Tiểu Sư Muội Xinh Đẹp

Chương 44: Hắn không phải quân tử




Sắc trời dần tối, trong căn nhã gian, ánh đèn mông lung, lụa trắng như sương.

Ánh nến màu đỏ chiếu rọi lên khuôn mặt mê người của thiếu nữ trên giường, cả người nàng tản ra ánh sáng sáng bóng mê người. Da thịt nhẵn nhụi giống như mỹ ngọc, mị cốt trời sinh, là một vưu vật tuyết sắc!

"Nóng quá." Con ngươi nhuộm lửa của Băng Nhi nửa khép hờ, không tự chủ được phát ra tiếng “ưm” rất nhỏ. Hai tay nàng ôm ngực, toàn thân đều cảm thấy nóng như lửa.

Tiếp theo, trước mắt Băng Nhi giống như xuất hiện một nam tử đẹp như tiên giáng trần, nhưng lại không chân thực.

Băng Nhi không nhịn được vươn tay, sờ sờ khuôn mặt của nam tử. Lòng bàn tay tiếp xúc với da thịt, mềm mại mát lạnh.

"Thật thoải mái!" Nàng không nhịn được đụng vào da thịt của nam tử, trong lúc tỉnh tỉnh mê mê ôm lấy hắn.

Bắt đầu phát tác! Trong lòng Tiêu Lang có một loại cảm giác phức tạp không nói nên lời, không đành lòn nhìn Băng Nhi chịu tội như thế, vì thế lấy Thanh Tâm Đan ra.

Sau khi đút đan dược cho Băng Nhi, đầu lưỡi của nàng nhẹ nhàng liếm liếm đầu ngón tay của hắn.

Tiêu Lang hít vào một hơi, gương mặt tuấn dật không còn nét ôn hòa, ánh mắt sáng quắc nói: “Vì sau khi ở cùng một chỗ với muội, ta liền không thể làm quân tử mà chỉ muốn làm cầm thú?”

Trong đầu Băng Nhi một mảnh hỗn loạn, kề sát thân thể hắn tản ra nhiệt độ kinh người. Loại khát vọng muốn càng nhiều mát lạnh. Thân thể nam nhân này lại có loại cảm giác cực kỳ quen thuộc, lồng ngực rắn chắc làm cho nàng muốn dựa vào.

Băng Nhi lung tung hôn lên da thịt nam tử, cũng không biết bản thân đang làm cái gì, bàn tay di động tùy ý hấp thu mát lạnh trên người hắn. Sờ soạng rồi sờ soạn, lại cảm thấy nơi nào đó phía dưới vải dệt cứng rắn trướng lên.

"Tiểu yêu tinh." Hầu kết Tiêu Lang hoạt động, cầm lấy tay nàng khẽ vuốt ve đi lên.

Chợt cảm thấy một loại nhiệt độ giống như bàn ủi, lông mi Băng Nhi run rẩy, lập tức hất tay Tiêu Lang ra.

"Thật là một nha đầu biết giày vò người khác.” Nam tử nhẹ nhàng thở hào hển. Từ trước đến nay hắn cho rằng lý trí là trên hết, thân thể đứng phía sau. Chỉ riêng nha đầu này, thật sự là một nan đề khó giải.

Giờ phút này, đã từng một chuyện tiếp theo một chuyện chạy qua trong đầu óc Tiêu Lang. Cùng nàng chung sống, chuyện cũ ngọt ngào từng chuyện từng chuyện toàn bộ trào ra.

"Ca, cá này là ta làm cho huynh, huynh nếm thử có được hay không?” Ánh mắt hình trăng khuyết của thiếu nữ hàm chứa ý cười mê người.

"Ca, những sách này ta không có mang xuống, huynh không cần đánh mông ta.” Thiếu nữ hoảng sợ che mông nhìn hắn.

