Tiểu Sư Muội Xinh Đẹp

Chương 28: Tiêu Dao Vũ đối địch




Cửa lớn Dung phủ chậm rãi mở ra, cửa lớn bằng đồng đen này mười mấy năm qua, số lần mở ra có thể đếm trên đầu ngón tay, trừ phi là đương kim đế hậu, nguyên lão thế gia quý tộc, chưởng môn nhân, Tịch Kiên Vương ở đại mạc. Nếu không sợ là đương kim tướng quốc tới chơi, nhiều nhất cũng là mở cửa giữa ra nghênh đón. Hôm nay, lại ngoại lệ vì hai nam tử trẻ tuổi này mà mở cửa lớn nghênh đón, thân phận địa vị hai người này có thể thấy rõ ràng. Cửa lớn ví đại bị kéo ra, phát ra tiếng “ken két” chói tai, âm thanh này rõ ràng cho thấy hai người này tôn quý bất thường.

Sau khi hai nam tử được lão quản gia đưa vào đại sảnh, Dung phủ đã chuẩn bị xong đồ ăn ngon quý giá để chiêu đãi hai người.

Mặt Dung lão gia tràn đầy tươi cười, cúi một cái nói: “Hôm nay có thể mời Nhan nhị tiên sinh cùng Tiêu tam tiên sinh đến, quả thật là vinh hạnh cho Dung phủ.”

"Dung lão tiên sinh thật sự là khách khí.” Nhị sư huynh chấp hai tay vái một cái, giọng nói ôn nhu như nước.

"Từ trước đến nay Nhan nhị tiên sinh luôn ít giao thiệp với bên ngoài, ẩn cư nơi thế ngoại đào nguyên, là một cao nhân lánh đời. Nhưng vị Tiêu tam tiên sinh, nghe nói là thiên hạ hành tẩu thế ngoại đào nguyên, văn võ song toàn, là nhân vật nổi tiếng được người trong thiên hạ kính ngưỡng. Hôm nay hai vị tới Dung phủ, Dung mỗ thật sự là thụ sủng nhược kinh, lại bởi vỉ vội vàng, thật sự là chậm trễ hai vị.” Ánh mắt Dung lão gia nhìn về phía bạch y nam tử, trong mắt mang theo vẻ tán thưởng sâu sắc.

"Dung lão tiên sinh khách khí."

Bạch y nam tử đứng một bên, dung mạo tuấn dật, bóng loáng mà nhu hòa, trường y trắng tuyết thêu hoa văn tím làm nổi bật lên vóc dáng cao lớn vững chãi của hắn, hai tay chấp lại vái một cái, mỗi động tác giơ tay nhấc chân mang theo khí chất vân đạm phong khinh, tiêu sái tự nhiên nói không hết.

"Dung lão tiên sinh có gì việc khó, không ngại cứ nói ra, thời gian Nhan mỗ không nhiều lắm.” Nhị sư huynh trực tiếp đi vào đề chính.

"Được được! Là như vầy, lão tổ tông Dung gia ta đã bị bệnh mười năm, ta nghe nói phương thuốc luyện chế dân gian của Nhan nhị tiên sinh vô cùng độc đáo, khác biệt hoàn toàn với đan dược đạo gia, cho nên muốn cầu y.”

"Đan dược phải biến đổi theo từng bệnh, huốn chi dược thảo luyện chế đan dược lại cực kỳ khó có được.” Nhị sư huynh ôn nhu nói.

"Thật ra thì, tài liệu về đan dược ta đã tìm hiểu, hơn nữa có thể tìm được.” Dung lão gia vừa nói chuyện, chợt bên ngoài truyền đến tiếng động ầm ĩ.

"Bên ngoài sao lại ồn ào như thế? Xảy ra chuyện gì?” Dung lão gia nhíu nhíu mày, hỏi.

"Bẩm lão gia, gần đây đại thiếu gia làm vài pháp sự trừ tà, còn nói sẽ thưởng mỗi người hai mươi lượng bạc. Hiện giờ bên ngoài một đám hòa thượng đạo sĩ đang nháo muốn bạc.” Lão quản gia xoa xoa mồ hôi lạnh trước trán bẩm báo.

