Ca ca đi rồi, mẫu thân và tỷ tỷ đều khóc, cặp mắt đen lúng liếng của Diệp Thạc chớp chớp hai cái, từ sâu bên trong nội tâm bé nhỏ của hắn đột nhiên dâng lên một loại tinh thần trách nhiệm to lớn, hắn phải mau chóng lớn lên, trở thành một nam tử hán giống như ca ca, bảo hộ mẫu thân và tỷ tỷ cho thật tốt.
Mạnh thị vẫn còn khá một chút, che mặt khóc một lúc sau cũng dần bình tĩnh lại, Diệp Thiên lại vẫn khóc mãi không ngừng, nước mắt cũng đã nhanh thấm ướt một mảng lớn vạt áo phía trước của Tiêu Ngôn Phong, thân thể của nàng run rẩy, tiếng khóc nức nở muốn đè nén xuống cũng đè không nổi.
Tiêu Ngôn Phong đã sớm nghĩ tới chuyện này, cho dù lúc tiểu nha đầu đưa tiễn Diệp Lệ đi vẫn luôn duy trì nụ cười trên gương mặt, nhưng trong lòng nhất định là đã cảm thấy vô cùng khó chịu. Hắn đau lòng vỗ về lưng nàng, Diệp Lệ và nàng từ khi còn nhỏ đã sống nương tựa lẫn nhau mà lớn lên, lần chia xa lâu nhất chính là lần đi Bồng Diệp kia, tiểu nha đầu hễ rảnh rỗi liền sẽ viết thư cho Diệp Lệ, lần này Diệp Lệ vừa đi, cũng không biết sau này còn có cơ hội gặp lại hay không nữa.
"Ta đưa Thiên Thiên đến vương phủ ở mấy ngày." Dự vương nhìn Tế Bình hầu và Mạnh thị nói, nàng trông khổ sở đến như vậy, hắn thực sự không yên lòng, lúc này nên để cho nàng ở bên cạnh mình mới tốt.
Mạnh thị rất do dự, con gái nay đã lớn rồi, sang năm liền sẽ thành thân, theo lý thuyết không nên lại đến vương phủ ở, nhưng lúc này nàng thương tâm, khổ sở như vậy, đầu nhỏ chôn vào trong ngực Dự vương không chịu ngẩng đầu, nàng cũng không đành lòng đem Thiên Thiên lôi ra.
Tế Bình hầu thở dài, nhẹ giọng gọi: "Thiên Thiên?"
Tiếng khóc của Diệp Thiên tạm dừng một chút, cả khuôn mặt vẫn chôn sâu trong ngực áo của Tiêu Ngôn Phong, giọng nói khan khan, nghẹn ngào nói: "Đi vương phủ." Bây giờ trở lại Hầu phủ sẽ càng nhớ ca ca, đi vương phủ có Ngôn ca ca ở bên cạnh thì tốt hơn một chút.
Con gái không chịu trở về, Mạnh thị bất đắc dĩ, đành phải tùy theo ý nàng.
Diệp Thiên đến Dự vương phủ, mặc dù nước mắt đã ngừng rồi, nhưng vẫn ỉu xìu không sức sống, A Hoàng rất lâu không gặp nàng, cao hứng bừng bừng, nâng cuống họng hô lên: "Tiểu vương phi!!!"
"A Hoàng~~~" Diệp Thiên buồn bã ỉu xìu đáp lại nó một câu, nàng đi xuyên qua hành lang, chỉ liếc nhìn A Hoàng một chút, liền đi qua luôn.
A Hoàng run run chòm lông màu vàng sặc sỡ của nó, nghi hoặc không hiểu nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, không hiểu vì sao hôm nay tiểu vương phi lại không kiểm tra khay thức ăn và đổi nước mới cho mình, đã thấy Diệp Thiên đi tới cửa lại dừng lại, quay người trở lại nhìn nó nói, "A Hoàng, ngươi cũng đần quá đi thôi, nhiều năm như vậy cũng không nói được từ gì khác."
