Tẩm điện của Cung Càn Thanh ồn ào, náo loạn, khiến cho Thái Tử Phi đang mang thai phải sinh non.
Thái Tử Phi vô cùng khổ sở và bi thương, mặc dù nàng đã có một đứa con trai, nhưng cái thai này cũng đã chờ mong thật lâu rồi, phải biết rằng Thái tử rất ít khi đến chỗ nàng, một năm cũng chỉ vài lần mà thôi, lần này thật vất vả mới có thể mang thai, trong lòng luôn thầm nghĩ sẽ lại sinh thêm một đứa con trai nữa, dù sao thì chỉ có một đứa con trai cảm giác rất không an toàn, kết quả không ngờ tới,bị Hoàng Thượng đẩy ngã một cái, làm cho sinh non mất rồi.
Thái tử cũng rất thương tâm, hắn không có Trắc Phi, chỉ có một mình Thái Tử Phi, cũng không phải là do hắn chuyên nhất, chung thủy thế nào, mà là do hắn căn bản là không thích nữ tử đã trưởng thành, Diệp Phù kia cũng là xem xét ở phần nàng đã ở cùng mình không ít năm cho nên mới cho nàng vào Đông cung, cũng thuận tiện dùng nàng để áp chế vị Thái Tử Phi hắn vốn chán ghét, lại luôn một mực dây dưa làm phiền hắn kia, đương nhiên cũng có một phần là vì nối dõi tông đường, cũng không thể tân tân khổ khổ tranh đoạt được hoàng vị rồi cuối cùng lại không có con trai để kế thừa được. Năm nay hắn cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi, nhưng con trai cũng chỉ mới có một đứa, khó khăn lắm Thái Tử Phi mới lại mang thai, kết quả lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế này.
Chỉ có điều, mấy chuyện này cũng không có gì là quá quan trọng, trọng yếu nhất chính là, hiện tại lão nhị và lão tam luôn nỗ lực cùng mình tranh đoạt hoàng vị đều đã không còn nữa, chỉ còn sót lại một mình lão tứ vô dụng, suốt ngày chỉ lo hưởng thụ ăn chơi không màng đến chính sự kia, hơn nữa thân phận của hắn lại không rõ ràng, lúng túng khó xử, chắc chắn Hoàng Thượng sẽ không đem hoàng vị này truyền lại cho lão tứ, lỡ như lão tứ là con của người khác, như vậy đến lúc đó giang sơn này cũng sẽ bị thay máu, đổi thành họ nhà khác mất rồi. Tính đi tính lại, cuối cùng người có thể kế thừa đại vị chỉ có mình mình, chỉ có chính mình mà thôi! Suốt hai ngày nay trong đầu Thái tử chỉ chứa đầy suy nghĩ về chuyện này mà thôi, vừa nghĩ đến huyết dịch trong cơ thể đều muốn sôi trào hết cả lên.
Văn Đế căn bản không biết Thái Tử Phi đang mang thai, vừa nghe thấy nàng khóc thét lên như thế thật sự bị dọa cho giật mình, cũng không màng tới chuyện đuổi giết Thái tử nữa, xoay người lại nhìn về phía nàng, lúc này Thái Tử Phi đã ngồi rạp trên mặt đất, dưới thân có vết máu chảy ra.
Văn Đế tay cầm kiếm, chỉ thẳng vào vị Thái y đang quỳ trên mặt đất hô, "Nhanh, nhanh kiểm tra cho nàng!"
Thái y kia đang run rẩy quỳ trên mặt đất, thấy Văn Đế lại dùng kiếm chỉ thẳng vào hắn, không khỏi thầm than một tiếng không may, dáng vẻ này của Thái Tử Phi vừa nhìn qua đã biết là ngã đến sinh non, Hoàng Thượng mới mất con trai giờ lại mất thêm cháu trai, hi vọng lát nữa hắn muốn trút giận cũng liên lụy lôi cái mạng nhỏ này của mình ra chém. Hắn run run rẩy rẩy đứng dậy, bước lên mấy bước, cung nữ cũng đã đỡ Thái Tử Phi dậy ngồi vào bên cạnh bàn, Văn Đế nhìn xem vết máu đỏ tươi vẫn còn lưu lại trên mặt đất, trong lòng đã không ôm hi vọng, quả nhiên, chỉ chốc lái sau Thái y đã lắp bắp nói, "Thái Tử Phi ngài ấy, ngài ấy sinh non..."
