Diệp Phù hồi phủ muộn như vậy, lại là hôn mê bất tỉnh được bà tử cõng vào kiệu mềm đưa thẳng về viện tử, qua ngày thứ hai cũng không thể rời giường, trong lòng Mạnh thị cùng Diệp Lệ đều hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, bọn hắn tự nhiên lười đi quản chuyện xấu của nhị phòng, ngược lại quay đầu đem Diệp Thiên đều dặn dò qua một lượt, để cho nàng từ nay về sau cách xa Diệp Phù một chút, đừng để bị làm hư theo.
Thương thế của Diệp Phù phải dưỡng hơn nửa thánh trời mới khá lên được, chỉ là trong thời gian này cũng không có mình nàng khá lên, mà thân thể Mạnh thị cũng dưỡng tốt, dần dần khôi phục.
Mạnh thị sờ sờ đôi chân của mình, đã bảy năm rồi, không nghĩ tới nàng còn có thể đứng lên được, đã bình phục, vậy thì có những chuyện cũng đã đến lúc phải kết toán rồi.
Một ngày cuối tuần này, nhị lão gia Diệp Thừa Hồng cùng tam lão gia Diệp Thừa Xương đều ở trong phủ, tộc trưởng của Diệp thị cùng mấy vị tộc lão có địa vị khác trong tộc cũng đột nhiên đến Tế Bình hầu phủ.
Đưa người nghênh đón vào khách phòng trong đại sảnh, nhị lão gia sai người dâng trà, nghi hoặc mà hỏi: "Đại bá hôm nay vì sao lại tới đây?" Ấn theo địa vị trong tộc, tộc trưởng là đường ca của lão hầu gia, nhị lão gia phải gọi một tiếng đại bá.
Tộc trưởng cũng không giải thích ý đồ đến, chỉ nói: "Mời đệ muội cùng các vị cháu dâu đều đến đây đi."
Lão thái thái cùng Tề thị, Mai thị đều vội vàng đi tới, đích thân tộc trưởng đến phủ còn dẫn theo mấy vị tộc lão đi cùng, đây chắc chắn là đã có đại sự gì xảy ra rồi.
Lão thái thái cười nói: "Đại ca cùng mấy vị tộc lão hôm nay sao lại có thời gian rảnh rỗi đến đây vây?" Gần đây trong phủ cũng không có việc gì lớn xảy ra, ngay đến chuyện Diệp Phù cùng thái tử có chút mờ ám, cũng không có truyền ra bên ngoài, không đến mức để tộc lão đều phải xuất động đi.
"Là cháu dâu lớn Mạnh thị mời chúng ta tới, " Một vị tộc lão vuốt vuốt chòm râu, ý vị thâm trường nhìn lão thái thái, "Nói là có việc lớn liên quan đến mạng người, muốn mời chúng ta tới chủ trì công đạo." Bọn hắn dĩ nhiên đều biết lão thái thái là tục huyền đến, đối với Mạnh thị tất nhiên là có chút mâu thuẫn, nhưng muốn nói có liên quan đến mạng người, lão thái thái này chẳng lẽ thật sự có lá gan lớn làm ra chuyện tày đình gì sao?
Nụ cười trên khuôn mặt lão thái thái cứng lại, giả bộ thở dài, "Hai... đứa nhỏ này, đang thật tốt ở trong phủ làm sao có thể có chuyện lớn gì quan hệ đến mạng người chứ? Thật sự là rảnh rỗi sinh nông nổi, còn làm phiền các vị tộc lão mệt mỏi đến đây một chuyến." Lời nói mặc dù thật nhẹ nhàng, nhưng trong mắt bà ta đã hiện ra chút bối rối, không phải là Mạnh thị đã phát giác ra chuyện mình hạ độc rồi chứ? Theo lý thuyết là không có khả năng, nếu như nàng có bản lãnh này, bảy năm trước cũng đã không bị trúng chiêu, làm sao có thể kéo qua tận bảy năm rồi, bây giờ lại đột nhiên biết chứ?