Đôi mắt nhỏ xíu như hai hạt đậu đen của A Hoàng trở nên mê mang, Tiêu Ngôn Phong khẽ cười một tiếng, tiểu nha đầu không vui, ngay cả A Hoàng cũng đều thấy ngứa mắt, có điều nàng nói cũng đúng, A Hoàng này thật sự có chút đần, ngày mai phải dạy nó vài câu khác mới được.
Diệp Thiên đi vào bên trong nội phòng, cả người bổ nhào lên giường lớn khắc hoa, đem mặt vùi vào trong gối đầu.
Tiêu Ngôn Phong ngồi tựa lưng ở đầu giường, ngón tay thon dài nhè nhàng vuốt tóc nàng, "Thiên Thiên cũng đừng khóc nữa, nếu không hai mắt sẽ sưng thành giống như hai quả đào vậy."
Diệp Thiên nằm trên giường lăn qua lăn lại mấy vòng, rồi lăn đến trong ngực hắn, đem mặt áp vào vạt áo của hắn mới phát hiện ra vạt áo của hắn đã bị ẩm ướt một mảng lớn từ lúc nào rồi, vội nhắc nhở, "Ngôn ca ca mau đi thay y phục."
Tiêu Ngôn Phong cũng không đứng dậy, mà trực tiếp cởi ngoại bào ra, ném qua một bên, một lần nữa đem nàng ôm vào trong ngực. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Thiên tựa vào lớp vải áo trong tuyết trắng mềm mại của hắn, cảm giác so dựa vào vạt áo ngoài thêu đầy hoa văn kia dễ chịu hơn nhiều, nàng thở một hơi thật dài, tay nắm lấy mấy ngón tay thon dài của Tiêu Ngôn Phong nghịch nghịch, cũng không nói chuyện, chỉ là lẳng lặng dựa vào trong ngực hắn.
Tiêu Ngôn Phong một tay để cho nàng tùy ý nắm, tay còn lại chậm rãi vuốt ve mái tóc dài của nàng, "Thiên Thiên và A Lệ rất thân thiết với nhau, không nỡ xa hắn cũng là phải, nhưng mà dù sao A Lệ cũng đã hai mươi tuổi rồi, hắn biết rõ điều mình muốn nhất là cái gì, Thiên Thiên cũng sẽ hiểu được sự lựa chọn của hắn, có đúng hay không?"
"Muội đều hiểu." Diệp Thiên rầu rĩ nói: "Mặc dù muội không nỡ ca ca, thế nhưng muội cũng rất rõ ràng. Cũng giống như nếu Ngôn ca ca phải đến Bồng Diệp xa xôi ngàn dặm kia, chắc chắn muội cũng muốn đi theo, cho dù phụ mẫu huynh đệ đều đang ở kinh đô, muội cũng sẽ ở bên cạnh Ngôn ca ca."
Cánh tay Tiêu Ngôn Phong dừng lại, môi mỏng chậm rãi cong lên thành một nụ cười sung sướng, thỏa mãn.
Diệp Thiên lại nói: "Muội chính là không yên tâm ca ca lúc này đi qua đó, chính là lúc Đại La đang xảy ra nội loạn, ca ca và Vân Hi tỷ tỷ ở cùng nhau, nhất định sẽ có rất nhiều người muốn gây bất lợi cho huynh ấy."
"Nhạc phụ không phải đã phái một đội thị vệ đi theo bảo hộ hắn rồi mà, hơn nữa, ta còn phái một đội ám vệ, ở trong bóng tối bảo hộ an toàn của hắn." Tiêu Ngôn Phong an ủi nàng: "A Lệ đã luyện võ từ thuở nhỏ, lại là Võ Trạng Nguyên, lại ở trong quân doanh tôi luyện nhiều năm như vậy, lần này đi Đại La, nếu như có chiến sự nổi lên, ngược lại chính là lúc để hắn thể hiện tài nghệ và năng lực của mình, Thiên Thiên không cần phải quá lo lắng như thế."
Sắc mặt của Diệp Thiên cuối cùng cũng khá hơn một chút, "Nếu như ca ca có thể anh hùng có đất dụng võ, lại có được một thê nử toàn tâm toàn ý đối với huynh ấy, muội cũng sẽ rất cao hứng cho ca ca."