Thái Tử Phi "A" một tiếng, nước mắt ngăn không được rơi xuống như mưa, hốc mắt Thái tử cũng trở nên ẩm ướt, Hoàng Hậu dùng khăn che mắt, đứa con trai này của nàng cũng không biết là làm sao, ba mươi mấy tuổi rồi dưới gối cũng chỉ có một đứa nhỏ, vốn dĩ trong lòng nàng vẫn luôn mong chờ, trông cậy Thái Tử Phi lại sinh thêm đứa nữa, không nghĩ đến lại gặp phải chuyện này, thất bại rồi.
Sâu bên trong nôi tâm của Văn Đế bỗng dung lại nổi lên một loại khoái cảm quỷ dị, theo lý mà nói hắn vừa mới mất đi con trai thứ ba, hiện tại lại mất thêm một đứa cháu, trong lòng đáng lẽ phải rất thương tâm, khổ sở mới phải, nhưng không biết tại sao, hắn nghĩ tới là Thái tử hại chết con trai hắn, hiện tại hắn cũng hại chết con trai chưa chào đời của Thái tử, tuy không thể nói là đã hoàn toàn hòa nhau, nhưng chí ít cũng hồi báo lại một chút.
Đương nhiên, một đứa con trai đang khỏe mạnh, yên lành đột nhiên không còn nữa, lửa giận trong lòng không có cách nào dễ dàng bình ổn lại như vậy, đôi mắt phượng hẹp dài của Văn Đế liếc nhìn Thái Tử một cái, trước hết phải lo thu xếp tang lễ của Khang vương xong xuôi ổn thỏa đã, sau đó lại tính sổ với hắn sau!
...
Đầu tiên là chết đi một Thụy vương, ba năm sau lại chết thêm một Khang vương, bầu không khí của kinh đô lúc này thật sự vô cùng bức bí, áp bách.
Dự vương đến Hầu phủ đón Diệp Thiên, cùng nhau đến tang lễ của Khang vương.
Hôm nay Diệp Thiên mặc một thân áo lăng văn màu trắng bên trên có thêu họa tiết hoa cúc, không dùng chút son phấn nào, chậm rãi, thướt tha đi tới, giống như một tiên nữ trên trời bởi vì mải mê chơi đùa và đi lạc vào nhân gian, ánh sáng mặt trời chiếu rọi trên gương mặt của nàng, là cho da thịt nhìn qua thực trơn bóng, nhẵn nhụi, đôi mắt hạnh kia nhẹ nhàng thoáng liếc nhìn sang, như một cảnh tượng phong tình tuyệt mỹ của thế gian.
Dự vương thầm than một tiếng, cũng còn may, hôn kỳ của hai người bọn họ vốn đã định vào tháng chín năm sau, sẽ không vì sự qua đời của Khang vương mà phải thay đổi, trì hoãn, nếu không hắn thật sự sẽ muốn khóc, mắt thấy tiểu vương phi mỗi ngày một lớn lên, trở nên duyên dáng, yêu kiều, hắn thực sự có chút không kịp đợi đến đại hôn rồi.
Tiêu Ngôn Phong ôm Diệp Thiên lên xe ngựa, thấp giọng căn dặn vài câu. Tang lễ của Khang vương, Thái Tử Phi vừa mới sinh non sẽ không đến tham dự, hoàng hậu cũng sẽ không đến, bên chỗ nữ quyến hôm nay thân phận của Diệp Thiên là nhất cao, sẽ không có người dám to gan chọc đến nàng, có điều, Tiêu Ngôn Phong vẫn danh sách những người sẽ đến tham dự tang lễ lần này cho nàng biết một lần.
