Tiểu Sủng Hậu Dưỡng Thành Ký

Chương 60: Sinh




Diệp Thiên ôm giỏ đựng và kéo cắt nho quen cửa quen nẻo đi theo lối nhỏ vào hậu hoa viên. Nơi này nàng đã tới không ít lần rồi cho nên không có cảm giác xa lạ gì hết, giàn nho mà Ngọc phi nương nương nói tới nàng trước đây cũng có nhìn qua rồi cho nên cũng biết rõ phương hướng để đi mà không cần ai dẫn đường, đi đi một lát rất nhanh đã tới nơi rồi.

Diệp Thiên đem giỏ đựng thả xuống ngay bên cạnh, rồi cẩn thận cầm theo cây kéo đi một vòng quan sát, đánh giá cả giàn nho, nhìn từ từ dưới lên trên từ trái qua phải, tỉ mỉ chọn lựa một lượt, cuối cùng nhìn trúng một chùm nho nhìn bắt mắt nhất, phần đầu lớn nhất, từng trái từng trái nho tròn trịa, căng tròn, bóng bẩy xếp sát vào nhau, không nhìn thấy phần cuống bên trong luôn, vừa nhìn qua đã biết sẽ ăn ngon rồi, chỉ có điều vị trí có chút vượt quá phạm vi chiều cao của nàng nha.

Diệp Thiên giơ kéo lên cao với với cố gắng cắt, nhưng vẫn có chút không với tới, nàng lại nhón nhón chân lên, cẩn thận tránh cho không tới mấy chùm nho khác trên giàn, nhưng mà tư thế này lại khó khăn cho việc canh chuẩn và vận sức, vì vậy nàng cố gắng nửa ngày cũng không có cắt được chùm nho mà mình muốn.

Diệp Thiên thở dài, lui ra sau hai bước, rồi ngoái đầu về khoảng vườn đằng sau mình hướng về một chỗ trống rỗng không người cất tiếng hỏi: "Ngươi có thể giúp ta cắt chùm nho này xuống được không?" Bây giờ nàng chuyển qua cắt một chùm khác cũng được đấy chỉ là chùm nho này đã bị nàng dùng kéo cắt dở dang nham nhở rồi, bên trên cũng lưu lại quá trời dấu cắt, nếu bây giờ cứ bỏ mặc nó ở đó chẳng mấy chốc cũng sẽ bị hư mất thôi, thật quá lãng phí một chùm nho ngon mà. Trước giờ nho nàng ăn đều là do Ngôn ca ca giúp nàng cắt, cho nên nàng không biết đi cắt nho cũng tốn sức như vậy đâu, tính toán sai lầm, không cắt xuống được lại cũng không nỡ lãng phí chùm nho mình đã nhìn trúng, vì thế đành lên tiếng nhờ vả thôi.

Trong hoa viên hoàn toàn yên tĩnh im ắng, cũng không có người nào đáp lại nàng.

Diệp Thiên giơ cái kéo lên cao, lại nhẹ giọng hỏi thêm một lần: "Không thể giúp ta sao?"

Một lát sau, một góc áo xanh lộ ra phía sau cây đại thụ ở hướng mà ban nãy Diệp Thiên nhìn đến, một thái giám trung niên chậm rãi đi ra, dáng người của hắn cao lớn thon dài, khuôn mặt lại cực kì dọa người, tựa hồ như đã từng bị lửa thiêu, hai bên má cùng trên trán đều nhăn nhó, dúm dó lại, chỉ có cặp mắt kia, đen nhánh trong trẻo, Diệp Thiên vừa nhìn đến đã cảm thấy mười phần thân thiết.

Hắn chậm rãi đi đến bên cạnh Diệp Thiên, tiếp nhận lấy kéo trong tay nàng, đi đến trước giàn nho.

Diệp Thiên chỉ cho hắn chùm nho mà mình đã nỗ lực cả nửa ngày trời nhưng không cắt được kia, "Chính là chùm này, đã bị ta cắt mấy đường rồi, nhưng mãi không có đứt hẳn ra, nếu bây giờ lại không hái xuống nữa thì chẳng mấy chốc cũng sẽ bị hư mất thôi."