"Thiên Thiên nghĩ được như vậy là tốt rồi." Tiêu Ngôn Phong không nói cho nàng biết, hắn còn phái một mưu sĩ đắc lực bên người qua đó, một là giúp đỡ Diệp Lệ, hai là nhìn thử Yến Vân Hi đối với Diệp Lệ có phải là chân tâm thật ý hay không, nếu như hai người có thể tu thành chính quả, hắn cũng không ngại cung cấp cho Yến Vân Hi nguồn trợ giúp càng lớn hơn, chẳng hạn như kim khoáng thạch và quặng sắt, trợ giúp Yến Vân Hi giành được thắng lợi, cũng là giúp ch Diệp Lệ, chờ sau khi mình lên ngôi rồi, Đại Tề và Đại La vẫn có thể giữ chặt mối giao hảo thân thiết này, tất nhiên có thể xưng bá một phương.
Hiểu rõ đạo lý là một chuyện, nhưng khổ sở, thương tâm lại là một chuyện khác, cho dù trong lòng đều hiểu được như vậy là tốt nhất rồi, nhưng Diệp Thiên vẫn ỉu xìu vài ba ngày mới bình thường trở lại.
"Thiên Thiên, hai chúng ta đến bờ hồ chèo thuyền ngắm cảnh nhé?" Tiêu Ngôn Phong mặc một thân trường bào mỏng màu xanh lam, chắp tay đi đến chỗ nàng hỏi ý kiến.
Diệp Thiên nhíu nhíu mày, lúc này nàng thật sự không có tâm tình đi chèo thuyền ngắm cảnh.
Tiêu Ngôn Phong nhìn thấy cũng biết là nàng không muốn đi, vì thế liền đổi sang một chiêu khác, "Thiên Thiên đoán thử xem trong tay của ta đang cầm cái gì?"
"Bánh ngọt nhất phẩm? Trái vải tươi mới?" Diệp Thiên hít hít mũi, hình như không có nghe được mùi thơm gì hết.
Bên trong đôi mắt phượng đen như mực của Tiêu Ngôn Phong hiện lên ý cười, thật đúng là một tiểu vương phi tham ăn mà, khổ sở thành như vậy rồi cũng chưa quên ăn ngon, hơn nữa Khang công công nghe nói ngoài phố đã có bán quả vải tươi mới, xác thực đã phái người đi mua, mấy ngày nay nàng không có tinh thần, cơm cũng ăn rất ít, Khang công công đã gấp đến độ khắp nơi nghe ngóng xem có cái gì ăn ngon, còn chạy đến chỗ của Lộc y chính, muốn viết cho một toa thuốc, cho nàng khai vị.
"Đều không phải." Tay Tiêu Ngôn phong đang cầm hai phong thư, đưa lướt qua trước mặt Diệp Thiên một chút rồi thu lại.
Thư? Đôi mắt hạnh của Diệp Thiên lập tức mở thật to, bỗng nhiên nhảy cẫng lên, "Ca ca viết thư!" Nàng nhào tới muốn cầm lấy phong thư trong tay Tiêu Ngôn Phong, thế nhưng tay của hắn lại giơ lên cao, không chịu đưa cho nàng.
Diệp Thiên nhảy nhảy mấy lần, nhưng mà thân hình Tiêu Ngôn Phong vốn cao lớn, cánh tay lại giơ lên cao cao, cho dù nàng nhảy dựng lên cũng với không tới hai phong thư kia.
Mà nàng lại nhảy quá dùng sức, phần trước ngực không thể ức chế nhấp nhô dao động hai ba lần, Tiêu Ngôn Phong đều nhìn ở trong mắt, mắt phượng trở nên tĩnh mịch, tối đen, cười nói: "Thiên Thiên đừng tranh nữa, cái này cho muội, chỉ là Thiên Thiên đọc thư xong, theo giúp ta đi chèo thuyền dạo hồ một lát, có được không?" Hắn cũng không phải rất muốn chèo thuyền ngăm cảnh, chỉ là tiểu nha đầu đã ỉu xìu ở trong phòng mấy ngày rồi, hắn sợ nàng buồn bực đến sinh bệnh, muốn mang nàng đi ra ngoài giải sầu, hít thở khí trời một chút.