Diệp Thiên gật gật đầu, "Muội sẽ nhớ kỹ, Ngôn ca ca yên tâm." Lần này số người đến so với tang lễ của Thụy vương lần trước cũng không khác biệt gì nhiều, nàng vẫn còn nhớ được không ít người.
Đợi đến Khang vương phủ rồi, quả nhiên những người bên nữ quyến nàng đều có ấn tượng, quen thuộc nhất chính là Bình quận vương phi, lúc trước tiệc đầy tháng con trai thứ hai của nàng, Ngôn ca ca còn đặc biệt dẫn nàng đến Bình quận vương phủ tham gia mà.
Sau khi chào hỏi tất cả mọi người xong, Diệp Thiên tùy ý ngồi xuống, Bình quận vương phi cũng cùng đi qua, so với tiệc đầy tháng lần đó, hôm nay nàng đã mảnh mai thon thả hơn rất nhiều, khuôn mặt trái xoan trắng bóc, rót một ly trà cho Diệp Thiên, còn rất chăm sóc mà đưa tới bên tay nàng, thở dài nói: "Ai, Khang vương thật quá đáng thương, tuổi còn trẻ như vậy đã phải đi rồi."
"Đúng vậy." Diệp Thiên thuận miệng phụ họa nàng một câu, nhưng cũng không uống ly trà nàng đưa tới, chỉ là cầm trong tay nâng lên một vòng rồi lại thả xuống bàn.
Dù sao thì đây cũng là tang lễ, cũng không thể thoải mái vui vẻ náo nhiệt nói cười trò chuyện được, hai người chỉ nói với nhau mấy câu, sau đó Bình quận vương phi liền rời đi.
...
Sau khi tang lễ của Khang vương đã qua đi, Hoàng Thượng niệm tình Thái Tử và Khang vương huynh đệ tình thâm, lần này Khang vương lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Thái tử phải chịu đả kích nặng nề, đồng thời Thái Tử Phi lại bị sảy thai, có thể nói là nhà đã dột còn bị gặp mưa rào, chuyện buồn liên tiếp đổ ập đến, vì thân thể, sức khỏe của Thái Tử, Hoàng Thượng hạ lệnh để cho Thái Tử ở Đông Cung tu dưỡng một thời gian, không cần tham dự nữa vào bất cứ chuyện chính sự gì nữa.
Đối với an bài sắp xếp lần này của Hoàng Thượng, Thái Tử rất vâng lời, thuận theo tiếp nhận lệnh này, dù sao cũng không còn ai khác có thể tranh giành với hắn nữa, cho dù từ bây giờ hắn một mực nhàn tản, rảnh rỗi cho đến ngày Hoàng Thượng băng hà cũng chẳng có gì phải lo nghĩ.
Ngay sau đó Hoàng Thượng lại triệu Dự vương vào cung, "Con cũng đã nghỉ ngơi rất lâu rồi, hiện tại cũng nên vì phụ hoàng phân ưu, chia sẻ gánh vác chuyện chính sự, kể từ hôm nay, con cũng trở lại Lục bộ làm việc đi, chuyện gì nên cai quản, xử lý đều phải quản."
Dự vương nhăn mặt nhíu mày, tuy không vui lòng nhưng vẫn phải gật đầu vâng theo. Hắn rời khỏi Lục bộ cũng đã một năm rồi, lần này trở về, hắn quyết định không buông tay nữa, cứ như vậy đem Lục bộ nắm ở trong tay, thẳng cho đến lúc hắn thành công leo lên đại vị mới được.
...
Bởi vì nguyên nhân khiến Khang vương xảy ra chuyện ngoài ý muốn lần này chính là từ chuyện gian lận khoa cử mà bắt đầu, Văn Đế không có chỗ để phát tiết phẫn nộ trong lòng, cho nên tất cả đều trút xuống đầu số sĩ tử có dính líu đến chuyện gian lận mua đề này. Bắt được một người thì lập tức sử dụng cực hình tra khảo, không khai ra vài cái lên có liên quan là không dừng lại, kết quả, không chỉ riêng số sĩ tử đã bỏ bạc ra mua đề bị bắt toàn bộ, mà ngay cả những sĩ tử không xài bạc nhưng từng biểu thị có chút quan tâm đến chuyện này cũng bị viết thành một tờ sớ thật dài.
