Tiểu Sát Tinh 2

Chương 88: Vào động Tam Yêu





–—
Hoàng hôn vừa xuống!
Người ngựa Vu Sơn Ma Nữ và Tâm Bảo đã tới cánh rừng già cây cối và lá mờ mờ, âm u, lạnh lẽo.
Vu Sơn Ma Nữ báo hiệu
- Tới rồi động Tam Yêu của ba con yêu phụ ở trong cánh rừng già này.
Vu Sơn Ma Nữ gò cương cho ngựa đứng lại.Con bạch mã chạy tới gần ngừng vó.
Tân Bảo đưa mắt quan sát vào cánh rừng âm u mịt mờ bóng tối trong lòng lo ngại.
Chàng nói:
- Trong cánh rừng già này cây cối rậm rạp, có nhiều dây thân thông chằng chịt không thể nào đi ngựa được đâu, hơn nữa chúng ta đi bộ không gây tiếng động, ba con yêu phụ sẽ bất ngờ không hay chúng ta tới.
Vu Sơn Ma Nữ đáo mắt nhìn quanh phía bên kia cánh rừng tìm chỗ giấu hai con tuấn mã.
Nàng trỏ tay sang đám cây lá sum suê:

- Trong lùm cây kia rất kín đáo, chúng ta giấu hai con ngựa nơi đó rất an toàn.
Vu Sơn Ma Nữ và Tầm Bảo nhảy xuống đất, dắt hai con tuấn mã vào rừng, cột vào một gốc cây đại thọ.
Vu Sơn Ma Nữ và Tần Bảo trở ra ngoài kẻ trước người sau tiến vào cánh rừng kỹ mật.
Trong rừng âm u như bóng hoàng hôn xuống đậm.Lá cành rậm rạp dây leo chằng chịt giăng mắc khắp nơi không thể nào sử dụng khinh công được.
Vu Sơn Ma Nữ, Tần Bảo đi thật chậm tiến vào vừa vặn thính lực nghe ngóng động tĩnh đề phòng kẻ địch ám kích bằng tiểu phi đao hoặc độc châm.
Vào sâu trong cánh rừng già 10 dặm, màn đêm cũng vừa buông xuống.Trong rừng bóng tối dày đặc, ngửa bàn tay cũng không trông thấy.Vu Sơn Ma Nữ, Tần bảo nhờ nhỡn lực tinh vi vẫn nhìn được những vật mờ mờ cách không hơn 20 trượng.Hai người tiếp tục dò dẫm từng bước tiến vào rừng già.Đi khoảng nửa thời thần, hai người đã rời khỏi cánh rừng già đầy bóng tối.Dưới ánh sáng le lói của hàng vạn ánh sao từ trên bầu trời thầm soi xuống.Trước mắt Tần Bảo và Vu Sơn Ma Nữ một vùng đất rộng lớn hoang vu, cỏ dại mọc đầy, lại còn nhiều hòn đá nhấp nhô rải rác đó đây trông khác những ngôi mộ vô chủ âm thầm lạnh lẽo tháng năm không khói không hương.
Vu Sơn Ma Nữ khẽ thầm:
- Chúng ta hãy đứng đây xem tình hình ra sao rồi hãy đi
Hai người đứng lại đưa mắt quan sát vùng đất rộng hoang vu chính giữa cánh rừng già.Nhìn quanh khắp một lúc.Tần bảo quanh sang hỏi Vu Sơn Ma Nữ:
- Cô nương, động Tam Yêu của ba ả yêu phụ ở nơi nào?Có phải ở vùng đất hoang vu đầy dẫy những hòn đá lởm chởm kia không?
Vu Sơn Ma Nữ khẽ gật
- Đúng rồi, vùng đất hoang vu này chính là lãnh địa của ba con yêu phụ.
Tần Bảo hỏi:
- Cô nương có tới vùng hoang vu hoang dại này một lần nào chưa ?
Mắt nhìn hòn đá nhấp nhô phía trước, Vu Sơn Ma Nữ đáp:
- Cách đây 7 hôm ta có tới vùng hoang địa này nhưng ta vào ngã ba bên kia.
Tần Bảo hỏi tiếp:
- Cô nương tìm ra chỗ Chử huynh bị ba con yêu phụ giam giữ hay không?
Vu Sơn Ma Nữ lắc đầu:
- Ta đi tìm chưa được đại huynh, bất ngờ một con yêu phụ xuất hiện ta nhanh chân phóng chạy ra ngoài bằng không chậm chễ đã bị hại rồi.Ta nghĩ một mình không thể nào kham nổi nên đi tìm ngươi cùng đi với ta đấy.
Tần Bảo tiếp:
- Động Tam yêu ở chỗ nào trong hoang địa này, cô nương có phát giác ra không