Diệp Thiên liên tục gật đầu đáp ứng, "Xem xong thư liền đi!"
Dự vương đem hai phong thư đưa cả cho nàng, Diệp Thiên nhìn một chút, một phong thư là Diệp Lệ viết, phong thư còn lại là do Vân Hi tỷ tỷ viết cho nàng.
Mặc dù nàng cho chút gấp gáp chờ không nổi, nhưng vẫn rất cẩn thận mở phong thư ra, rất sợ sẽ lỡ tay mất chữ bên trong.
Lá thư của Diệp Lệ phần mở đầu viết rất ngoáy, hiển nhiên là đã viết trong lúc vội vàng v, nói là hắn đuổi kịp Yến Vân Hi, một đội người ngay trong đêm tối gấp rút đi, ra roi thúc ngựa hướng về Đại La. Phần phía sau chữ viết cũng tinh tế cẩn thận hơn nhiều, nói là ngựa đều phải mệt muốn chết, bọn họ ở lại dịch trạm nghỉ ngơi một đêm, hiển nhiên đoạn này là ở dịch trạm viết. Cuối cùng lại căn dặn Diệp Thiên đừng quá lo lắng, từ biên giới hai nước đi qua, liên tục mười tám thành đều là tâm phúc của tiên Nữ Hoàng, hắn và biên giới có binh mã của mười tám thành này, lại từng bước một tiến dần về hoàng thành, không có gì quá nguy hiểm.
Diệp Thiên đem thư của Diệp Lệ xem đi xem lại nhiều lần, rồi mới đưa lại cho Tiêu Ngôn Phong, lại mở thư của Yến Vân Hi ra xem. Chữ viết của Yến Vân Hi mạnh mẽ sắc bén, nhìn qua liền biết chính là thành quả của nhiều năm luyện tập, so với chữ của ca ca đẹp mắt hơn nhiều. Trên thư viết gửi lời xin lỗi Thiên Thiên muội muội, vì đã đem ca ca của nàng cõng chạy mất, có điều, nàng hứa sẽ hết lòng hết dạ với Diệp Lệ, chắc chắn sẽ không khiến cho Thiên Thiên muội muội phải thất vọng.
Diệp Thiên lại xem lại một lần, khuôn mặt nhỏ nhắn rốt cục lộ ra nụ cười, đem thư đưa cho Tiêu Ngôn Phong, để hắn cũng xem qua, "Chỉ cần ca ca và Vân Hi tỷ tỷ có thể hạnh phúc, như vậy muội liền thỏa mãn rồi."
Tiêu Ngôn Phong nhanh chóng đọc qua một lượt, đem thư xếp lại đặt vào ngăn kéo bàn trang điểm của nàng, kéo tay nàng, "Đi thôi."
Diệp Thiên tâm tình thật tốt, cùng hắn nắm tay đi ra cửa, trông thấy A Hoàng đang ở dưới mái hiên nghiêng đầu nhìn mình, tươi cười chào hỏi, "A Hoàng."
"Tiểu vương phi thật là xinh đẹp!" A Hoàng đập đập cánh, khoe khoang một câu Khang công công vừa mới dạy cho nó.
Diệp Thiên kinh ngạc nhìn nó khen ngợi: "A Hoàng thật là thông minh!"
Tiêu Ngôn Phong nghe một người một chim tán dương nhau thì khẽ cười, tiểu nha đầu tâm tình tốt, A Hoàng cũng liền biến thành thông minh rồi không còn đần nữa.
Hai người nắm tay nhau đi bên hồ, thuyền nhỏ đã được buộc sẵn ở đó, Tiêu Ngôn Phong không muốn có người đi theo hầu hạ, hắn tự mình chèo thuyền, đong đưa thuyền nhỏ hướng về giữa hồ chậm rãi rẽ nước mà đi.