Bình thường loại gian lận khoa cử ở cấp độ này, đều là xử lý xóa bỏ công danh, đưa đi sung quân đến biên cương, lần này bởi vì Văn Đế giận chó đánh mèo, đích thân hạ chỉ, phàm là những ai bỏ bạc mua đề toàn bộ đều xử tử, những người có quan tâm chú ý đến chuyện này cũng toàn bộ bị xóa bỏ công danh, vĩnh viễn không được tham gia khoa cử hay ra làm quan nữa.
Lần này trừng phạt thật sự vô cùng nghiêm trọng, phải biết một điều là tin tức có thể mua đề thi lần này ở mỗi học viện đều có lưu truyền, chỉ cần là tú tài sắp tham gia thi Hương tú tài hầu như đều có chút hiếu kì, hỏi thăm thử, vì vậy gần như toàn bộ số tú tài ở kinh đô đều bị hốt trọn, Diệp Sở tất nhiên cũng nằm trong số đó.
Biết được công danh tú tài của mình đã bị xóa bỏ, từ nay về sau cũng không thể tiếp tục dự thi khoa cử bước vào con đường làm quan được nữa, sắc mặt Diệp Sở trở nên trắng bệch, thân thể lung lay sắp đổ, miễn cưỡng vịn vào bàn đi đến cái ghế bên cạnh ngồi xuống.
"Con, con, tiểu tử ngu ngốc này!" Tề thị gào khóc không ngừng trách mắng, "Tại sao con lại phải đi nhiều miệng hỏi một câu kia làm gì, đề thi kia bán bao nhiêu bạc có liên quan gì tới con đâu chứ, chẳng lẽ con thật sự dự định muốn gian lận hay sao? Bây giờ thì tốt rồi, con cũng không thể tiếp tục tham gia khoa cử nữa, ngay cả công danh tú tài cũng bị ném đi rồi!" Tề thị càng nói càng tức giận, nhào tới dùng hai tay đánh Diệp Sở, " Nhà chúng ta chỉ có thể trông cậy vào con, nhưng bây giờ biết phải làm sao đây?! " Nàng một lòng một dạ mong mỏi lần này Diệp Sở có thể trúng cử, đỗ đạt công danh, không nghĩ tới lại rơi vào kết quả như vậy.
Ánh mắt Diệp Sở mù mịt, đờ đẫn, mặc cho Tề thị đánh chửi, hắn cũng không tránh không né.
Diệp Dung nhìn không nổi nữa, tiến lên kéo mẫu thân ra, "Nương, việc này không thể trách ca ca, lần này tú tài khắp kinh đô đều gặp tai vạ, có được mấy người không liên lụy đến chuyện này đâu, có thể thấy được ca ca hỏi một câu giá cả cũng chỉ là chuyện bình thường mà thôi. Hơn nữa, những tú tài đã bỏ ra số bạc lớn mua đề thi kia bây giờ ngay cả mạng cũng không giữ được, ca ca đến Hình bộ một lần, còn bị nghiêm hình tra tấn, lần này có thể giữ được tính mạng đã xem như may mắn trong bất hạnh rồi, so với tính mạng của ca ca, thì công danh lại tính là cái gì chứ."
Nàng nói thật sự có lý, Tề thị ngừng khóc lóc, tùy ý để cho Diệp Dung đem mình kéo đến giường La Hán ngồi xuống. Diệp Dung nắm lấy tay Tề thị khuyên nhủ "Nương, chỉ cần ca ca vẫn bình an, khỏe mạnh, chính là một chuyện đáng để ăn mừng rồi. Nhà chúng ta cũng có chút vốn liếng, không cần phải lo ăn uống, ca ca không thể tham gia khoa cử, còn có thể kinh doanh mà, chờ sau này ca ca thành thân rồi, lại có con trai, đến lúc ấy dạy dỗ hắn đọc sách luyện chữ từ nhỏ là được rồi."