Người kia đặt kéo vào ngay vị trí trước đó nàng đã cắt vào lưu loát cắt xuống, "Răng rắc" một tiếng, chùm nho đã được cắt xuống rồi, hắn vừa quay người đã thấy Diệp Thiên trong tay cầm sẵn giỏ đựng đứng chờ phía sau. Hắn cẩn thận đem nho bỏ vào trong giỏ, lại thấy tiểu nha đầu kia ngửa đầu lên nhìn thẳng vào mình tươi cười, bên trong đôi mắt hạnh to tròn kia tràn đầy vui vẻ, "Cám ơn ngươi."

Hắn có chút sửng sốt hỏi ra tiếng, "Ngươi không sợ ta sao?" Cổ họng của hắn giống như cũng từng bị tổn thương qua, thanh âm nghe rất khô khốc nghẹn ngào.

"Không sợ." Diệp Thiên lắc đầu, "Ngôn ca ca nói, ngươi là người một nhà."

"Người một nhà ư." Ánh mắt của hắn dần trở nên sâu thẳm, "Hắn nói ta là người một nhà..."

"Hoa viên này đều là ngươi quản lý sao? Ngươi cũng thật là lợi hại nha!" Diệp Thiên đầy ngưỡng mộ khâm phục nhìn hắn, "Nho này cũng là ngươi trồng đúng không? Trong thật giống giàn nho ở Dự vương phủ, chẳng qua nho ở Dự vương phủ mới là nho ngon nhất thôi." Nàng vốn cũng chỉ mới nhìn thấy có hai giàn nho thôi, cho nên cũng không biết loại nho tím này lớn lên đều là một dạng thế này đâu.

Người kia nhẹ giọng cười, "Nho này ăn cũng rất ngon. Hơn nữa, giàn nho ở Dự vương phủ chính là từ chỗ này chiết nhánh ra đấy." Ngày trước lúc Dự vương khai phủ nó đã được dời qua đó, nguyên lai bất tri bất giác cũng đã trưởng thành rồi.

"Là như vậy sao?" Đôi mắt Diệp Thiên đảo qua đảo lại, "Vậy sau khi ta trở về, sẽ đến Dự vương phủ chiết lấy một nhánh đem về hầu phủ trồng, như thế thì đợi đến mùa thu sang năm ta liền có thể mỗi ngày đều ăn nho rồi."

Người kia kinh ngạc hỏi: "Nho của Dự vương phủ không đủ cho ngươi ăn sao?" Hay là do Dự vương quá keo kiệt, không chịu cho tiểu nha đầu ăn? Theo lý thuyết là không có khả năng đó, nhìn bộ dáng Dự vương sủng nàng như vậy, chỉ sợ cho dù nàng muốn sao trên trời hắn cũng sẽ tìm cách hái xuống cho nàng, làm sao có thể không nỡ chia sẻ với nàng vài quả nho?

Diệp Thiên mân mê miệng, hừ một tiếng, "Hai! Ngôn ca ca xấu lắm, giàn nho kia rất nhiều trái đâu, vậy mà cứ nhất định không chịu đưa đến hầu phủ, lại muốn ta tự mình sang vương phủ mới có thể ăn."

"Thì ra là thế." Người kia lại cười một tiếng, thanh âm mặc dù không dễ nghe, nhưng Diệp Thiên lại nghe ra hắn đang vô cùng vui vẻ, "Quả nhiên là rất xấu rồi."

Diệp Thiên nhẹ nhàng giật giật tay áo của hắn, "Như vậy, nho có phải chỉ cần cắt lấy một nhánh đem về cắm xuống đất là có thể sống rồi không?"

"Quá trình này nói đến còn khá dài đấy." Người kia chỉ chỉ một băng ghế đá sạch sẽ bên cạnh, hai người đi qua ngồi xuống, mặc dù tiểu nha đầu chưa chắc sẽ tự mình đi trồng nho, tự có người quản lý hoa mộc giúp nàng, thế nhưng hắn vẫn đem cách thức trồng và chăm sóc nho chi tiết cẩn thận nói với nàng.

