Tiểu Sủng Hậu Dưỡng Thành Ký

Chương 106: Hai ánh mắt như giao hòa vào cùng một chỗ




"Ai, ta lại thua rồi!" Yến Vân Hi tức giận ném roi ngựa, nàng chỉ đến chân núi chậm hơn Diệp Lệ có nửa bước thôi, trước kia nàng chưa bao giờ thua cuộc trong bất kỳ cuộc so tài nào, vừa gặp phải Diệp Lệ liền thua liên tục cả hai lần rồi, bắn cung và cưỡi ngựa một khoản cũng đều không so lại hắn.

"Điện hạ cũng rất lợi hại." Diệp Lệ không tiếc lời khen ngợi nàng một câu, bên trong đôi mắt của hắn cũng đầy sự khán phục, hắn hiểu rất rõ trình độ, năng lực của bản thân, nếu bàn về cưỡi ngựa, bắn cung, nam tử có thể thắng được hắn cũng không có mấy người, huống chi theo như hắn thấy, Yến Vân Hi mặc dù là một Hoàng thái nữ cao quý, thật ra cũng vẫn chỉ là một tiểu cô nương mà thôi.

Yến Vân Hi vừa muốn nói lại cái gì, hai hàng lông mày bỗng nhíu lại, đồng thời, thần sắc trên mặt Diệp Lệ cũng trở nên nghiêm nghị, cảnh giác lên, hắn chuyển tay chạm đến bội kiếm bên hông mình.

Không biết từ chỗ nào bỗng dưng toát ra hàng chục bóng đen, đang dùng tốc độ cực nhanh hướng thẳng về phía hai người bọn họ, những kẻ áo đen này bịt kín mặt, từ xa liền bắt đầu triển khai vòng vây đem hai người vây vào bên trong, từ ba mặt khép chặt vòng vây mà đánh tới, chỉ còn một mặt giáp núi này là không có người. Diệp Lệ lập tức rút bội kiếm ra, tư thế sẵn sàng nghênh chiến, "Điện hạ, chỉ sợ mục tiêu của bọn chúng là chúng ta, đợi lát nữa ngài hãy tránh ở sau lưng ta." Mặc dù bọn họ đang cưỡi ngựa, nhưng vô luận chạy về hướng nào đi chăng nữa thì cũng sẽ đụng độ với nhóm người áo đen kia.

Yến Vân Hi không nói chuyện, lại rút một thanh nhuyễn kiếm từ bên hông ra, nàng thân là Trữ quân một nước, cũng không phải chưa bao giờ gặp chuyện bị ám sát, chỉ là không biết lần này là ai muốn đến lấy mạng mình đây?

Bọn áo đen kia rất nhanh đã đến trước mắt hai người bọn họ, cũng không nhiều lời, trực tiếp rút kiếm lao tới chém giết.

Thanh bội kiếm trong tay Diệp Lệ mạnh mẽ, dứt khoát như rồng bay phượng múa, khóe mắt quét qua vị trí của Yến Vân Hi liền trông thấy nhuyễn kiếm trong tay nàng xuất ra giống như du long, uốn lượn, đánh thẳng vào những chỗ hiểm yếu trên thân thể, làm cho bọn người kia không dám tới gần.

Diệp Lệ nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhóm người tới lần này không hề ít, ước chừng có khoảng hơn ba mươi người, năng lực đều không hề kém chút nào, bọn họ lại chỉ có hai người, hắn nghĩ đến đánh thì nhất định đánh không lại, nhưng có thể ra sức chống đỡ một hồi, nếu như Dự vương phát hiện tình huống không đúng sẽ nhanh chóng phái người đến cứu viện, chỉ là lo lắng trong lúc hỗn chiến mình sẽ không thể đồng thời chú ý, bảo hộ Yến Vân Hi được, lúc này nhìn thấy thân thủ của nàng không hề thua kém, hoàn toàn không cần đến mình phải toàn tâm cố ý bảo hộ, lập tức tinh thần phấn chấn, kiếm trong tay cũng càng lúc càng hung hiểm, dứt khoát hơn.

Tên thủ lãnh của nhóm người kia giơ tay ra hiệu, lập tức hàng loạt vũ khí trên tay bọn chúng đều hướng thẳng vào ngựa của hai người mà chém đến, vũ khí trong tay hai người đều là kiếm, không thể so được với trường thương, căn bản là không cách nào bảo hộ ngựa được, nhưng một khi ngựa gặp chuyện ngã xuống, đến lúc đó hai người cũng bị động ngã theo thì sẽ thật sự hỏng bét. Diệp Lệ vội kêu lên "Vứt bỏ mã!" Rồi ngay lập tức từ lưng ngựa nhảy lên một cái, ở giữa không trung vung mấy đường kiếm, hướng về phía có ít người nhất hạ xuống đất, ngay sau đó cũng nhìn thấy Yến Vân Hi một thân áo đỏ hơi xiêu vẹo, loạng choạng nhảy xuống phía sau mình, hai người lưng tựa lưng.