Tề thị được Diệp Dung khuyên nhủ bình tĩnh lại, lúc trước Nhị lão gia Diệp Thừa Hồng bị nhốt ở hình bộ sau đó trực tiếp bị xử trạm, so sánh lại thì bây giờ con trai chỉ là bị tra tấn tổn thương, nhưng vẫn có thể bảo toàn tính mạng từ Hình bộ ra ngoài, cho dù không còn công danh, chí ít thì tính mạng cũng vẫn còn. Nghĩ đến chỗ này, Tề thị lại thầm cảm thấy may mắn, "Con nói đúng, đây là chuyện tốt, ta đi phân phó phòng bếp chuẩn bị một bàn thức ăn ngon, ăn mừng một chút."
Để ăn mừng Diệp Sở có thể sống sót sau tai nạn, ba người còn uống chút rượu.
Dù nói là may mắn, nhưng trong lòng Tề thị vẫn rất buồn bực, con đường nhập sĩ làm quan vốn đang tốt đẹp đột nhiên lại bị phá hỏng, sĩ nông công thương, rõ ràng là tốt nhất chính là sĩ tử, hiện tại lại sắp phải lưu lạc đến tầng lớp thấp hèn nhất là thương nhân rồi. Nàng khó chịu trong lòng, uống rượu không kiểm soát, rất nhanh liền say mèm.
Cho người đưa Tề thị trở về viện tử của nàng, Diệp Sở và Diệp Dung lại tiếp tục ngồi lại đó, Diệp Sở một mực trầm mặc không nói gì, chỉ cắm đầu uống rượu, Diệp Dung thì ngồi đối diện bồi hắn uống.
Rất nhanh sau đó, hai người liền say chếnh choáng, mơ hồ, Diệp Sở thở dài một hơi, từ khi hắn bắt đầu có trí nhớ, hắn đã bắt đầu học tập, một lòng muốn công thành danh toại, hiện tại con đường này đột nhiên không còn nữa, hắn cũng không biết mình còn có thể làm được chuyện gì đây, con đường phía trước mênh mông, mù mịt, nhìn không rõ phương hướng.
Diệp Dung cũng thở một hơi thật dài, từ khi gặp phải chuyện Thái tử, nàng liền sinh ra cảm giác sợ hãi nam nhân, cũng chỉ có một mình ca ca từ nhỏ cùng nhau lớn lên là nàng còn có thể đến gần, càng đừng nói đến chuyện thành thân, căn bản là không khả năng. Vốn cho là cứ cô tịch như vậy mà chết già nơi khuê phòng, không nghĩ tới lại gặp Bạch Biên Sương. Chuyện nàng gặp phải còn đáng sợ hơn chuyện của mình gấp nhiều lần, ít nhất thì nàng cũng không cần phải gặp lại Thái Tử, Bạch Biên Sương thì lại khác, nàng bị chính trưởng bối trong nhà say rượu xâm phạm qua, trừ phi xuất giá, nếu không sẽ còn phải ngày ngày đối mặt với người kia.
Diệp Dung thật sự buồn phiền, phát sầu thay cho Bạch Biên Sương, mình còn có thể ở nhà, còn nàng lại nhất định phải gả ra ngoài. Nếu như có thể, nàng thật sự muốn cùng Bạch Biên Sương sống bên nhau, nương tựa lẫn nhau, nàng đã lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên cảm giác được sự ấm áp cùng an ủi trên người Bạch Biên Sương, từ đồng bệnh tương liên đến cùng chung chí hướng, nếu như đời này nhất định phải chọn một người chung sống hết quãng đời còn lại, nàng hi vọng người đó sẽ là Bạch Biên Sương.
Đáng tiếc, một nữ tử chết già nơi khuê phòng không gả đã không được thế nhân chấp nhận, dung thứ rồi, thì làm sao có thể cùng một nữ tử khác ở bên nhau cùng chết già không gả, Vinh An bá phủ làm sao có thể cho phép con gái nhà mình đến nhà người khác vượt qua quãng đời còn lại cùng một nữ tử cho được.