Sóng biếc dập dờn, mảng lớn lá sen bung xõa trên mặt hồ, từng nụ hoa phấn hồng duyên dáng yêu kiều thi nhau hé nở, mỗi khi có gió nhẹ lướt qua, nụ hoa liền nhẹ nhàng lay động, giống như đang rất vui vẻ, thỏa mãn.
Diệp Thiên nhìn thấy liền cảm thấy tâm tình trở nên vui vẻ hơn rất nhiều, "Ngôn ca ca đến chỗ có nhiều hoa sen bên kia đi." Mặc dù không có đài sen để ăn, nhưng những đóa hoa sen vừa hé nở cũng rất là xinh đẹp, bắt mắt.
Tiêu Ngôn Phong theo lời nàng đem thuyền nhỏ rẽ nước đến giữa mảnh hồ toàn là hoa sen, buông mái chèo ra, vươn cánh tay hái một đóa hoa sen thật to, di chuyển đến bên người Diệp Thiên ngồi xuống, đem hoa sen tặng cho nàng.
Cánh hoa kiều diễm vẫn còn chưa bung nở hết, nhụy hoa màu vàng nhạt lấp ló bên trong, Diệp Thiên đặc biệt rất ưa thích, đem hoa sen đưa lên mũi ngửi ngửi, hài lòng gật đầu, "Đóa hoa sen thật là đẹp."
Nàng giơ hoa sen lên mỉm cười, thế nhưng ở trong mắt Tiêu Ngôn Phong, hoa kia dù có đẹp cỡ mấy cũng không thể nào sánh được với nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng được những cánh hoa sen và ánh nắng lung linh phản chiếu lên đôi má l hiện một sắc phấn hồng, kiều mềm cánh môi cong lên, thật to mắt hạnh cười nhìn hắn.
Tiêu Ngôn Phong đưa mắt nhìn từ đôi môi phấn hồng của nàng chuyển lên cái trán no đủ, rồi lại quét đến đôi mắt hạnh to tròn, sống mũi nhỏ nhắn mà thẳng tắp, cuối cùng lại dừng ở trên đôi môi phấn hồng kia
Ánh mắt của hắn vừa thâm thúy vừa chuyên chú, Diệp Thiên dường như cảm giác được điều gì, nàng đem hoa sen trong tay chậm rãi đặt xuống bên cạnh, trái tim đập rộn ràng, hai mắt ngại ngùng trốn tránh, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn.
Đầu ngón tay thon dài của Tiêu Ngôn Phong xoa xoa gương mặt nàng, đem mấy sợi tóc nghịch ngợm kia vén đến sau tai, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trắng nõn kia.
Hắn chậm rãi cúi đầu, Diệp Thiên trông hắn khuôn mặt tuấn tú của hắn càng ngày càng lớn, càng ngày càng gần hơn, chóp mũi thẳng tắp chạm đến nàng, lập tức sau đó đôi môi mỏng ấm áp rơi vào trên môi nàng.
Diệp Thiên mở to hai mắt nhìn hắn chăm chú, lông mi hai người chạm vào nhau, mắt phượng đen như mực của Tiêu Ngôn Phong nhắm lại, Diệp Thiên nhìn thấy thế, cũng vội nhắm mắt lại.
Hai tay Tiêu Ngôn Phong ôm lấy nàng, môi mỏng chậm rãi vuốt ve cánh môi mềm mại kia, nàng thật thơm ngọt, làm cho hắn không nhịn nổi muốn tiến thêm một bước, thế nhưng đây là lần đầu tiên hắn thật sự hôn nàng, sợ sẽ dọa đến nàng, cho nên không thể không khắc chế chính mình, chỉ ngậm lấy đôi môi đỏ mềm mại ngọt ngào kia, thật chuyên tâm nếm trải cảm nhận mỹ vị nhân gian này.
=-==-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
Cảnh báo: Truyện cực ngọt. Đến tận chương thứ 111 nam chính mới được hôn môi nữ chính cái thứ nhất. Thịt thà chỉ là phù du, là mây bay mà thôi! =)))))