"Là ta mời các vị tộc lão tới, cũng thật sự là có chuyện lớn liên quan đến mạng người!" Một giọng nữ trong trẻo từ bên ngoài truyền đến, ngay kế đó, thân ảnh của Mạnh thị liền xuất hiện ở cửa phòng khách, nàng chải búi tóc phi tiên cao ngất, khuôn mặt như tranh vẽ, dáng người lung linh mềm mại, trên người là tấm áo khoác màu vàng kim thêu hoa, uyển chuyển dịu dàng bên trong lại mang theo một chút sắc bén. Nàng không ngồi xe lăn, cũng không phải để bà tử cõng đến đây, mà là tự mình đi tới, bước chân dù có chút chậm rãi, lại rất ổn trọng, vững vàng, Diệp Lệ cùng Diệp Thiên một trái một phải đi bên người nàng.
"Đại tẩu, ngươi có thể đi được rồi!" Mai thị ngạc nhiên nhìn Mạnh thị chậm rãi từng bước đi vào, Tề thị cũng không dám tin mở to hai mắt nhìn chằm chằm.
"Chuyện này không có khả năng!" Lão thái thái cả kinh nhảy dựng lên, "Ngươi không phải bệnh nằm liệt giường không ngồi dậy nổi sao, sao... sao có thể đi lại được rồi?!" Đầu óc của bà ta lúc này đã loạn thành một đoàn, Mạnh thị có thể đi lại được, điều này nói rõ độc của nàng đã được giải, mà nàng giải độc, cũng có nghĩa là nàng đã biết bản thân là trúng độc. Nhưng nàng sao có thể biết được chứ, như vậy liệu nàng có biết chính mình là người đã ra tay hạ độc nàng hay không? Bà ta hoảng loạn hướng nhị lão gia nhìn qua, Diệp Thừa Hồng nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu cho bà ta không nên kinh hoảng, miễn cho tự loạn trận tuyến.
Cho dù đã giải độc thì sao, không có Diệp Thừa Nguyên ở đây, nàng ta cũng chỉ là một nữ tử nơi trạch viện, có thể tạo ra được sóng gió gì chứ? Diệp Lệ cũng chỉ mới mười bốn tuổi, lại không lo học tập tứ thư ngũ kinh cho tốt chuẩn bị khoa cử, suốt ngày chỉ biết là cưỡi ngựa bắn cung, múa đao lộng thương, căn bản không thể so sánh với Diệp Sở tương lai tiền đồ rộng mở, đại phòng lúc này cho dù muốn trở mình một phen cũng không được, chỉ có thể ngoan ngoãn nhường đường cho nhị phòng! Nghĩ tới đây, lão thái thái rất nhanh trấn định lại, nhưng vừa rồi khi bà ta lộ ra kinh hoảng, cùng nhị lão gia hốt hoảng trao đổi ánh mắt, đã rơi vào mắt Mạnh thị cùng các tộc lão.
Quả nhiên là bà ta. Mạnh thị trong lòng cười lạnh, năm đó bản thân nàng một tay chưởng quản việc nội trạch, lại có thể trong khoảng thời gian ngắn nàng sinh bệnh bố trí hết thảy mọi chuyện, Tề thị cùng Mai thị hẳn là không làm được, chỉ có lão thái thái là có năng lực làm điều đó. Nàng đã sớm hoài nghi lão thái thái tự tay hạ độc, chứ không phải mượn tay Tề thị cùng Mai thị, vừa rồi biểu hiện của lão thái thái đã nói rõ hết thảy đều chính xác. Chỉ là không nghĩ tới, trong đó còn có cả sự tham dự của nhị lão gia, cũng vậy, chuyện hầu gia mất tích, nếu chỉ có một mình lão thái thái chỉ sợ không thể nào làm được, chắc hẳn là Diệp Thừa Hồng cũng có vai trò trọng yếu trong đó.
Hầu gia! Mạnh thị trong lòng đau xót, thù này nhất định phải báo, bắt đầu từ hôm nay.
Mạnh thị hành lễ cùng tộc trưởng và các vị tộc lão, "Mời tộc trưởng cùng các vị tộc lão tới đây, thật sự là có nỗi khổ tâm cùng bất đắc dĩ. Bảy năm nay ta một mực nằm trên giường không dậy nổi, hơi động thân liền choáng váng, không còn chút sức lực nào, tim đập nhanh không thôi, hóa ra cũng không phải là do sinh bệnh, mà là bị trúng độc."
