Thanh Hư đạo trưởng râu tóc bạc trắng, tự tuyên bố với bên ngoài bản thân đã một trăm hai mươi tuổi.
Thái tử nghe vậy, không những không khiển trách hắn bịa chuyện, ăn nói lung tung, sai sự thật mà trái lại rất vui vẻ, hài lòng. Theo như hắn thấy, dù cho đạo trưởng có chút bản lĩnh thật đi chăng nữa thì cũng có thể tự bịa thêm chút cao siêu, huyền bí, khác người về bản thân, như vậy mới có thể càng nâng cao giá trị bản thân trở nên cao thâm khó lường. Hơn nữa dù cho Thanh Hư không tự bịa thông tin về bản thân thì khi đưa hắn về cho phụ hoàng, đích thân hắn cũng sẽ đứng ra giúp hắn tô vẽ thêm vài câu về thân thế, bản sự để đạt được sự hài lòng của phụ hoàng. Còn về phần Thanh Hư có phải thật sự đã một trăm hai mươi tuổi hay không, hắn cũng không quan tâm cho lắm.
"Không biết ngoại trừ khả năng tiên đoán tương lai ra thì đạo trưởng đây còn có bản sự nào nữa hay không?" Thái tử hỏi, thật ra thì năng lực dự báo kỳ thật đã rất thần kỳ rồi, nhưng nếu như lại có thêm chút năng lực khác thì càng tốt hơn.
Thanh Hư đạo trưởng vuốt vuốt chòm râu dài trắng như tuyết của mình, bình thản chậm rãi đáp, "Không dối gạt thái tử điện hạ, năng lực dự báo tương lai này của bần đạo cũng không phải là liên tục duy trì, hàng năm chỉ làm ra một giấc chiêm bao, trong mộng xuất hiện cái gì thì là chính là cái đó, cũng không thể tùy ý lựa chọn, thay đổi, khám phá thiên cơ."
Nội tâm Thái tử chợt nguội lạnh xuống, bản lĩnh kia thật sự có chút gân gà rồi, chẳng hạn như vừa rồi hắn đã hỏi Thanh Hư khi nào hắn mới có thể trèo lên được đại vị, kết quả hắn ta căn bản cũng không biết. Nói đúng hơn là bất kể là ai đi chăng nữa, kể cả phụ hoàng, chuyện muốn biết nhất trong tương lai đến hỏi Thanh Hư cũng không cách nào có được đáp án chính xác.
Thanh Hư nhìn đến sắc mặt của thái tử đã dần biến sắc liền biết hắn đã rất thất vọng rồi, liền không chút hoang mang tiếp tục nói: "Bần đạo sở trường nhất chính là thiên về luyện đan, thái tử điện hạ có chỗ không biết, đã từng có rất nhiều đạo hữu luyện đan, vì truy cầu hiệu quả thực mạnh cho nên khó tránh khỏi gây hại cho thân thể. Nhưng còn đan dược của bần đạo, không chỉ có thể khiến cho người ta tinh lực dồi dào, còn có thể bồi bổ nguyên khí, dùng lâu dài cũng sẽ không gây tổn thương căn cơ."
Nói xong, Thanh Hư lại lấy ra một hộp gỗ nhỏ, ở bên trong là xếp chỉnh chỉnh tề tề sáu viên đan dược, thái tử nhận lấy, những viên đan dược kia căng tròn, mượt mà sung mãn, màu sắc sáng trong mềm mại, có một loại hương thơm nhẹ nhàng, dễ ngửi, nhìn qua liền biết là đan dược tốt. Thái tử đem đan dược giao cho thị vệ cầm, chuẩn bị đem về để cho người ta kiểm tra thực hư, nếu như không có độc, thì tìm người dùng thử hai viên chờ xem kết quả, nếu không có vấn đề xấu xảy ra, còn lại bốn viên bản thân hắn sẽ tự sử dụng.