"Nhãi ranh, thật là hồ đồ! Còn không mau mau đuổi người đi ra ngoài." Dung lão gia hung hăng vỗ bàn, tiếp theo hỏi: “Đúng rồi, hôm nay trưởng công chúa có nói với ta, đã giới thiệu một người đến, người đó đâu rồi?”

"Cái này. . . . . ." Lão quản gia xoa xoa mồ hôi lạnh “Người trưởng công chúa giới thiệu tới đã bị đại thiếu gia cự tuyệt, hiện tại chỉ sợ còn đang ở trong núi, ra không được rồi.”

"Thật là tiểu súc sinh cả gan làm loạn!" Dung lão gia giận đến cả người khẽ run rẩy.

Giờ phút này, trên mặt bạch y nam tử lạnh nhạt không gợn sóng, nhưng đôi mắt lại thâm thúy như đầm nước sâu, tia sáng lạnh ẩn hiện.

. . . . . .

Bóng đêm càng lúc càng u ám, Băng Nhi không trì hoãn, nhanh chóng hướng về phía đỉnh núi chạy.

Nào biết nàng mới vừa tới lưng chừng sườn núi, liền cảm nhận được không khí chung quanh cực kỳ đè nén cùng quỷ dị.

Cảnh vật xung quanh vẫn như cũ không có chút động tĩnh gì, tia sáng ánh trăng chiếu xuống tràn đầy nhu hòa, nhưng mà phần lớn cảnh vật trong núi đều biến mất trong màn đêm đen đặc.

Băng Nhi đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, giống như đang lắng nghe tiếng gió đêm, ba đồng tiền trong tay xuất ra, quẻ tượng vẫn là đại hung.

Bỗng nhiên, mấy con chim nhỏ bay lên từ trong rừng, Băng Nhi dựa vào cảm giác đoán được có người đang nhìn chăm chú bản thân. Vì thế, ánh mắt nàng đảo qua mỗi một góc tối chung quanh.

"Người nào lén lút, ra ngoài!"

Băng Nhi vốn tưởng rằng những người ẩn núp trong bóng tối sẽ chủ động xuất hiện, vốn định sử sụng chiến lược lấy tĩnh chế động. Đáng tiếc, đối phương lại luôn ẩn thân, vẫn không nhúc nhích.

Băng Nhi nhanh chóng lấy ra vài lá bùa bên hông, ở mặt trên viết xuống một chữ Hỏa (火), cổ tay khẽ đảo, hai ngón tay kẹp bốn lá bùa, “vù vù” quăng ra ngoài.

Mấy lá bùa nhanh chóng tự cháy trong không trung, ánh lửa chiếu sáng chung quanh, cũng chiếu sáng những góc tối trong bóng đêm, một người đang đứng thẳng dưới một gốc hòe già.

Ngay tại một cái chớp mắt lúc ánh lửa sắp tắt, trong nháy mắt Băng Nhi cũng bắt đầu chuyển động. Chân nàng điểm xuống mặt đất, bay về phía chỗ sâu nhất trong rừng cây.

Động tác của nàng không tiếng động như thỏ chạy, một quyền nhẹ nhàng đánh về phía hai mắt đối phương, xoay người đá chân một cái, đầu gối đánh mạnh vào bụng đối phương, lại xoay người đưa tay nắm lấy cánh tay của đối phương quay người ấn mạnh hắn ở trên thân cây. Một loạt động tác liền mạch lưu loát như nước chảy mây trôi.

Dùng trâm cài để ở cổ họng của hắn, Băng Nhi lạnh lùng nói: “Ngươi là người phương nào? Lén lút trốn ở đây làm cái gì?”

Người nọ mê đắm nhìn nàng một cái, khẩu khí hè mọn mà nói: “Lấy bạc của người, thay người trừ họa. Vừa rồi ta đã nhìn ra ngươi tinh thông trận pháp, ta đương nhiên là ở trong này bày trận chờ ngươi, ngươi tự nhiên cũng sẽ trốn không thoát. Còn không buông ta ra! Một lát cởi sạch y phục chờ gia yêu thương ngươi thật tốt.”

Dứt lời, trong miệng nam tử thổi một tiếng còi vang. Thì ra, trong yết hầu của hắn đã sớm cất giấu vật này.

Không ngờ người này lại biết bày trận, thậm chí đã mai phục sẵn tại đây, còn kêu đồng bọn đến.