Diệp Lệ thấp giọng nói với nàng: "Lên núi!" Vừa rồi lúc tung người lên cao hắn đã nhìn rất rõ ràng, đường lên núi rất hẹp, nếu chạy lên sẽ làm cho kẻ địch không thể tiếp tục vây công, mặc dù không biết tình huống trên đỉnh núi như thế nào, nhưng dù sao cũng tốt hơn là tiếp tục bị vây ở chỗ này, đám người này thân thủ đều không kém, xem ra chính là sát thủ đã được huấn luyện nghiêm ngặt, kỹ càng, bị những người này vây quanh, chắc chắn sẽ dữ nhiều lành ít.

Hai người lưng tựa lưng, một bên cùng người áo đen triền đấu một bên di chuyển vào con đường hướng lên đỉnh núi, cũng may là đường lên núi rất chật hẹp, nhóm sát thủ này mặc dù nhiều người, nhưng cũng không thi triển gì được ở chỗ này, hai người một đường đi lên tuy rất lo lắng nhưng cũng không gặp phải nguy hiểm gì. Nhưng dù bọn họ có muốn ở mãi trên con đường nhỏ hẹp này dây dưa với bọn sát thủ này cũng không có khả năng, vì bọn chúng vẫn liên tục từng bước ép sát, hai người một đường vừa đánh vừa lui, chậm rãi cuối cùng cũng lên đến đỉnh núi.

"Hỏng rồi!" Vừa lên đến đỉnh Diệp Lệ liền thầm than một câu, phía còn lại của ngọn núi này cũng không có đường xuống núi mà là một mặt sườn dốc.

Không còn đường núi chật hẹp để hạn chế, hai ba mươi tên sát thủ kia lập tức tụ lại, Diệp Lệ cùng Yến Vân Hi bị bức phải lùi lại càng ngày càng tới gần sườn dốc.

Kiếm trong tay Diệp Lệ mạnh mẽ bức lui mấy kẻ đang cố áp sát lại gần, vừa định dặn dò Yến Vân Hi phải cẩn thận dưới chân, khóe mắt vừa quét qua liền liếc thấy nàng đang khó khăn, chật vật tránh đi một kiếm, dưới chân lại trượt đi, thân thể nghiêng về hướng vách núi. Mấy tên áo đen bên người nàng lập tức nắm lấy cơ hội, mấy đạo hàn quang đồng loạt đâm về phía nàng, thanh nhuyễn kiếm trong tay Yến Vân Hi cũng bị đánh bay.

"Điện hạ!" Diệp Lệ hô to một tiếng, không kịp quản đến nguy hiểm đang bủa vây mình, bổ nhào qua muốn đỡ lấy nàng, chỉ có điều lúc này Yến Vân Hi cũng đã ngã xuống vách núi, tay của nàng bắt lấy một tảng đá đang nhô ra trên vách đá, thế nhưng hòn đá kia lại nhanh chóng vỡ ra, tảng đá vừa rơi, cả người nàng cũng liền rơi xuống.

"Không!" Diệp Lệ nhìn thấy cảnh tượng này hai mắt muốn nứt ra, hắn tung người, chụp lấy tay nàng.

Hai người cùng nhau rơi xuống vách núi.

Bên tai là tiếng gió ồ ồ quét qua thân thể hai người, chỉ trong chớp mắt, ánh mắt của Diệp Lệ và Yến Vân Hi giao hòa với nhau, hai đạo ánh mắt dính chặt vào cùng một chỗ, rõ ràng chỉ là một nháy mắt thôi, nhưng cả hai người đều cảm thấy giống như vạn vật đều đã đổi thay, chỉ có khoảng khắc này là kéo dài vô tận.

"Ngươi đồ ngốc này." Yến Vân Hi thì thào trong gió.