Có năng lực luyện đan, lại thêm hàng năm có thể cho ra một tiên đoán, như vậy cũng có thể dùng được rồi, đủ để dẫn tiến vào cho phụ hoàng. Thái tử mặt lộ vẻ do dự, chần chờ nói: "Bồi bổ nguyên khí tất nhiên là tốt rồi, nhưng nếu như có người đã làm một ít chuyện xấu, cô không nghĩ đến việc giúp hắn bồi bổ nguyên khí..." Hắn dâng đạo sĩ cho hoàng thượng, một là vì xếp người của mình vào bên người hoàng thượng, hai là hi vọng hoàng thượng dùng nhiều chút đan dược, sẽ đem thân thể vốn đã hao mòn vét sạch, sớm ngày thoái vị nhượng hiền truyền ngôi cho mình, cũng không phải hi vọng giúp hắn bồi bổ nguyên khí, càng ăn đan dược thân thể càng tốt, sống lâu trăm tuổi, nếu như vậy thì chẳng phải bản thân hắn sẽ phải ngồi ở ngôi vị thái tử này cho đến già hay sao.
Thanh Hư lập tức tỏ ra khó xử, "Bần đạo luyện đan vốn dĩ là vì trị bệnh cứu người, không có mục đích khác, nhưng thái tử điện hạ lại là người có tấm lòng nhân hậu, thương dân như con, giúp đỡ thôn dân gia cố phòng ốc, lại có ơn tri ngộ đối với bần đạo, điều này..." Thanh Hư trầm ngâm đắn đo giây lát, mới cắn răng hạ quyết định, "Nếu như người kia thật sự đã làm qua không ít chuyện xấu, bần đạo nguyện ý vì thái tử điện hạ luyện chút đan dược tác dụng bên ngoài là cường thân kiện thể kì thực sẽ dần làm cho thương hại thân thể, chỉ mong điện hạ sẽ cẩn thận sử dụng."
"Đạo trưởng yên tâm." Thái tử cười đến mười phần thư sướng, "Cô trong lòng tự có cân nhắc." Quá tốt rồi, đây quả thật chính là một sự lựa chọn hoàn mỹ để hiến cho phụ hoàng, bây giờ chỉ cần đợi đến trận cuồng phong mà hắn đã tiên đoán xuất hiện, liền có thể trực tiến đứa hắn vào cung cho phụ hoàng.
Dưới sự chờ mong cùng nửa tin nửa ngờ của thái tử, một tháng thời gian rất nhanh đã trôi qua. Vào một buổi hoàng hôn nọ, đang trong thời gian ăn cơm, trong thôn làng có nhà đang ngồi vây quanh một bàn có cơm có đồ ăn, có người thì bưng bát ngồi xổm trước cửa ăn mì sợi. Lúc này đã là tháng chín, bình thường đến chạng vạng tối trời đã bắt đầu trở lạnh, có điều hôm nay lại hết sức khác thường, có loại khô nóng, khó chịu của mùa hè, không khí đặc biệt ngột ngạt, oi bức, ép cho người ta không thở nổi.
Bỗng nhiên, những ngọn cây đang vô cùng an tĩnh bắt đầu chuyển động, đong đưa, các thôn dân đang ngồi ăn uống mồ hôi chảy nhễ nhãi cảm nhận được một tia sảng khoái mát mẻ, vừa mới cảm khái một câu "Rốt cục cũng có gió!", cơn gió nhẹ kia liền thay đổi trở nên cuồng bạo, dữ dội chỉ trong chớp mắt, giữa trời đất đã bao trùm một mảnh bụi đất mênh mang, cuồng phong gió lốc cùng đất cát, gào thét kéo nhau đánh tới.
Các thôn dân vội vã bưng bát, xách băng ghế, lôi bàn, ôm trẻ nhỏ, từ trong gió lốc cùng đất đá cực nhanh chạy trở về nhà mình, đóng chặt cửa lại, lúc này họ mới nhớ tới lời khuyên của Thanh Hư đạo trưởng, lại vội dùng đồ vật nặng đến chắn giữ cửa cho vững vàng, cửa sổ cũng phải đem đóng kín, bây giờ cũng không còn ai để ý tới việc ăn cơm nữa, đều lo tập trung bên cửa sổ hoặc là xuyên thấu qua khe cửa cố gắng nhìn xem tình huống bên ngoài.