Thoáng chốc, trong lòng Băng Nhi sinh ra hàn ý lạnh như băng, gần như ngay cả tứ chi cũng đông lạnh.

Ánh mắt nàng từ từ híp lại, trong con ngươi xẹt qua một tia lệ quang, giống như một đường ánh mắt trời theo áng mây mở ra một đường dấu vết rõ ràng. Bộ dáng thanh thuần mị hoặc bình thường của nàng đột nhiên trở nên lạnh như băng.

Băng Nhi lập tức hung hăng đánh một cái, phần khuỷu tay mạnh mẽ đập vào sau gáy hắn. Người nọ phát ra một tiếng hét thảm, cái còi cũng văng ra từ trong miệng.

Trên lầu các, hồng y yêu nghiệt nhẹ nhàng nhấp một ngụm Bồ Đào Tửu, vui sướng nheo mắt lại, chậc chậc nói: “Thế mà lại bắt đầu động thủ, tên tiểu tử kia gặp phải mấy người này cũng không phải dễ chọc đâu.”

Bên môi Tuyết Oanh gợi lên một nụ cười lạnh, cúi mắt nhìn móng tay của mình. Người nàng an bày rốt cục xuất hiện. Tử Hi không cho nàng giết người diệt khẩu, nàng đương nhiên sẽ không lấy tánh mạng của Băng Nhi, nhưng cũng tuyệt đối không để cho Băng Nhi dễ chịu. Từ trước đến nay, trong mắt nữ tử Tuyết gia tuyệt đối không chứa được một hạt cát.

. . . . . .

Ánh mắt Băng Nhi bình tĩnh đảo xung quanh, phát hiện trận pháp nam tử kia bố trí cực kỳ bá đạo, đại khái mất khoảng nửa canh giờ. Nếu muốn phá giải cũng phải mất một canh giờ.

Đối phương còn có đồng bọn, đương nhiên Băng Nhi không thể đợi, lập tức mang theo nam tử kia mạnh mẽ tiến vào trận pháp.

Nháy mắt tiếp theo, mấy chục tia sáng lạnh như tia chớp bắn ra từ phía xa trong rừng, một sợi dây thừng cũng phút chốc bay ra từ trong bóng tối.

Băng Nhi lấp tức tránh lui về phía sau, để nam tử kia chắn phía trước, nghiễm nhiên biến thành tấm chắn thịt người của nàng.

Cùng lúc đó, Băng Nhi cũng như bóng với hình nấp phía sau nam nhân kia, sau đó bay về phía tưrớc chuyển dời phóng đi, chuẩn bị lao ra mắt trận.

Trận pháp trong rừng công kích toàn bộ trên người nam nhân, nháy mắt nam tử bị đánh đến huyết nhục mơ hồ, vô cùng thê thảm.

Khi Băng Nhi đến được bên cạnh trận pháp, nhanh như chớp lăn một vòng trên mặt đất, một cước mạnh mẽ đá nam nhân trở về trong trận pháp.

Đối phương lập tức lần nữa trãi qua lễ rửa tội của trận pháp, toàn thân da tróc thịt bong, gần như sắp hấp hối.

Nơi xa lầu các nam nhân yêu nghiệt khẽ cười một tiếng, để ống ngòm màu đen xuống, tay phải tùy ý đặt ở trên đầu gối mình, híp đôi mắt hồ ly cúi đầu cười nói: “Tên tiểu tử này lòng dạ thật sự là hiểm độc, vậy mà lại dùng chiêu gậy ông đập lưng ông, cực kỳ thú vị.”

Tuyết Oanh nhíu nhíu mày, trong mắt lóe lên một tia hàn ý. Người nàng an bày tuyệt đối sẽ không kém cỏi như vậy. Ngoại trừ nam nhân kia, còn có ba cao thủ khác. Trong đó, một người là nhất đẳng truy nã phạm nhân Triệu quốc, ngày xưa từng là xát thủ đứng đầu lãnh huyết vô tình không hề có nhân tính, nếu không phải bởi vì hắn thiếu bạc, cũng tuyệt đối không tham gia vào.

. . . . . .

Bỗng nhiên, Băng Nhi cảm thấy phía sau có một trận gió đánh úp lại, lập tức lăn một vòng ngay tại chỗ.