Gió thu mát mẻ, trong không khí tràn ngập mùi hoa quế, hai người cười cười nói nói, từ chuyện trồng nho nói đến Khang công công, đến A Hoàng, còn nói đến chuyện của Tế Bình hầu phủ, ca ca là võ trạng nguyên, phụ thân chết đi sống lại, còn có cả muội muội sắp chào đời trong bụng mẫu thân nữa.

"Thiên Thiên." Cũng không biết đã nói qua bao lâu, đã nghe thấy tiếng Ngôn ca ca gọi nàng, Diệp Thiên mới hồi phục tinh thần, quay đầu nhìn lại, Ngôn ca ca đang đứng ở cách đó không xa, mỉm cười nhìn nàng.

"Ngôn ca ca!" Diệp Thiên cầm lấy giỏ đựng nho của mình, và cả cây kéo kia, lên tiếng, "Ta đi trước nha."

Người kia hướng về phía Dự vương yên lặng hành lễ, sau đó liền lui về sau mấy bước.

Diệp Thiên chạy đến bên cạnh Dự vương, Dự vương giúp nàng cầm kéo, nắ tay nàng cùng nhau rời đi.

Người kia nhìn thật kỹ bóng lưng của hai người, một cao một thấp, lại ngoài ý muốn hòa hợp, hắn mỉm cười, rồi cũng quay người trở về chỗ của mình.

"Ngôn ca ca, người kia là bị bỏng sao?" Chờ đi được một đoạn xa xa rồi lúc này Diệp Thiên mới nhẹ giọng hỏi.

Dự vương cười một tiếng, "Không phải, đây chẳng qua là ngụy trang của hắn mà thôi, hắn ngày thường... nhìn rất đẹp mắt."

...

Cho dù Diệp Thiên đã nghe thật nhiều kiến thức về cách trồng và chăm sóc nho như thế nào thì kế hoạch trồng nho của nàng vẫn không thể nào tiến hành được, bởi vì Dư vương hẹp hòi ấy vậy mà không chịu chia cho nàng một nhánh đem về, lại còn nói là nho nhà mình vẫn còn nhỏ, chưa đến lúc khai chi tán diệp nữa chứ, chọc cho Diệp Thiên giận mấy ngày liền đều không thèm để ý tới hắn, về sau Dự vương phải đưa qua hầu phủ mấy giỏ nho mới có thể tạm dỗ dành nàng nguôi giận.

Sau đó Diệp Thiên cũng không để ý tới chuyện trồng nho nữa, bởi vì sau khi Diệp Thừa Hồng cùng lão thái thái đều đi rồi, nhị phòng cùng tam phòng cũng đã chuyển ra khỏi hầu phủ, bụng của mẫu thân cũng càng lúc càng lớn, mắt thấy là sắp phải sinh đến nơi rồi.

Diệp Thiên và Diệp Lệ đều rất khẩn trương, mấy ngày này hắn đang được nghỉ ngơi ở nhà, Diệp Thừa Nguyên thì lại không quá hoang mang như hai con của mình, hắn đã có hai lần kinh nghiệm, biết cần phải chuẩn bị cái gì, phòng sinh đã sớm được chuẩn bị, quét dọn sạch sẽ, bà đỡ cũng đã sớm mời đến trong phủ, ngay cả nhũ mẫu cũng đều đã chuẩn bị tốt.

Đến buổi sáng ngày mồng tám tháng chạp, Diệp Thiên vốn đang ngồi ăn chén cháo mồng tám tháng chạp (*) nồng hương ngon miệng, Diệp Thiên liền nghe tin mẫu thân phát động sắp sinh, chén trong tay nàng vừa đặt xuống bàn, không để ý tới việc súc miệng, nhấc chân liền chạy sang đó, Lục Phỉ ở phía sau vội vàng chụp lấy áo choàng đuổi theo nàng.