Cuồng phong đánh gãy một thân cây to lớn, thổi bay cổng rào sân viện làm bằng tre nứa, quét sạch những vật dụng trong sân viện không kịp thu thập lên trời cao, gạch ngói đã cũ hoặc làm không chắc chắn cũng đều bị đánh vỡ, cuốn đi mất.
Các thôn dân run ngồi trong nhà run như cầy sấy lắng nghe âm thanh xao động, rơi vỡ từ mái ngói trên nóc nhà mình, rất sợ hai lo lắng nóc nhà sẽ bị cuốn bay mất. Đến lúc này, bọn hắn mới không khỏi cảm tạ Thanh Hư đạo trưởng đã cảnh báo cùng với người đã giúp đỡ bọn hắn gia cố phòng ốc, nếu không phải sớm có sự chuẩn bị, lần này tổn thất chỉ sợ cũng không riêng gì gia sản mà còn nhiều thứ khác không kể đến nổi nữa.
Trận cuồng phong này hoành hành trọn vẹn một khắc đồng hồ, sau đó vòng qua núi Vân Nhạn mới dần dần nhỏ đi và tiêu tán dần.
Các thôn dân ở trong nhà chăm chú lắng nghe, xác định bên ngoài đã an tĩnh không còn tiếng gió nữa mới chui ra khỏi chỗ ẩn nấp, mở cửa đi ra ngoài kiểm tra, nhìn đến một mảnh sân viện hỗn độn, lại cảm thấy vô cùng may mắn vì mình còn sống. Có người quỳ xuống, nâng cao tay lớn giọng hô: "Chân nhân! Đa tạ ơn cứu mạng của chân nhân!" Càng ngày càng có nhiều thôn dân quỳ xuống, trong miệng nhỏ to hô hào "Chân nhân, đạo trưởng".
Thanh Hư đạo trưởng thanh danh vang dội.
Thái tử sử dụng đan dược của Thanh Hư đưa, đêm đó long tinh hổ mãnh, đại triển hùng uy, quan trọng là qua ngày hôm sau cũng có cảm giác mệt mỏi, hư thoát, ngược lại cảm thấy tinh thần vô cùng sung mãn, thần thái sáng láng, không khỏi tán thưởng năng lực luyện đan của Thanh Hư luyện đan quả nhiên là rất cao. Cuồng phong ở núi Vân Nhạn đã đúng hạn mà tới, hắn cũng không còn nghi ngờ gì năng lực của Thanh Hư nữa, lập tức liền mang dẫn vào cung.
Có vết xe đổ của Thanh Vân đạo trưởng phía trước, thái độ của hoàng thượng đối với người mà thái tử dẫn đến đều rất hoài nghi. Nhưng vị Thanh Hư đạo trưởng râu tóc bạc trắng, bộ dáng tiên phong đạo cốt, còn có đan dược mà hắn hiến hiến lên khiến cho hoàng thượng động tâm không thôi, cho nên, hắn một mặt đem Thanh Hư đạo trưởng giữ lại trong cung, một mặt phái người đi điều tra chuyện cuồng phong ở núi Vân Nhạn là có thật hay không.
Trận cuồng phong kia không có người giở trò dối trá, tự nhiên cũng không sợ điều tra, những thôn dân kia cái gì cũng không phải đưa ra, không duyên cớ tránh thoát một trận đại nạn, tất nhiên là đối với Thanh Hư cùng thái tử đều khen ngợi, tán dương không dứt miệng, đem năng lực của Thanh Hư nói đến xuất thần nhập hóa.
