Tiểu Sư Muội Xinh Đẹp

Chương 60-2: Ai vô sỉ hơn ai (2)




Đi qua hành lang gấp khúc thật dài, rốt cuộc tiến vào bộ phận trung tâm, vốn tưởng rằng sẽ nhìn đến trường hợp càng thêm kinh người.

Nào biết vừa vào trong đó, Băng Nhi liền hơi ngẩn ra.

Bên trong là đủ để dung nạp mấy trăm người nhưng vẫn không cảm thấy có chút chật chội nào, đại sảnh sáng ngời, người trong sảnh không ít, người người y phục hoa lệ, bộ dáng giống như một cuộc tụ hội của quý tộc. Bốn phía đều là những chiếc bàn đẹp đẽ quý giá được tạo ra từ gỗ cây đồng màu đỏ quý báo, trên giường trải thảm cực lớn của nước khác tràn ngập phong tình, phía trên là chiếc đèn lưu ly vĩ đại, cùng với chung quanh đều là những nữ quyến phục sức xinh đẹp quý giá, nhìn qua có chút tri thư đạt lễ. Toàn bộ nơi này của Tử Khí Đông Lai Các đều làm cho người ta có một loại cảm giác bất thường.

Không khí bên trong hơi nghiêm túc, mà những quý tộc ở nơi đây cũng làm ra một bộ dáng đứng đắng.

Bên trong đại sảnh có mấy người làm mặc y phục màu xanh, chia ra giống như đang giải thích gì đó cho vài người khách quý tộc.

Bốn phía bày biện rất nhiều vật phẩm, mấy món này hình như đều là vật không tầm thường.

Băng Nhi khẽ mỉm cười, xem ra nàng thật đã đến đúng chỗ rồi.

Đối diện ghế lô, bên trong, Dung Chích quan sát Băng Nhi, hơi hơi híp mắt, nhẹ nhàng rít một hơi ống thuốc.

"Kỳ quái, tên tiểu tử kia sao lại không thấy nữa?” Một bên, ánh mắt hắc y nam tử sáng ngời nhìn chung quanh, hắn rõ ràng nhìn thấy tiểu tử kia bước vào.

Dung Chích vươn ống khói chỉ phía trước, theo sao nhìn đến mỹ nhân đi bên cạnh Lạc Ngọc Ly. Khuôn mặt hắc y nam tử thoáng qua một tia kinh ngạc, thất thanh kêu lên: “Nữ nhân? Tiểu tử kia thế nhưng là nữ nhân?”

Dung Chích khẽ mỉm cười, hắn thấy không chọc thủng mặt cũng tốt lắm, ai bảo lúc trước hắn cũng bị lừa.

Hắc y nam tử thật sâu liếc mắt nhìn mỹ nhân trước mắt một cái, trong lòng khẽ hừ: “Thật hay, ta thế nhưng lại nhìn nhầm.”

Ánh mắt Dung Chích sâu thẳm, tinh tế thưởng thức. Nhớ lại trong động rắn ngày ấy, mùi hương trên người thiếu nữ giống như một loại hương vị của hoa không cánh, có thể nói là cực phẩm trong cực phẩm.

"Ta thay đổi chủ ý, vốn muốn giết nàng, nhưng giờ ta càng muốn nhục nhã nàng.”

"Ngươi không phải cảm thấy nàng thật đáng yêu?"

"Xinh đẹp nữa cũng không bằng tẩu tử của ta."

"Ngươi nói là Trần Điệp Y, nhưng đại ca của ngươi bây giờ còn chưa có có cưới nàng."

"Sớm muộn cũng sẽ cưới. Tẩu tử của ta mới là mỹ nhân thiên hạ hiếm có, nam nhân trên đời đều sẽ mê mẫn nàng.” Hắc y nam tử sờ sờ cằm, bộ dáng nghiêm túc.

Dung Chích lại nhún vai, nhìn Băng Nhi, nói: “Thiếu nữ này cũng không phải đơn giản như vậy. Mặt ngoài nàng nhìn nhu nhược đáng yêu, khí chất cùng dáng người giống như nưới suối trong suốt chảy trong khe núi, thoạt nhìn thật sự không có gì uy hiếp, nhưng mà nước trong nơi sâu thẳm tuy rằng dịu dàng, nhưng biến thành băng cũng có thể đả thương người. Bản thân cũng là thứ chém không đứt, cũng giống như thân thủ của nàng vậy.”