Trỏ tay về phía có ánh sáng mập mờ lạnh lẽo như ánh ma đăng.Vu Sơn Ma Nữ đáp:
- Động Tam Yêu của ba con yêu phụ ở chỗ có ánh sáng chập chờn trước mặt chúng ta kia.
Tần Bảo nhìn theo ngón tay của Vu Sơn Ma Nữ, trông thầy cách vài dặm có ánh sáng như ma trơi, những kẻ yếu bóng vía nhìn qua đều khiếp mặt bay hồn.Tần Bảo nói với Vu Sơn Ma Nữ:
- Bây giờ chúng ta tới chỗ đó hay phải ở đây chờ tới đầu canh ba sẽ đến động Tam Yêu đó?
Vu Sơn Ma Nữ gắt:
- Chúng ta phải đi liền ngay từ bây giờ, đưng đây làm chi chỉ tổ phí thời gian vô ích
Nàng giục:
- Người hãy theo ta!
Nơi đây không có cây cối rậm rạp, không có vô số bụi thần thông chằng chịt cản trở như trong cánh rừng già.Vu Sơn Ma Nữ và Tần Bảo sử dụng khinh công lướt đi trên ngọn cỏ dại nhẹ nhàng như hai làn khói, nhắm chỗ có ành sáng le lói, chập chờn mờ mờ thẳng tới.
Cả hai canh phòng cẩn mật, mắt đảo nhìn phía trước tai cặn thính lực tinh vi nghe ngóng từ xa để kịp thời ứng phó nếu bị ba ả yêu phụ ám kích, hoặc tấn công bất ngờ.
Chỉ trong chốc lát, Vu Sơn Ma Nữ và Tần Bảo chỉ còn cách ánh sáng 50 trượng. Tần Bảo nhận ra một động thiên nhiên khá rộng, hình thù kì dị đơn độc đứng giữa vùng đất hoang vu âm thầm. Phía trong hang đã chiếu thứ áng sáng kì ảo không thấy bóng người. Chợt Vu Sơn Ma Nữ đứng lại:
- Đứng lại!
Tần Bảo trờ tới đứng sát bên Vu Sơn Ma Nữ...
Vu Sơn Ma Nữ thì thầm bên tai Tần Bảo:
- Tới rồi ba con yêu phụ ở trong cái động đã có ánh sáng trước mặt chúng ta đó:
Nàng bảo:
- Chúng ta hãy tìm một chỗ nào thật kín đáo, ở đây trống trải sẽ bị bại lộ.
Nàng chỏ tay về một hòn đã cao khỏi đầu người gần đó:
- Hãy ẩn phía sau hòn đá đó.
Vu Sơn Ma Nữ nắm tay Tần Bảo chạy tới hòn đá.Cả hai nấp vào chỗ kín. Hai người sát mặt nhau, da thịt chạm vào nhau mắt nhìn về hang đá. Một mùi hương kì diệu từ hơi thở và da thịt của Vu Sơn Ma Nữ phất qua mũi Tần Bảo làm chàng ngây ngất đê mê. Chàng hiểu mùi hương đó không phát ra là do nước hoa mà nó phát ra từ thân ngọc và hơi thở của Vu Sơn Ma Nữ. Mùi hương trinh nữ mùi hương nguyên thuỷ quý phái hơn cả bảo ngọc chân châu. Vừa ngửi hương Tần Bảo vừa nghĩ thầm:
- Mùi hương của nàng quả thật còn nguyên trinh thảo nào ta hôn nàng hai nụ nàng buộc ta phải cưới nàng bằng không nàng sẽ cạo đầu ta. Thì ra người con gái ở chỗ còn trinh, khi mất rồi xem như đã hỏng cả cuộc đời. Chẳng còn giá trị gì nữa.

Tần Bảo còn đang nghĩ ngợi vẩn vơ, chợt nghe giọng nói khe khẽ của Vu Sơn Ma Nữ vào tai:
- Ngươi hãy nhìn kia ba con yêu nữ ăn thịt người bỏ xương bên cạnh hòn đá ước lượng ngoài một trăm bộ.
Nàng trỏ tay sang một hòn đá trơ trọi cách đó bốn năm trượng.
Tần Bảo nhìn theo ngón tay của Vu Sơn Ma Nữ nhận ra bên cạnh hòn đá chất một đống xương người trắng hếu bất cứ một ai trông thấy cũng phải khiếp. Chàng hãi thầm vì không ngờ trên chốn giang hồ hiện lại có người ăn thịt người như vậy.
Tần Bảo nói:
- Cô nương chẳng lẽ ba con yêu nữ Phấn Diệp Hồ, Nguyệt Yêu Hồ, Mỹ Diệp Hồ là loại hồ ly tinh tu luyện thành người giồng như Tô Đắc Kỉ thời nhà Thương hay không. Ta chỉ nghe bọn cao thủ giang hồ đồn đại bả ăn thịt người để luyện pháp trường sinh ăn càng nhiều sống càng lâu và lại trẻ đẹp mãi mãi.
Tần Bảo nói:
- Cứ như ta chỉ có loại chồn tinh mới ăn được thịt người, chứ thịt người tanh làm thế nào nuốt cho trôi được chứ.
Vu Sơn Ma Nữ gắt:
- Ngươi đã lầm rồi. Cứ theo cổ sĩ trong thời chiến quốc Đông Chu ở nước Tề. Tên nô thần, tên Dịch Nha nấu thịt người cho lão Tề Hoàn Công ăn. Lão khen ngon bảo rằng trong các thứ không có thứ nào ngon hơn thịt người đó sao. Chỉ có điều ta chưa biết ba con yêu phụ này ăn sống hay ăn chín như Tề Hoàn Công
Tần Bảo không nhịn được nói đùa:
- Này cô nương, ba ả yêu phụ đó có ăn thịt đàn bà con gái không:
Vu Sơn Ma Nữ lắc đầu-
- Không, đống xương người một trăm bộ kia toàn là đàn ông chứ chưa có xương của đàn bà con gái. . . .
Tần Bảo trêu chọc:
- ồ. . . sao lạ vậy ?tại sao ả yêu phụ kia chỉ ăn thịt đàn ông mà không ăn thịt đàn bà con gái. Thịt đàn bà con gái mềm dễ ăn hơn thịt đàn ông. Bọn chúng quả là ngốc nữ.
***