Tiếng gió quá lớn, tốc độ rơi của hai người lại quá nhanh, Diệp Lệ không thể nghe nàng đã nói cái gì, nhưng nhìn môi của nàng dường như đang chửi mình ngốc. Hắn cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy, lúc trông thấy nàng rơi xuống chỉ cảm thấy sợ đến mức muốn hồn bay phách lạc, không chút suy nghĩ liền nhảy theo. (Edit cảnh té núi thôi mà cũng bị nhét thức ăn cho chó là như nào~~~~~)

Diệp Lệ tay trái nắm chặt lấy cánh tay của Yến Vân Hi, tay phải vận hết sức lực đâm lợi lợi kiếm trong tay vào vách núi, lợi kiếm xẹt qua vách núi, kéo thành một đường thật dài, phát ra những tiếng ken két chói tai, nhưng cũng làm cho tốc độ rơi của hai người giảm đi một chút.

Diệp Lệ liếc mắt phát hiện một khẽ hở trên vách đá, lập tức dùng lợi kiếm đâm vào, rốt cục hai người cũng tạm dừng lại.

Yến Vân Hi cúi nhìn xuống dưới chân, vẫn như cũ là vực sâu không đáy, nàng cười khổ một tiếng, "Diệp Lệ, buông tay đi, thanh kiếm kia chịu không được sức nặng của hai chúng ta." Thật ra nàng cũng không muốn chết ở chỗ này, nhưng mà nếu hắn buông nàng ra, có lẽ còn có thể cố gắng chống đỡ thêm được chốc lát, không chừng có thể chờ được viện binh tới ứng cứu.

"Ngậm miệng!" Diệp Lệ trừng mắt nhìn nàng, tay trái đang nắm lấy cổ tay nàng càng bắt chặt hơn, "Giày của ta...

Lời còn chưa kịp nói hết, lợi kiếm đã "răng rắc " một tiếng gãy làm hai, hai người lại lần nữa tiếp tục rơi

Yến Vân Hi áy náy nhìn hắn một cái, mặc kệ đám sát thủ kia đến vì ai, ít nhất thì hiện tại cũng là nàng đang liên lụy hắn.

Diệp Lệ không chút hoang mang, tay trái vẫn kiên quyết nắm chặt cổ tay nàng không buông, chân phải co lên, dùng tay phải rút một thanh chủy thủ từ bên trong giày ra, nhìn cũng không nhìn, liền phất tay đâm thẳng vào vách núi, thanh chủy thủ kia giống như đang cắt đậu phụ, dễ dàng đâm sâu vào vách núi, hai người cũng ngừng rơi.

""Đoạn trường"!" Yến Vân Hi kinh ngạc thốt lên, đây là "Đoạn trường" mà nàng đưa cho hắn, là quốc bảo của Đại La, chém sắt như chém bùn, cắt sâu vào tảng đá càng không tốn sức chút nào.

Diệp Lệ nhìn xem, đánh giá khoảng cách dưới chân, đã có thể lờ mờ nhìn thấy đáy cốc, hắn rút chủy thủy ra, hai người liền rơi xuống một đoạn, sau đó hắn lại đem "Đoạn trường" cắm vào vách núi, ổn định tốc độ rơi của cả hai. Cứ như thế nhiều lần, cuối cùng cũng chậm rãi xuống gần đến đáy cốc.

Diệp Lệ đưa mắt quan sát, đánh giá, sơn cốc này hẳn là một sơn cốc không người, bên dưới đáy cốc chồng chất một tầng dày lá cây thật dày, chiếu theo tốc độ rơi này hẳn là sẽ không bị thương, thế là hắn cẩn thận rút "Đoạn trường" ra, một lần nữa nhanh chóng cắm trở lại, lần này hai người lại rơi xuống một đoạn, lúc này bọn họ chỉ cách mặt đất một độ cao bằng phải chiều cao của một người bình thường. Khoảng cách này đã không đủ để hắn dùng "Đoạn trường" một lần nữa, Diệp Lệ nhắc nhở một tiếng: "Cẩn thận, chúng ta sắp tiếp đất."

Lần này hắn rút chủy thủ ra cũng không tiếp tục đâm vào vách núi nữa, hai người rơi vào bên trên lớp lá cây thật dày kia.

Cuối cùng hai chân cũng một lần nữa chạm đến mặt đất, cả hai người đều như bóng thoát hơi, mềm nhũn, ngồi bệt trên đất. Đoạn đường này bị đám áo đen kia truy sát gắt gao, bị ép phải lên núi, lại từ trên vách núi rơi xuống, có thể nói là kinh tâm động phách, tìm được đường sống từ trong chỗ chết, tới tận lúc này mới xem như tạm thời an toàn, vách núi này cao như vậy, đám sát thủ kia chắc chắn không thể nào từ phía trên trực tiếp nhảy xuống đây.