(*) Phong tục ăn cháo vào ngày mùng 8 tháng Chạp đã có lịch sử hàng ngàn năm ở Trung Quốc. Đây còn được coi là "Tiết lệnh" đầu tiên của Tết truyền thống, có nghĩa là qua mùng 8 tháng Chạp không khí của Tết đã đến. Sau một năm lao động vất vả, trong tiết trời lạnh giá của tháng Chạp, mọi người nô nức đi chùa, ăn cháo được nấu từ nhiều loại hạt như kê, gạo tẻ, gạo nếp, hạt dẻ, hạnh nhân, hạt dưa, lạc, hạt thông, nhân táo, nho khô...

Vừa đến cửa Tư Viễn đường đã gặp phải Diệp Lệ.

"Ca ca!"

Diệp Lệ nhìn thấy muội muội chạy thở hồng hộc, tóc đều bay tán loạn, dính vào trên gương mặt, phía sau còn có người đang đuổi theo nàng, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, vội vàng đem nàng bảo hộ ở sau lưng, ngẩng đầu nhìn tới, mới phát hiện ra là Lục Phỉ, trong tay nàng còn đang cầm áo choàng, một đường chạy một đường gọi cô nương.

Diệp Lệ bị nàng chọc cười, đầu ngón tay chỉ chỉ trán của nàng "Sao lại chạy vội vã như vậy? Trời đang lạnh thế này, ngay cả áo choàng cũng không chịu mặc vào?"

Diệp Thiên cũng không để ý tới áo choàng, lôi kéo tay Diệp Lệ dậm chân đi về phía trước, "Ca ca, nhanh lên một chút, mẫu thân sắp sinh rồi!"

Diệp Lệ trong lòng cũng gấp gáp, một tay nhận lấy áo choàng trong tay Lục Phỉ, một tay lôi kéo nàng đi vào trong.

"Cha, muội muội đã sinh ra chưa?" Diệp Thừa Nguyên đang đứng ở trong viện, nghe thấy tiếng nói của tiểu nữ nhi, xùy cười thành tiếng, "Thiên Thiên đừng nóng vội, nhanh nhất cũng phải mấy canh giờ, chậm mà nói có lẽ phải đợi đến tối hoặc qua ngày mai." Hắn đương nhiên hi vọng càng nhanh càng tốt, thê tử cũng ít phải vất vả chịu tội.

"Lâu như vậy ư?" Diệp Thiên vừa kinh ngạc lại vừa thất vọng, nàng còn tưởng rằng chạy tới liền có thể nhìn thấy muội muội ngay lập tức đâu.

Diệp Lệ nghe xong lời này, cũng không nóng nảy nữa, đem áo choàng trong tay khoác lên người muội muội, còn buộc dây lại thành một cái nơ bướm xinh đẹp, hắn từ nhỏ đã chăm muội muội lớn lên, vẫn thường giúp nàng mặc quần áo, nơ bướm này cũng đã thắt vô cùng thuần thục quen tay rồi.

Bởi vì phòng sinh của Mạnh thị được bố trí ở tây sương phòng, ba người đều không đi vào chính phòng, dù trời đang rất lạnh cũng nhất định phải đợi ở trong sân, Diệp Thiên rón rén đi đến cửa phòng sinh, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên trong, cái gì cũng không nghe thấy, cẩn thận hô một tiếng: "Nương, con đang ở ngay trong sân, có cần con làm gì cứ việc gọi con nha."

Mạnh thị lúc này đang nhẫn nhịn, chịu đựng cơn đau, nàng không muốn kêu to, một là tiết kiệm sức lực, hai là cũng sợ sẽ hù đến tiểu nữ nhi, câu này của Diệp Thiên chọc cho nàng cười một tiếng, lập tức liền nhịn không được, một tiếng kêu đau vừa bật ra, lại bị nàng cố gắng kiềm nén nghẹn trở về.

Diệp Thiên không nghe thấy gì nhưng Diệp Lệ là người tập võ, giác quan rất nhạy cảm, lại nghe thấy, hắn biết mẫu thân đang rất khó chịu, vội vàng đem muội muội kéo ra, "Thiên Thiên đừng nóng vội, chúng ta kiên nhẫn chờ chút."