Ngoái đầu nhìn lại, một nam tử giơ côn đánh về phía nàng. Đầu côn giống như rắn độc, cực nhanh, cực chuẩn đánh tới sau gáy Băng Nhi.

Côn pháp đối phương cao minh, Băng Nhi không thể không thi triển Tiêu Dao Vũ để chống lại địch nhân.

Nàng xoay người tại chỗ xoay chuyển thắt lưng, dáng người hoàn mỹ trong bóng đêm giống như ám dạ mị cơ, cả người giống như không mang theo một tia khói lửa nhân gian.

Nam tử lại giơ côn bổ về phía Băng Nhi, nào biết nàng lướt dọc trên không trung, thân hình nhẹ nhàng lộn qua đầu côn, uyển chuyển, quyến rũ.

Trong mắt nam tử lập tức lóe lên một tia kinh ngạc, vẫn còn chưa kịp phục hồi tinh thần, bất ngờ không đề phòng, nhất thời bị Băng Nhi đá một cước vào mặt. Máu trong mũi phụt ra, lại bị đùi phải của nàng đá trúng nam căn, cả thân thể bay vút trên không trung, hung hăng rơi xuống trên mặt đất, không thể nào đứng dậy nổi.

Hai người khác kinh ngạc với bản lĩnh của Băng Nhi, nhưng cũng đã phát hiện ra chiêu thức quỷ dị của nàng.

"Có ý tứ, lão tử đã lâu không gặp được đối thủ nặng cân như vậy.” Một gã trên mặt mang ba vết sẹo do đao để lại cười dữ tợn, quanh thân bộc phát ra một cỗ nội kình, đại đao trong tay đã chém về phía Băng Nhi.

Băng Nhi vọt về phía sau, thuận tay nhặt lên cây côn rơi trên đất, xoay người đánh vào cổ tay cầm đao của đối phương.

Thoáng chốc có một cổ kình lực mạnh mẽ truyền đến trên tay Băng Nhi, cây côn bị chém thành hai khúc. Nàng cảm nhận được một sức lực vô cùng mạnh mẽ từ người gã, xem ra người này thật sự muốn giết nàng.

Người nọ vung đao mà đến, “thiếu niên” xoay chuyển vòng eo thành một tư thế mê người xoáy tròn, đùi phải thon dài ở giữa không trung xuất ra một đường cong, mang theo tiếng phá gió, một cước đá văng thế công của đối phương.

Đối mặt hai đại cao thủ, ngay cả khi thi triển Tiêu Dao Vũ Băng Nhi cũng cảm thấy có chút cố sức, nhưng mỗi một chiêu, mỗi một thức nàng đều thi triển hết sức tỉ mỉ.

Một đối thủ nhìn dáng người tuyệt vời của nàng, bụng một trận lửa nóng, ánh mắt dần dần có chút hãm sâu trầm luân vào sắc dục.

Liền thừa dịp hiện tại, trong điện quang hỏa thạch, hai cánh tay Băng Nhi như liễu, xuất chưởng chém thẳng vào, vào thời điểm hắn phân thần hung hăng đánh bại hắn.

"Wow! Tên tiểu tử kia lại phong nhã tài hoa như vậy. Chiêu thức xa hoa. Nếu bản công tử biết những chiêu thức này, không phải sẽ mê chết toàn bộ nữ nhân trong thiên hạ sao?” Yêu nghiệt cầm ống nhòm màu đen nhìn, thoải mái dựa vào ghế dựa, trong mắt tràn ngập hưng phấn.

Hai tròng mắt Tuyết Oanh lóng lánh, nhìn thấy chiêu thức của Băng Nhi vô cùng quen thuộc, bỗng nhiên trong lòng rùng mình, không lẽ……Nàng ta đã học được Tiêu Dao Vũ? Nhưng mà chuyện này sao có thể? Sẽ không, nhất đinh sẽ không!

"Tiện nhân, ngươi cũng nếm thử một chiêu này như thế nào?” Rốt cục, gã nam tử cuối cùng đánh ra một đạo đường cong ánh đao, cắt qua không khí, mang theo hơi thở không thể địch nổi chém ra.

Trong lòng Băng Nhi biết không ổn, vội vàng điểm chân, thân thể bay ngược ra ngoài.

Nào biết dưới chân mất thăng bằng, thân thể trượt xuống phía dưới. Thì ra là vô ý giẫm phải một cái bẫy rập.