Hắc y nhân nhớ đến thân thủ của Băng Nhi lập tức có chút đau đầu, sờ sờ vết thương nơi bụng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta có chút hứng thú đối với nàng, nhưng mà chỉ giới hạn trong nguyên nhân của Ngọc gia, đối với loại tứ chi phát triển này, suy nghĩ đơn giản, là nữ nhân tốt mã dẻ cùi, ta không có ý thưởng thức. Huống chi nữ nhân bộ dạng xinh đẹp còn rất nhiều mà, bản công tử cũng không giống như ngươi t*ng trùng lên não, nhìn thấy nữ nhân liền thích.”

"Bản công tử có thể lên giường cùng nữ nhân, có thể cực kỳ thân mật với họ, nhưng không bị nữ nhân hấp dẫn.” Dung Chích chậm rì rì nói.

Vào giờ phút này, đột nhiên nghe có tiếng người kích động kêu lên: “Người Trần gia đến rồi.”

Thoáng chốc, chỗ ngồi khách quý có một nam tử ngồi tưởng như là hai người, nghiêm chỉnh ngồi, trên mặt có dáng vẻ quân tử đạo đức tốt.

Mà nữ nhân bên cạnh đều hiện lên vẻ mặt u oán bị vắng vẻ.

Cái này cũng không phải nói Trần gia trong giang hồ đức cao vọng trọng cỡ nào, lấy đức phục người cỡ nào, mà là Trần gian toàn là mỹ nữ. Trong đó nổi tiếng nhất là ba nữ nhi mỹ lệ, ba người chia ra chiếm cứ ba vị trí thứ tư, thứ sáu, thứ tám trên Kim Lân Bảng, ngoại trừ một người đã có hôn ước, trước mặt đầu là nữ tử khuê phòng, có thể chiếm cứ ba vị trí trong mười vị trí trên Kim Lân Bảng quần phương, Trần gia xem như là tổ tiên tích đức.

Mà Trần gia là một trong năm đại thế gia trên giang hồ, nếu có thể kết thân cùng Trần gia, có thể mang đến rất nhiều chỗ tốt cho bản thân.

Đương nhiên, nữ nhân Trần gia đều là đa tài đa nghệ, cũng là tự nhiên thoải mái, cho nên chưa bào giờ kiêng dè trường hợp công khai. Ngược lại, các nàng càng giỏi về mặt làm như thế nào có thể phô bày vẻ đẹp của bản thân, hiểu được cách làm như thế nào đạt được càng nhiều lợi ích cho Trần gia.

"Mau nhìn, nữ tử kia chính là Trần Nhu, là người chiếm vị trí thứ tám trên Kim Lân Bảng.”

"Nữ tử kia là Trần Gia, danh bài thứ sáu trên Kim Lân Bảng."

"Các ngươi mau chút nhìn xem, đó không phải là mỹ nhân chiếm vị trí thứ tư trên Kim Lân Bảng, Trần Điệp Y hay sao?”

Nữ tử đi đầu mỉm cười yếu ớt, phong thái thướt tha, mặt mày đoan trang tú lệ, lại có nét quyến rũ, cũng có chút nghiêm trang cao quý.

Nữ tử này đúng là Trần Điệp Y. Nghe nói nàng tinh thông lục nghệ, cầm, kỳ, thư, họa đạt tới cảnh giới tối cao, rất có xu hướng phát triển thành đệ nhị.

Nàng nhìn nam tử chính giữa, môi đỏ mọng khẽ mở: “Thúc thúc…..”

Giọng nói giống như hoàng anh xuất cốc, môt đám nam nhân nghe thấy xương đều muốn nhũn ra.

Mặc khác Trần Nhu cùng Trần Giai lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn về phía Dung Chích cùng hắc y nam tử. Một người da thịt trắng tuyết tôn lên đôi mắt đen lái, đẹp không sao tả xiết. Một người có đôi mắt sáng trong mang theo sóng nước mênh mông làm cho người ta thưởng thức, quyến rũ động lòng người. Hai mỹ nhân đứng chung một chỗ thật sự xinh đẹp làm cho người ta không dời tầm mắt được.

Ánh mắt quét qua Trần Điệp Y, vẻ mặt Băng Nhi không khỏi lạnh lùng, nữ nhân này dù cho có hóa thành tro cô cũng nhận ra được.