Bà đỡ trong phòng nói vọng ra: "Phu nhân còn phải chờ thêm mấy canh giờ nữa, nếu không hiện tại lại ăn trước ít thứ đi, đợi lát sinh nữa cũng có thêm sức lực." Buổi sáng Mạnh thị còn chưa kịp ăn cháo liền phát động cho đến bây giờ vẫn chưa ăn gì cả.

Mạnh thị đang nghĩ ngợi ăn cái gì tốt, chỉ nghe thấy tiểu nữ nhi ở ngoài cửa lớn tiếng nói: "Nương, Nếu không lại để cho phòng bếp làm một bát mì, thả thật nhiều thịt kho, rau xanh, nấm tươi ngon, bên trên lại xếp thêm một ít thịt băm, lại dùng nước kho màu sắc đẹp mắt, đậm đà, thơm ngon tưới thấm từng sợi mì... vừa vặn ăn rất ngon nha." Đây là những lời mà Dự vương dỗ dành nàng ăn cơm lúc nàng bị thủy đậu cảm thấy ngon miệng, bây giờ bị nàng lấy nguyên văn nguyên dạng dùng cho mẫu thân, trong suy nghĩ của nàng, lúc không thoải mái ăn mì là tốt nhất rồi.

Mạnh thị có chút buồn cười, có điều nghe nàng nói như vậy, thật đúng là rất muốn ăn, nhẹ gật đầu, thừa dịp còn không đau lắm, "Liền theo như Thiên Thiên nói ăn mì đi, nghe qua đã cảm thấy rất muốn ăn rồi."

Nhận được trả lời của mẫu thân, Diệp Thiên vội vàng đi phân phó đầu bếp chuẩn bị, chỉ một lát sau, hai bát mì sợi nóng hôi hổi đã được đưa tới, còn có thêm vài đĩa đồ ăn kèm, một bát đưa vào phòng sinh cho Mạnh thị, một cái khác bát là cho Tế Bình hầu.

Chờ Mạnh thị ăn mì xong, Lộc y chính cũng được Dự vương phái tới, lão vẫn ôm khư khư hòm thuốc của mình, bên trong tất cả đều là các loại thuốc trợ sản và cứu mạng, Mạnh thị dù sao tuổi tác đã có chút cao, lo trước vẫn hơn. Đôi mắt nhỏ đen bóng của Lộc y chính đem toàn bộ người ở chỗ này đều nhìn kỹ một lượt, lại tiếc nuối nhận ra, Tế Bình hầu, thế tử, tiểu vương phi đều không cần hắn chẩn trị, hai.

Qua hai canh giờ, đến giữa trưa, Diệp Thiên có chút nóng nảy, Diệp Lệ có thể nghe thấy âm thanh thở dốc của mẫu thân càng ngày càng dày đặc, cũng có chút sốt ruột.

Tế Bình hầu ở trong sân đi qua đi lại mấy vòng, đột nhiên, một tiếng tiếng khóc rõ to phá vỡ không gian yên tĩnh, Diệp Thừa Nguyên, Diệp Lệ, Diệp Thiên đều kích động, cùng nhau tụ lại quanh cửa phòng sinh.

Cửa phòng mở ra một khe nhỏ, bà đỡ cao hứng nói ra: "Chúc mừng hầu gia, phu nhân sinh một vị tiểu thiếu gia, mẹ con bình an!"

"Tiểu nữ nhi, cha tới rồi đây!" Tế Bình hầu đầy hưng phấn chen người vào trong.

Diệp Lệ nháy mắt mấy cái, hắn nghe thấy rõ ràng là "Tiểu thiếu gia", từ chỗ nào ra thành "Tiểu nữ nhi" đâu? Diệp Thiên cũng nháy mắt mấy cái, nghi hoặc nhìn ca ca, hiện tại bọn hắn còn chưa thể đi vào, phải chờ trong phòng thu thập xong mới có thể gặp mẫu thân và đệ đệ.