Hoàng thượng sử dụng đan dược mà Thanh Hư hiến lên, liền giống như thái tử đối với công hiệu của nó vô cùng hài lòng, quả nhiên là vượt xa những loại đan dược mà hắn đã từng dùng qua trước đây, lại thêm chuyện Thanh Hư quả thật là từ một tháng trước đã tiên đoán được chuyện cuồng phong tấn công thôn làng kia, hoàng thượng không còn nghi ngờ gì nữa, đem Thanh Hư tôn lên hàng thượng khách quý nhân, phá lệ đặc biệt tin dùng, chỉ mong chờ qua năm sau Thanh Hư có thể tiên đoán đến chuyện lớn có liên quan đến chính mình.
Thái tử tuy rằng không thể nói rõ Thanh Hư là người của mình, nhưng cũng không nhịn được càng thêm tự tin, thật sâu cảm thấy lúc này mình đã cách ghế vàng chí cao vô thượng kia không còn bao nhiêu nữa.
Thanh Hư thuận lợi vào cung, đạt được sự tín nhiệm của hoàng thượng và thái tử, Dự vương cảm thấy thật sự rất hài lòng. Hắn cũng không sợ Thanh Hư trèo lên cành cao của thái tử và hoàng thượng rồi sẽ quay lưng phản bội mình, kiếp trước Thanh Hư vẫn luôn trung tâm với hắn, huống chi, ngoại trừ bản thân hắn ra, còn có ai có thể giúp cho Thanh Hư mỗi năm đều có một tiên đoán quan trọng đúng sự thật nữa chứ.
Hoàn tất cọc đại sự này rồi, Dự vương lại dẫn Diệp Thiên vào cung thăm hỏi Ngọc phi nương nương.
"Đã một thời gian không gặp, Thiên Thiên hình như là cao hơn một chút rồi." Ngọc phi nắm tay Diệp Thiên, xoa xoa đầu nàng ôn nhu nói.
Diệp Thiên rất chân thành gật đầu đồng ý, "Ca ca nói con ăn nhiều lắm, ngay cả rau xanh cũng đều thích ăn, nhất định sẽ cao lên thật nhanh."
"Thật ngoan, không kén ăn đều là hảo hài tử." Ngọc phi mỉm cười, Diệp Thiên nhìn thấy liền cảm giác như toàn bộ phòng đều sáng lên, thoải mái không thôi.
Dự vương cùng Ngọc phi thấp giọng bàn luận một số chuyện xảy ra trong cung thời gian qua, Diệp Thiên đã đến đây không ít lần rồi, cũng sớm quen thuộc với Ngọc phi, cho nên cũng không chút e dè, khách khí, một bên tự nhiên thoải mái ăn nho trên bàn, một bên nghe hai người bọn họ nói chuyện.
Ngọc phi nhìn nàng ăn vô cùng vui vẻ, hỏi thăm: "Nho này là do ngự thiện phòng bên kia đưa tới, ăn có ngon không?"
Diệp Thiên gật gật sau đó lại lắc đầu, "Ăn ngon, nhưng mà không có ngon bằng nho ở Dự vương phủ." Nho trong vương phủ là loại nho ngon nhất mà nàng từng ăn qua, hai tháng này nàng cứ cách mấy ngày lại đi qua ăn một lần, hết lần này tới lần khác Ngôn ca ca lại rất xấu bụng, không chịu đem nho qua hầu phủ cho nàng, chỉ có khi nào nàng tự mình đến vương phủ mới có thể ăn được, cho nên nàng chỉ có thể thường xuyên chạy qua vương phủ ở lại một ngày ăn chơi cho thỏa thích lại trở về.
Ngọc phi nghe vậy cười vui vẻ, "Ở trong hậu hoa viên đằng sau Ngưng Ngọc cung của ta cũng có một giàn nho, ngay ở gần góc đông bắc, Thiên Thiên đến đó hái một chùm về đây ăn, có được không?"
Diệp Thiên nhanh nhẹn, khéo léo đứng dậy, tiếp nhận giỏ đựng và kéo mà cung nữ đưa tới, lại nhìn thấy Ngôn ca ca cũng không có ý tứ bồi mình quá đó, nghi hoặc nháy mắt mấy cái, sau đó vẫn là quay người tự mình đi.