Hồng y yêu nghiệt lập tức kêu lên một tiếng: “Úi! Cạm bẫy của bản công tử thế mà lại phát huy công hiệu vào lúc này. Tiểu tử này lành ít dữ nhiều rồi.”

Lòng bàn tay Tuyết Oanh đổ mồ hôi, ánh mắt lóe sáng. Nàng vốn không muốn đối phương chết, nhưng lần này không thể trách nàng, chỉ có thể trách bản thân đối phương xui xẻo.

Băng Nhi chỉ nghe trên đầu đao phong ong ong, đây là một loại âm thanh khủng bố làm cho người ta cảm nhận được tử vong.

Người nọ cười gằn giơ đao lên chém tới, đang muốn hạ sát thủ đối với Băng Nhi, lại đột nhiên cảm thấy ngực đao đớn.

Hắn từ từ cúi đầu nhìn, lại phát hiện một thanh kiếm đang cắm vào thân thể hắn. Thân kiến hơi rộng, trên kiếm có hoa văn tinh mỹ, thế mà lại là thanh kiếm đứng đầu.

Hắn không thể tin ngoái đầu nhìn lại, liên thấy bạch y nam tử tuấn mỹ đứng ở bên cạnh người, tay áo phất phới, vẻ mặt lạnh như băng. Dung mạo xinh đẹp tuyệt trần dưới ánh trăng thanh lãnh, trong con ngươi có loại bễ nghễ đứng nhìn người khác.

Người này đến tột cùng đã xuất hiện phía sau hắn từ lúc nào? Lại khi nào thì rút kiếm? Mọi chuyện hắn đều không chút phát hiện.

Chỉ thấy bạch y nam tử trở tay thu kiếm, kiếm kia vừa mới ra bao lại như tia chớp bay về trong vỏ.

Người áo đen đồng thời ngã xuống đất, trong ánh mắt như cũ mang theo vẻ không thể tin, lẩm bẩm nói: "Hảo kiếm. . . . . . Hảo kiếm pháp. . . . . ."

Băng Nhi nhìn gã nam tử hung ác rốt cục cũng ngã xuống, hít một hơi lãnh khí, lưng đã toát mồ hôi lạnh. Tuy rằng sau khi nàng học được Tiêu Dao Vũ thì vô cùng tự tin, nhưng dù sao nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Nếu như không có người ra tay tương trợ, chỉ sợ bản thân lành ít dữ nhiều. Tiếp theo, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía nam nhân tuấn mỹ vô trù, nam tử trước mắt giống như là từ trên trời giáng xuống.

"Nàng….. Không sao chứ?” Vài sợi tóc hơi xoăn trước trán bạch y nam tử theo gió tung bay.

"Không gì, đa tạ." Băng Nhi mím môi, ánh mắt phức tạp.

Sắc mặt bạch y nam tử không chút thay đổi, thậm chí sóng mắt vẫn như cũ ấm áp như nước, bóng dáng cao ngất, đầu cũng không quay lại. Đột nhiên phản thủ một kiếm, xuyên thủng ngưc một kẻ đang chạy trốn.

"Tha mạng! Xin tha mạng!" Người cuối cùng há miệng run rẩy kêu thảm.

"Nói cho ta biết, ai là người đứng phía sau?” Kiếm của bạch y nam tử đặt trước cổ của gã, tay kia thì chấp sau người, vẻ mặt có một loại thong dong siêu việt thiên địa, ánh mắt bễ nghễ giống như nắm giữ tuyệt đối quyền sanh sát trong tay.

"Đừng giết ta, ta nói….. Ta sẽ khai toàn bộ.”

Đến đây, hồng y yêu nghiệt buông ống nhòm màu đen trong tay, thở dài một tiếng, nói: “Lại là một tên mặt trắng đáng ghét, bộ dạng mặt trắng nhỏ thật sự là rất kỳ quái. Bản công tử nhìn hắn thì tâm tình liền khó chịu. Đúng rồi, những người này là từ đâu đến? Tuyết Oanh cô nương?” Vừa hỏi, nam tử yêu nghiệt híp mắt nhìn Tuyết Oanh, rít mạnh một hơi thuốc.

Tuyết Oanh lại cắn môi không nói gì, hai tay nàng cầm ống nhòm, cả người đã phát run.

. . . . . .