Ngày xưa nàng ta ở bên cạnh vị hôn phu Băng Nhi, nở nụ cười khinh thường với nàng. Thì ra sớm dụng tâm kín đáo, hiện tại Ngọc Khuynh Vũ đã chết, nàng ta mới chính là chủ nhân, nhưng vì sao hai người vẫn chưa thành thân?

Cái gọi là hoành đao đoạt ái, cũng chỉ là có sự tham gia của thế lực Trần gia mà thôi. Một cuộc đính hôn mà hai thế lực lợi dụng lẫn nhau, nhưng hai người không có trái tim đúng thật là rất xứng đôi.

Nếu nói nàng ta không có sai, thì năm đó người bỏ đá xuống giếng đối với Ngọc gia cũng là Trần Điệp Y.

Nàng ta đối với Băng Nhi đại khái là vì ghen tỵ, khắp nơi muốn thắng nàng.

Tình ý ngày xưa đã chết, Băng Nhi tự nhiên sẽ không xem Trần Điệp Y là tình địch, lại càng không nhỏ nhen đi tranh đoạt ai là người đứng đầu vị trí trên Kim Lân Bảng quần phương.

Chỉ là những người ngày xưa lợi dụng Ngọc gia, giẫm lên Ngọc gia, thậm chí cướp đi bảo vật của Ngọc gia, hiện tại phong sinh thủy khởi, mà người người đều dã tâm bừng bừng, nàng tuyệt đối kôhng để cho bọn họ trải qua thoải mái như vậy.

Lúc này gia chủ Trần gia đứng lên, cao giọng nói với mọi người “Lần này Trần gia chúng ta mời các vị tụ hội tại Tử Khí Đông Lai Các, thật sự là có một chuyện lớn muốn nói với mọi người. Đương nhiên Trần gia chúng ta cũng không lo lắng nói ra chuyện này, bởi vì chúng ta phát hiện một bí mật, một bí mật có lợi cho mọi người, đồng thời cũng hy vọng chư vị có thể có thu hoạch lớn, có thể cùng Trần gia có được càng nhiều lợi ích.”

Trần gia phát hiện ra bí mật? Còn có lợi ích rất lớn? Mọi người không khỏi đều ngừng hô hấp.

Băng Nhi không khỏi nhíu mày, “Đại ca, Trần gia hiện tại ở Tần quốc là đại gia tộc đứng đầu có đúng hay không?”

Lạc Ngọc Ly gật đầu nói: “Muội nói không sai. Trong vòng hai năm lại đây thực lực tăng mạnh, đã không thể dao động.”

Ánh nến chợt lóe, khuôn mặt Băng Nhi giống như bị nhuộm thành một mảnh ánh sáng lấp lánh, lẩm bẩm nói: “Thế lực đã vĩ đại như thế, nhưng trong lòng quý tộc từ trước đến nay đều rất tham lam, như thế nào có tấm lòng tốt để cho người trong giang hồ cùng nhau đạt được lợi ích? Xem ra sự tình khác thường tất có bẫy.”

Lúc này, gia chủ Trần gia vỗ vỗ tay, từ dưới đất dâng lên một đồ vật, bên trên bày đặt rất nhiều th`ung, đại khái đều là vàng bạc châu báu. Tất cả mọi người đều là quý tộc, tất nhiên vẻ mặt cũng không vì cái này mà thay đổi.

Nhưng mà lời nói tiếp theo của gia chủ Trần gia lại khiến cho mọi người nổi lên nồng đậm hứng thú “Chư vị, Trần gia chúng ta từ trước đến nay không cam lòng sống bình thản, cho nên hai năm trước chúng ta mở ra cấm địa Tần quốc, phái người đi vào bên trong thăm dò một chút, hơn nữa thu hoạch rất phong phú.

"Cái gì? Trần gia các ngươi thế nhưng đi vào cấm địa?”

"Nơi đó không phải nói Tần Thủy Hoàng năm đó phái người bắt năm trăm đồng nam đồng nữ từ đảo tiên ngoài biển trở về, đồ bọn họ mang đến đều chôn bên trong?”

"Đúng vậy, nghe nói nơi đó có thảo dược kéo dài tuổi thọ, còn có thuốc trường sinh bất lão.”

"Ta nghe nói phòng ốc trong cung chính là dựa theo một toà cung điện dưới lòng đất bên trong cấm địa mà dựng nên.”