Tạm nghỉ ngơi trong chốc lát, Diệp Lệ đứng dậy, " Đi thôi, chúng ta phải mau rời khỏi chỗ này." Lỡ như đám sát thủ kia nghĩ ra biện pháp tìm đến chỗ này thì không tốt chút nào.

Yến Vân Hi lắc đầu, "Lớp lá khô này vừa dày vừa mềm, giống y như giường nệm ở nhà vậy, ta không muốn đứng dậy."

Hai mắt Diệp Lệ đảo một vòng xem xét kỹ tình huống xung quanh, sau đó hắn nghiêm túc nói, "Sơn cốc này tách biệt với bên ngoài, đã bao nhiêu năm không có người đến rồi, không biết ở đây tồn tại bao nhiêu dã thú, rắn rết, côn trùng, chuột bọ, kiến càng, hẳn à nhiều vô số kể, cũng không biết giấu dưới lưới lá cây mà cô đang ngồi có thứ gì kỳ quái không chừng..."

"A!" Hắn còn chưa nói dứt lời đã thấy Yến Vân Hi giống như là bị cắn trúng mông nhảy dựng lên, hai cánh tay liều mạng bám chặt vào người mình, kinh hoảng hỏi: "Có rắn...hay không, trên người ta có rắn hay không? Mau...mau nhìn giúp ta!"

Diệp Lệ hơi ngỡ ngàng, hắn chưa bao giờ thấy nàng kinh hoảng như thế bao giờ, vừa rồi trong cảnh mạng sống như đang treo trên sợi tóc nàng cũng cực kỳ trấn định tự nhiên, hắn nói vài thứ rắn rết, côn trùng, chuột, kiến gì đó cũng chỉ muốn dọa nàng một chút cho nàng đứng lên thôi, không nghĩ tới nàng lại sợ rắn đến như thế.

"Không có, không có, trên người cô cái gì cũng không có." Diệp Lệ trông thấy nàng quá mức hoảng sợ, vội vàng an ủi, ở trên người nàng nhìn qua một vòng, mới phát hiện cánh tay của nàng đã bị thương, tay áo đỏ tươi sáng đã bị nhuộm thành đỏ thẫm.

"Cô bị thương! Mau tranh thủ thời gian bôi thuốc lên vết thương." Đôi mắt Diệp Lệ lóe lên lo lắng, hắn không biết nàng bị thương thế nào, nếu muốn thuận lợi đi ra khỏi sơn cốc này có lẽ phải mất thời gian rất lâu, không biết nàng có thể chống đỡ nổi hay không.

"Ngươi cũng thụ thương." Yến Vân Hi chỉ chỉ vào chân của hắn nói.

Lúc này Diệp Lệ mới mới chú ý đến chân của mình cũng đã bị thương, hắn bình tĩnh nói với nàng, "Không có việc gì, chỗ ta có chút dược cao, cô..." Vừa định nói để mau bôi thuốc lên những vết thương trên người đi, bỗng nhiên một giọt nước thẳng tắp rơi trúng chóp mũi hắn.

"Trời mưa rồi!" Yến Vân Hi nhìn bầu trời, chỉ trong nháy mắt, mây đen đã tụ lại, những giọt mưa bắt đầu thi nhau rơi xuống.

"Thời tiết ở sơn cốc vốn rất thất thường, chúng ta phải tranh thủ thời gian tìm một chỗ tránh mưa đã." Diệp Lệ đưa mắt nhìn bốn phía, cây cối dưới sơn cốc này đều rất thấp bé, không thể tránh mưa được.

Cũng không thể càng chạy càng rơi ra kinh thành được, Diệp Lệ đại khái phán đoán phương hương, hai người vừa đi vừa chú ý xung quanh.

"Chỗ đó đi!" Đầu ngón tay của Yến Vân Hi nâng lên chỉ về một phương hướng, Diệp Lệ thuận theo tay nàng chỉ nhìn sang, nơi đó có một sơn động, hắn bước nhanh đi qua xem xét, bên trong sơn động rất sạch sẽ, không có vết tính sinh sống của dã thú, hiển nhiên là một hang động trống.

Diệp Lệ nhẹ nhàng thở phào một hơi, lại thấy Yến Vân Hi cảnh giác đứng ở ngoài cửa hang không chịu tiến vào, "Ngươi, ngươi xem một chút có rắn hay không, quan sát cẩn thận một chút!"

... Vị Hoàng thái nữ đối mặt với việc bị ám sát không hề sợ hãi vậy mà lại sợ rắn đến như thế, Diệp Lệ đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, chẳng qua hắn vẫn nghe lời nàng cẩn thận kiểm tra một phen, "Không có, yên tâm đi."