Dự vương nhìn thao thân ảnh nhỏ bé của Diệp Thiên cho đến khi không thấy được nữa, mới cười nói: "Mẫu phi muốn nói gì, ngay cả Thiên Thiên cũng không thể nghe?" Thường ngày hắn vẫn cùng mẫu phi nói chút bí mật trong cung, xưa nay cũng chưa từng tránh đi tiểu nha đầu mà nói bao giờ.
"Cái này nàng thật sự không thể nghe." Ánh mắt từ ái của Ngọc phi nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn mỹ của Dự vương, "Nói ra thì, năm nay con cũng đã mười lăm tuổi rồi, cũng đến lúc cần phải biết chuyện người lớn rồi. Thiên Thiên vẫn còn nhỏ, đợi ngày hai con thành thân vẫn còn rất lâu, theo thường lệ, mẫu phi cũng nên chuẩn bị cho con hai cung nữ phục thị hầu hạ rồi."
Dự vương đen mặt. Hắn cũng không phải trách Ngọc phi, đây là đúng là lệ cũ trong cung, hắn đương nhiên biết, phàm là hoàng tử khi đã đến mười lăm tuổi, mẫu phi liền sẽ chọn lựa hai cung nữ đưa qua, dạy bảo hoàng tử chuyền phòng the, cũng coi như là nha hoàn thông phòng của hoàng tử đó.
Đương nhiên hắn là không có ý định nhận hai cung nữ này. Kỳ thật kiếp trước hắn cũng không nhận, cũng không phải bởi Thiên Thiên, lúc đó hắn vẫn còn chưa biết nàng đâu, mà là hắn thông suốt muộn, mỗi ngày đều sống thoải mái phóng túng, căn bản là không có động chút tâm tư ở loại chuyện này, lại thêm nữa là bản thân hắn vốn dĩ tuấn mỹ vô cùng, mẫu phi lại là đệ nhất mỹ nhân Đại Tề, cung nữ dù xinh đẹp cỡ nào cũng không lọt nổi vào mắt xanh của hắn, cho nên, lúc Ngọc phi nhắc đến loại chuyện này, hắn liền không chút suy nghĩ đẩy đi.
Một đời này đã có Thiên Thiên, hắn đã có tiểu vương phi danh chính ngôn thuận, tự nhiên càng không khả năng ham muốn cung nữ gì đó, tiểu nha đầu hiện tại vẫn chưa trưởng thành không rõ mọi sự, nhưng nàng sớm muộn cũng sẽ biết đến, không chừng đến lúc đó nàng sẽ tức giận nữa nha, phải biết là hắn đã đem tiểu nha đầu bồi dưỡng dựa theo tiêu chuẩn của sủng hậu rồi, đã là sủng hậu sao có thể chịu được nam nhân của mình đi sủng hạnh người khác chứ?
"Mẫu phi, ta có Thiên Thiên là đủ rồi, không cần thêm người khác. Thiên Thiên mặc dù vẫn còn nhỏ, nhưng nàng kiểu gì rồi cũng sẽ lớn lên, ta chờ được." Khóe miệng Dự vương tràn đầy ý cười nhu hòa, nhưng thần sắc bên trong đôi mắt phượng lại vô cùng kiên định.
Con của mình đương nhiên là không nỡ khó xử hắn rồi, một khi hắn đã không muốn, Ngọc phi cũng sẽ không miễn cưỡng hắn, gật gật đầu, "Cũng được, dù sao bây giờ con cũng còn nhỏ đâu, đợi tương lai, lúc con thành thân, mẫu phi lại đưa cho con... một bộ tập tranh, khụ khụ, dù sao lúc đó con xem liền sẽ minh bạch, không cần người khác dạy cũng được."
Dự vương có chút xấu hổ, mẫu phi nhắc đến tập tranh, hắn đương nhiên hiểu rõ là tranh gì rồi. Cũng được, dù sao cũng tốt hơn so với cung nữ dạy bảo loại chuyện này nhiều. Kết thúc chủ đề lúng túng này, Dự vương làm như không có việc gì đứng dậy, đi về phía hậu hoa viên tìm hắn tiểu vương phi của hắn.