"Sau lại nói không phải, sau khi cấm địa đóng cửa, không còn người nào có thể vào được bên trong.”

"Nơi đó sau khi tiến vào sẽ chết người. Nơi đó là cấm địa, đương nhiên là địa phương những người như chúng ta khó có thể tiến vào, người Trần gia căn bản là không có đi vào, đúng hay không?”

"Chư vị bình tĩnh chớ nóng, chuyện này phải bắt đầu nói từ hai năm trước lúc chúng ta đuổi bắt ác nữ Ngọc Khuynh Vũ cấu kết cùng Ma giáo.” Gia chủ Trần gia mỉm cười, ngân nga nói.

Thân thể Băng Nhi cứng đờ, thoáng chốc, trong lòng nàng có loại cảm giác đè nén nói không nên lời, giống như ngọn lửa bị đè nén trong lòng sắp bùng nổ, nhưng cái lạnh trên thân thể lại nhấm vào xương tủy.

Vào thời khắc này, Lạc Ngọc Ly nhìn thấy vẻ mặt Băng Nhi không đúng, vươn tay nắm lấy cổ tay nàng, thấp giọng nói: “Băng Nhi, muội không sao chứ?”

"Ta không sao." Băng Nhi lắc đầu một cái, chậm rãi dựa vào trên vai hắn.

Đối diện nhã gian, Dung Chích liếc mắt, nhìn thấy ngực Băng Nhi hơi phập phồng, đôi mắt trong trẻo xinh đẹp bức người, thân hình gắt gao dựa trên người Lạc Ngọc Ly. Hai tay huynh muội hai người nắm chặt, bộ dáng thân mật khăng khít. Đôi mắt hắn không hiểu trầm xuống, chớp mắt một cái, nhịn không được há miệng ngậm ống khói.

Hắc y nam tử cũng nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn Băng Nhi, vẻ mặt đăm chiêu.

Băng Nhi nhạy bén cảm giác được một ánh nhìn cay độc rơi xuống trên người bản thân, đôi mắt xinh đẹp nâng lên, nhìn đến ghế lô đối diện bị tấm mành ngăn lại.

Gia chủ Trần gia nói tiếp: “Sau khi Ngọc Khuynh Vũ rơi xuống dốc núi, chúng ta phát hiện được bảo vật bên dưới một thân cây gần đó. Bảo vật tổng cộng được chia thành bảy phần, sau khi chúng ta nghiên cứu lại phát hiện đó chính là bảy phần mở ra bản đồ cấm địa.”

"Chẳng lẽ bảy nước: Tề, Sở, Yến, Hàn, Ngụy, Triệu, Tần, mỗi nước đều giữ một phần bản đồ cấm địa?” Có người lên tiếng hỏi.

"Không sai. Cấm địa chính là nơi an táng của quốc quân các quốc gia, là địa phương trăm ngàn năm qua người đời không dám đi vào cũng không thể đi vào. Bên trong cấm địa có chứa nhiều vật quý báo cùng bí mật chưa giải, kỳ thật sau khi chúng ta phát hiện bản đồ, đã lén lút phái người đi vào. Không chỉ là Trần gia, ta tin tưởng các gia tộc khác cũng bắt đầu âm thầm vào bên trong thăm dò.”

"Đã có chuyện tốt như thế, Trần gia tại sao lại nói cho chúng ta biết? Mà không tự bản thân chiếm giữ.” Bộ dáng mọi người có vẻ không tin tưởng.

"Chư vị bình tĩnh chớ nóng."

"Địa phương bí ẩn tồn tại trên trăm vạn năm, bên trong từng có núi lửa bùng nổ, từ phát sinh vô số chuyện không biết. Chỗ đó khắp nơi đều không phân biệt được, khắp nơi đều là nguy hiểm, khắp nơi là thi thể người thám hiểm cùng sư phụ huyền thuật, cũng là nơi cất chứa bảo tang. Bên trong kiên cứng không gì địch nổi, sau khi vết nứt trong đó hòa tan thủy chất đã không giống lúc trước. Lửa bên trong có thể đốt tất cả, nơi nơi đều là trận pháp, cho nên chỉ có người giang hồ tinh thông trận pháp, còn có sư phụ huyền thuật mới có thể đi lại bên trong, người thường không có cách nào xâm nhập.”

"Ý của ngươi là có bản đồ cũng không được."

"Không sai."