"Ca, ta đi bắt cá cho huynh, huynh cứ ở trên bờ đọc sách.” Sao biết thiếu nữ thế mà lại làm ướt y phục. Y phục mỏng manh dán vào người, lộ ra thân mình mềm mại yểu điệu, đã có hình dáng uyển chuyển. Lúc Lạc Ngọc Ly lơ đãng lướt mắt nhìn đến, nhớ lại xúc cảm ở đầu ngón tay lúc đánh mông nàng buổi chiều, tâm thần hắn không khỏi hoảng hốt một trận, từ đó về sau hắn liền đổi thành dùng chổi lông gà.

"Ca! Cái mông ta đau. Vừa mới ngã từ trên cây xuống, chảy máu rồi, ta sẽ chết sao?” Thiếu nữ chỉ vào vết máu phía sau quần, vẻ mặt ngây thơ không biết trời sập. Lạc Ngọc Ly chỉ giữ vững vẻ mặt không biểu cảm, đi ra ngoài mua một cái thắt lưng dùng để cưỡi ngựa.

"Ca, ta thấy ác mộng, huynh ngủ cùng ta có được hay không?"

"Ca, nam nhân khác thật bẩn, ta gả cho huynh có được hay không?"

"Nha đầu." Tiêu Lang không nhịn được nỉ non một tiếng, cánh môi mỏng manh in lên môi nàng. Trong lúc đôi môi hai người chạm vào nhau, toàn bộ đều là ý cưng chiều của hắn.

Trông chờ hai năm, rốt cục cũng chờ đến lúc nàng lớn lên. Vốn nên rời đi, cố tình đối với nàng lại nhớ mãi không quên.

Chỉ thấy nàng xụi lơ ở trong lòng hắn, thân thể run rẩy như dây cung kéo chặt, nhưng một tia tỉnh táo còn xót lại làm cho nam tử không có xúc động.

Hắn cúi đầu, hô hấp sạch sẽ phả vào tai nàng, tựa như ma chú lẩm bẩm nói: “Nghe rõ, ta là bằng hữu tốt nhất của đại ca muội. Ta cũng giống như đại ca muội, cái gì muội cũng không cần lo lắng.”

Băng Nhi nghe lời nói giống như thôi miên kia, ánh mắt càng mơ màng, thế nhưng lại cởi y phục của hắn. Bạch y viền hoa văn tím đã bị nàng cởi đến thắt lưng.

Băng Nhi ghé vào đầu vai Tiêu Lang, khẽ cắn. Rất nhanh sau đó là một màn hỗn độn, nam tử chính là tùy ý để cho nàng làm xằng làm bậy.

Hắn không nhịn được cúi đầu, trong mắt mang theo ôn nhu mật ý, hôn lên cái trán nàng, ấm áp chứa chang yêu thương. Môi xẹt qua môi của nàng, tinh tế nhấm nháp. Băng Nhi giống như chưa được thỏa mãn thở dài một tiếng, vươn chiếc lưỡi thơm tho cùng Tiêu Lang dây dưa. Nụ hôn dài nồng nhiệt này không biết đã giằng co bao lâu.

Ngón tay Tiêu Lang nhẹ nhàng xẹt qua hai gò má của Băng Nhi. Đầu ngón tay mát lạnh xuyên thấu qua y phục tràn vào trong thân thể nàng, chậm rãi thăm dò xuống dưới, xẹt qua xương quai xanh, chậm rãi cầm lên một bên mềm mại của nàng, nhưng vẫn không cởi y phục của nàng. Hắn thủy chung không có vượt qua chừng mực, cuối cùng ngậm lấy mềm mại của nàng, chỉ là nhẹ nhàng đụng chạm ở bên ngoài. Giờ khắc này, hắn đã đánh mất hình tượng khiêm tốn xưa nay. Trong đầu Băng Nhi đã trở nên trống rỗng, lâm vào mê mang, choáng váng hoa mắt, giống như có vô tận ánh sáng lộng lẫy chiếu rọi nàng. Vòng eo nhịn không được nhẹ nhàng vặn vẹo.

Rất nhanh, Tiêu Lang nghe được tiếng khóc động tình của nàng. Hai chân Băng Nhi quấn lấy ngang eo hắn, môi cắn vai hắn.

