanh dao găm sáng như tuyết, ánh mắt của hắn vì hoảng sợ mà mở to, ngón tay nắm lấy con dao, máu tươi từ cổ họng của hắn bắn ra, thuận theo ngón tay của hắn vào con dao kia uốn lượn chảy xuống.
"Lão gia!" Kiếm trong tay hộ vệ của Trương gia chỉ về hướng Vương lão gia cùng Lý lão gia, hiển nhiên đã nhận định hai người này là kẻ mưu hại chủ nhân của mình, hộ vệ của Vương gia cùng Lý gia vội vàng đứng ra bảo hộ chủ tử mình, kiếm trong tay chỉ thẳng vào hộ vệ Trương gia, và một nhà khác còn lại.
"Tất cả mau dừng tay, đừng lộn xộn!" Vương lão gia quát lớn: "Trương huynh không phải do ta và Lý huynh giết!" Hắn cùng Lý lão gia liếc nhìn nhau, đến bây giờ bọn hắn mới ý thức được sự tình không thích hợp, mọi chuyện có lẽ cũng không giống như những gì trước khi mình đã suy nghĩ đến, trong lòng hai người đều bắt đầu âm thầm cảm thấy hối hận, tiệc mừng ngày mồng tám tháng chạp theo lệ cũ này lẽ ra không nên tổ chức, rất có thể nó sẽ biến thành một trận bi kịch rồi.
Hộ vệ ba nhà tay cầm kiếm, cơ bắp toàn thân đều căng thẳng, không khí cũng tràn ngập khẩn trương, đột nhiên, ngay lúc này ở một nhã gian khác lại truyền đến tiếng rít gào, thanh âm bén nhọn cao vút, vô cùng thê lương, "Giết người rồi!"
Hộ vệ của Trương gia không chút chần chờ, chĩa thẳng kiếm về phía Vương lão gia cùng Lý lão gia, toàn bộ Diên Khánh lâu đều hỗn loạn thành một đoàn, tiếng kêu khóc thảm thiết, tiếng cầu cứu, âm thanh đao kiếm chém vào nhau đan xen cùng một chỗ.
Không biết là ai đã thừa dịp hỗn loạn giết chết Vương lão gia và Lý lão gia, không còn người ra lệnh, cũng không còn ai có thể ngăn cản trận tự chém giết lẫn nhau tràn ngập máu me này, không chỉ có bọn hộ vệ lao vào đối phương, mà các vị thiếu gia cũng lấy ra vũ khí cất giấu trên người, liên thủ với mấy vị tiểu thư, phu nhân sức yếu trói gà chặt lúc này cũng đã rút trâm cài trên đầu ra làm vũ khí, một buổi yến tiệc nói cười vui vẻ bỗng chốc đã biến thành địa ngục nhân gian rồi.