Lúc này Yến Vân Hi mới chịu tiến vào hang động, Diệp Lệ lấy thuốc trị thương ra, đưa cho nàng, "Cánh tay của cô phải mau xoa thuốc đi." Sau đo lại xé ra một mảnh vải từ vạt áo trong của mình, dặn dò nàng, "Cũng phải băng bó lại một chút."

Yến Vân Hi đem tay áo xắn lên, Diệp Lệ liếc mắt nhìn thấy một đoạn cánh tay trắng như tuyết, vội vàng xoay người đi chỗ khác. Chỗ bị thương trên cánh tay nàng dài gần một tất, lại có chút sâu, hai bên thịt đều muốn lật lên, Yến Vân Hi đem thuốc trị thương thoa lên, rồi thở dài nói, "Thế tử, ta chỉ có một tay không cách nào băng bó được nha."

Toàn thân Diệp Lệ cứng ngắc xoay người lại, ánh mắt lơ lửng không cố định, khóe mắt vừa quét qua liền có thể chú ý ngay tới đoạn cánh tay tuyết trắng kia, cùng với mấy tầng áo váy đỏ trên người nàng tôn lên lẫn nhau, diễm lệ vô cùng.

Yến Vân Hi nhìn Diệp Lệ có chút ngây ngốc cùng chân cùng tay bước tới, cố nén không cười ra tiếng, đem mảnh vải ban nãy hắn đưa cho mình đưa lại cho hắn, "Thế tử, vất vả cho ngài rồi."

"Không...không vất vả." Hai lỗ tai Diệp Lệ đỏ ửng lên, hắn nỗ lực hết sức khống chế mình không nhìn cánh tay nàng nữa, dời toàn bộ chú ý vào vết thương kia, vừa nhìn kỹ hắn suýt nữa đã nhảy dựng lên, tức thì tâm tư kiều diễm, kỳ quái gì đều không còn, "Thế này, cô có đau hay không?"

"Đau thì vẫn còn có chút đau, chẳng qua ta vẫn có thể chịu được." Yến Vân Hi thờ ơ nói.

Diệp Lệ không dám lề mề, tay chân nhanh nhẹn băng bó kỹ vết thương cho nàng, cuối cùng còn thắt thành một cái nơ bướm xinh đẹp lên đó cho nàng, khi còn bé hắn vẫn thường giúp muội muội mặc y phục, áo choàng dây lưng gì đó đều phải thắt thành nơ bướm mới được, còn phải thật xinh đẹp muội muội mới vui vẻ.

Đôi mắt sáng ngời của Yến Vân Hi nhìn chằm chằm nơ bướm kia trong chốc lát, khóe miệng nhẹ nhàng co lại, tay vừa nhấc, liền đem bình thuốc trị thương kia ném qua cho Diệp Lệ, "Mau đem chân ngươi cũng băng bó một chút đi."

Diệp Lệ đi đến một bên, quay lưng đi, ngồi thẳng xuống đất, xắn ống quần lên, nhanh nhẹn thoa thuốc, rồi lại xé một mảnh vải nữa từ lớp áo trong của mình, đem vết thương kia băng bó lại.

Mưa dần dần ngừng lại, trời cũng đã tối đen, Diệp Lệ đứng ở cửa hang nhìn ra bên ngoài quan sát xung quanh một chút, hắn có hơi do dự, địa hình của sơn cốc này hai người bọn họ đều không quen thuộc, mặc dù hôm nay là ngày rằm, ánh trăng rất sáng lại vừa lớn vừa tròn, nhưng bọn họ chỉ có hai người, ban đêm đi đường quá mức nguy hiểm. Nhưng nếu như ở lại đây vượt qua một đêm, cô nam quả nữ ở chung một chỗ, hắn ngược lại không sao cả, cũng sẽ không làm ra loại chuyện phi lễ gì đó, nhưng là lo lắng chuyện này sẽ không tốt cho thanh danh của Yến Vân Hi, mặc dù nàng là Hoàng thái nữa của Nữ La quốc, nhưng dù sao cũng là một tiểu cô nương mới mười bảy tuổi mà thôi.

"Chúng ta..." Diệp Lệ quay đầu đang muốn hỏi ý kiến Yến Vân Hi, lại thấy cả người nàng cuộn thành một đoàn, không ngừng run rẩy, Diệp Lệ kinh hãi, bổ nhào qua đỡ lấy nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lúc này đã trở nên trắng bệch, ánh mắt có chút mơ hồ, tan rã, hắn hoảng hốt hỏi, "Cô, cô làm sao vậy?!"