Như vậy cũng có thể? Tiêu Lang không khỏi hoảng hốt một trận. Hắn còn chưa cùng nàng làm gì, vậy mà nàng….. nàng liền…..

Chẳng lẽ đây chính là mị cốt trời sinh trong truyền thuyết? Trong lòng Tiêu Lang không hiểu chấn động.

Tiếp theo, nam tử không nhịn được nhếch môi, cúi đầu nói: “Nha đầu, đợi đến động phòng hoa chúc của chúng ta, ta nhất định cho muội một chỗ hoàn mỹ nhất, cùng hồi ức tốt đẹp nhất.”

. . . . . .

Ánh trăng sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, Băng Nhi mở hai mắt ra, ánh vào trong mắt chính là màu tím nhàn nhạt xếp hoa của màn lụa, còn có chiếc giường gỗ điêu khắc hoa phù dung, lại nhìn đến bạch y nam tử tao nhã nằm bên cạnh. Hai chân thon dài hơi cuộn tròn, tư thế lười nhát mà tiêu sái, khóe mắt lộ ra độ cong mị hoặc, ánh mắt sâu thẳm không một gợn sóng.

Băng Nhi cố gắng chống người chuẩn bị ngồi dậy, nhưng thân thể lại mềm mại vô lự, nháy mắt tiếp theo lại rơi vào vòng ôm ấm áp của nam tử.

Nàng vẫn là lần đầu tiên ở khoảng cách gần như vậy nhìn hắn, một trận xấu hổ tùy theo đó mà đến.

"Tiêu Tam tiên sinh? Sao huynh lại ở trong này?” Băng Nhi vội vã mở miệng, sao biết được giọng nói của nàng mềm nhũn quyến rũ, nghe vào tình ý triền miên.

"Ừ, chẳng lẽ bảo bối không nhớ được chúng ta đã xảy ra chuyện gì?” Khóe miệng nam tử nhếch lên lộ ra nụ cười yếu ớt.

Khoảng cách hai người quả thật cực kỳ thân mật. Băng Nhi vội vàng lui lại, rõ ràng nghe thấy tiếng tim đập của bản thân. Tiếp theo, nàng nhớ lại bản thân hình như bị trúng độc.

"Đáng chết. . . . . ." Trong ấn tượng của Băng Nhi dần dần xuất hiện một vài chuyện không tốt. Trong đầu “ầm” một tiếng, một giọt mồ hôi chậm rãi theo trán nàng chảy xuống. Loại độc này cực kỳ quỷ dị, thường sẽ mất đi lý trí, nhưng sau đó sẽ chậm rãi hồi phục một chút ấn tượng.

"Bảo bối, nhớ được chuyện của chúng ta rồi hả?” Một tia mỉm cười nổi lên trên gương mặt xuất trần thoát tục của Tiêu Lang. Hắn đứng thẳng lên, ghé đến cạnh tai Băng Nhi ôn nhu nói.

Bảo bối? Băng Nhi nghe xưng hô của nam tử, lại vô tình nhìn thấy dấu răng tuyệt đẹp trên gáy hắn, nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối.

Nhưng thấy khóe môi gợi cảm đạm mạc của nam tử nhếch lên, nụ cười tuấn mỹ bậc ra: “Hôm nay ta ở bên ngoài nhìn thấy muội hôn mê bất tỉnh, vì thế mang muội đến đây. Ta chính là một người đọc sách, vốn là xuất phát từ hảo tâm cứu người, ai biết lại bị muội chiếm tiện nghi….. Không phải muội không muốn chịu trách nhiệm chứ?”

Đôi môi Băng Nhi hơi hơi mở ra, lỗ tai đỏ ửng một mảnh.

Dù nam tử này bị nàng phi lễ nhưng thái độ của hắn vẫn thong dong như vậy, thậm chí còn mỉm cười nhìn nàng.

Lại thấy hắn duy trì phong độ tuyệt hảo nói: “Yên tâm, ta đối với muội lấy thân báo đáp.”