Trúng độc? Tộc trưởng cùng mấy vị tộc lão lặng lẽ nhìn nhau, liên tưởng đến nội tình của hầu phủ cùng với biểu hiện vừa rồi của lão thái thái, trong lòng đều có suy đoán. Chỉ là, nếu như chuyện lão thái thái độc hại hầu phu nhân bị lộ ra ngoài, đối với thanh danh của hầu phủ cũng không hay ho gì, đối thanh danh toàn tộc cũng bị tổn hại không ít. Đến tột cùng nên xử lý chuyện này như thế nào mới tốt đây, trong đầu tộc trưởng bắt đầu suy tính lại mọi chuyện.
"Đại tẩu là bị trúng độc sao? Trúng phải loại độc gì lại lợi hại như vậy?" Mai thị giật mình hỏi, lại trông thấy Mạnh thị ý vị thâm trường liếc nhìn nhị tẩu Tề thị một cái.
Tề thị lập tức nhảy dựng lên, "Ngươi nhìn ta làm gì! Ta cũng không có hạ độc ngươi! Ta ngay cả ngươi trúng phải độc gì còn không biết nữa là!"
Khóe miệng Mạnh thị hiện lên một tia trào phúng, Tề thị dĩ nhiên là không có hạ độc mình, nhưng thật đáng tiếc, chuyện này hôm nay nàng ta nhất định phải đến gánh rồi. Muốn lật đổ lão thái thái, đây không phải là chuyện ngày một ngày hai, nhưng là, có thể bẻ gãy một trong những cánh tay đắc lực của bà ta, từ người ngu xuẩn nhất Tề thị xuống tay, tất nhiên là không gì tốt hơn. Hơn nữa, cho dù hôm nay nàng không nhằm vào Tề thị, đợi lát nữa khi sự tình bị tuôn ra, lão thái thái cũng chắc chắn sẽ để cho Tề thị đến gánh tội thay bà ta.
Mạnh thị vừa mới giải độc không lâu, thân thể còn chưa khôi phục hoàn toàn, nàng chậm rãi đi đến ghế bên cạnh ngồi xuống, Diệp Thiên cùng Diệp Lệ một trái một phải đứng hai bên người nàng, "Thiên Thiên, con đến nói cho mọi người biết, mẫu thân trúng là loại độc gì." Nàng ban đầu cũng không muốn dẫn tiểu nữ nhi tới, nữ nhi dù sao cũng còn nhỏ, nàng hi vọng bản thân có thể đem nữ nhi bảo hộ thật tốt. Thế nhưng khi ngẫm nghĩ lại, trên đời này làm gì có nơi nào tuyệt đối thanh tịnh, bình yên đâu, chỉ một cái hầu phủ thôi, mà đã tranh đoạt đến mức ngươi chết ta sống, nói chi đến loại địa phương nước sâu hơn biển như hoàng cung kia. Thiên Thiên là sẽ gả tứ hoàng tử, vị tiểu hoàng tử được hoàng thượng yêu thích nhất, cho nên nàng không dám đem nữ nhi dưỡng thành một tiểu cô nương hồn nhiên ngây thơ, không hiểu được lòng người hiểm ác, sau này nữ nhi nàng là phải gả vào hoàng thất, nơi mà so hầu phủ càng đáng sợ hơn gấp trăm ngàn lần, đó không phải là thương nữ nhi, mà là đang hại nàng.
"Ngày trước, bởi vì vị ma ma quản sự trong viện của ta lui về dưỡng lão, Dự vương điện hạ không yên tâm, cho nên từ vương phủ đưa tới một vị ma ma giúp ta coi sóc, quản lý viện tử, chính là Phùng ma ma." Diệp Thiên thanh âm mềm mại nhỏ nhẹ vang lên, trong lòng mọi người đang có mặt đều run lên, Diệp Thiên là do hoàng thượng hạ thánh chỉ tứ hôn cho Dự vương, trở thành Dự vương phi tương lai, nàng mới mở miệng liền đưa danh Dự vương ra, nghe ý tứ còn cho thấy Dự vương vô cùng quan tâm nàng, mặc kệ nàng là vô tình hay là cố ý, có Dự vương làm chỗ dựa, chuyện hôm nay chắc chắc không cách nào dễ dàng bỏ qua được.
Nên làm gì bây giờ? Chuyện hôm nay nên kết thúc thế nào mới tốt đây? Nội tâm lão thái thái, nhị lão gia, tộc trưởng, các vị tộc lão cũng đều bắt đầu tính toán.
Tề thị, Mai thị có chút mơ mơ hồ hồ, tam lão gia Diệp Thừa Xương ánh mắt ảm đạm nhìn nhìn lão thái thái cùng nhị lão gia, hắn không có tham dự vào chuyện của bọn họ, nhưng là không có nghĩa là hắn là hoàn toàn không hay biết gì cả, hắn cũng biết mẫu thân cùng nhị ca mưu đồ là vì cái gì, hắn đương nhiên sẽ không ra mặt vạch trần bọn họ, chuyện này đối với bản thân hắn mà nói, cũng không có chỗ xấu cả. Chỉ là hôm nay, Mạnh thị hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, lúc này hai người bọn họ còn có thể ứng phó vượt qua được sao?
Diệp Thiên không để ý đến tâm tư của mọi người, tiếp tục nói: "Lúc Phùng ma ma theo ta đi gặp mẫu thân, tình cờ phát hiện ra loại huân hương mà mẫu thân đang dùng có vấn đề, hẳn là đã bị người động tay động chân qua, bên trong trộn lẫn hoa hỏa li, đồng thời cháo tổ yến mà mẫu thân dùng hằng ngày cũng bị động tay, bên trong bỏ thêm băng hàn lộ. Hoa hỏa li cùng băng hàn lộ..." Cái miệng nhỏ của Diệp Thiên mấp máy một chút lại nói tiếp, "Hai thứ đồ này nếu đồng thời sử dụng, thì trong thời gian ngắn liền có thể khiến cho người ta suy yếu bất lực, không cách nào đứng dậy nổi. Lại nói cả hai thứ đồ này, là từ khi mẫu thân sinh bệnh vào bảy năm trước mới bắt đầu dùng, mẫu thân nằm liệt trên giường không dậy nổi, cũng chính là từ sau khi dùng huân hương có cho thêm hoa hỏa li cùng tổ yến trộn thêm băng hàn lộ kia. Nói cách khác, mẫu thân là bị độc hại đã hơn bảy năm."
Móng tay lão thái thái bấm sâu vào lòng bàn tay, hoa hỏa li và băng hàn lộ, đây đúng là độc do mình hạ, xem ra, Mạnh thị không phải vô tình đánh bậy đánh bạ, mà là xác thực đã biết bản thân trúng phải loại độc gì. Phùng ma ma này, không hổ là người từ trong cung xuất ra, lại có thể lợi hại đến như vậy, chẳng qua chỉ là gặp mặt một lần, đã phá hủy cục diện bản thân bà ta bày ra từ bảy năm trước.
(*) lại là 蒚 và 蘁 ta vẫn chưa tra được từ thích hợp, đành tiếp tục dịch tạm cho dễ hiểu vậy =__=
"Nếu Mạnh thị đã trúng độc suốt bảy năm nay, vì sao bây giờ nàng lại có thể bình phục lại như xưa được?" Tộc trưởng đưa ra nghi vấn. Bình thường thời gian trúng độc càng lâu, không phải sẽ càng khó cứu trị hay sao?
"Là do y chính của lương y sở phủ Dự vương đã kê đơn thuốc." Diệp Thiên không chút hoang mang giải thích: "Sau khi ta biết mẫu thân trúng độc, liền đến Dự vương phủ, xin Dự vương điện hạ ra tay giúp đỡ. May mắn thay, Lộc y chính của Dự vương phủ y thuật rất cao minh, hắn vừa nghe qua hai thứ đồ này, liền kể ra triệu chứng cùng phương pháp giải độc, sau đó kê toa bốc thuốc, mẫu thân dùng giải dược hắn điều chế một thời gian liền tốt dần lên."
Lại là Dự vương! Dự vương điện hạ quan tâm lo lắng như thế, xem ra chuyện này hôm nay phải cho ra một câu trả lời thỏa đáng, không thể qua loa đơn giản cho qua được.